Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 12
Khuê sau khi làm một màn gà bay chó sủa xong thì cô đang rất nhàn hạ ngồi uống trà rồi đọc sách y như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuyện gì thì cô cũng nhịn được chứ đừng đụng tới cha với má của cô. Con Dậu cũng gan cùng mình mới dám đụng tới, nếu như người nghe không phải cô mà đổi lại là cha cô thì không chỉ là cắt lưỡi thôi đâu.
“Em dữ lung quá, cắt lưỡi nó là mang nghiệp đó đa.” Hải thả người ngồi xuống cạnh Khuê, cậu cũng lên tiếng nhắc nhở làm cái gì cũng đừng ác đức quá kẻo lại mang tội.
“Nghiệp chi em cũng mang. Cái thứ như nó phải cắt lưỡi mới chừa.” Khuê nghiêng đầu nhìn Hải rồi cũng trả lời. Hải dạo gần đây đối xử với cô cũng khá tốt, chỉ có điều là hai người dù ngủ chung một phòng thì cậu cũng ngủ trên cái ghế dài cạnh bàn còn cô thì ngủ trên giường ấm áp. Nhiều lúc cũng tội nghiệp muốn kêu cậu lên giường ngủ chung nhưng cô ngại nên chỉ có thể đắp cho cậu cái mền còn không thì tối coi thử cậu có đá mền rớt rớt xuống đất hay không để đặng còn kéo lại cho ngay ngắn.
“Thôi bỏ qua nghen, như vậy là nó sợ rồi.” Hải cười cười cầm lên ly trà vừa được Khuê rót ra cho mình nhấp một miếng rồi khẽ chép miệng ngụ ý nói là trà ngon. Sau khi nếm trà xong thì cậu hướng Khuê hỏi “Ngày mai anh có công chuyện, đi cỡ mười bữa nửa tháng mới về. Em có cần chi nói anh mua.”
Thực ra Hải đã biết bao lâu rồi chưa đi thăm Lành nên cậu có chút nhớ với lo lắng em ấy bầu bì sẽ bất tiện, nên cậu nhân dịp đi bàn công chuyện với mấy người gần làng Tân An xong sẽ đi thăm em Lành luôn. Mà để tránh cho Khuê lẫn cha má mình nghi ngờ thì cậu phải ngọt ngào với cô và mua quà cho cô này nọ để cha má của cậu sẽ nghĩ rằng hai người đang rất hạnh phúc mà không hạch sách tới em Lành nữa.
“Mua cho em mấy cuốn sách tiếng Pháp là được.” Khuê từ đầu chí cuối vẫn cúi đầu nhìn những hàng chữ tiếng Pháp nằm trên trang giấy có màu hơi ngả vàng. Cô hiện tại không có gì làm nên chỉ có thể đọc sách giải khuây, vừa hay sách của cô cũng đọc hết rồi, cô muốn mua vài cuốn mới để có thể đọc thêm. Cô chẳng biết từ bao giờ cô lại thích đọc sách như thế nữa, đến khi cô nhận ra thì mình đã đọc và thuộc hầu như tất cả số sách đó rồi. Nên cô nghe Hải nói cô muốn mua gì thì cô liền trả lời là vài cuốn sách mới để cô đọc, mặc kệ là tiểu thuyết hay về vấn đề khác, miễn sao là sách thì cô đều muốn đọc.
Hải nghe Khuê nói muốn cậu mua cho cô thứ gì xong thì cậu rất nhanh đồng ý, chuyện sách này thì dễ rồi. Cậu có một người bạn làm chủ một cửa hàng sách khá lớn ở Mỹ Tho, nếu như Khuê muốn thì cậu sẽ đánh dây thép lên đó đặng cho người kia gửi hàng xuống. Bao nhiêu sách mới sách cũ đều có hết, không những có mỗi tiếng Pháp mà nó còn có rất nhiều thứ tiếng khác nữa, tha hồ mà lựa chọn.
—–
Bữa sáng như thường lệ, Lành vẫn dọn hàng ra để may một vài bộ áo dài mà khách đã đặt cho dịp tết sắp tới. Hải hôm qua có ghé thăm nàng một chút rồi lại đi vì cậu đã gác toàn bộ công việc cho chuyện đám cưới đã quá lâu rồi, nên hiện giờ cậu phải đi sớm đặng mà còn có thể xử lý xong sớm về với nàng.
