Kiêu Căng À Anh Đây Thích

Chương 42


Bạn đang đọc Kiêu Căng À Anh Đây Thích – Chương 42


Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Đánh chữ với nói hoàn toàn không giống nhau!!
Cô gõ mấy chữ “thỏ con nhỏ” thì thấy hoạt bát đáng yêu, nhưng nghe Phó Dĩ Diệu thốt ra mấy chữ này…
Quả thực cảm thấy xấu hổ đến trần trụi!
Cố Nam Hề mặt đó đứng ngây tại chỗ, đôi con ngươi đen nhánh trừng lớn nhìn sang người đàn ông dù vội nhưng vẫn ung dung kia.
Phó Dĩ Diệu không nặng không nhẹ nói lại một lần: “Thỏ con nhỏ.”
Cố Nam Hề: “Anh im miệng.”
Không muốn nghe lại ba chữ này nữa.
Phó Dĩ Diệu xoay xoay ghế, sau đó đứng dậy.
Cố Nam Hề giống như gặp phải đại địch, cầm gối che trước ngực bày ra bộ dáng phòng bị.
Phó Dĩ Diệu nhàn nhã sải bước đi đến, dáng vẻ lười nhác, giật giật lỗ tai thỏ trên mũ của cô, cười như không cười nói: “Thỏ nhỏ đáng yêu lông trắng tinh.

Hôm nay không ăn củ cải thay bữa mà muốn ăn mì à?”
Tên gọi đẹp đẽ như vậy mà lại bị anh dùng giọng điệu trào phúng gọi lên là sao?
Cố Nam Hề kéo kéo lỗ tai thỏ của mình, nói: “Không cho anh sờ tai.”
“Ồ?” Phó Dĩ Diệu chậm rãi đáp, âm cuối còn bị anh cố ý ngân dài ra.
Cô theo phản xạ ngã ra phía sau, đưa tay bắt lấy cái đuôi xù phía sau.
Chỉ là động tác này của cô lại có chút giấu đầu lòi đuôi nên cô lại rút tay về.
Khuôn mặt trắng như men sứ của cô lại dần đỏ lên.
Cực kỳ hối hận!! Sao cô lại nói mấy lời não tàn như vậy với anh cơ chú?
Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Anh xuống nấu mì, em đợi lát nữa rồi xuống lầu.”
Cố Nam Hề cúi đầu, nhẹ nhàng trả lời một tiếng.
Trước hết, cô muốn đi thay bộ đồ thỏ con đáng yêu này ra!Quá xấu hổ.
Phó Dĩ Diệu đi được vào bước bỗng dừng lại, nghiêng mặt qua cười nhạt nói: “À đúng rồi! Nếu thay bộ đồ này ra thì giao kèo cũng sẽ bị hủy bỏ.”
Cái người này! Sao lại có đam mê biến thái như vậy chứ?!
Khóc hu hu.
Đợi lúc Cố Nam Hề chậm rãi xuống lầu, Phó Dĩ Diệu cũng bê bát mì ra đến.
Hương thơm tỏa ra bốn phía, hơi nóng lượn lờ bay lên.
Vừa nhìn đã thấy bụng đói cồn cào.

Nếu như mà dùng tô mì này đổi lấy một lần sơ đuôi thì cũng không lỗ nhỉ.
Cố Nam Hề rất thản nhiên mà tiếp nhận.
Phó Dĩ Diệu ngồi đối diện cô, một tai chống má, cứ như vậy mà nhìn cô: “Con mắt chọn đồ của mẹ anh đúng là không tệ.

Rất thích hợp với em.”
Cố Nam Hề: “…”
Cô không thích hợp với hình tượng thỏ con đáng yêu này có được chưa hả.
“Hình như bà ấy còn mua rất nhiều đổ kỳ quái.

À không! Là mấy bộ đồ trông hoạt bát đáng yêu cho em đấy.”
Cố Nam Hề ngậm lấy sợi mỳ, biểu hiện dữ dằn.

Nhưng trong mắt anh, biểu cảm này lại rất dễ thương: “Anh có ý gì? Còn muốn em mặc hết một lần sao?”
Phó Dĩ Diệu nghiêm túc trả lời: “Đúng rồi.”
“Anh nằm mơ đi!”
Phó Dĩ Diệu: “Còn nhiều cơ hội mà! Em xin anh một lần thì mặc một bộ.

