Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 31


Đọc truyện Kiếp Này Đã Định – Phiến Lạc – Chương 31

May mà lúc chủ nhân và Huỳnh Tuyết nói những lời này, Tô đại ca cũng không có ở đây, nếu không ta nghĩ hắn nhất định sẽ tức đến ngất xỉu.

Chủ nhân ở Trích Tinh lâu tuyệt đối là có quyền uy vô thượng, hắn giải quyết dứt khoát, vì vậy ta liền chính thức trở thành tuỳ tùng của Tô đại ca, tối hôm đó, Tô đại ca giới thiệu ta với mọi người ở trong lâu, bởi vì trước đó đã được chủ nhân cho phép, tất cả mọi người chỉ tượng trưng mà hỏi vài câu, rốt cuộc thừa nhận thân phận ta tại Trích Tinh lâu.

Tô đại ca lại nhờ vả Huỳnh Tuyết, sau này cho con rắn nhỏ ăn thì đừng quên chuẩn bị cho ta một phần, hơn nữa phần của ta nhất định phải nhiều hơn, bởi vì bình thường ta thường giành ăn với con rắn nhỏ.

Lời của hắn nói khiến cho ta không thể ngóc đầu lên nổi, cho dù đây là sự thực, cũng không cần phải nói ra trước mặt mọi người như vậy đi?

Ta nhịn không được đỏ mặt nhỏ giọng thanh minh: “Ta ăn cũng không phải là rất nhiều mà, hơn nữa, sau này ta cũng có thể cố gắng ăn ít lại một chút.”

Huỳnh Tuyết cười hỏi: “Nghe nói ngươi còn giống Tiểu Lục thích uống rượu trái cây? Vậy ngươi thích rượu trái cây gì nhất? Sau này ta chuẩn bị cho ngươi .”

“Ta không kén chọn, cái gì cũng được.”

Tô đại ca lại tiếp lời: “Ngọc Kinh thật không có tật xấu kén ăn, nhưng mà rượu trái cây không thể cho hắn nhiều quá, hắn cầm tinh con thỏ[1], một khi uống sẽ không biết tiết chế, hơn nữa vừa uống liền say…”

“Ta mới không phải cầm tinh con thỏ, ta cầm tinh con rắn!”

Lời của ta khiến tất cả mọi người đều bật cười, cuối cùng vẫn là công tử Tĩnh tao nhã lên tiếng.

“Ngọc Kinh hiện tại đang trong giai đoạn thân thể phát triển, ăn nhiều một chút cũng rất bình thường, Huỳnh Tuyết, ngươi nhớ kỹ chuẩn bị đồ ăn cho Ngọc Kinh nhiều một chút, có điều trẻ nhỏ không nên uống nhiều rượu, đối với thân thể không tốt.”

Chủ nhân ở một bên cười nói: “Không có việc gì, Ngọc Kinh cũng đã mười bảy tuổi, chỉ là bề ngoài nhỏ một chút mà thôi.”

Đúng vậy, chỉ sợ cho dù qua vài năm nữa, vài chục năm nữa, vài trăm năm nữa, ta vẫn là cái bộ dạng này, vừa nghĩ tới Tiểu Long tuổi tác so với ta không sai biệt lắm, ta liền đối với ảo tưởng tương lai có thể cao lớn thêm nữa hoàn toàn tan biến.

Buổi tối ta và Tô đại ca ngủ chung, để phòng ngừa ta đi ra ngoài tuỳ tiện nói lung tung, Tô đại ca rốt cuộc chịu nhục (từ này ta dùng có hơi kỳ quái, bởi vì cá nhân ta nghĩ Tô đại ca hẳn là rất thích ngủ chung với ta) đáp ứng thỉnh cầu chung giường mà ngủ của ta, mà con rắn nhỏ lại bị ta ép ra mép giường, bắt đầu ngủ một mình.

