Kiếp Chồng Chung

Chương 86


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 86

“Thưa cha, Khuê hiện tại đang vô cùng bệnh hoạn, đang có quan hệ đồng tính luyến ái đó cha. Cha mau đem Khuê về trị bệnh kẻo nặng thêm.” Hải ngồi đó kể lể đủ thứ chuyện ôm ấp hôn hít của Khuê cho ông cai tổng nghe và dĩ nhiên cậu ta không dại gì mà không thêm mắm dặm muối để ông cai tổng tới tách Khuê và Lành ra.

Trên gương mặt có dấu hiệu tuổi tác tức thời phản ứng, ông cai tổng nhíu chặt hàng lông mày, sẵn trong tay có ly trà nên ông đã hất ly trà còn nóng vào mặt của Hải. “Nói cho mày biết, con tao đẻ ra đó giờ khỏe mạnh, mày mà kêu nó bệnh hoạn một tiếng nữa thì đừng trách tao không nể tình mày cũng từng đối xử tốt với nó.” Ông cai tổng đứng dậy chỉ thẳng vào mặt của Hải rồi chửi một hơi. Con gái ông là con vàng con bạc. Ông không thể để nó bị một đứa người dưng chì chiết như vậy được.

Hải có chút ngây người vì bị tạt trà vào măng, cậu ta đưa tay lên phủi đi nước trà còn vương trên mặt mình. Trà nóng bốc khói nên khi hất vào mặt cậu ta thì chưa bao lâu nơi làn da ngăm đen cũng nổi lên một màu đỏ vì phỏng. Hải đau rát nhăn mặt. “Cái này là con nói rõ sự tình, hà cớ chi cha tạt con như vậy, trà còn nóng đó cha.”

“Sự tình hay mày săm soi đâm thọt? Con gái tao đã thôi mày rồi, nó mần cái chi thì mược xác nó, tao đâu mượn mày để tâm. Mới hồi bữa hai mươi ba chính hai má con mày xúm vô cào cấu nó tao còn chưa xử lý thì mày đếch có quyền lên tiếng nói con tao là thứ bệnh hoạn.” Ông cai tổng đứng dậy, ông ra lệnh cho gia nhân tiễn khách.

Hai gia nhân với vóc dáng to lớn, gương mặt đằng đằng sát khí nhìn Hải. Hai người nọ không chút niệm tình hay là sợ hãi việc Hải là con nhà hội đồng quyền quý, cứ như vậy mỗi người ôm một bên nách của Hải xách ra ngoài như khiêng một món đồ cần để bỏ đi.

Vì sao họ không sợ Hải? Vì ông chủ của họ chức cao hơn, nhà cũng giàu hơn thì mắc gì họ phải sợ con trai của chức hội đồng nhỏ nhoi ở cái xứ này chứ. Chưa kể từ khi cô út làm loạn cái vụ thằng Tẹo bị đánh thì ông chủ của họ tánh tình cũng bớt hạch sách đánh đập gia nhân rất nhiều nên họ cũng quý ông thêm đôi chút. Vì vậy chỉ cần lệnh ông sai ra thì họ có bỏ cái mạng cũng cam lòng để đổi lấy bữa cơm ấm no.

Ông Dần chỉ có tiếng ác thôi, chứ tiếng giàu thì chưa đủ để so sánh với nhà ông cai tổng xứ này đâu. Nếu như cậu ấm nhà kia dám đụng tới cô út nhà họ là tiêu rồi, họ sợ nhà kia không sớm thì muộn cũng tán gia bại sản thôi.


“Cậu thông cảm.” Nói rồi không chút thương tình quăng Hải té xuống khiến cho cậu ta ấm ức vô cùng. Hải nghiến răng mở cửa xe vào trong rồi nổ máy chạy đi. Cuộc đời cậu ta chưa bao giờ nhục nhã như bữa nay, lần đầu tiên bị đám gia nhân đối xử kiểu này thật là không thể chấp nhận được.

Ngồi trong nhà ngẫm nghĩ lại những điều mà thời gian qua ông thấy, đương nhiên ông từ lâu đã có chút gì đó ngờ ngợ nhưng ông vẫn cố không tin con gái mình sẽ như vậy. Làm cha mà, ai không muốn con gái mình có một gia đình bình thường thay vì sẽ có một mối quan hệ đồng tính đâu. Huống hồ thời buổi này gái qua một lần đò là đã đủ dị nghị rồi, bây giờ còn như vậy nữa thì ngó sao đặng, thiên hạ nó cười cho thúi đầu. “Bây đâu.” Ông cai tổng lớn giọng.

“Dạ có con.” Người gia nhân khép nép đứng trước mặt chủ nhân để chờ sai bảo.

