Đọc truyện Kiếp Này Đã Định – Phiến Lạc – Chương 30
“Tô đại ca , ta tới đây!”
Ta gõ cửa dược thất của Tô đại ca, gọi một tiếng liền đi vào.
Tô đại ca đang ngồi ở trước bàn uống trà, hắn vừa nhìn thấy ta, bàn tay cầm chén trà run lên, sững sờ hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”
“Ta đi vào nha, Tô đại ca , bằng hữu của ngươi đều là người tốt, ta đã nói với bọn họ, ngươi là ân công của ta, ta muốn phải ở bên cạnh hầu hạ ngươi, bọn họ liền cho ta vào.”
“Ngươi không nói với bọn họ những chuyện… đó đi?”
“Chuyện gì nha?” Ta biết rõ còn làm bộ.
“Là chuyện ta cứu ngươi , bị ngươi đeo bám.”
Tô đại ca chạy vội tới trước cửa ló đầu ra ngoài thăm dò, thấy không người nào quanh đây, lúc này mới đóng cửa phòng lại nói với ta: “Mỗi người ở Trích Tinh lâu đều biết, Tô Hoán Hoa ta chỉ thích nữ tử, ngươi cũng đừng ở trước mặt bọn họ nói những chuyện bị ta chiếm tiện nghi, lấy thân báo đáp các loại, còn có, lúc nãy ở chỗ thúc thúc của ngươi, đều là ngươi tự mình quyết định, ta không có nói muốn cưới ngươi …”
“Tô đại ca, thúc thúc đã dặn dò ta rằng nhận ân huệ của người phải ghi nhớ nghìn năm, ta ở lại báo đáp ngươi hẳn là việc nên làm!”
“Ta không muốn ngươi báo đáp gì cả, ngươi nếu thật muốn báo đáp, vậy thì đừng theo ta…”
“Điều đó không có khả năng, sao lại có thể không tính toán gì hết? Tô đại ca, ta nhận ân huệ của ngươi, nợ tình của ngươi, đời này đã định theo ngươi rồi, ngươi nói đi, ngươi định cưới ta làm vợ? Hay là lưu ta lại làm tiểu tư, ngươi quyết định đi!”
“Còn phải nói sao, đương nhiên là lưu ngươi lại làm tiểu tư rồi!”
Tô đại ca không chút nghĩ ngợi đã thốt ra, hắn nói ra xong mới thấy không thích hợp, không khỏi oán hận mà trừng ta: “Ngươi tiểu tử thối này, dám cho ta hạ bộ!”
“Hắc hắc, ta không có nói gì hết, là chính ngươi tự đáp ứng đó nha.”
Tô đại ca nhìn chằm chằm ta một lúc thật lâu, nhìn đến mức lưng ta phát lạnh, lúc này hắn nhẹ nhàng nói: “Được, đại trượng phu nói phải giữ lời, Ngọc Kinh, từ giờ trở đi, ngươi sẽ là thiếp thân tiểu tư của ta, một người thiếp thân tiểu tư phải làm những gì ngươi biết chứ?”
“Biết! Ngoại từ hầu hạ công tử sinh hoạt ăn uống thường ngày, còn cùng công tử du ngoạn này, nói chuyện phiếm này, ăn cơm này, ngủ này…”
“Khụ khụ khụ… Ngọc Kinh, cái đầu nhỏ của ngươi lại suy nghĩ cái gì vậy?”
Mặt Tô đại ca hơi ửng đỏ lên, hung hăng trách ta một câu.
“Không phải sao, Tô đại ca, dọc đường đi ta chẳng phải đã tận chức tận trách mà hành xử như một tiểu tư tốt sao? Ta biết Tô đại ca, không phải, là Tô công tử buổi tối thích ôm ta ngủ, không sao cả, ta không ngại.”
Tô đại ca vẻ mặt thất bại, một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta lúc nào thì thích ôm ngươi ngủ, ta là sợ ngươi cảm lạnh, ta…”
“Ngươi không cần phải ngại ngùng, ta sẽ giải thích với những người khác, là ta thích ôm ngươi ngủ, bởi vì ta sợ lạnh, ngươi thương tiếc ta… Ưm…”
Lời tiếp theo đã không thể thuận lợi nói ra, Tô đại ca một bước tiến lên, dùng tay bịt miệng ta lại.
“Tiểu tổ tông, ngươi nói như vậy chẳng phải là càng tô càng đen? Ngươi cũng đừng gọi công tử, cứ như trước đây gọi ta Tô đại ca là được rồi.”
“Được, ta chuyện gì cũng nghe theo Tô đại ca.”
“Vậy ngươi vì sao không nghe ta ở lại chỗ thúc thúc ngươi?”
Lời lầm bầm của Tô đại ca ta chỉ làm như không nghe, ta cười ngọt ngào với hắn: “Tô đại ca, ngươi một đường đã mệt mỏi rồi, có việc gì cứ phân phó ta làm, vai ngươi có đau nhức không? Ta giúp ngươi xoa bóp nha.”