Chắc tầm một tháng có thể mặc hết được.”
Cố Nam Hề nuốt xuống miếng mì trong miệng, cười lạnh nói: “Anh cứ bành trướng như thế.

Cẩn thận nổ đấy.”
Phó Dĩ Diệu bình tĩnh cười cười: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Cố Nam Hề hừ lạnh một tiếng.

Hóa nỗi bi phẫn vào trong thức ăn, thủ tiêu đồ ăn trong bát sạch sẽ.
Phó Dĩ Diệu: “Ăn xong rồi?”
Nuối xuống miếng mỳ cuối cùng, đôi mắt Cố Nam Hề bắt đầu đảo vòng quanh, vẻ mặt giảo hoạt cười nói: “Anh trai Phó! Chúng ta đi chơi một trò chơi thú vị nhé?”
Lúc trước khi ăn mì thì thấy không lỗ nhưng ăn xong rồi thì thấy hối hận.
Cô vẫn không chịu đựng được hành vi xấu hổ như vậy đâu.
Phó Dĩ Diệu: “Anh bây giờ lại không muốn chơi đùa.”
“Chơi rất vui đấy! Anh không nghe em nói quy tắc trò chơi chút sao?” Cố Nam Hề liều mạng dụ dỗ.
Phó Dĩ Diệu mở wechat ra nhấp vào khung chat, tin nhắn hiện lên trước mặt cô.
Không cần nói gì nhưng cũng đủ khiến cô tước vũ khí đầu hàng.
Lời của mình đã nói ra, dù có xấu hổ cũng phải chấp nhận.
Cố Nam Hè chậm rãi đứng lên, sau đó bước từng bước nhỏ di chuyển đến trước mặt Phó Dĩ Diệu, đỏ mặt nói: “Chỉ có biến thái mới thích mấy việc sờ đuôi thỏ thôi! Anh trai Phó tướng mạo đàng hoàng, chắc sẽ không thích mấy trò biến thái này đâu ha?”
Phó Dĩ Diệu vẫn một tay chống má, bộ dạng nhẹ nhàng, không mặn không nhạt mà nói: “Thật là muốn làm biến thái một lần.”
Sao anh lại không đi đúng kịch bản gì thế? Những lời tiếp theo của cô phải nói như thế nào đây?
Phó Dĩ Diệu: “Xoay người sang chỗ khác.”
Cố Nam Hề kinh ngạc trợn to mắt, trên mặt cũng đỏ hơn mấy phần.

Phó Dĩ Diệu đánh mắt ra hiệu cho cô hành động.
Cố Nam Hề dứt khoát không thèm đếm xỉa đến anh.

Ngón trỏ và ngón cái kéo kéo vành tai, vừa đáng yêu vừa đáng thương nói: “Anh trai Phó! Anh đừng sờ đuôi của thỏ con nhỏ được không?”
Phó Dĩ Diệu trầm ngâm một lát, trong đó có mấy phần giả vờ làm thinh.
Cố Nam Hề lại bắt đầu lấy lòng nói: “Hay là em nhảy một đoạn bài “thỏ con nhỏ lông trắng tinh” cho anh xem nhé?”
“Ừ.” Phó Dĩ Diệu ung dung đáp.
Trong wechat đã có link nhạc, Cố Nam Hề mở khung chat với Phó Dĩ Diệu ra bật nhạc.
So với việc bị Phó Dĩ Diệu sờ đuôi, nhảy đoạn vũ đạo xấu xí này đối với cô thì dễ như ăn sáng.
**
Nhìn hình ảnh thỏ con nhỏ hồng phấn đang nhảy trong điện thoại, Phó Dĩ Diệu dùng mu bàn tay che mắt lại.
Thật đúng là biến thái.
Cũng không biết lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy điện thoại quay lại.

Có lẽ là thấy thời khắc đó khá đáng quý muốn lưu lại đi.
Tiêu Mặc tiến lại gần, nói: “Sao tôi lại nghe được nhạc của bài “Thỏ con ngoan ngoãn” nhỉ?”
Phó Dĩ Diệu nhướng mắt, dùng ánh mắt “ Cậu là người thiểu năng à” để nhìn anh ta.
Tiêu Mặc sờ sờ chóp mũi.
Cũng đúng! Ông chủ mặt lạnh của bọn họ sao có thể nghe mấy loại nhạc thiếu nhi đáng yêu này được chứ?
Anh căn bản là không có tuổi thơ.
Chỉ thỏ nhỏ ai nha?
Giữ cửa mở một chút—
Hình như không phải bài này.

