Kiếp Chồng Chung

Chương 113: Chốt Thí


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 113: Chốt Thí

Chào mợ cả, tôi về….

Một tiếng mợ cả mới nặng nề làm sao, chẳng biết câu gọi ấy có bao nhiêu sát thương, chỉ biết rằng khi Lành nghe Khuê nói câu đó rồi xoay lưng rời đi một cách xa lạ thì nàng đã tự ôm lấy ngực mình khóc lên từng tiếng nấc nghẹn.

Đau quá, tại sao lại đau tới độ này chứ? Đau như hàng vạn mũi kim thi nhau vô tình ghim vào trái tim lạnh lẽo cần hơi ấm của nàng, đau dai dẳng, đau nhói lên từng cơn.

Chậm rãi bước trên nền đất có lát vài miếng gạch nhám để chống trơn trợt ngày mưa bão để trở về nhà. Mặc dù khi Khuê nghe Lành nói rằng đừng xa lạ với nàng như vậy thì cô sắp không chịu đựng được nữa, cô muốn ôm em ấy vào lòng dỗ dành rằng đừng khóc nữa, có cô đây rồi. Nhưng mà phải làm sao khi nàng đã là vợ của Hải, đã cùng Hải trải qua biết bao nhiêu thứ ngọt ngào quá giới hạn. Những thứ đó cứ mãi quẩn quanh trong đầu cô tạo cho cô một ám ảnh rất lớn bởi nàng nói thương cô nhưng bữa sau là đã cùng Hải hôn nhau trước mặt cô, nên khi mà Khuê xót xa muốn ôm Lành hay đối xử như thuở ban đầu cũng không thể nữa, cảm giác nó còn đau đớn nặng nề hơn cả những vết thương mà cô phải chịu khi xưa nữa kìa.

“Tưởng đâu chết rồi, ai ngờ sống dai như vậy, còn làm đốc tờ nữa đó đa!” Hải xỏ hai tay vào túi quần ung dung đi tới trước mặt Khuê buông lời châm chọc.

“Không sống dai thì sao đặng. Phải sống để còn về lật cái bộ mặt cầm thú đội lốt người của mày, coi mày bị lính Pháp gông cổ đem đi xử bắn đó đa.” Khuê không chịu thua, cô cũng đanh thép nói lại Hải, từng câu từng chữ đều khiến trong tâm Hải có hơi run rẩy bởi bị trúng tim đen. Tuy là trong tâm đã bắt đầu chột dạ nhưng bề ngoài Hải vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cậu ta cười phá lên rồi gật gù nói Khuê ráng mà đợi rồi đưa một xấp tiền lớn nói là thù lao mà cô tới khám cho vợ cậu ta về phía Khuê.

“Tiền này không chừng sau này đủ cứu cả nhà mày khỏi chết đói đó, đừng có mà phung phí. Sớm thôi, cái nhà này tới cái vách cũng không còn!” Khuê không nhận tiền từ Hải, khóe môi hơi nhếch lên coi thường cái thói xài tiền này của Hải bởi

không sớm thì muộn cũng sẽ tán gia bại sản mà thôi.


Thong dong sải bước trên đường làng, Khuê tinh nghịch đá vài viên sỏi bởi sự mài mòn của thời gian đã không còn góc cạnh. Cơn gió hiu hiu mang theo hương mạ non ở hai bên đồng ruộng dọc đường đi khiến đầu óc của Khuê dễ chịu vô cùng. Cô đứng đối diện một cánh đồng lúa bát ngát xanh rờn bắt đầu dang rộng đôi tay

nhắm mắt để đón lấy cơn gió mát lành từ quê hương mang lại, cô muốn nhờ cơn gió này thổi bay gánh nặng trong lòng cô, nhờ nó xua tan đi cơn đau nhói từ sâu trong thâm tâm đang ngày một dâng trào.

Lũy tre xanh gần đó cũng vì cơn gió ấy mà thi nhau kêu lên âm thanh xào xạc. Con đường làng bằng đất trải dài không thấy đích đến hiện tại chẳng có ai ngoài Khuê đang đứng. Nó trống trải, nó đơn độc giống hệt với cô.

