Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 12: Chuyện Cổ Tích


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 12: Chuyện Cổ Tích


Editor: Mặc Mặc
Beta: Kim Hoàn Lương
Kiều Kiều từ lần trước bị đánh, vết thương ứ đọng lại còn chưa kịp khỏi hẳn thì nay lại có thêm vết thương mới, bé được Kiều Mặc ở bên cạnh cẩn thận bôi thuốc mỡ cho, lúc đau quá thì cô bé nhe răng trợn mắt lên, đến hơn nửa đêm rồi mà đôi mắt vẫn mở to, tinh thần phấn chấn không tài nào ngủ được. Kiều Kiều đầu gối lên đùi Kiều Mặc, đôi mắt mở to nhìn xung quanh như đang tìm tòi gì đó, dạo qua một vòng cuối cùng vẫn là đem tầm mắt nhìn về người Kiều Mặc.
“Anh hai ~~” Giọng nói kéo cao về cuối, mang đậm hương vị làm nũng.
Kiều Mặc nằm ở bên giường, hai chân thon dài vắt lên nhau, hai tay đan lại để sau đầu, khóe miệng gợi lên một ý cười nhẹ, ánh mắt ấm áp nhìn về phía cô gái đang làm nũng kia, có lẽ vì mệt mỏi nên âm thanh có chút khàn khàn nhưng cũng lại thoải mái lạ thường: “Làm sao vậy?”
“Kể chuyện cổ tích cho em nghe được không?” Kiều Kiều lật thân mình, hai tay chống cằm ghé vào bên giường, vẻ mặt chờ mong nhìn Kiều Mặc. Kiều Mặc cưng chiều cười dịu dàng rồi hướng bàn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Kiều Kiều thấy vậy bèn vui vẻ di chuyển thân mình,gối đầu lên cánh tay làm ổ trong lòng Kiều Mặc. Kiều Mặc dùng chân đẩy nhẹ cái chăn bông đang cuốn quanh hai người, thở ra một hơi, lo lắng không biết nên nói cái gì, anh thực sự là không biết kể chuyện cổ tích, lúc anh còn nhỏ không có ai kể cho anh nghe, mà giờ thì anh cũng đã qua cái tuổi nghe kể chuyện rồi. Đang rối rắm không biết nên kể gì thì cúi đầu lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cô bé trong ngực, Kiều Mặc hơi nhích người một chút để mặt đối mặt với Kiều Kiều, vừa nhìn bé vừa chậm rãi mở miệng: “Kể chuyện cổ tích cô gái nhỏ nhé…”
“Vâng!”

“Ngày xưa có một cô gái nhỏ, cô bị bố mẹ bỏ rơi….”
“Bố mẹ vì sao lại bỏ rơi cô gái nhỏ, vì cô ấy không ngoan sao?”
Kiều Mặc vỗ về tấm lưng gầy yếu của cô bé trong ngực, âm thanh có chút trầm thấp kể tiếp: “Không phải….Cô gái nhỏ đó rất là ngoan, người không ngoan ở đây chính là hai người bố mẹ kia!”
“Hả…Sau đó thì sao?”
“Khi đó cô gái nhỏ đó còn rất là nhỏ, cô bé vẫn chưa biết nói, cũng chưa biết ăn món này món nọ, cô bé không làm gì sai lại bị bỏ rơi ở nơi dày đặc tuyết…”
“Đáng thương quá, vậy cô bé phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, thật là đáng thương…. Lúc này có một cậu bé vừa mới bị bố đánh một trận đòn rồi đuổi ra khỏi nhà liền đi lạc tới nơi cô bé kia bị vứt bỏ, cậu bé ấy đã bế cô gái nhỏ đó lên và ôm vào lòng…”
“Vì sao bố cậu bé kia lại muốn đánh cậu ấy?” Kiều Kiều ở trong ngực luôn không ngừng đưa ra câu hỏi, rồi lại đột nhiên như hiểu ra,gật gật cái đầu nhỏ “À…chính là bố cậu bé không ngoan đúng không?”
“Đúng vậy!” Kiều Mặc buồn cười nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của Kiều Kiều, anh véo nhẹ cái mũi nhỏ của bé: “Bé cưng thật thông minh!”
“Em đương nhiên là thông minh rồi! Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu bé kia liền cùng chung sống với cô gái nhỏ, rất nhiều năm sau khi cậu bé ấy thành một người thanh niên thì cô gái nhỏ cũng dần dần trưởng thành….”
Kiều Kiều vẫn ôm khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe, rồi lúc lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì, bèn hỏi “Vậy tiếp sau đó thì thế nào?”
“Không có sau đó, họ cứ sống như vậy bên nhau…”