Là bài về con thỏ khác ư? Là gì nhỉ?
Lúc Tiêu Mặc đang cố gắng nghĩ xem bài hát kia tên gì thì bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh băng của Phó Dĩ Diệu: “Có phải đến lúc xuất phát rồi?’
Tiêu Mặc tranh thủ thời gian đáp: “Máy bay đã chờ lệnh rồi ạ.”
Phó Dĩ Diệu đứng lên, cài lại cúc áo âu phục.
Tiêu Mặc “A” một tiếng “Ông chủ hôm nay mặc áo sơ mi màu hơi phấn mà âu phục lại là màu xám bạc.”
Phó Dĩ Diệu mặt không đổi sắc trả lời: “Tiểu Hề phối.”
Sao lại nghe ra cảm giác khoe khoang nhỉ?
Người có vợ đúng là không tầm thường!
Tiêu Mặc chua chua nghĩ, anh ta cũng muốn yêu đương.
Lần công tác này của Phó Dĩ Diệu vẫn là hạng mục nghiên cứu khoa học lần trước.

Chỉ là lần này hạng mục gặp chút vấn đề khó, tổ nghiên cứu khoa học đề nghị tìm chuyên gia về lĩnh vực kỹ thuật này là giáo sư Trần Quốc Lương để hợp tác.
Nhưng vị giáo sư này đã về hưu nhiều năm, đã buông xuống sự nghiệp nghiên cứu khoa học của mình rồi Cả ngày không phải câu cá thì là trồng rau, nhàn nhã không quan tâm sự đời.
Vì bất đắc dĩ nên Phó Dĩ Diệu mới đích thân đi thuyết phục ông ấy.
Chỉ là anh vạn vạn lần không thể ngờ tới là ở trong nhà Trần Quốc Lương, anh lại đụng mặt Lục Tử Trạc.

Tiêu Mặc làm việc bên cạnh Phó Dĩ Diệu nhiều năm, có thể ngay lập tức cảm giác được cảm xúc đang dần biến hóa của ông chủ nhà mình.

Mà lại là tâm tình tiêu cực nữa.
Trần Quốc Lương đối với Phó Dĩ Diệu rất khách khí, mà khách khí cũng chính là xa lánh, nhất là dưới sự so sánh cùng với Lục Tử Trạc.
Trần Quốc Lương đánh cờ với Lục Tử Trạc, hại sai một bước thì lại giống như đám trẻ con chơi xấu, làm bộ không có việc gì đi lại.

Hành vi như vậy chỉ có thể ở trước những người thân quen mới có thể bộc lộ ra.
Phó Dĩ Diệu biết bản thân không thể chen vào, cũng không chen vào, mà chọn đi giúp đỡ Trần phu nhân tưới hoa.
Trần phu nhân cũng nói ra quan hệ giữa Trần Quốc Lương và Lục Tử Trạc: “Tử Trạc từng là học trò mà lão nhà tôi rất xem trọng.

Thế nhưng có một ngày cậu ấy nói không muốn nghiên cứu khoa học nữa, muốn đi làm một thợ cắt đá khiến lão nhà tức đến tăng huyết áp, nằm viện một tuần trời.

Đời này của ông ấy chỉ nhận qua một đồ đệ nhưng cuối cùng cũng không thừa kế con đường của ông ấy.

Đây chắc chắn là tiếc nuối cả đời của ông ấy.”
“Tôi cũng biết nguyên nhân hôm nay Phó tiên sinh đến đây tìm ông ấy.

Nhưng tôi nói thật với cậu, ông ấy sẽ không đi.

Ông ấy rất xem trọng nghiên cứu khoa học nhưng ông ấy không thể đi ngược lại với mong muốn của tôi.

Bởi vì tôi không cho phép ông ấy đụng vào nữa.”
Phó Dĩ Diệu: “Có thể mạo muội hỏi một chút tại sao ngài lại không cho ông ấy động đến nghiên cứu khoa học nữa?”
“Với tuổi tác của ông ấy, sức khỏe đã không cho phép ông ấy tiếp tục sự nghiệp vĩ đại đấy nữa.