Để lại cặp táp xuống bàn, Khuê ngước mắt nhìn tới tấm hình trắng đen có hai người đó là Lành và cô. Nơi ngón áp út của cô vẫn còn chiếc nhẫn minh chứng cho tình yêu của cả hai, Khuê nhìn vào chiếc nhẫn ấy, hốc mắt lại đỏ lên, bàn tay không tự chủ sờ lên nó. “Em còn thương tôi không hả mình?” Khóe môi Khuê nở lên một nụ cười chua chát, cô hít sâu một hơi. Chốc sau, khi đã lấy lại được bình tĩnh thì chiếc nhẫn ấy rất nhanh đã được cô tháo xuống và cất gọn cùng tấm hình kia vào trong một góc khuất của tủ quần áo như là cô đang cất gọn tình yêu còn dang dở của mình vào quá khứ vậy.

“Anh, anh đêm nay ngủ lại với em đi!” Quyên ôm ngang eo Hải năn nỉ cậu ta ngủ lại với mình dù chỉ một đêm thôi cũng được. Suốt thời gian qua cô ta đã không được Hải ngó ngàng, đêm nào cũng phòng không gối chiếc y như thuở chưa chồng. “Em năn nỉ. Anh bỏ em lâu quá rồi, một đêm thôi.” Quyên thật ra cũng có chút đáng thương vì mang tình yêu dành cho Hải, chấp nhận cãi gia đình để về làm vợ lẻ cũng vì Hải nhưng mà cậu ta lại chẳng ngó ngàng, suốt ngày ngoài những câu hỏi han bình thường cho có lệ thì hầu như đều bị Hải ngó lơ như một người xa lạ. Phận làm vợ như Quyên cũng chạnh lòng chứ, đem toàn bộ tình cảm dành hết cho người ta, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ cùng những cái quan tâm lấy lệ không có gì khác hơn.

Hải thấy Quyên nói vậy cũng thấy tội nghiệp, cậu ta thở dài đồng ý rồi cùng Quyên nằm xuống giường. Đương nhiên Hải bây giờ rất hay mỏi mệt, người ngợm cứ bứt rứt không thôi, cậu ta muốn đi kiếm Lành ngay nhưng bởi đã đồng ý ngủ lại đây với Quyên nên cậu ta đành cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu như kiến bò khắp thân thể này.

Tưởng đâu khi cố gắng chìm vào giấc ngủ rồi sẽ hết, ai ngờ cơn khó chịu ấy vẫn không thôi đeo bám, nó khiến cho Hải ngứa ngáy khắp mình mẩy, lát sau không chịu nổi nữa mà đẩy Quyên đang ôm mình ngủ ra chạy qua bên phòng của Lành đập cửa nói với nàng mau pha trà cho cậu uống.


Lành nhìn Hải như đói khát từ đời nào bắt đầu uống ừng ực từng ly trà thì nàng đã thầm cười trong bụng vì số lượng thuốc phiện hiện tại mà Hải uống đã không đủ với cậu ta. Sớm thôi, kế hoạch của nàng sẽ thành công.

Ngày lại qua ngày, Khuê vẫn tiếp tục khám chữa bệnh cho những người cần cô giúp đỡ, hiển nhiên cô không lấy của họ một đồng nào. “Đốc tờ ơi đừng có đâm đít con.” Thằng nhỏ chừng sáu bảy tuổi đang vạch quần nằm chổng mông lên run run nói với Khuê là đừng chích nó. Do bệnh nó là thương hàn, nếu như không chích thuốc chạy chữa đàng hoàng thì rất dễ mất mạng, nhưng mà khi nó thấy cây kim của Khuê bự quá nên nó bắt đầu sợ, nó xin Khuê làm ơn đừng chích nó vì cây kim bự như vậy thì chắc chắn sẽ rất đau.

Khuê đang lấy thuốc trong ống chuẩn bị chích cho nó bỗng nghe nó nói cái câu kia thì không nhịn nổi bật cười thành tiếng, cô đẩy cặp kính lên cao hơn một chút, nhẹ giọng nói với nó,  “Cô không đâm đít, mà cô chỉ ghim vô thôi, con mà không nằm im là cô để cây kim dính vô luôn không gỡ ra đâu.”

Đương nhiên thằng nhỏ nghe Khuê hù như vậy thì làm sao dám hó hé gì nữa, nó im lặng để cho Khuê chích xong thì mới mếu máo xoa xoa vô chỗ cô vừa rút kim ra, “Vậy mà cô kêu nhẹ hều như kiến cắn.”