Mặc dù nàng thương cậu lắm nhưng mà chẳng hiểu sao cậu đi rồi nàng cũng không nhớ da diết tới nỗi thiếu ăn thiếu ngủ, nàng vẫn bình thường như mọi hôm. Nàng vẫn tự mình thức, tự mình đi chợ, rồi lại tự mình ăn uống mà thôi. Có lẽ là nàng đã quá quen với chuyện mà cậu ấy chừng vài tuần lại tới thăm mình một lần nên cũng không nhớ nhung gì nhiều nữa.
—–
“Dẫn tao đi đây chi mậy, tao không có biết lội đâu.”
Khuê run run ngồi trên xuồng không dám nhúc nhích vì cô không biết lội, lỡ đâu lọt xuống cái tủm thì có mà thành Hà Bá luôn. Tự nhiên thằng Tẹo nổi hứng rủ cô đi chơi, còn thêm cha má chồng của cô nữa, hai người cũng chịu phối hợp đem tiền cho cô một đống nói cô làm dâu nhà này quanh quẩn tới lui cũng trong nhà không chắc cũng có chút bí bách, nên là họ nói cô cứ đi chơi cho đã, khi nào chán rồi hẵng về.
“Yên tâm, con sẽ cứu cô.” thằng Tẹo nghe cô chủ mình nói là sợ té thì nó rất nhanh vỗ ngực chắc chắn nó sẽ cứu cô nếu như cô lọt xuống nước mà quên rằng bản thân nó chỉ đứng cao hơn lưng quần của Khuê một chút, chắc tầm gần tới ba sườn.
—–
Sau khi đò đã cập bến ở bờ sông bên kia, Khuê run rẩy nắm tay con hầu để nó dắt cô lên bờ chứ cô bây giờ mặt mày xanh như tàu lá chuối mất rồi. Nếu như mà cô còn ngồi ở trên chiếc xuồng lắc lư đó nữa thì cô chỉ sợ rằng mình sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Bước chân thong dong vào phiên chợ sớm mai còn nức mũi mùi bún mắm, Khuê vì ngửi được cái mùi hương nồng nàn đó mà thầm che mũi ọe mấy cái. Mười tám năm cuộc đời cô không hề ăn được mắm, chưa kể khô cô cũng không ăn được nên là người nhà biết ý không ai ăn món này trước mặt cô hết, tự dưng giờ ngửi được cái mùi này thì cô khó chịu cũng phải.
“Cô, con đói quá.” thằng Tẹo vì ngửi được mùi thơm lừng từ sạp bún mắm đó mà nó xoa cái bụng đang kêu lên ọt ọt của mình. Nó cắn môi níu váy của Khuê có vẻ ngập ngừng nhưng vẫn nhỏ giọng nói rằng nó đói bụng quá và nó mong rằng Khuê sẽ cho nó ăn một tô vì nó đã lâu rồi chưa ăn được đồ ngon như vậy.
Khuê nhìn thằng Tẹo cứ cắn môi rồi nhìn tới phía đó thì cô cũng biết nó đói rồi, bỗng dưng trong lòng cô nổi lên một chút tội nghiệp nên cô đưa nó vài hào để nó với con hầu ăn luôn còn cô thì đi chỗ khác tìm gì đó coi thử, chứ đứng đây một hồi là cô có xỉu thiệt.
Con hầu cũng chẳng hiểu sao Khuê lại đổi tánh một cách lạ kỳ như vậy, chứ lúc trước người hầu than mệt cô cũng mặc kệ mà bắt đi theo, than đói cô cũng kệ luôn. Ai ngờ đâu thằng Tẹo nó níu váy của cô như vậy mà Khuê cũng chẳng hậm hực, trái lại cô còn cho tiền nó, mua quần áo mới cho nó nữa.
“Cô ở đây lạ nước lạ cái, đi một mình không được đâu, ông bà rầy con chết.” con hầu thấy không thể bỏ Khuê đi một mình như vậy được nên nó ngỏ ý không muốn ăn bún với thằng Tẹo mặc dù nó cũng rất đói vì ban sáng không có ăn gì hết.
Khuê nghe con hầu nói như vậy thì tặc lưỡi “Tao lớn rồi, cái chợ này làm như bự như từ đây qua Tàu không bằng, tao tự đi được. Có gì thì chút tao trở lại chỗ này, chừng nửa tiếng thôi.” Khuê lại nói tiếp “Không ai rầy đâu mà lo, tao bảo kê.”
