Bạn đang đọc Kiêu Căng À Anh Đây Thích – Chương 41
Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Lúc Dư Mạn Mạn bị Cố Nam Hề kéo ra ngoài để mua đồ vốn dĩ đã chuẩn bị xong hết tất thảy, còn lấy hai tấm thẻ từ chỗ anh trai cô.
Không ngờ rằng nơi cô ấy đến là khu thời trang nam.
Cho dù người có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn ra mục đích của buổi mua sắm hôm nay không phải là mua cho mình, mà là mua cho cẩu nam nhân nào đó!
Dư Mạn Mạn chỉ chỉ vào chỗ trái tim của Cố Nam Hề mà nói: “Bảo bối, cậu thay đổi thật rồi! Cố Nam Hề hễ thấy thứ đồ mình thích là điên cuồng quẹt thẻ của ngày xưa giờ không còn nữa rồi.”
Cố Nam Hề mặt không đỏ tim không đập mà nói: “Ừ, đạo lý chăm sóc gia đình thì phải hiểu chứ.”
Dư Mạn Mạn buồn nôn: “Kết hôn thôi mà, sao lại như biến thành người khác thế kia.”
Cố Nam Hề nhìn về phía cô bạn, trên khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp xuất hiện nét cười.
Dư Mạn Mạn: “Được rồi, không cần bắn mị lực về phía mình thế đâu.
Mình cũng đâu phải lão chồng của cậu đâu.”
Bắn mị lực về phía Phó Dĩ Diệu á? Cô nào dám.
Sợ anh ăn thịt người.
Cũng không biết tại sao trước đây cô lại cảm thấy Phó Dĩ Diệu là kiểu người thanh tâm quả dục nữa, có thể đừng tục như thế được không hả?
Dư Mạn Mạn mất đi niềm vui mua sắm, sự mệt mỏi lộ rõ ra ngoài mặt, uể uể oải oải.
“Ái ya ya…Chân đau quá, tay cũng mỏi.
Mua vừa thôi là được.
Tiểu Phó tổng tùy tiện mặc một bộ lên cũng đủ câu hồn đoạt phách rồi.
Cậu còn định ăn diện cho anh ấy đẹp đến mức nào nữa? Xin hỏi là do cậu quá tự tin hay là nghĩ anh ta quá ngay ngắn rồi?”
Cố Nam Hề khựng lại bước chân: “Cũng có đạo lý ha.
Không thể để anh ấy quá đẹp mắt người nhìn được, dễ dàng mời ong gọi bướm.”
Dư Mạn Mạn trêu chọc nói: “Thì ra là cậu cũng có lúc lo lắng.”
Cố Nam Hề khẽ nâng cằm, giọng điệu kiêu ngạo không thèm che giấu: “Có ông chồng ưu tú quá, đôi lúc cũng phiền.”
Cái vị chua chua toát ra ở đôi tình nhân này sao lại khiến người ta ghét thế chứ?
Cố Nam Hề: “A, mình quên mất, còn phải mua thắt lưng nữa.”
Ai không biết còn tưởng cô mua dây xích chó chơi trò tình thú đấy.
Cố Nam Hề nhìn một vòng, không chỉ chọn thắt lưng mà còn chọn cả cà vạt nữa.
Không! Cô ấy vẫn là Cố đại tiểu thư tiêu tiền như nước thôi.
Chỉ là lúc trước tiêu tiền của chồng, bây giờ thành tiêu tiền cho chồng rồi.
Đồ đã mua đủ, đại tiểu thư cuối cùng cũng để lại địa chỉ bảo người đem đồ đến nhà.
Dư Mạn Mạn: “Được rồi, được rồi! Cuối cùng cũng có thể đi ăn cơm rồi.”
Cố Nam Hề hơi xấu hổ, cười cười nói: “Bạn yêu à! Hôm nay, mình không ăn cơm với cậu được rồi.
Mình có hẹn.”