Mặc kệ Tô đại ca phản đối và phủ nhận, ta đã đẩy hắn ngồi xuống ghế, đứng sau người hắn giúp hắn xoa bóp hai vai, vừa xoa vừa nói: “Tô đại ca, từ nay về sau, ta nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ ngươi, đảm bảo ngươi vừa lòng đẹp ý!”
Tô đại ca nhìn qua có chút mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại rất hưởng thụ ta xoa bóp, lười biếng nói: “Được, vậy bắt đầu từ mài mực đi, ngươi nếu lại làm gãy mực nữa, ta sẽ trừ tiền công của ngươi, đến lúc ngươi không còn tiền ăn cơm cũng đừng trách ta!”
“Biết rồi, dù sao ta có đói hôn mê cũng đã có Tô đại ca cứu ta nha, cùng lắm thì ta giành ăn với Tiểu Lục là được, đúng rồi, Tiểu Lục đâu?”
Vừa nghe đến đây, Tô đại ca lập tức nhảy dựng lên, bắt đầu lục tìm khắp nơi.
“Nguy rồi, mải lo nói chuyện với ngươi, Tiểu Lục chạy đi đâu cũng không biết, ngươi hài tử này, cứ như là oan gia trời sinh của Tiểu Lục, ngươi vừa tới, nó liền lẩn tránh thật xa…”
Ta ngẩng đầu lên nhìn xà nhà, con rắn nhỏ đang khoanh tròn ở trên đó nhìn chúng ta, ta nháy mắt với nó, làm một cái khẩu hình thành công.
Muốn lưu lại Trích Tinh lâu làm việc, chỉ mình Tô đại ca đáp ứng là vẫn còn rất không đủ, cho nên lúc Tô đại ca đưa ta đến chỗ chủ nhân, hi vọng hắn có thể lưu lại ta, chủ nhân lại từ chối cho ý kiến, chỉ nói muốn nói chuyện riêng với ta trước, đợi Tô đại ca rời khỏi, đôi mắt đẹp của chủ nhân nhìn chằm chằm ta, ở trên người ta trên dưới trái phải đều quét một lần, mới lười biếng hỏi thăm: “Ngươi nói ngươi mười bảy tuổi?”
“Đúng vậy.”
“Mười bảy tuổi mà rất rất là nhỏ nha.”
Nghe giọng điệu của chủ nhân có vẻ không tin lời ta, ta đang ở trong lòng suy nghĩ nên giải thích như thế nào, ai biết chủ nhân bỗng nhiên cười nói: “Ngươi đã có ý theo Tô đại ca, vậy ở lại đi, dù sao phòng thu chi bên kia cũng thiếu người, có thêm người giúp đỡ Tô đại ca cũng là chuyện tốt.”
Huỳnh Tuyết dường như rất không hài lòng với cách giải quyết dứt khoát của chủ nhân, nàng ở bên cạnh đánh giá ta nói: “Một đứa trẻ choai choai thì có thể làm gì?”
“Ta thấy đứa trẻ này rất lanh lợi, cũng có duyên với Tô đại ca, ngươi không thấy Tô đại ca nhìn mọi người đều đã có đôi có cặp, hắn nóng ruột chịu không được sao?”
Nghe chủ nhân khoan thai nói như vậy, Huỳnh Tuyết dường như tỉnh ra, nàng tiến lên vươn tay nhéo nhéo hai má ta, lại vuốt vuốt tóc ta, sau cùng nắm lấy hai vai ta nhìn kỹ một lượt, lúc này mới cười nói: “Tô đại ca gấp đến như vậy sao, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha?… Ngọc Kinh, đừng sợ, sau này nếu như Tô đại ca bắt nạt ngươi, ngươi cứ tới tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi .”
“Vâng.”
Bị Tô đại ca bắt nạt? Hẳn là không có khả năng, đại đa số lần đều là ta bắt nạt hắn, ha ha.
Huỳnh Tuyết lại nói với chủ nhân: “Xem ra ta nên chuẩn bị cho Ngọc Kinh chút thuốc mỡ mới được.”
“Khụ khụ, Huỳnh Tuyết, chuyện đó không cần ngươi quan tâm, ngươi quên Tô đại ca chính là đại phu sao?”
Ta ngoan ngoãn đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, cả gương mặt đều đỏ như quả ớt.
Lúc làm rắn ta đã thường nhìn thấy chủ nhân bọn họ làm những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó, lời của Huỳnh Tuyết ta đương nhiên là hiểu, nhưng mà bọn họ vì sao lại nghĩ như vậy, ta chỉ muốn theo Tô đại ca, hầu hạ hắn, chiếu cố hắn, làm bạn với hắn mà thôi, vì sao lại bị bọn họ nói như vậy, nghe thật giống như ta là thị đồng bồi giường?
Thật muốn cắn bọn họ một cái, đáng tiếc bọn họ một người là chủ nhân của ta, một người là áo cơm phụ mẫu của ta, đều đắc tội không nổi.