Tôi chỉ muốn có thể cùng ông bạn già này đi cùng nhau càng xa càng tốt.

Hy vọng Phó tiên sinh có thể hiểu cho.”
Phó Dĩ Diệu cũng xem như hiểu ý của Trần phu nhân.
Anh không có thói quen làm khó người khác.
Trần phu nhân còn nói thêm: “Thật ra mấy cái thí nghiệm của ông lão nhà tôi Tử Trạc cũng đã học qua, cậu có thể mời nó hỗ trợ.

Tất nhiên đây chỉ là ý kiến của tôi, tiếp nhận hay không là quyền của cậu.”
Tiêu Mặc đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh.

Xem như hạng mục nghiên cứu lần này có thất bại thì ông chủ cũng không bao giờ cúi đầu trước tình địch.
Sau khi rời khỏi nhà Trần Quốc Lương, Phó Dĩ Diệu chuẩn bị lên xe rời đi thì bị Lục Tử Trạc gọi lại.
Phó Dĩ Diệu xoay người, ánh mắt u ám nhìn Lục Tử Trạc, sự lạnh nhạt và xa cách cùng khí chất cao quý lộ ra khiến người ta có cảm giác không thể với tới được.
Lục Tử Trạc từ trước đến nay rất phản cảm với kiểu con trời như Phó Dĩ Diệu này, ỷ vào gia thế trời cho, bễ nghễ xem thường người khác.
Xem thường ai vậy chứ?
Lục Tử Trạc đi đến trước mặt Phó Dĩ Diệu, mở miệng nói: “Không ngờ Phó học trưởng cũng có ngày vấp phải khó khăn.”
Phó Dĩ Diệu hơi nheo mắt, không biểu cảm nói: “Ngửa đầu nhìn trời một chút.

Đừng như ếch ngồi đáy giếng, chuyện gì cũng có thể làm cậu ngạc nhiên.”
Từ khi Phó Dĩ Diệu tiếp nhận tập đoàn Phó thị đến nay đã vấp phải vô số trắc trở.

Có người thừa dịp anh chưa đủ lông đủ cánh mà chèn ép anh hoặc là đố kỵ anh âm thầm lừa gạt anh, anh đều có thể giải quyết gọn gàng.
Anh cũng chẳng phải ỷ vào Phó Bách Nghiệp hay là Phó thị.

Mà là chính bản thân anh có năng lực để làm chuyện đó.
Lúc Tử Trạc khống chế lại tâm tình, tỉnh táo nói: “Vấn đề bây giờ anh đụng phải, tôi biết cách giải quyết.


Nhưng mà…”
Phó Dĩ Diệu cười nhạo một tiếng: “Cậu có phải tự mình đa tình quá rồi không? Tôi cần cậu hỗ trợ ư?”
“Nếu không phải vì thầy ấy bỗng nhiên sức khỏe không tốt, hạng mục lại lại là độc quyền, mà tôi là người duy nhất chứng kiến và tham gia toàn bộ quá trình thí nghiệm.

Anh còn có thể tìm được người thích hợp hơn hay sao?”
“Tìm một thợ cắt đá đến tham gia hạng mục khoa học, cậu cũng thật biết nằm mơ đấy.”
“Phó Dĩ Diệu!”
“Lục Tử Trạc.” Sắc mặt Phó Dĩ Diệu trầm xuống.

Khí chất trên người anh rất mạnh, giờ đây khí áp trên người lại càng thấp, ánh mắt càng trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Lục Tử Trạc, nói rõ ràng: “Đừng lợi dụng người nhà cậu để tiếp cận vợ tôi.