Tuy rằng trên danh nghĩa ta là tiểu tư của Tô đại ca, nhưng mà không ai coi ta như tiểu tư, ta cả ngày ngoại trừ theo Tô đại ca đến Linh Lung tú phường xem sổ sách, hoặc là gặp khách, thời gian dư thừa liền theo hắn ra ngoại ô cưỡi ngựa đạp thanh, chỉ là ngay lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, còn chưa ngồi vững đã từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống, sau đó Tô đại ca liền nghiêm cấm ta cưỡi ngựa một mình, hắn nói ta bộ dạng nhỏ bé nhu nhược, ngay cả ngựa cũng bắt nạt ta, muốn cưỡi cũng chỉ có thể cưỡi ngựa con mới sinh không bao lâu thôi.


Ở lại trong lâu vài ngày, Tô đại ca đột nhiên nói muốn cùng ta đi vấn an thúc thẩm của ta, hắn nói ta thỉnh thoảng hẳn là nên thăm hỏi trưởng bối một chút, báo cho bọn họ một tiếng bình an, đề nghị này khiến ta thật vất vả khuyên ngăn, ta không phải là lo lắng Tô đại ca sẽ xuyên thủng được pháp thuật của ta, mà là ta đã quên mất cái ngõ lần trước rồi, cũng may Tô đại ca không khăng khăng nói thêm nữa, nhưng cũng doạ ta ra một thân mồ hôi lạnh.

Sau khi sinh hoạt đã trở nên yên ổn, ta bắt đầu tìm kiếm phương pháp tu luyện ngọc đan, tuy rằng ta đối với viên hạt châu này cảm thấy rất quen thuộc, nhưng phải sử dụng ngọc đan như thế nào để tu luyện công lực, ta vẫn còn có chút mơ hồ, nghĩ đến đám yêu tinh đều là ở dưới ánh trăng thổ nạp luyện công, ta liền làm theo, quả nhiên ngọc đan theo ý niệm của ta bay lên giữa không trung, dưới ánh trăng phát sinh hào quang thanh lãnh nhu hoà, quang mang cuồn cuộn không ngừng tán nhập quanh thân ta, khiến ta thấy toàn thân đều thoải mái không thôi.

Ta không có kinh nghiệm tu luyện, nhưng ta nghĩ loại tu luyện này nhất định sẽ tăng công lực, nhưng mà rất đáng tiếc, ta đối với ánh trăng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, cái vòng tròn lớn như lòng đỏ trứng kia thấy thế nào cũng giống bánh nướng vừng bán trong thành, vì vậy ta vừa buồn ngủ vừa thèm ăn nhắm lại hai mắt, chạy đến bánh nướng chỗ Chu Công[2].

Việc này cũng chưa tính, ngọc đan không bị ý niệm khống chế, lập tức rơi xuống, ta mơ mơ màng màng đem nó trở thành điểm tâm, một ngụm nuốt xuống, sau đó ngưỡng mặt nằm trên bàn đá ngủ li bì.

Đến lúc ta tỉnh lại, thì đã nằm trên giường của Tô đại ca rồi, hắn đang ở dưới đèn cầm bút viết chữ, nhìn thấy ta tỉnh lại, thuận miệng nói: “Khuya khoắt ngươi chạy đến đình nghỉ mát làm cái gì? Ban đêm gió lớn bàn đá lại lạnh lẽo, rất dễ cảm lạnh.”

“Ư…”

Vốn định thừa dịp tất cả mọi người không ở nhà tu luyện một chút, không ngờ tu luyện tu luyện lại thành ngủ không dậy nổi, yêu tinh ngủ gật trong lúc tu luyện từ cổ chí kim ta rốt cuộc là kẻ đầu tiên.

Ta nằm ở trên giường, chớp chớp mắt nói: “Tô đại ca, hạt châu kia ta không thể trả lại cho ngươi được, ta không cẩn thận đã nuốt mất rồi…”

Phòng trước cho chắc ăn, cứ nói cho rõ ràng, đỡ phải sau này cãi nhau, Tô đại ca lại bắt ta đem ngọc đan trả lại cho con rắn nhỏ.