“Ừ thì kiến cắn, mà là kiến nẻ.” Khuê lấy kim vừa chích thuốc xong đem luộc trong nước sôi để chuẩn bị chích cho người tiếp theo. Mặc dù nó hơi rườm rà nhưng vì sự an toàn cho người bệnh nên cô không ngại mất công, cứ như vậy luộc tới luộc lui để sát trùng rồi lần lượt chích cho từng người bị bệnh nặng. “Lam, đi về lấy cho má bộ đồ khác đi con.” Khuê nhìn trời đã về trưa mà ở đây lại còn vài đứa nhỏ đang được gửi lại nên cô kêu Lam hãy đi về lấy cho cô bộ đồ khác để chiều cô tắm rửa tại cô cần phải ở lại đây đêm nay đặng coi sóc cho tụi nó. Cô hiện tại đã kiếm được chỗ để làm phòng khám nên cô đã có thể giữ người lại đặng chữa bệnh rồi.

Con nít nhà nghèo lại đông con nên cha má không lo lắng kỹ, đứa nào đứa nấy đều thiếu dinh dưỡng dẫn đến còi cọc rồi bị đủ thứ bệnh trên đời và đa số đều là liên quan tới nhiễm trùng vết thương do theo cha má đi làm rồi bị tai nạn. Trong đây có một đứa bị nặng nhất, đứa nhỏ này đi chăn trâu nhưng mà con trâu bữa đó điên lên húc nó, sừng đâm vô đùi làm đùi bị rách một mảng lớn, hên là không gãy xương. Có điều là do cha má không đem nhanh tới nhà thương hay đi kiếm Khuê mà cứ tự đắp thuốc nên là vết thương ấy đã bị mưng mủ nhiễm trùng vô cùng hôi vậy mà Khuê cũng không nề hà ngày nào cũng rửa vết thương bằng nước muối rồi băng bó lại đàng hoàng. Gặp lúc trước là cô ói rồi chạy đi mấy trăm thước rồi chứ không có kiên trì thức đêm thức hôm chăm nom một người xa lạ như vầy đâu.

“Ủa má, sao má không kêu cô Tú tới phụ?” Bé Lam ngó nghiêng Khuê đang đứng rửa vết thương cho người ta mà không khỏi tò mò vì sao má Khuê của nó không kêu cô Tú tới vì cô Tú cũng có cả năm trời học cái này còn gì, tuy không học lâu như má Khuê của nó nhưng cô Tú vẫn biết cách phụ giúp chứ.


“Cô Tú con có rảnh đâu, đi dạy học suốt. Mà con đứng đây chi, vi trùng không. Ra ngoài đi chút mình ăn cơm.” Khuê xoay mặt qua nói với bé Lam, cô kêu nó ra bên ngoài vì nó không đeo khẩu trang mà đứng ngó nghiêng mấy cái vết thương nhiễm trùng này hoài, bệnh chết.

“Dạ!” Bé Lam nghe Khuê nói như vậy cũng lon ton chạy ra sàn nước rửa tay bằng xà bông cho sạch rồi mới đi vô dọn cơm ra để chuẩn bị cho hai má con ăn. Con bé bây giờ chỉ gần mười một tuổi mà tháo vát giỏi giang lại còn ngoan ngoãn không hề có chút gì gọi là tánh tình tiểu thư khi mà được Khuê lẫn bà Liên nuông chiều. Con bé dù đã có gia đình mới nhưng nó vẫn không quên nguồn cội, nó vẫn thường hay lui tới chăm sóc mồ mả cho bà nội lẫn cha má ruột của mình mỗi khi rảnh nên xung quanh những nấm mồ đó chẳng có ngọn cỏ nào cả, xung quanh đều sạch sẽ thoáng đãng, thi thoảng còn có trái cây, nhang khói đủ đầy nhìn những  nấm mồ ấy không hề lạnh lẽo chút nào.

“Lành, đánh với chú ván cờ đi.” Ông Tư, người giữ đình làng Tân An bỗng nói với Lành hãy chơi với ông một ván cờ. Ban nãy Lành có tới thăm ông rồi mua cho ông vài gói trà sẵn gửi ông chút tiền để ông có thể lấy thêm vài vị thuốc về cho dân ở đây. Tự dưng ông nói nàng hãy chơi với ông một ván cờ tướng thì nàng cũng lấy làm lạ nhưng nàng không hỏi nhiều, nàng cũng ngồi xuống chơi cờ cùng ông. Cờ này chính là ông ấy chỉ dạy nàng chơi, ông hướng dẫn nàng từng đường đi nước bước, khi nào rảnh nàng vẫn thường cùng ông làm vài ván cờ giải khuây và hầu như ông đều thắng.

