Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 13
Ngửi số huyết heo tanh tưởi bám trên người mình thì Khuê cũng nhất thời nôn ọe mấy cái, cô không ngờ cái mùi này nó còn kinh khủng hơn mùi sình non hôm bữa rất nhiều. Vì vậy cục xà bông hiệu Cô Ba được để trong một cái dĩa nhỏ cũng bị Khuê đem đi chà hết lên người, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ vì sợ còn bị dính đâu đó lên tóc, nên cô cũng đem đi gội đầu khiến cho cục xà bông bị teo tóp đi tới nỗi chỉ còn mỏng như một cái lá lúa.
Sau khi tắm gội chừng hai tiếng đồng hồ thì Khuê mới gọi là tạm chấp nhận được, cô dùng tấm khăn mới được cô gái kia đưa từ từ lau người rồi đem lau tóc. Sau khi cả người khô ráo thì cô mặc đại bộ áo bà ba của người kia đưa kèm theo tấm khăn ban nãy rồi đi ra, có lẽ cô sẽ đưa tiền trả cho bộ áo này và đem cái đầm kia quăng đi. Chứ cô nhìn nó thấy ghê quá, dù có giặt sạch cỡ nào thì cô cũng không dám đụng vô nó thêm một lần nào nữa.
“Cô ngồi đây uống nước. Bà Hoàng mới về bên kia đặng mần đám đầy tháng cho cậu út bên đó, cô cứ ngồi nghỉ xíu rồi em lấy ni đồ, tiền bà Hoàng trả thay cho cô rồi.” Lành cắm cúi chỉnh sửa lại vài chi tiết nhỏ cho những bộ đồ sắp hoàn thành của mình thì thấy Khuê đã tắm xong, nàng nở nụ cười hiền với cô khiến cho hai lúm đồng điếu nhỏ nhắn ở hai bên khóe miệng cũng hiện rõ ra.
Khuê nhìn thấy người kia cười với mình thì cô cũng gượng gạo gãi gãi cái đầu còn vương chút ẩm ướt. Cô nhẹ ngồi xuống ghế theo lời của Lành, “Cảm ơn cô, cục xà bông của cô tôi lỡ xài hết rồi. Có chi để tôi mua lại cục mới đền cho cô.” Khuê ậm ừ nói.
Dù cũng có hơi ngại khi mà vô nhà người lạ mà xài hết trơn cục xà bông của người ta như vậy, nhưng mà cô cũng có lý do của cô, cô là một người có da rất dễ mẫn cảm kèm theo nữa là sẽ bị dị ứng nếu như cô ăn những món làm từ các loại đậu. Không những Khuê bị dị ứng đồ ăn mà cô còn dị ứng khi da của mình tiếp xúc với những thứ không được sạch sẽ mà không rửa kỹ ngay. Nếu mà bị dính dơ chẳng hạn như nước sình như dưới mương hôm bữa thì chưa bao lâu là làn da trắng mịn của cô sẽ bị nổi đỏ lên và kèm theo là cơn ngứa dai dẳng.
“Có chi đâu, chỉ một cục xà bông, cô không cần đền em làm chi.” Lành rót trà ra ly để đến trước mặt Khuê, nàng còn không ngại đem dĩa kẹo đậu phộng ra để mời Khuê có thể ăn cùng. “Cô ăn kẹo rồi uống nước, khi nào đỡ mệt rồi mình lấy ni đồ.” có vẻ Lành thấy cái bản mặt cau có khó ở của Khuê nên nàng cũng chẳng dám thúc giục cô nhiều, nàng chỉ nhẹ nhắc một chút rồi trở về với công việc hàng ngày đợi khi nào Khuê kêu thì mới tới đo cho cô sau.
“Nói với nhà bên đó không cần đền đâu, còn bọo áo đang mặc này tôi mua.” Khuê mở trong túi xách của mình lấy ra một ít tiền ước chừng cỡ ba trăm mấy đồng rồi để lên bàn, “Nhờ cô đem cái đầm dính máu kia bỏ dùm tôi, cảm ơn cô đã cho tôi tắm nhờ.”
Nói xong Khuê đứng dậy đi một nước chẳng kịp để cho Lành lên tiếng thêm, cô ở đây nhiêu đó đủ xui xẻo rồi. Cô thề với lòng và có cả trời đất chứng giám, Đỗ Thị Minh Khuê cô xin thề, cô sẽ không bao giờ đặt chân tới cái làng Tân An này lần nào nữa dù chỉ nửa bước.