Vừa nghe lời này, hai mắt Tô đại ca lập tức trừng lớn như ngọc đan vậy, hắn vội vàng chạy đến bên người ta khẩn cấp hỏi: “Huỳnh Tuyết chưa cho ngươi ăn sao? Ngươi chẳng lẽ đói bụng đến mức ngay cả hạt châu cũng ăn, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Ha ha, ta buồn ngủ, nhất thời không để ý tưởng nó là điểm tâm nên nuốt vào.”

“Vậy bao tử có đau hay không? Ta lập tức kê cho ngươi một đơn thuốc xổ…”

“Không cần!”

Ta sợ đến mức lập tức gạt đi.

Kia là ngọc đan của ta, ta có thể nuốt vào, tự nhiên cũng có thể phun ra, việc gì phải chịu đựng thuốc xổ dày vò? Mệt cho Tô đại ca ý tưởng dở hơi như vậy cũng nghĩ ra được.


Không nghĩ tới Tô đại ca lại lo lắng như vậy, nhìn hắn đỡ ta nằm thẳng xuống, vẻ mặt khẩn trương mà ấn xoa ngực bụng ta hỏi ta có đau hay không, ta nhịn không được phì cười.

“Tô đại ca, ta thực sự không có việc gì, chỉ là một hạt châu nho nhỏ thôi, ta có thể lấy nó ra mà, ta không muốn uống thuốc xổ gì cả, uống cái đó mới thực sự đau bụng nha.”

Tô đại ca không để ý tới ta, hắn lại bắt mạch lại xoa ấn, lăn qua lăn lại hồi lâu thấy ta xác thực không có việc gì, lúc này mới chịu thôi, cuối cùng hắn bất đắc dĩ nói với ta: “Ngươi đứa trẻ này, còn vô tư hơn cả Tiểu Lục, ngươi thực sự đã mười bảy tuổi sao?”

“Tô đại ca, nếu ta nói ta một nghìn bảy trăm tuổi, hay là hai nghìn bảy trăm tuổi, ngươi có tin hay không?”

Vừa nói ra lời này, đầu ta lập tức đã trúng một cái “đạn chỉ thần công” của Tô đại ca .

“Ngủ hồ đồ sao? Lại ở chỗ này nói mê sảng!”

Ta đã nói mà, lời nói thật thì không ai thèm tin, ta vẫn là thành thành thật thật mà làm tiểu đồng tử thôi.

Bị Tô đại ca giáo huấn thông suốt xong, ta đã không dám ở trong đình nghỉ mát ngủ qua đêm nữa, sau đó ta nhổ ra ngọc đan đưa cho Tô đại ca xem, để hắn an tâm, bởi vì ta thấy thuốc xổ hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, có lẽ là bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cho ta dùng? May mà ta có dự kiến trước.

Tô đại ca hỏi ta phương pháp lấy hạt châu ra, khiến ta phải trả lời qua loa cho xong, thấy hắn có vẻ hoài nghi, ta lập tức ngã về phía sau một cái, bắt đầu mộng Chu Công, ta biết một khi thấy ta ngủ, Tô đại ca sẽ không nỡ gọi ta dậy, vì vậy sóng gió về chuyện ngọc đan cứ như vậy bị ta lừa dối qua ải.

Ta thỉnh thoảng cũng sẽ thừa dịp Tô đại ca bọn họ không ở thì ở dưới ánh trăng luyện công, chỉ tiếc nhiều nhất là một hồi cơm, nhanh thì một nén nhang thời gian, là tMay mà lúc chủ nhân và Huỳnh Tuyết nói những lời này, Tô đại ca cũng không có ở đây, nếu không ta nghĩ hắn nhất định sẽ tức đến ngất xỉu.