Dư Mạn Mạn: “…”
Cùng cô ấy đi dạo phố lâu như thế, đến bữa cơm cũng không được ăn à.
Hay cho một người chị em cây khế trọng sắc khinh bạn.
**
Sau khi cùng Dư Mạn Mạn tách ra, Cố Nam Hề vốn dĩ định đi thẳng đến nhà hàng đợi Phó Dĩ Diệu nhưng đi qua một quầy bán đồ nữ thì không thể khống chế được bước chân mình, lại lượn vào xem.
Cố Nam Hề là khách hàng cao cấp của nhãn hàng này, cô có thể không thèm xem giá mà mua hết một loạt các bộ đồ xanh, đỏ, tím, vàng, lục, lam, chàm mà mình thích.
Thấy kim chủ ba ba tiến vào, mắt của nhân viên bán hàng đã sáng như đèn pha ô tô.
Cố Nam Hề chỉ bộ trang đồ được treo ở trước cửa, nói: “Lấy cho tôi một bộ giống vậy theo số đo của tôi.”
Sau khi từ phòng thay đồ đi ra, Cố Nam Hề đứng trước gương ngắm một lúc, lại xoay mấy vòng, cực kỳ hài lòng.
Thu hoạch ngoài ý muốn.
Vận khí hôm nay cũng không tồi.
Lúc cô định đi vào phòng thay đồ để thay ra thì từ trong gương nhìn thấy được hai bóng người đang lén la lén lút.
Cố Nam Hề quay người lại nhìn thì hai người kia lại quay đi.
Đang ở trung tâm thương mại, cô ngược lại cũng không sợ người xấu gì.
Các nhãn hàng lớn ở chỗ này đều quen biết cô mà huống chi hai bóng người kia lại là một người lớn tuổi và một cô nữ sinh.
Cố Nam Hề đạp lên giày cao gót, khí thế áp bức đi ra cửa.
Hai bóng người kia giật nảy mình.
Cố Nam Hề cau mày hỏi: “Hai người theo dõi tôi?”
Cố Nam Hề nhìn cô gái, sắc mặt lạnh lùng: “Tôi không quen cô.”
“Em là em gái của Lục Tử Trạc, tên Lục Thi Nhiên.
Đây là mẹ em.”
Cố Nam Hề nhìn bọn họ, hỏi: “Có việc gì à?”
Lục Thi Nhiên rẫt lễ phép cúi đầu chào cô, còn nói cảm ơn: “Chúng em muốn cảm ơn chị! Cảm ơn chị lúc trước đã cho anh em mượn tiền, đưa gia đình em vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Tôi không hiểu em đang nói gì.” Cố Nam Hề thắc mắc: “Tôi không có cho anh em mượn tiền.”
Lục Thi Nhiên và mẹ cô ấy bốn mắt nhìn nhau, cô bé lại nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà anh em bảo tiền là mượn từ chỗ chị.
Chị có phải là bận nhiều việc quá mà không nhớ rõ việc nhỏ như vậy không?”
“Không có! Cho tới thời điểm bây giờ, tôi chưa từng cho Lục Tử Trạc mượn tiền.
Hai người chắc là cảm ơn nhầm người rồi.”
“Thế nhưng…” Lục Thi Nhiên còn định nói gì đó thì một người ăn mặc như là thư ký chạy đến, điệu bộ không vui nói: “Hai người đừng chạy lung tung có được không? Nơi này rất lớn, lạc mất tôi làm thế nào để bàn giao công việc đây?”
Mẹ Lục cúi đầu, liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Lục Thi Nhiên cũng vì vậy mà cúi thấp đầu xuống.
Thư ký kia vẫn như cũ không buông tha: “Đúng là khó hiểu.
Sao lại cứ nhất định phải đưa hai người đi dạo phố chứ? Không để ý mặt mũi mình thì cũng đừng làm Lục tổng mất mặt chứ.”
Cố Nam Hề xì khẽ một tiếng: “Người mất mặt chỉ sợ là cô đấy!”