Xem như nói cho cô ấy khoản tiền kia là tôi cho, cậu nghĩ có thể thế nào chứ?”
Con ngươi Lục Tử Trạc co rúm lại, giọng khàn khàn nói: “Anh nói vợ cái gì?”
“Nghe không hiểu thì đi tra từ điển đi.”
“Không thể nào.”
Phó Dĩ Diệu không để ý Lục Tử Trạc nữa mà đi vào trong xe.
Anh đưa tay giật giật cà vạt, trên mặt có chút ủ dột.
Tiêu Mặc ngồi nghiêm chỉnh, đến nhìn ông chủ một chút cũng không dám nhìn.
Phó Dĩ Diệu mở miệng nói: “Trong tay Lục Tử Trạc có hạng mục gì? Can thiệp vào cho tôi để cậu ta sớm ngày cút đi.”
Tiêu Mặc: “…”
Phó Dĩ Diệu: “Mà cũng đừng để cậu ta có khả năng xuất hiện ở Ôn Thành nữa.”
Tiêu Mặc có chút khổ sở nói: “Chỉ sợ là có chút khó.”
“Nếu như cậu không làm được thì tôi có thể để người khác thay cậu.”
Tiêu Mặc: “Không, tôi đi.”
Thật sự đáng sợ.
Một bước sơ sẩy sẽ phải cuốn gói rời đi.
Phó Dĩ Diệu dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là lông mày vẫn nhíu lại như cũ.
Tiêu Mặc nhỏ giọng nói: “Ông chủ! Tôi cảm thấu Cố tiểu thư căn bản không thèm để ý Lục Tử Trạc.

Anh không cần phải nổi giận thể đâu.”
**
Darry cũng không phải là người Ôn Thành.

Chỉ là lần này đến Ôn Thành cùng với dịp sinh nhật của ông ấy nên đã tổ chức một buổi sinh nhật quy mô nhỏ.

Khách mời cũng là những người thường qua lại trong nghề.
Vì vấp phải vấn đề của Trần Quốc Lương nên phải nghĩ phương án thay thế, không kịp trở về cùng với Cố Nam Hề tham gia tiệc sinh nhật nên đành để Thiệu Văn Dật làm hộ hoa sứ giả, đi cùng Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Điệp Phi Ngữ, Thiệu Văn Giật cũng im hơi lặng tiếng một thời gian.

Trên các mặt trận danh lợi cũng không thấy bóng dáng anh ta, cũng không thấy anh chủ động hẹn người đi chơi.
Cho nên hôm nay chịu đi cùng với bọn cô, Cố Nam Hề cũng rất bất ngờ.
Thiệu Văn Dật: “Tôi cũng không muốn đến, chỉ là có người trịnh trọng nhờ.

Khó được khi cậu ta ăn nói khép nép cầu cạnh người khác nên tôi cũng không ngại từ chối.”
Cố Nam Hề lấy điện thoại ra ghi âm, cười híp mắt nói: “Anh nói ai ăn nói khép nép cầu cạnh.

Anh nói lại một lần nữa để em ghi âm làm chứng một chút.”
Thiệu Văn Dật: “…”
Tiệc rượu ăn uống linh đình, quần là áo lượt.
Cố Nam Hề mặc dù lấy thân phận nhà thiết kế mới vào nghề nhưng những người ở đây đề đối xử với cô với thân phận “Cố đại tiểu thư.”
Lúc nói chuyện cũng không phải là nói đến kinh nghiệm trong nghề, cũng không phải cách chọn tài liệu học tập mà là vô tình cố ý tuyên truyền tác phẩm mới của mình.

Xem cô như cái chong chóng để quay.

Còn biểu hiện trần trụi như thế? Xem cô là nơi truyền bá miễn phí à?
Hơn nữa cô cũng không thể tức giận ra mặt.
Dù sao cô cũng chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, địa vị vẫn kém hơn so với những người ở đây mấy tầng.
Tưởng rằng đến đây có thể học tập được ít nhiều, không ngờ cô tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Cố Nam Hề tìm một cái cớ trốn đến góc tường uống đồ uống, quyết định tìm Phó Dĩ Diệu để trút xuống cơn bực này.
[Anh trai Phó: Trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn đối với em có tác dụng rất lớn.]
[Bổn tiên đã qua đời: Lúc này không phải anh nên nói mấy câu ngọt ngào khiến tâm tình em tốt lên được à?]
[Anh trai Phó: Là em tự mình chuốc lấy mà anh còn phải dỗ em à *icon suy nghĩ sâu xa*]
[Bổn tiên đã qua đời: ….]

[Anh trai Phó: Em nhìn xem, em phải nhảy bài “Bé thỏ nhỏ lông trắng tinh” để đổi lấy cơ hội nhàm chán này.