Chủ nhân ở Trích Tinh lâu tuyệt đối là có quyền uy vô thượng, hắn giải quyết dứt khoát, vì vậy ta liền chính thức trở thành tuỳ tùng của Tô đại ca, tối hôm đó, Tô đại ca giới thiệu ta với mọi người ở trong lâu, bởi vì trước đó đã được chủ nhân cho phép, tất cả mọi người chỉ tượng trưng mà hỏi vài câu, rốt cuộc thừa nhận thân phận ta tại Trích Tinh lâu.

Tô đại ca lại nhờ vả Huỳnh Tuyết, sau này cho con rắn nhỏ ăn thì đừng quên chuẩn bị cho ta một phần, hơn nữa phần của ta nhất định phải nhiều hơn, bởi vì bình thường ta thường giành ăn với con rắn nhỏ.

Lời của hắn nói khiến cho ta không thể ngóc đầu lên nổi, cho dù đây là sự thực, cũng không cần phải nói ra trước mặt mọi người như vậy đi?

Ta nhịn không được đỏ mặt nhỏ giọng thanh minh: “Ta ăn cũng không phải là rất nhiều mà, hơn nữa, sau này ta cũng có thể cố gắng ăn ít lại một chút.”


Huỳnh Tuyết cười hỏi: “Nghe nói ngươi còn giống Tiểu Lục thích uống rượu trái cây? Vậy ngươi thích rượu trái cây gì nhất? Sau này ta chuẩn bị cho ngươi .”

“Ta không kén chọn, cái gì cũng được.”

Tô đại ca lại tiếp lời: “Ngọc Kinh thật không có tật xấu kén ăn, nhưng mà rượu trái cây không thể cho hắn nhiều quá, hắn cầm tinh con thỏ[1], một khi uống sẽ không biết tiết chế, hơn nữa vừa uống liền say…”

“Ta mới không phải cầm tinh con thỏ, ta cầm tinh con rắn!”

Lời của ta khiến tất cả mọi người đều bật cười, cuối cùng vẫn là công tử Tĩnh tao nhã lên tiếng.

“Ngọc Kinh hiện tại đang trong giai đoạn thân thể phát triển, ăn nhiều một chút cũng rất bình thường, Huỳnh Tuyết, ngươi nhớ kỹ chuẩn bị đồ ăn cho Ngọc Kinh nhiều một chút, có điều trẻ nhỏ không nên uống nhiều rượu, đối với thân thể không tốt.”

Chủ nhân ở một bên cười nói: “Không có việc gì, Ngọc Kinh cũng đã mười bảy tuổi, chỉ là bề ngoài nhỏ một chút mà thôi.”

Đúng vậy, chỉ sợ cho dù qua vài năm nữa, vài chục năm nữa, vài trăm năm nữa, ta vẫn là cái bộ dạng này, vừa nghĩ tới Tiểu Long tuổi tác so với ta không sai biệt lắm, ta liền đối với ảo tưởng tương lai có thể cao lớn thêm nữa hoàn toàn tan biến.

Buổi tối ta và Tô đại ca ngủ chung, để phòng ngừa ta đi ra ngoài tuỳ tiện nói lung tung, Tô đại ca rốt cuộc chịu nhục (từ này ta dùng có hơi kỳ quái, bởi vì cá nhân ta nghĩ Tô đại ca hẳn là rất thích ngủ chung với ta) đáp ứng thỉnh cầu chung giường mà ngủ của ta, mà con rắn nhỏ lại bị ta ép ra mép giường, bắt đầu ngủ một mình.

Tuy rằng trên danh nghĩa ta là tiểu tư của Tô đại ca, nhưng mà không ai coi ta như tiểu tư, ta cả ngày ngoại trừ theo Tô đại ca đến Linh Lung tú phường xem sổ sách, hoặc là gặp khách, thời gian dư thừa liền theo hắn ra ngoại ô cưỡi ngựa đạp thanh, chỉ là ngay lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, còn chưa ngồi vững đã từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống, sau đó Tô đại ca liền nghiêm cấm ta cưỡi ngựa một mình, hắn nói ta bộ dạng nhỏ bé nhu nhược, ngay cả ngựa cũng bắt nạt ta, muốn cưỡi cũng chỉ có thể cưỡi ngựa con mới sinh không bao lâu thôi.