Thư ký muốn phản bác nhưng thấy người đối diện là Cố Nam Hề thì lập tức lại nuốt trở vào, bày ra nụ cười nịnh nọt: “Cố tiểu thư.”
Cố Nam Hề lạnh mặt nhìn cô ta: “Có cần tôi đem tấm ảnh cô mắt chó xem thường người khác này cho Lục tổng nhìn chút không?”
Mẹ Lục nói: “Không sao đâu! Không sao đâu! Đừng gây thêm phiền cho Tử Trạc.”
Cố Nam Hề bình thường đều tiếp xúc với mấy vị phu nhân ung dung, quý phái giống như Thẩm Ấu Kỳ và Tô Ôn Du.
Chưa từng thấy qua kiểu sợ hãi rụt rè như mẹ của Lục Tử Trạc này, cô không đồng ý mà nói: “Lục phu nhân! Cô ta chính là thấy người dễ bắt nạt nên mới to gan như thế.”
“Không sao đâu, lần này là do bọn ta không đúng.”
Bà ấy cũng đã nói như thế rồi, Cố Nam Hề còn có thể nói thêm gì nữa.
Lục Thi Nhiên lại nhịn không được mà xác nhận lại một lần nữa: “Cố tiểu thư, thật sự không phải chị cho anh em mượn tiền ư? Anh sẽ không nói dối bọn em đâu.”
“Tôi không biết vì sao anh em lại nói như thế nhưng tôi thật sự không cho anh ấy mượn tiền.”
Lúc này Phó Dĩ Diệu cũng gọi điện thoại đến, Cố Nam Hề nhìn thoáng qua rồi nói với mấy người kia: “Tôi có việc đi trước.
Còn có làm phiền mọi người lần sau đừng tùy tiện lén lút đi theo người khác như thế nữa.
Dễ sinh hiểu lầm.”
Cố Nam Hề quay lại trong gian hàng bảo nhân viên bán hàng gói đồ lại cho cô.
Sau đó liền rời đi.
**
Tiếng dương cầm du dương, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu xuống tạo sự ấm áp.
Người đàn ông có dung mạo anh tuấn lạnh lùng đứng đó.
Cảnh tượng đẹp đẽ này cũng đủ khiến trái tim người nhìn loạn nhịp.
Cố Nam Hề kéo ghế ở vị trí đối diện Phó Dĩ Diệu ngồi xuống, má lúm đồng tiền hiện ra, nói: “Hôm nay anh đến sớm thế.”
Phó Dĩ Diệu hơi nhướng mắt: “Là em đến muộn.”
“Đến muộn là quyền lợi của phụ nữ mà.”
Phó Dĩ Diệu cười cười: “Ngụy biện.”
Gọi xong đồ ăn, Cố Nam Hề kể cho anh chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại Cô khó hiểu nói: “Anh nói xem Lục Tử Trạc sao lại nói dối thế chứ? Tiền kia có phải có lai lịch không rõ ràng không?”
Phó Dĩ Diệu lạnh nhạt trả lời: “Em quan tâm như thế làm gì? Lai lịch không rõ thì tự nhiên sẽ có cảnh sát đến gõ cửa nhà hắn thôi.”
“Nhưng mà không phải tại anh ta dùng danh nghĩa của em à?”
“Có thể là do Cố tiểu thư có lòng từ bi phổ độ chúng sinh thì sao.”
Cố Nam Hề: “Phó Dĩ Diệu, anh chủ tâm chọc em tức giận đúng không?”
Phó Dĩ Diệu hương nhướng mắt, lười nhác nói: ‘Chẳng lẽ không phải?”
“Lòng dạ hẹp hòi.
Không phải đang không vui vì lúc đầu em ra mặt giúp Lục Tử Trạch sao?”
“Ồ! Em còn nhớ rõ à?”