“Qua nhà bên đó, kêu cô út về đây gấp.” Ông cai tổng cất giọng trầm của một người đờn ông lớn tuổi nghiêm nghị ra sai bảo gia nhân mau kêu Khuê về để ông nói chuyện.

Gia nhân sau khi nghe ông chủ dặn dò xong thì rất nhanh đã chạy đi. Họ biết có lẽ là gấp lắm nên mới có buổi sáng cô út mới về đây mà chiều gần tối lại kêu tới nữa.

Ban nãy do có uống chút rượu với Tú và cậu Phong nên Khuê có hơi ngà say. Cô ngồi trước thềm nhà tựa cằm lên đầu gối quan sát cô vợ yêu dấu của mình đang dạy bé Lam thắt mấy cái đồ chơi con nít. Mà chính mấy cái thứ này cô lại rất thích nên là cô cũng ở đó nhìn từ nãy tới giờ mặc dù đôi mắt đã nhíu lại vì men rượu.

Gò má hơi ửng hồng, gương mặt không hề trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp vô cùng sắc sảo, từng đường nét đều hiện rõ. Khuê khi tô điểm thêm ít phấn son thì đôi mắt của cô nhìn sẽ rất dữ, nhưng khi mà cô không trang điểm rồi thêm hiện tại còn khép hờ đôi mắt thả hồn phiêu lãng thì nhìn cô đằm thắm vô cùng, khác xa với cô út Khuê từng điên cuồng giết hết đám người làm hại tới em Lành. Nhìn cô bây giờ như một người vô hại và sẽ vỡ tan ngay khi có ai đó chạm tới do cô thật sự nhìn vô cùng mỏng manh.


“Khuê à, về phòng ngủ, đừng ngủ ở đây!” Lành thấy Khuê đang lim dim thì bỏ con dế lá dừa trên tay xuống, nàng đi tới bên cạnh Khuê khẽ lay người cô để gọi cô về phòng ngủ.

Khuê bất chợt bị đánh thức thì nổi quạu, cô nhíu mày tính mở miệng chửi thì đập vô mắt cô là Lành nên bao nhiêu câu chửi cũng bị cô nuốt xuống bụng hết. Khuê đứng dậy vươn vai, cô ngáp một hơi rồi tự dưng dang tay ra sờ sờ lên đỉnh đầu của Lành để đo chiều cao. “Nhớ mới gặp đứng tới đây, giờ tới đây rồi.” Khuê nhìn Lành hiện tại đã đứng tới vai của cô thì không khỏi cảm thán về việc cô chăm nàng quá tốt nên nàng mới có thể cao thêm một chút như vậy.

“Còn cô thì mới gặp có một cái cằm thôi, bây giờ cúi mặt xuống là có luôn hai cái.” Lành phì cười, nàng đưa tay lên ngắt hai bên gò má của Khuê vì nàng thấy nàng nuôi Khuê cũng mát tay thiệt sự, nuôi con nó sổ sữa bao nhiêu thì Khuê đây cũng sổ sữa theo bấy nhiêu luôn.

“Tranh thủ tôi còn đói, kiếm thêm cái cằm nữa.” Khuê nhướng mày, vòng tay ngang eo của Lành rồi ranh ma lòn xuống vạt áo bà ba bắt đầu xoa nhẹ phần da mềm mịn bên trong.

“Vô, nãy giờ cũng căng lắm rồi.” Lành cúi xuống nhìn tới cái nơi là nguồn cung cấp lương thực chính cho cả ba má con Khuê lúc này đang căng cứng lên thì nàng cũng nắm tay cô về phòng. Nàng còn sợ khi nàng vô phòng để bé Lam ngoài này nó đi chơi lung tung rồi bị bắt cóc nên nàng còn dặn dò nó có buồn ngủ thì qua phòng của cô Tú với chị Bưởi ngủ đỡ, để bên đây hai má mần công chuyện hết sức đại sự nữa chứ.

Trở về phòng, Khuê cài chốt cửa lại, cô dùng chút sức bế Lành nhẹ nhàng đặt lên giường như là sợ nàng đau. Ngón tay lướt tới gò má lúc nào cũng đỏ hây hây của em ấy, Khuê chậm rãi cúi xuống đặt lên đó một cái hôn. “Lâu rồi, mình chưa có…” Khuê nói xong thì cười lên rồi tự thẹn thùng.