Ở lại trong lâu vài ngày, Tô đại ca đột nhiên nói muốn cùng ta đi vấn an thúc thẩm của ta, hắn nói ta thỉnh thoảng hẳn là nên thăm hỏi trưởng bối một chút, báo cho bọn họ một tiếng bình an, đề nghị này khiến ta thật vất vả khuyên ngăn, ta không phải là lo lắng Tô đại ca sẽ xuyên thủng được pháp thuật của ta, mà là ta đã quên mất cái ngõ lần trước rồi, cũng may Tô đại ca không khăng khăng nói thêm nữa, nhưng cũng doạ ta ra một thân mồ hôi lạnh.

Sau khi sinh hoạt đã trở nên yên ổn, ta bắt đầu tìm kiếm phương pháp tu luyện ngọc đan, tuy rằng ta đối với viên hạt châu này cảm thấy rất quen thuộc, nhưng phải sử dụng ngọc đan như thế nào để tu luyện công lực, ta vẫn còn có chút mơ hồ, nghĩ đến đám yêu tinh đều là ở dưới ánh trăng thổ nạp luyện công, ta liền làm theo, quả nhiên ngọc đan theo ý niệm của ta bay lên giữa không trung, dưới ánh trăng phát sinh hào quang thanh lãnh nhu hoà, quang mang cuồn cuộn không ngừng tán nhập quanh thân ta, khiến ta thấy toàn thân đều thoải mái không thôi.

Ta không có kinh nghiệm tu luyện, nhưng ta nghĩ loại tu luyện này nhất định sẽ tăng công lực, nhưng mà rất đáng tiếc, ta đối với ánh trăng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, cái vòng tròn lớn như lòng đỏ trứng kia thấy thế nào cũng giống bánh nướng vừng bán trong thành, vì vậy ta vừa buồn ngủ vừa thèm ăn nhắm lại hai mắt, chạy đến bánh nướng chỗ Chu Công[2].

Việc này cũng chưa tính, ngọc đan không bị ý niệm khống chế, lập tức rơi xuống, ta mơ mơ màng màng đem nó trở thành điểm tâm, một ngụm nuốt xuống, sau đó ngưỡng mặt nằm trên bàn đá ngủ li bì.

Đến lúc ta tỉnh lại, thì đã nằm trên giường của Tô đại ca rồi, hắn đang ở dưới đèn cầm bút viết chữ, nhìn thấy ta tỉnh lại, thuận miệng nói: “Khuya khoắt ngươi chạy đến đình nghỉ mát làm cái gì? Ban đêm gió lớn bàn đá lại lạnh lẽo, rất dễ cảm lạnh.”

“Ư…”

Vốn định thừa dịp tất cả mọi người không ở nhà tu luyện một chút, không ngờ tu luyện tu luyện lại thành ngủ không dậy nổi, yêu tinh ngủ gật trong lúc tu luyện từ cổ chí kim ta rốt cuộc là kẻ đầu tiên.

Ta nằm ở trên giường, chớp chớp mắt nói: “Tô đại ca, hạt châu kia ta không thể trả lại cho ngươi được, ta không cẩn thận đã nuốt mất rồi…”


Phòng trước cho chắc ăn, cứ nói cho rõ ràng, đỡ phải sau này cãi nhau, Tô đại ca lại bắt ta đem ngọc đan trả lại cho con rắn nhỏ.

Vừa nghe lời này, hai mắt Tô đại ca lập tức trừng lớn như ngọc đan vậy, hắn vội vàng chạy đến bên người ta khẩn cấp hỏi: “Huỳnh Tuyết chưa cho ngươi ăn sao? Ngươi chẳng lẽ đói bụng đến mức ngay cả hạt châu cũng ăn, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Ha ha, ta buồn ngủ, nhất thời không để ý tưởng nó là điểm tâm nên nuốt vào.”

