Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 13: Hạnh Phúc
Editor: Mặc Mặc
Beta: Kim Hoàn Lương
Ngày cuối tuần.
Trời đã vào đông, trên đường có không ít cành cây bị đổ ngã chắn ngang dưới lòng đường, tuyết đọng trên cành thông rơi xuống mặt đường rồi rất nhanh sau đó liền tan ra, trên đường xe cộ qua lại tấp nập, người lái xe đã cố gắng lái thật chậm và cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi một chút va chạm vào các cành cây trên mặt đường, trong bãi sửa xe đầy ắp các xe cần sửa, Kiều Mặc lúc này đang nằm trên xe đẩy bận rộn, A Nại cùng Xuyên Quân thì ở một bên hỗ trợ, Lí Ương thì vẫn không thấy bóng dáng đâu, không biết gần đây đang bận bịu cái gì.
Kiều Kiều ghé vào trên chiếc ghế chăm chú sự nghiệp sáng tác của mình, gần đây cô bé rất quấn lấy anh hai mình, trừ bỏ lúc tới trường thì đều dính lấy Kiều Mặc như hình với bóng, Kiều Mặc đi chỗ nào cô bé liền theo đuôi tới đó, bọn Xuyên Quân vẫn thường xuyên trêu ghẹo cô bé, những lúc thế Kiều Kiều tức giận quát lớn:
“Ai cần anh quản”.
Một chiếc xe đi vào tiệm, Kiều Mặc theo xe đẩy trượt ra ngoài, thoát găng tay đầy dầu mỡ ra rồi đi tới bắt chuyện với chủ xe, lúc đi qua chỗ Kiều Kiều anh liền giúp cô nhóc cài lại áo bông trên người, lúc này cô bé ngẩng đầu lên nhìn về phía anh hai cười ngọt ngào, rồi sau đó lại nằm úp sấp xuống tiếp tục sự nghiệp viết văn của mình.
Xuyên Quân đang lắp lốp cho một chiếc xe, nhìn đến Kiều Mặc lại nhìn về phía Kiều Kiều bèn liếc mắt một cái nói: “Kiều Nhi, em không lạnh à? Vào phòng viết đi!”
Kiều Kiều cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng viết đáp: “Không lạnh, em sẽ viết xong rất nhanh thôi”
“Yên tâm, anh hai em không trốn đi đâu được đâu!” Xuyên Quân nhếch khóe môi cười tà, đi đến bên người Kiều Kiều nhỏ giọng trêu ghẹo, hiếm khi Kiều Kiều không phản ứng lại khi hắn trêu chọc, lại thấy Kiều Kiều quả thực không để ý tới hắn trêu chọc, tay vẫn không ngừng viết liền cảm thấy mất mặt xoay đi tiếp tục công việc của mình.
“Đã xong!” Kiều Kiều xoay người vặn thắt lưng một cái, đem sách bài tập cất đi rồi rón ra rón rén bước đến phía sau Xuyên Quân, đột nhiên hô thật lớn: “Đáng ghét!”
Xuyên Quân đang chuyên tâm làm việc bị cô bé nói lớn làm giật mình, cờ lê trong tay rơi bộp một cái nện vào chân, lúc này đau quá bèn ôm chân nhảy dựng lên, A Nại thấy vậy chỉ vào hắn cười to: “Xứng đáng!” , Kiều Kiều cũng cười hì hì dường như không tự giác rằng mình vừa làm sai cái gì.
“Kiều Nhi, em cũng thù dai quá đi?” Xuyên Quân vừa xoa bóp chân vừa oán giận đối mặt với Kiều Kiều.
“Ai bảo anh chọc em?”
“Đó còn không phải là vì yêu quý em sao? Em xem mấy đứa trẻ khác trên đường anh cũng chả thèm quan tâm đâu!” Xuyên Quân rất tự nhiên thò móng vuốt của mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Kiều Kiều vuốt ve, thoáng một cái khuôn mặt cô bé đáng yêu đã biến thành khuôn mặt mèo nhọ nhem.
“Xuyên Quân, chú lại bắt nạt Kiều Kiều rồi.” A Nại hất ma trảo của Xuyên Quân ra, nghĩ muốn giúp Kiều Kiều lau sạch vết dầu bẩn nhưng lại nhìn đến bản thân mình cũng chả sạch sẽ gì. “Bên trái cái mũi, bên phải khóe miệng… Xuyên Quân cái tên xấu xa này, Kiều Kiều của chúng ta xinh đẹp như vậy lại bị chú biến thành ….”