Số cô làm như không hợp sống ở đây thì phải. Chỗ gì đâu mà khỉ ho cò gáy, dân sống thì thưa thớt không bằng Vĩnh Long hay Mỹ Tho gì hết, thêm cái nữa cô về đây chỉ gói gọn một chữ “xui”. Về chưa bao lâu là mất bà nó hai cái áo đầm cả chục cây vàng.
Mặc bộ áo bà ba trắng đi lại chỗ cũ kiếm thằng Tẹo, Khuê nghĩ chắc hiện tại nó cũng đang ráo riết kiếm cô. Quả thật là như vậy, cô thấy nó với con hầu đang vô cùng chật vật để hỏi thằng từng người thử xem cô đang ở đâu. Hai đứa nó diễn tả từ hình dáng cho tới nét mặt nhăn nhăn của cô thì người ta chỉ biết lắc đầu rồi cười vì không có ai điên được như theo lời diễn tả của hai đứa nó cả.
Khuê một tay cầm túi xách chậm rãi đi tới vỗ sau ót thằng Tẹo mổ cái bốp khiến cho nó vì đau cũng giật mình ngoái lại coi. Nó vừa nhìn thấy Khuê một cái là y như vớ được vàng, nó rưng rưng nước mắt mếu máo ôm lấy chân của Khuê nói. “Cô út, con tưởng cô bỏ con rồi.”
Khuê bị thằng Tẹo níu người như vậy nhất thời có chút thấy kỳ kỳ bởi vì người ta đang nhìn cô bằng những ánh mắt khá săm soi. Nếu như mà cô không sớm bắt nó nín cái miệng lại thì cô sợ người ta sẽ bẻ cổ cô vì người ta tưởng cô đem con trai của mình bỏ giữa chợ mất. “Buông ra, không buông tao đạp à.”
Khuê vừa nói vừa vung chân ra vẻ như là sẽ đạp thằng Tẹo một cái thật sự, nên là nó rất nhanh ngừng mếu máo mà cười hì hì nắm lấy ngón tay trỏ của Khuê rồi cùng cô đi ra bến đò.
Mà động này của thằng Tẹo Khuê cũng chẳng thèm bài trừ vì cô nghĩ nó có lẽ do thiếu tình thương của mẹ kèm theo nữa là nhớ nhà nên mới muốn thân thiết với cô, vì vậy nó muốn nắm tay cô thì cô cũng để mặc cho nó nắm, cô chẳng hiểu lý do này là gì mà khi cô tiếp xúc với đứa nhỏ này cô chẳng hề có chút gì bài xích như những người khác, trái lại cô còn khá chiều nó nữa.
Về tới nhà Khuê có đi ngang mặt cha má chồng của mình, cô cúi đầu xin phép về phòng trước nhưng bị ông bà kéo lại. Họ có chút thắc mắc vì ban sáng Khuê mặc đầm đi, vậy sao mà buổi trưa về lại mặc đồ bà ba rồi?
“Con đi vô chợ bị người ta lỡ đổ đồ trúng dơ bộ đồ bởi vậy con vô tiệm may mua đại một bộ đồ khác rồi sẵn tiện tắm nhờ.” Khuê uể oải trả lời qua loa cho có lệ rồi rất nhanh đã tọt về phòng. Cô có hơi chưa quen khi nói chuyện với hai người họ, thôi thì kiếm cớ trốn trước cái đã.
Trở về phòng Khuê tự nhìn mình trong kính, đã lâu lắm rồi cô mới mặc lại đồ bà ba nên bây giờ khi mặc lại thì có chút không quen. Cô mở cửa tủ lấy ra một cái áo đầm mới rồi tự thay, mái tóc ẩm ưoat khi nãy nhờ được lau kỹ kèm theo đi ngoài đường cũng đã được nắng làm cho khô nên hiện tại chỉ cần dùng lược chải sơ qua là được.