“Vậy bao tử có đau hay không? Ta lập tức kê cho ngươi một đơn thuốc xổ…”

“Không cần!”

Ta sợ đến mức lập tức gạt đi.

Kia là ngọc đan của ta, ta có thể nuốt vào, tự nhiên cũng có thể phun ra, việc gì phải chịu đựng thuốc xổ dày vò? Mệt cho Tô đại ca ý tưởng dở hơi như vậy cũng nghĩ ra được.

Không nghĩ tới Tô đại ca lại lo lắng như vậy, nhìn hắn đỡ ta nằm thẳng xuống, vẻ mặt khẩn trương mà ấn xoa ngực bụng ta hỏi ta có đau hay không, ta nhịn không được phì cười.

“Tô đại ca, ta thực sự không có việc gì, chỉ là một hạt châu nho nhỏ thôi, ta có thể lấy nó ra mà, ta không muốn uống thuốc xổ gì cả, uống cái đó mới thực sự đau bụng nha.”

Tô đại ca không để ý tới ta, hắn lại bắt mạch lại xoa ấn, lăn qua lăn lại hồi lâu thấy ta xác thực không có việc gì, lúc này mới chịu thôi, cuối cùng hắn bất đắc dĩ nói với ta: “Ngươi đứa trẻ này, còn vô tư hơn cả Tiểu Lục, ngươi thực sự đã mười bảy tuổi sao?”

“Tô đại ca, nếu ta nói ta một nghìn bảy trăm tuổi, hay là hai nghìn bảy trăm tuổi, ngươi có tin hay không?”

Vừa nói ra lời này, đầu ta lập tức đã trúng một cái “đạn chỉ thần công” của Tô đại ca .

“Ngủ hồ đồ sao? Lại ở chỗ này nói mê sảng!”

Ta đã nói mà, lời nói thật thì không ai thèm tin, ta vẫn là thành thành thật thật mà làm tiểu đồng tử thôi.

Bị Tô đại ca giáo huấn thông suốt xong, ta đã không dám ở trong đình nghỉ mát ngủ qua đêm nữa, sau đó ta nhổ ra ngọc đan đưa cho Tô đại ca xem, để hắn an tâm, bởi vì ta thấy thuốc xổ hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, có lẽ là bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cho ta dùng? May mà ta có dự kiến trước.

Tô đại ca hỏi ta phương pháp lấy hạt châu ra, khiến ta phải trả lời qua loa cho xong, thấy hắn có vẻ hoài nghi, ta lập tức ngã về phía sau một cái, bắt đầu mộng Chu Công, ta biết một khi thấy ta ngủ, Tô đại ca sẽ không nỡ gọi ta dậy, vì vậy sóng gió về chuyện ngọc đan cứ như vậy bị ta lừa dối qua ải.

Ta thỉnh thoảng cũng sẽ thừa dịp Tô đại ca bọn họ không ở thì ở dưới ánh trăng luyện công, chỉ tiếc nhiều nhất là một hồi cơm, nhanh thì một nén nhang thời gian, là ta sẽ lại buồn ngủ lại mệt, lập tức ngậm lại ngọc đan quay về phòng ngủ, chuyện như vậy diễn ra vài lần, ta đã triệt để tin lời Tiểu Long nói, ta nhất định không phải là yêu tinh, một con rắn nhỏ lười biếng như ta làm sao có thể thành tinh được?a sẽ lại buồn ngủ lại mệt, lập tức ngậm lại ngọc đan quay về phòng ngủ, chuyện như vậy diễn ra vài lần, ta đã triệt để tin lời Tiểu Long nói, ta nhất định không phải là yêu tinh, một con rắn nhỏ lười biếng như ta làm sao có thể thành tinh được?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.