Kiều Kiều cũng không thèm để tý đưa tay lau loạn trên mặt, đôi mắt xinh đẹp nghiêng người nhìn Xuyên Quân rồi nói với A Nại:
“Anh Nại, không có việc gì! Lát nữa bảo anh hai giúp em phục thù! Hừ!”
“Em chỉ biết mách anh hai em thôi!” Xuyên Quân một bên xoa chân cũng không quản làm bộ mặt khinh thường nói chuyện với Kiều Kiều.
“Em đi tìm anh hai!” Kiều Kiều thở hổn hển vì tức giận, lại nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Xuyên Quân, cái vẻ mặt xem anh có dạy được em không ấy càng làm cho bé tức giận, tiến lên vài bước liền đá vào chân Xuyên Quân một cái, sức lực của Kiều Kiều không lớn nhưng Xuyên Quân vẫn làm vẻ mặt đau đớn, giả bộ ai oán:
“Kiều Nhi… em thật là ngoan! Anh quản không được em, đi tìm anh hai em đi…” Xuyên Quân liên tiếp nói thầm cũng may không đi tìm Kiều Mặc thật. A Nại đứng một bên liền vui sướng khi có người gặp họa: “Được rồi, Xuyên Quân, đừng giả bộ nữa, có đau như vậy không? Kiều Kiều của chúng ta cũng không ghét bỏ cái bàn chân thối của cậu thì thôi lại còn kêu gào khóc lóc thảm thiết cái gì”
“Làm ơn đi, bị giẫm cũng không phải chân của chú!”
“Ai bảo Kiều Kiều của chúng ra yêu quý tôi cơ chứ, không giống như ai đó, cóc chết tại miệng!” A Nại bày ra vẻ mặt thành thực chọc ghẹo Xuyên Quân, Kiều Kiều ở bên cạnh thêm chút mắm muối, người tung kẻ hứng hướng về phía cái mặt đang nhăn lại của Xuyên Quân
“Anh Nại nói rất đúng, anh Xuyên Quân là đáng ghét nhất!”
“Hai người… Được! Đều hiệp lực nói tôi…” Xuyên Quân trừng mắt nhìn hai anh em đang “Cấu kết với nhau làm việc xấu” nhưng lại làm như là đang làm việc có “Cốt khí” lắm.
“Kiều Kiều, cẩn thận một chút, đừng để bị thương đấy!” A Nại nằm xuống xe đẩy, đối với việc Kiều Kiều xung phong muốn hỗ trợ dặn dò cẩn thận, khi nói chuyện không quên liếc mắt về phía Kiều Mặc đang nói chuyện với chủ xe cách đó không xa, cười nửa thật nửa giả nói: “Kiều Kiều, em nên cẩn thận một chút, nếu để bị thương, anh Kiều sẽ không tha cho anh đâu!”
“Sẽ không” Cô nhóc mặt mày hân hoan cười rạng rỡ nhìn giống như con mèo nhỏ thật đáng yêu, cũng không biết là nói mình sẽ không bị thương hay là Kiều Mặc sẽ không tới tìm A Nại gây phiền phức.
A Nại thấy bộ dạng này của cô bé, bỗng liền cười to: “Có thể hay không thì anh không rõ nhưng nếu để cho anh Kiều thấy bộ dạng này của em thì Xuyên Quân nhất định sẽ không được yên ổn rồi,hahahaha…”
“Ha Hả…” Kiều Kiều cũng cười ngây ngô theo.
“Kiều Nhi, đang cười cái gì vậy, đến đây kể cho anh Xuyên Quân của em nghe một chút nào.” Xuyên Quân chính loại người hay nghịch ngợm, vừa rồi còn ngông nghênh lườm hai người giờ lại mặt dày đi tới xen vào cuộc nói chuyện.
Kiều Kiều A Nại hai người nhìn nhau cười, trước mặt Xuyên Quân lại càng tỏ ra thân thiết với nhau: “Anh Nại, anh có mệt hay không, trước tiên cứ nghỉ ngơi một lát đã”
“Không mệt, có Kiều Kiều giúp đỡ làm sao mệt được!”
“Anh Nại thật là giỏi nha, trưa nay em sẽ làm món anh Nại thích ăn nhất”
“Vậy là anh có lộc ăn rồi…..”