“A… sao lại như vậy chứ?” Kiều Kiều nhăn cái mặt nhỏ lại, hiển nhiên là không vừa lòng với câu chuyện của Kiều Mặc “Sao anh đều không kể bọn họ lớn lên như thế nào? Bọn họ sống có tốt không? Bọn họ có bạn bè không, có người xấu bắt nạt họ không…?”
Kiều Mặc bỗng cảm thấy đau đầu, tại sao trẻ con nghe kể chuyện cổ tích lại hỏi nhiều như vậy, giờ anh đúng là cảm thấy bội phục Lí Ương, vốn định lấy cớ trốn tránh thì nhóc con trong ngực lại quấn quít lấy anh không ngừng, đành phải tiếp tục nói “Bọn họ sống rất nghèo khổ nhưng hiện tại thì lại rất hạnh phúc, sau khi lớn lên cậu bé kia liền đem lòng yêu cô gái nhỏ, cô gái nhỏ cũng rất yêu cậu bé, không một ai bắt nạt bọn họ cả!”
“Thật tốt quá!” Lúc này Kiều Kiều mới cảm thấy hài lòng với cái kết của câu chuyện, mắt to chợt xẹt qua một tia nghịch ngợm, đột nhiên bé tiến sát lại Kiều Mặc rồi nhẹ nhàng hôn mạnh một cái lên mặt anh, sau đó vội rụt trở về cười hì hì nói “Kiều Kiều cũng rất rất yêu anh hai!”
Kiều mặc sửng sốt một lúc, trong lòng cảm thấy một cảm giác vui sướng không tả được, hai tay ôm chặt lấy cô bé trong ngực, hôn một cái lên mái tóc bé, giọng nỉ non: “Anh hai cũng rất yêu bé cưng, yêu bé cưng nhất!”
Tắt đèn đi, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chàng trai trẻ ôm chặt thân hình bé nhỏ trong lòng nhưng lại không tài nào chợp mắt được, đôi mắt phượng dài híp lại nhìn trong bóng tối lấp lánh sáng ngời nhưng lại mang theo một chút gì đó thật buồn, ở trong lòng anh, cô nhóc kia đã ngủ say lúc nào không biết.
Qua một lúc lâu Kiều Mặc mới khe khẽ thở dài tựa như an ủi trái tim đang lo lắng của mình, anh giúp Kiều Kiều chỉnh lại mép chăn, đột nhiên cô bé kêu lên một tiếng giọng điệu không chút nào là buồn ngủ, trong bóng tối giọng cô bé dường như trở nên trong trẻo hơn khiến lòng Kiều Mặc chợt run lên.
“Thế bố mẹ đi đâu rồi?” Kiều Kiều hỏi
Đột nhiên Kiều Mặc có chút bối rối, anh biết Kiều Kiều là đang hỏi bố mẹ của cô gái nhỏ trong câu chuyện khi nãy, anh vốn muốn tùy tiện nói lí do qua loa nhưng lại như không thể điều khiển được giọng nói của chính mình “Sau đó…bố mẹ của cô gái nhỏ đó tìm tới đây, muốn đem cô bé rời xa cậu bé đó ….”. Vừa dứt lời mới giật mình vì những điều mình vừa nói, Kiều Mặc vội cúi đầu nhìn Kiều Kiều, nhưng là anh đã quên, cả căn phòng đang chìm trong bóng tối thì có thể nhìn thấy cái gì, và anh cũng quên rằng chính mình là đang kể chuyện cổ tích cho cô bé.
Kiều Kiều dường như rất hứng thú với câu chuyện này, cô bé vội ngẩng đầu lên nhìn anh hai để nhìn xem anh hai đang nghĩ gì nhưng chỉ thấy một mảng tối đen như mực “Vậy cô gái nhỏ có rời đi không? Rời đi thì cậu bé kia làm sao bây giờ?”

“Anh hai…cũng không biết nữa…” Kiều Mặc cũng không biết trả lời như thế nào, em sẽ rời đi sao? Em sẽ rời bỏ anh ư?
“Tại sao anh lại không biết chứ…? Anh hai, đây là câu chuyện của anh kể mà…” Kiều kiều rất là không vừa ý với câu trả lời này, đôi tay bé bám chuẩn xác lấy cổ Kiều Mặc đong đưa, muốn ép Kiều Mặc kể nốt kết thúc của câu chuyện.
Kiều Mặc nhẹ nhàng bắt được đôi tay non mềm của kiều Kiều, như không màng tới bóng đêm, đôi mắt ấy vẫn xuyên qua bóng tối nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của cô bé: “Nếu Kiều Kiều là cô gái nhỏ kia…thì liệu em có đi theo bố mẹ không? Liệu em có rời bỏ anh hai không?”
“Sẽ không!” Kiều Mặc vừa dứt lời thì âm thanh thanh thúy của Kiều Kiều lập tức vang lên, lời nói kiên quyết rõ ràng như hạt ngọc pha lê nện vào trái tim của Kiều Mặc, thậm chí Kiều Mặc còn cảm thấy bản thân mình đang run rẩy, những lo lắng bỗng chốc tan biến, cả ngày mệt mỏi cũng không cánh mà bay, tâm hồn trở nên vui sướng, khóe miệng theo đó cũng không tự giác là cong lên: “Vì sao?”
Kiều Kiều không trả lời nhưng lại hỏi: “Anh hai sẽ để cho em rời đi ư?”
“Đương nhiên là sẽ không! Bé cưng là của anh, ai cũng không thể đem đi!” Câu hỏi này đối với Kiều Mặc chính là quá đơn giản, giống như đó là một lẽ sống bẩm sinh của anh vậy.
“Không cần ba, không cần mẹ, chỉ cần anh hai là đủ rồi!” Trong đêm tối chợt vang lên tiếng cười khanh khách của cô gái nhỏ, cô bé ôm chặt người thanh niên to lớn bên cạnh, trong đôi mắt ấy lại tràn đầy nước mắt. Bé đã biết cô gái nhỏ trong câu chuyện của anh hai chính là bé, cô gái nhỏ ấy đã bị bố mẹ bỏ rơi nhưng thế thì đã sao, bé có anh hai, anh hai nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi bé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.