“Dạ.” con hầu nghe Khuê nói như vậy thì mỉm cười lon ton chạy tới chỗ bàn thằng Tẹo đang ngồi rồi cũng gọi ra đồ ăn. Cô út hổm rài tâm trạng đỡ ó đăm nên nó cũng khỏe đi nhiều, chứ gặp như cô út hồi đó thì nó sao dám mà lấy tiền cô cho mà ăn như vậy.
—–
Thả bước chân thong dong rẽ qua một hướng ngược lại với bên bán đồ ăn đó chính là nơi bán những mặc hàng về trang sức và nữ trang. Khuê rất nhanh đã bị những thứ này thu hút, cô nhìn một vài món hàng được bày bán trong cửa hàng mỹ phẩm thì cũng vào xem thử. Dù sao cô cũng là con gái nên nhìn nhưng thứ như son, phấn, hay dầu thơm thì bị cuốn hút là lẽ đương nhiên.
Sau khi lựa được vài thứ vừa ý rồi thì Khuê hí hửng xách đống đồ mình vừa mua bước ra. Nhưng mà trời xui đất khiến mần sao vừa ló cái mặt ra là cô lại hứng ngay một thau huyết heo đỏ chói vô người, không biết vô tình hay cố ý khi mà nhà bên cạnh đang mổ heo để chuẩn bị tiệc thì gia nhân bưng thau huyết heo vừa đâm họng từ mé sông lên thì vấp ngã và thế là có sự việc như trên.
Khuê nhìn cơ thể đang phủ một màu đỏ loét của mình kèm với cái mùi tanh nồng nặc từ huyết tươi mang lại nà xém làm cho cô ói mấy lần, cô ráng nhịn cơn ói mà cất cái giọng lanh lảnh như chanh chửi lên. “Bà cố nội cha, ông cố tổ, bà sơ, bà sở, bà sờ nhà mày. Bộ lòi tròng té nổ hay gì vậy?” Một câu chửi của Khuê vang lên liền thu hút vài chục ánh mắt tò mò. Người gia nhân kia thấy chuyện mình vừa làm ra quá khủng khiếp, nhìn Khuê hiện tại y chang vừa mới đi chém lộn xong.
“Cô ơi cho tôi xin lỗi, không ấy để tôi giặt lại đồ cho cô.” người nọ sợ hãi không dám nói gì nhiều chỉ có thể để cho Khuê lên cơn bộc phát.
Nhưng mà cơn bộc phát vừa bùng lên thì chủ nhà bên đó nghe thấy liền đứng ra giải vây.
Họ cũng được coi là một nhà có gia giáo và biết điều nên khi mà thấy Khuê như vậy liền nhận phần sai về phía họ và hứa sẽ đền Khuê bộ áo mới. Họ sẽ dẫn cô đi tới tiệm may ngay chứ chẳng chần chừ nữa, nếu không đủ nữa thì họ đền thêm tiền, miễn sao Khuê vừa bụng là được.
Khuê nghe nhà nọ ăn nói cũng biết chuyện nên cô không làm ầm lên, nếu như làm ầm lên thì liên lụy nhiều thứ lắm vì vậy cô cũng ráng nhịn theo họ tới một tiệm may gần đó để mua một bộ quần áo mới sẵn tiện rồi tắm nhờ luôn chứ nhìn cô thấy ghê quá.
“Cô Lành, cô có bộ đồ nào sẵn không. Để cô này tắm nhờ rồi ra đo may cho cô này một bộ đầm mới.” người chủ nhà đó dẫn Khuê tới tiệm may của Lành rồi dặn dò nàng rằng có người cần tắm nhờ.
Nàng đưa mắt nhìn người trước mặt mình một lượt thì cũng rất nhanh nói, “Con chỉ có đồ bà ba là có sẵn thôi, được không bà?”
“Sao cũng được, để cổ thay ra trước cái đã.”
“Dạ, vậy cô theo em.” Lành nhẹ giọng nói Khuê hãy theo mình, nàng lấy trong tủ ra bộ bà ba trắng mới may còn chưa mặc lần nào ra cho Khuê. “Cô vô đây tắm đi, xà bông có trong đó luôn. Cái đầm này dơ rồi, có gì em giặt dùm cô cho.”
Giọng nói của nàng thật sự quá êm tai, nó như thầm thì lại như đang yêu chiều một người khiến cho Khuê nhất thời đơ người. Cô như bị thôi miên cứ không tự chủ được mà cứ làm theo lời của người trước mặt nói cho tới khi cửa nhà tắm được đóng lại rồi thì cô mới nhận ra là mình còn phải đi tắm chứ không phải là chỉ lo nghe người kia nói không thôi đâu.