Xuyên Quân nhìn hai người mải mê nói chuyện, rõ ràng là cố tình làm lơ mình mà, đôi mắt Xuyên Quân híp lại nói nhỏ: “Kiều Nhi, đừng như vậy mà, sau này anh sẽ không trêu chọc em nữa được không?”
Những lời này Kiều Kiều đã nghe nhiều lần rồi, giờ đã trở nên miễn dịch, Kiều Kiều bĩu môi không thèm phản ứng lại Xuyên Quân.
“Xuyên Quân, chú lại trêu chọc bé cưng của anh!” Xuyên Quân vừa định lải nhải tiếp thì Kiều mặc đã bước lại gần đây, vừa rồi nhìn thoáng qua anh liền biết Xuyên Quân lại thừa dịp anh không có ở đâu bắt nạt Kiều Kiều, vì vậy liền vội vàng bàn bạc xong với khách rồi chạy qua đây.
“Anh hai!” Kiều Kiều đứng lên chạy tới bên người Kiều Mặc, nở nụ cười vui vẻ còn lộ cả cái răng nanh trắng noãn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp, Kiều Mặc một chút cũng không kiềm chế được, một tay liền ôm lấy bé vào lòng: “Bảo bối, sao mặt em lại biến thành như vậy? Ha ha ha…..”
“Anh ấy bắt nạt em!” Hai tay bé nhỏ ôm chặt lấy cổ Kiều Mặc, môi bĩu lại hướng về phía Xuyên QUân, bắt đầu mách tội.
“Xuyên Quân, thằng nhóc này, sao cậu lại xấu tính như vậy, một phút không chọc ghẹo bé cưng của anh thì cậu khó chịu à?” Kiều Mặc tức giận trừng mắt nhìn Xuyên Quân, giơ chân đá hắn một cước, Xuyên Quân nhanh nhẹn nhảy sang một bên tránh được:
“Em nào có trêu chọc em ấy, em là đang cùng Kiều Nhi bồi dưỡng tình cảm mà, phải không Kiều Nhi?”
“Ai thèm bồi dưỡng tình cảm với anh?” Kiều Kiều vẫn ôm chặt lấy cổ Kiều Mặc, đầu rúc vào lòng Kiều Mặc làm tổ, vẻ mặt khinh thường hướng đến Xuyên Quân đang trợn cả hai mắt nhìn mình nói.
“Kiều Nhi à, em nói vậy anh Quân sẽ rất đau khổ đấy, mấy năm trời một anh bồng bế nuôi dưỡng em có dễ dàng đâu? Vốn dự định để sau này anh về già em sẽ chăm sóc vậy mà em chưa kịp lớn đã bỏ rơi anh Quân rồi, anh đau lòng quá…” Xuyên Quân vừa than thở khóc lóc, quả nhiên cô nhóc kia động lòng, có chút bối rối núp ở trong ngực Kiều mặc nhỏ giọng than thở: “Không phải là em bỏ rơi anh mà là… tại anh chọc e …..”
“Đừng giả bộ nữa, ai muốn để Kiều Kiều chăm sóc chú khi chú già? Đến lượt của chú sao?” Kiều Mặc không kiên nhẫn cắt ngang trò đùa của Xuyên Quân, sau đó quay sang nói với A Nại: “A Nại, không vội, cậu quay về phòng nghỉ ngơi đi”
Xuyên Quân cười đến mặt như nở hoa, không biết hối cải đáp: “Em là giúp Kiều Nhi rửa mặt mà, anh xem mặt bé cưng có phải giống con mèo nhỏ hay không…..”
Kiều Mặc không để ý tới hắn kéo Kiều Kiều vào lòng, cầm khăn mặt cẩn thận giúp Kiều Kiều lau vết bẩn trên mặt. A Nại lau mặt xong thì đưa khăn mặt cho Xuyên Quân, cười nói: “Xuyên Quân, chú cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi mà sao vẫn còn như đứa trẻ thế, vẫn là nên ra đường tán gái, đỡ phải ở đây trêu chọc Kiều Kiều”
“Trên đường nào có cô bé nào được như Kiều Kiều đáng yêu của chúng ta, vẫn là Kiều Nhi tốt nhất!” Xuyên Quân không khách khí đem khăn mặt vứt trả lên người A Nại, rồi thong dong đi đến ngồi xuống bàn, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn rồi cũng không quên ném cho Kiều Kiều một cái “Mị nhãn” (Mặc: cái nhìn quyến rũ ấy các bạn)
“Tán gái?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò, hai mắt mở to rõ ràng.