Đây không phải tự mình chuốc lấy khổ thì là gì?]
[Bổn tiên đã qua đời: Em sai! Là em không nên tìm anh tâm sự!]
[Anh trai Phó: Không muốn nói với anh thì là muốn nói với ai đây?]
[Bổn tiên đã qua đời: Tiên heo.]
[Anh trai Phó: Soi gương rồi tự lẩm bẩm à?]
[Bổn tiên đã qua đời: Tạm! Biệt!]
Đây mới đúng là tự mình chuốc lấy khổ.
Cố Nam Hề mới chuẩn bị để điện thoại xuống thì thấy Lục Tử Trạc đi đến.
Tránh không được thì cũng chỉ có thể bình thản đối mặt thôi.
Lục Tử Trạc đến trước mặt cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Em và Phó Dĩ Diệu kết hôn rồi à?”
Cố Nam Hề giật mình.

Mặc dù không biết anh ta nghe được tiếng gió từ đâu nhưng là sự thật thì cô tất nhiên sẽ không phủ nhận: “Không sai.”
“Vì sao chuyện hai người kết hôn là chuyện lớn mà không tuyên bố với bên ngoài?”
Cố Nam Hề nhíu mày, buồn cười mở miệng: “Anh cũng quản rộng quá rồi đó.”
“Lúc trước em rất bài xích việc kết hôn với anh ta mà.”
“Lục tiên sinh! Là người thì sẽ trưởng thành, ý nghĩ cũng sẽ thay đổi.

Anh đừng tự cảm thấy bản thân rất hiểu tôi.” Cố Nam Hề lạnh lùng nói tiếp: “Còn nữa, anh đừng có lấy danh của tôi mà đi lừa mẹ và em  gái anh, điều này khiến tôi rất không vui.”
“Tiền kia là Phó Dĩ Diệu cho.” Lục Tử Trạc ngắt lời.
Lục Tử Trạc nhìn về phía Cố Nam Hề, ngữ khĩ mang theo chút tự giễu: “Mẹ anh bị nhiễm trùng đường tiểu, mỗi tháng phải lọc máu.

Điều này đối với gia đình anh lúc đó là gánh nặng cực lớn.

Mẹ anh sợ liên lụy bọn anh nên lựa chọn bỏ nhà ra đi.

Cha anh vì đi tìm bà mà xảy ra tai nạn xe, cần một khoản tiền mổ gấp.

Lúc này Phó Dĩ Diệu đã xuất hiện đưa ra điều kiện với anh, bảo anh không được tiếp cận em.”
Nếu nghe kỹ ra thì chính là tình tiết cẩu huyết đôi uyên ương số khổ bị chia rẽ.

Nhưng chỉ tiếc lúc đó Cố Nam Hề đối với Lục Tử Trạc làm gì có thứ gọi là tình cảm nam nữ.
Cố Nam Hề: “Vậy bọn anh phải cảm ơn Phó Dĩ Diệu chứ.”
Lục Tử Trạc kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, hồi lâu mới thốt nên lời: “Em nói gì?”
“Bọn anh cần tiền.

Lúc đó, Phó Dĩ Diệu đã giúp một tay.

Chẳng lẽ không nên cảm ơn anh ấy?”
“Anh ta là cao cao tại thượng bố thí!” Lục Tử Trạc tức giận nói.
Cố Nam Hề mất hứng phản bác: “Nhưng anh đã nhận tiền thì chẳng khác nào chấp nhận sự bố thí ấy.

Nếu như anh cảm thấy lúc đó là anh ấy vũ nhục nhân cách của anh thì anh nên kiên quyết mà cự tuyệt.

Chứ đừng có sau khi nhận trợ cấp của anh ấy lại còn căm hận bất bình.

Trên thế giới này làm gì có chuyện hời như vậy?”
“Sao em lại giống như bị anh ta tẩy não vậy?”
Cố Nam Hề cười nhạo nói: “Nếu như anh cảm thấy tôi không giống như trong tưởng tượng của anh, mà giống như bị anh ấy tẩy não thì cũng tùy anh.

Nhưng mà tôi nói cho anh biết.

Tôi chính là như vậy đấy!”
Lúc trước còn cảm thấy anh ta thảm, bây giờ thì…
Ngược lại là hối hận vì lúc trước đã xen vào chuyện của người khác.
Xem như Phó Dĩ Diệu làm như vậy khiến người ta không thoải mái nhưng anh ta cũng không có tư cách bình phẩm.
Nhưng mà cô lại có chút tức giận.

Rõ ràng lần trước cô nhắc chuyện này, anh còn bày ra bộ dạng “còn có loại chuyện này cơ à”.
Ha ha, thật sự là một diễn viên xuất sắc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.