Buổi tối Khuê tự chuẩn bị mền mùng ra rồi nằm ngủ, cảm giác ở một mình trong căn phòng này cũng đã sớm quen. Cô từ nhỏ tới lớn ít khi chung phòng với ai, từ khi có Hải thì cô có hơi kỳ cục nhưng cũng ráng mà ngủ. Nhờ mấy bữa nay Hải đi công chuyện ở xa nên Khuê có thể thoải mái rồi, cô tổi tắt cái đèn dầu còn leo loét kia khiến cho căn phòng trở về một màn đêm chỉ còn ánh trăng sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Làm dâu nhà này cũng không có gì khó khăn hay cực nhọc gì, cô cũng khá thoải mái và sung sướng có người hầu kẻ hạ, nhưng mà không khổ vì lao động thì cũng khổ về tâm trí. Vấn đề nằm ở bà nội của Hải, bà ấy không ưa Khuê cho lắm, bà thường xuyên móc mỉa rằng Khuê là một đứa tiểu thư ăn bám, dù có về nhà chồng cũng chỉ có thể để chồng nuôi cho tới già khiến cho cô muốn trả lời lại nhưng cũng đành thôi. Cô sợ rằng mình trả lời lại thì nhiều chuyện khác sẽ xảy ra, nhất là chuyện gia cảnh nợ nần của cô hiện tại.
Nằm gác tay lên trán rồi nhìn lên trần nhà chỉ có một mảng đen kịt, Khuê bỗng dưng lại nhớ tới cô gái ban sáng có lúm đồng điếu thật dễ thương khi cười lên. Tới giọng nói rồi cử chỉ của người ta cũng vô cùng nhẹ nhàng, Khuê không biết làm sao ông trời lại có thể sinh ra được một người như thế nữa. Một người gì đâu mà không có chỗ nào để chê, nếu như cô mà là đàn ông thì chắc có lẽ cô cũng đã động lòng mất rồi. Phải chi mấy ông anh cô có ông nào chưa có vợ thì hay rồi, cô sẽ đi làm mai cô ấy cho mấy ông anh của mình, bảo đảm mấy ổng không khoái chảy nước miếng mới lạ.
Chỉ tiếc là ông nào cũng có vợ hết ráo, còn về ông anh thứ mười một thì coi như ổng không có đi. Dòng thứ quỷ yêu, ai được ổng cưới về chỉ khổ thân.
Nằm suy nghĩ bâng quơ rồi ngủ lúc nào không hay cho tới khi mà cô nghe tiếng gõ cửa của con hầu báo rằng sẽ bưng nước vô cho cô rửa mặt thì cô mới choàng tỉnh, không ngờ mới ngủ đây mà đã sáng rồi. Đáng lẽ giờ này Khuê chưa thức đâu, nhưng mà vì sống theo nề nếp gia phong bên đây nên cô chỉ đành mắt nhắm mắt mở làm theo mặc dù cha má chồng đối xử với cô chẳng khác gì khi ở bên nhà cũ. Cô ngủ hay cô thức tới mấy giờ cũng không ai nói cả, ngoại trừ bà nội của Hải ra.
Vỗ vỗ cái trán của mình cho tỉnh táo, Khuê đảo mắt nhìn lại lần nữa để xác thực rằng chuyện ban nãy chỉ là mơ. Cô không ngờ giấc mơ này nó lại thật đến như thế, tự nhiên cô mơ bậy bạ một cách đầy sự hoang đường khiến cho cô còn có chút thấy bản thân mình bị biến thái.
Sau khi nhận định được thực sự chỉ là một giấc mơ thì Khuê mới ra mở cửa để con hầu đem thau nước vô, cô nhúng khăn để nó thấm nước ấm rồi lau lên mặt. Nước ấm sau khi tiếp xúc vào da thịt cũng làm cho cô tỉnh táo được phần nào, cô đứng dậy đi tới bàn ăn có đồ ăn sáng mà một đứa hầu khác đem vô.
Nhưng mà Khuê ngồi ăn sáng mà tâm trí cứ để đâu đâu, cô cứ nghĩ về cái giấc mơ kỳ cục đó, tự nhiên mới gặp ban sáng mà ban đêm đã mơ thấy người ta rồi. Mà cái giấc mơ gì đâu mà nó bệnh hoạn hết biết, tự nhiên mơ thấy người ta ôm hôn mình, rồi còn mơ thấy vô số cái hành động quá giới hạn khác nữa chứ. Càng nghĩ Khuê càng cảm thấy có lẽ chính mình đã bị chèn ép tới áp lực sắp điên rồi nên mới có thể mơ như vậy. Có lẽ cô nên đi hốt vài thang thuốc để cho tinh thần mình được ổn định hơn mới được.