“Hai người các cậu nói chuyện có thể chú ý lời nói một chút được không?” Kiều Mặc bị bọn họ gây phiền cũng cảm thấy có chút nhức đầu, tức giận gào lên rồi lôi kéo Kiều Kiều ngồi xuống bàn ăn cơm.
Vóc dáng của Kiều Kiều rất nhỏ, Kiều Mặc đem bé đặt ở trên đùi, thi thoảng lại giúp bé gắp chút rau, nhiều năm trôi qua đã thành một thói quen, trước đây vẫn còn đem Kiều Kiều ôm vào trong lòng đút cơm thì hiện tại nhóc con này đã khôn lớn nhưng Kiều mặc vẫn thích làm như vậy, nhất là việc ôm cô gái nhỏ này vào lòng tựa như đang ôm một cái bếp lò ấm áp, thực sự rất ấm, rất thoải mái. Ở trong mắt người khác thì từng hành động như vậy của Kiều Mặc đều cho thấy anh rất cưng chiều cô gái nhỏ bé trong ngực kia.
“Kiều Nhi, sau này chúng ta vẫn cứ sống như vậy có biết hay không?” Xuyên Quân ăn ngấu nghiến, hạ bát xuống rồi khoái chí lên tiếng.
Kiều Kiều đem khuôn mặt nhỏ đang chôn ở bát cơm ngẩng lên nhìn, cái hiểu cái không gật đầu: “Biết!”
“Biết? Sau này chúng ta cả ngày sửa xe, mỗi ngày toàn thân sẽ rất bẩn, xương sống thắt lưng đau nhức, bình thường đều không kịp ăn chút cơm nóng, mỗi ngày đều mệt chết đi, cũng nhàm chán đến chết, lại còn không kiếm được nhiều tiền, em là đang hiểu chính xác như vậy hay là giả bộ biết?”
“Xuyên Quân, chú nói với Kiều Kiều những cái này làm gì?”
“Thằng nhóc cậu ăn no thì tránh xa một bên đợi đi”
Kiều Mặc cùng A Nại không kiên nhẫn nhìn Xuyên Quân, cái người này thật là, vì không ai thèm nghe hắn càu nhàu nên hắn lại tìm Kiều Kiều nói năng linh tinh.
“Em biết, quần áo bẩn thì em đem đi giặt , cơm em sẽ nấu, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, em có thể đến đấm lưng giúp anh, chờ em lớn rồi có thể kiếm được tiền cho anh dưỡng lão, còn nữa, không phải anh thường xuyên trêu chọc em sao, như vậy mà vẫn còn nhàm chán ư?” Kiều Kiều nói một tràng, giọng nói ngọt ngào đều đều, mắt to nhìn thẳng vào Xuyên Quân tựa như đang hỏi còn vấn đề gì nữa không?
Xuyên Quân kê ghế ngồi lại gần Kiều Kiều: “Kiều Nhi, em thật sự suy nghĩ về sau sống như vậy?”
“Em không suy nghĩ , anh hai thích là tốt rồi!” Kiều Kiều ngẩng đầu lên hôn chiếc cằm của Kiều Mặc, cười nói: “Có phải không anh hai?”
“Bé cưng thật ngoan!”
“Thật phục các ngươi…..” Xuyên Quân bất đắc dĩ trợn mắt lên nhìn hai anh em nhà kia đang thân mật bên nhau.
A Nại đồng tình vỗ vai Xuyên Quân, lời nói thấm thía thở dài:
“Xuyên Quân, chú xem Kiều Kiều nhà chúng ta còn nhỏ thế mà… chú ý học tập vài điểm tốt vào…”
Kiều Kiều quay đầu hướng Kiều Mặc cười ngọt ngào, sau đó lại cúi đầu ăn cơm. Cánh tay Kiều Mặc đem ôm eo cô gái nhỏ không tự chủ được nắm chặt lại, cuộc sống như vậy cũng rất hạnh phúc, căn phòng ấm áp, công việc vất vả một chút, vài người anh em lương thiện gắn bó, quan trọng nhất là anh còn có bé cưng đáng yêu của mình, bản thân anh không mong gì nhiều, chỉ cần như vậy là đủ rồi, như vậy cũng tốt lắm, như vậy thôi cũng rất hạnh phúc rồi.