Cố Nam Hề: “…”
Phó Dĩ Diệu: “Hôm nay còn rất trượng nghĩa lên tiếng nói giúp người nhà hắn nữa.
Hay là anh bảo Lục Tử Trạc làm cờ thưởng cho em nhé?”
Phó Dĩ Diệu! Nếu anh cứ nói chuyện chanh chua như thế thì bữa cơm này cũng không cần ăn nữa đâu.
Uổng công hôm nay cô đi dạo phố một buổi ròng rã chọn đồ cho anh, còn chỉ mua cho mình một bộ đồ.
Uổng công cô còn thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai nữa.
Đẹp cái búa ấy.
Trong lồng ngực Cố Nam Hề có chút nôn nóng không thể áp xuống được.
Cũng may phục vụ kịp thời bê đồ ăn lên cắt đứt một màn dương cung bạt kiếm này.
Sau đó, trên bàn ăn cũng trở nên cực kỳ trầm mặc, chỉ còn tiếng dụng cụ ăn uống va chạm vào nhau.
Điện thoại ở trên bàn Cố Nam Hề cũng “ding” lên một tiếng.
[Em gái anh kể lại mọi chuyện với anh.
Thật xin lỗi đã gây phiền phức cho em.
Cũng cảm ơn em nói đỡ cho họ.]
Phó Dĩ Diệu cũng nhìn thoáng qua điện thoại cô: “Âm hồn bất tán.”
Cố Nam Hề: “Không phải là anh bị cận à? Sao xa như thế cũng có thể nhìn thấy được.”
“Ai nói em là anh cận thị?”
“Anh không cận thì đeo kính làm gì?”
Mà không phải chỉ có một lần thôi đâu.
Phó Dĩ Diệu: “Sợ em quá mê muội sắc đẹp của anh.”
Cố Nam Hề: “…”
Mặt cũng dày lắm! Xem như anh có nhan sắc thì cô cũng không thể tha thứ cho việc anh dùng giọng điệu khinh bỉ này để trách cô!
Tức!
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Cố Nam Hề, khóe môi Phó Dĩ Diệu lại nhếch lên: “Hay là nói anh có đeo kính hay không đeo kính thì em cũng đều thích?”
A a a a a! Đồ đàn ông tự luyến!
Cố Nam Hề thốt ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Anh biết dùng cách nhập năm nét nhập chữ IUCE sẽ ra chữ gì không? Tặng anh đấy.”
“Anh không biết cách nhập đó nên không biết.”
Cố Nam Hề bị nghẹn.
Hôm nay, cô bị ông chồng chọc tức nguyên cả một ngày.
**
Cố Nam Hề nhận được thiệp mời sinh nhật của Darry.
Cô đưa cho Phó Dĩ Diệu xem, bày ra bộ mặt lấy lòng: “Em có thể đi không?”
Mọi người đều biết Lục Tử Trạc và Darry là sư đồ.
Mặc dù không thực sự bái sư nhưng ai cũng biết Lục Tử Trạc là do Darry một đường đưa lên.
Cho nên sinh nhật của ông ấy, Lục Tử trạc nhất định cũng có mặt.
Phó Dĩ Diệu liếc nhìn thiệp mời, lười biếng mở miệng: “Muốn đi?”
Cố Nam Hề nhẹ gật đầu.
Sinh nhật của Darry đều sẽ mời những tinh anh trong nghề, đến làm quen một chút cũng được mà.
Phó Dĩ Diệu: “Muốn đi cũng được nhưng mà em lấy gì để trao đổi?”
“Trao đổi cái gì?” Cố Nam Hề lại tức gấp đôi nói: “Em là tôn trọng anh nên mới nói với anh một tiếng.
Đừng tưởng rằng anh có thể hạn chế sự tự do của em.”
“Được thôi! Em có tự do riêng của em, không cần nói với anh.
Anh cũng đâu có thể trói em lại bên mình để không cho em đi được đúng chứ?” Phó Dĩ Diệu cười nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào, thậm chí còn ẩn dật hàn ý khiến người ta sợ hãi.