Lành thấy Khuê khi say lên tự nhiên dễ thương như vậy thì cũng muốn chọc ghẹo cô một chút, nàng vòng một tay ra sau cổ của cô, tay còn lại vuốt ve gương mặt đẹp không chút tì vết ấy. Bàn tay nhỏ nhắn như búp măng non di chuyển từ mặt xuống cằm rồi tới phần cổ trắng ngần hấp dẫn, từng nút áo bà ba cứ theo ngón tay nàng từng cái, từng cái tách rời ra một cách đầy chậm rãi như Lành đang thưởng thức một món sơn hào hải vị nên là không cần phải ăn vội ăn vàng.

Nút áo cứ thế rời ra, mà mỗi lần Lành kéo như vậy thì kêu lên những âm thanh tách tách hết sức hấp dẫn, nó gây cảm giác hứng thú cho người đang làm ra âm thanh đó, thúc giục họ nhanh chóng lặp lại hành động ấy để âm thanh lần nữa được vang lên.

Lướt tay đến áo lót bên trong, Lành thầm chép miệng vì của Khuê thật sự rất đầy đặn. Nàng có thể thấy được khe núi này sâu tới mức độ nào, vừa sâu lại còn vừa trắng.

“Tôi cởi rồi vậy tới em!” Khuê híp mắt cười. Hơi men lắng đọng trong từng hơi thở ấy vậy mà không làm Lành khó chịu, trái lại nó còn làm cho nàng có thêm một chút cảm giác mới lạ khi hương thơm trên người Khuê đang hòa quyện cùng mùi rượu nếp than thơm nồng khiến Lành đây chẳng cần uống mà cũng thấy say.

Lành rất ghét rượu, ghét cả người uống rượu, chỉ tại rượu nên mới cướp đi mạng sống của cha nàng và cũng chính người uống rượu đã làm cho nàng cảm thấy tổn thương và không có cảm giác an toàn. Nhưng lần này không hiểu sao nàng lại thấy khác. Lần đầu tiên thấy Khuê say, Lành không ngờ cô có thể đẹp và dịu dàng tới mức này, thế nên ác cảm với những người uống rượu cũng biến mất đi đôi chút.

Không biết là do nàng bớt ác cảm với những người uống rượu hay là do người uống rượu đó là Khuê nữa.

Đường cong đẫy đà bỗng chốc hiện rõ mồn một. Khuê ở bên trên áp sát cơ thể nóng hổi như muốn cùng hòa làm một với thân thể của người bên dưới. Tay cô không an phận cũng lả lướt trên khỏa ngực tròn trịa đang tràn đầy sữa thơm. Cô há miệng ra ngậm lấy nó, đương nhiên sữa theo lực ngậm của cô thì cũng sẽ trào ra đôi chút và đây là thứ mà Khuê đang háo hức mong chờ. Cổ họng khẽ cử động lên xuống minh chứng cho việc cô đang vô cùng hưởng thụ thứ mà cô cho là mỹ vị nhân gian này.

Lành hơi ngửa cổ lên, thân thể cũng di chuyển theo từng đợt mút của Khuê. Nơi cổ họng tức thời trở nên khô rát như đang thiêu cháy, đôi môi nhỏ xinh cũng có chút hé mở để cố gắng hít lấy luồng không khí mát mẻ để xoa dịu đi cơn khô rát ấy từ sâu trong cuống họng đang tỏa ra.


Mái tóc dài bồng bềnh rơi lả tả không chút trật tự trên người của Lành, bọn chúng cũng giống như Khuê, đang thi nhau đùa giỡn trên người nàng khiến cho nàng bứt rứt tới độ nắm chặt lấy tấm trải giường vì hiện tại nàng không thể làm gì khác hơn. Nắm đầu Khuê thì không nỡ, cô đau nàng xót.

Phần dưới ẩm ướt đang không ngừng co thắt bắt đầu mời gọi Khuê hãy khám phá. Lành vòng tay vuốt dọc sống lưng mịn màng của Khuê, hàm răng bé bé xinh xinh bắt đầu như một loài gặm nhấm há ra cắn nhè nhẹ vào vai cô. “Con bé này, ai dạy em cái kiểu này hả?” Khuê cảm giác giữa đùi mình tự dưng có một thứ chen ngang, cô nhìn xuống thì thấy đó là bắp đùi của em ấy bắt đầu không ngừng cọ sát tới nơi bí mật của cô làm cho cô có chút bất ngờ vì ai đã dạy cho nàng kiểu này.

“Không ai dạy. Nhưng cô thích không?” Lành không chút ái ngại hỏi Khuê. Nhìn mặt Khuê đã khoái tới độ muốn chảy nước miếng luôn mà còn bày đặt hỏi lại là ai dạy nàng làm.

Khuê nghe Lành hỏi rằng cô có thích nàng làm như vậy không thì cũng khẽ gật đầu. “Thích!”

—–

Trung thu này các đồng chí đã có chỗ đóng đô chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.