“Tự nhiên chú kêu con đánh cờ?”

“Buồn buồn thì đánh cờ, có gì đâu.” Ông Tư vuốt chòm râu đen nhánh phì cười, “Chú đi trước nghen.” Ông cầm lên con chốt bằng gỗ có chữ màu đỏ rồi chậm rãi đặt xuống cách đó một ô ở phía trên.

Lành thấy ông ấy lên chốt thì nàng cũng lên chốt, hai người bắt đầu hòa nhập vào ván cờ không ai nhường ai cho tới khi cả bàn cờ chỉ còn lại một số ít lác đác vài con cờ.

“Trong bàn cờ, quân chốt có nhiều nhất, hầu như đều bị làm chốt thí bởi nó yếu, không làm được gì hết khi chỉ có một mình.” Ông Tư bị Lành lấy con pháo ăn mất con chốt của mình cũng không cảm thấy lo lắng bởi con chốt này chỉ là chốt thí để dẫn dụ nàng vào nước cờ của ông, và hiển nhiên con pháo của nàng rất nhanh đã bị con mã của ông ăn lại.

Lành nghe ra ý tứ đó, ý ông Tư đang nói rằng nàng chỉ là một người đơn thân độc mã, có thể bản thân nàng chỉ là một con chốt thí mà thôi, vì nàng quá yếu ớt so với cả căn nhà to lớn đầy quyền lực kia, rồi nàng cũng sẽ như con chốt này, sẽ bị quân khác mạnh hơn ăn mất, giống cả nhà của Hải sẽ vây vào một mình nàng.


“Nhưng chú cũng đừng quên, một khi con chốt sang sông rồi thì chỉ cần một mình nó cũng có thể tung hoành ngang dọc.” Lành cầm lấy con chốt bên cạnh di chuyển ngang qua để ăn mất con mã của ông, “Chiếu tướng.” Lành cười cười khi chính con chốt đó của nàng đã giúp cho nàng chiếu tướng bởi con pháo đang đứng sau con chốt.

Ông Tư đẩy con sỉ lên để chắn trước con tướng để không cho Lành chiếu tướng, nhưng nàng rất nhanh lại đẩy con xe lên ngang với con tướng ở đó đang không có một quân cờ nào che chắn, “Chiếu tiếp.”

Ông Tư nhìn nước cờ mà Lành đi, từng nước từng nước đều là dùng chốt để ăn lấy những con cờ quan trọng của ông và hiện tại nàng lại dùng chính con chốt thí ấy để chiếu tướng bên nước cờ phía ông. Hiện tại, nếu ông về sĩ thì vẫn sẽ bị pháo chiếu, mà không về sỉ thì lại bị xe ăn. Hiển nhiên, ván cờ này ông đã bị nàng chiếu bí bởi ông dù có nước đi kiểu gì cũng sẽ bị những con chốt xung quanh hoặc con xe ăn tướng cả. Ông không ngờ Lành lại có thể thắng ông và nàng lấy muốn sạch cờ của ông chỉ bằng những con cờ mà ông gọi là chốt thí này. “Một con chốt con vẫn chiếu tướng được chú và thắng được chú, chú thấy nó có phải là chốt thí yếu ớt hay không?”

“Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt? Bây khác xưa lắm rồi Lành à!” Ông Tư hướng ánh mắt tới Lành chậm rãi nói.

“Chỉ cần giết hết như trên bàn cờ này, thì chú nghĩ coi có còn cơ hội để oan oan tương báo hay không?” Lành đứng dậy, nàng nhìn lại gương mặt đượm buồn của ông Tư, “Con biết chú lo cho con, nhưng mà chú à, con giun xéo lắm cũng quằn, con mong chút hiểu. Thưa chú con về.”

Ông Tư nhìn Lành dần một đi xa hơn, ông khẽ thở dài bởi ông khuyên cách mấy cũng không được. Đứa nhỏ hiền hậu ngày nào đã không còn nữa rồi, sao giờ ông thấy chỉ toàn thù hận và giết chóc trong ánh mắt nó mà thôi.

——

Mấy bà mấy bà, anh Xích ảnh follow tui nè, thêm bộ này vô danh sách đọc nữa 😝😝😝


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.