Cố Nam Hề có chút sợ.
Cô cũng không phải kiểu người thần kinh thô.
Cô có thể nhận ra được địch ý của Phó Dĩ Diệu đối với Lục Tử Trạc cho nên trong vấn đề này cô cũng không có dũng khí mà đi đối nghịch với anh.
Phó Dĩ Diệu ngồi vào trước bàn làm việc, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn bộ dáng bình tĩnh ấy.
Cố Nam Hề lật lật tạp chí nhưng không biết bản thân đang xem gì, chỉ thấ càng lúc càng tức giận.
Thế là cô vứt tạp chí xuống, lấy điện thoại di động ra.
[Bổn tiên đã qua đời: Ở đây đang có một bé thỏ đáng yêu đang đợi cho ăn.
Vô cùng đáng thương.]
Tách, một tấm hình tự sướng.
Hôm nay cô mặc trên mình là bộ đồ ngủ có tai thỏ màu hồng phấn.
Bộ đồ này là do người hận không thể biến cô thành một tiểu công chúa dễ thương nhất trên đời – Tô Ôn Du mua.
[Anh trai Phó: Icon cà rốt.]
[Bổn tiên đã qua đời:…em không ăn sống.]
[Anh trai Phó: Cà rốt chín.]
[Bổn tiên đã qua đời:….]
[Anh trai Phó: Rau xanh chín.]
[Anh trai Phó: chia sẻ một bài hát “Chú thỏ nhỏ, lông trắng tinh”]
Mặt Cố Nam Hề dần đỏ lên, sao lại cảm thấy bản thân đang bị trêu thế này?
Cô nhướng mắt, Phó Dĩ Diệu vẫn bày ra bộ dáng “ cách xa ông đây trăm mét”, cẩn thận xử lý đống văn kiện trên bàn.
Nếu không phải điện thoại đặt bên cạnh anh, nếu không phải di động còn vang lên tiếng tin nhắn wechat cô gửi đến thì cô còn tưởng mình gặp quỷ đấy.
[Bổn tiên đã qua đời: Con thỏ trắng đáng yêu này muốn ăn đồ của anh trai Phó nấu cơ.]
[Anh trai Phó: Tiếp tục.]
Tiếp cái gì chứ? Đúng là được nước lấn tới mà.
Hình như anh cảm nhận được sự bất mãn của cô, lại gửi tiếp một tin nhắn tới.
[Anh trai Phó: Nhân vật hôm nay không tồi.]
ĐM! Cố Nam Hề nhịn không được chửi tục.
Ai muốn cùng anh chơi kiểu cosplay xấu hồ này chứ?
[Anh trai Phó: Không muốn cũng chả sao, không miễn cưỡng.]
Cố Nam Hề: “…”
Ngài biết đọc tâm thuật ư?
Phó Dĩ Diệu vẫn bình tĩnh lật xem văn kiện như cũ, cũng chả thèm để ý Cố Nam Hề đang mặt đỏ tới tận mang tai kia.
Cố Nam Hề nằm co ro ở một góc sô pha, nhập vào trong khung chat một đoạn dài.
Nhìn thoáng qua mặt lại đỏ lên.
Do dự lúc lâu, cuối cùng cũng cam chịu nhắm mặt lại, mượn dũng khí của Lâm Tĩnh Như mà ấn gửi đi.
[Bổn tiên đã qua đời: Anh trai Phó có muốn sờ cái đuôi của bé thỏ nhỏ không?]
Vì để cho anh nguôi giận, cô cũng thật là liều.
Đáp lại cô không phải là âm báo tin nhắn wechat cứng ngắc mà là giọng nói khàn khàn của Phó Dĩ Diệu: “Được.”
Cố Nam Hề ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông đẹp trai với cặp mắt sáng ngời đang vẫy vẫy tay với cô: “Tới đây nào! Thỏ con!”.