Kiếp Chồng Chung

Chương 112: Đừng Xa Lạ Với Em


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 112: Đừng Xa Lạ Với Em

“Má? Sao con kêu cô bằng má!” Khuê hơi ngạc nhiên, cô mặc kệ đứa nhỏ vẫn sờ sờ gương mặt cô. Bỗng đứa nhỏ ấy nhoài người tới ôm sát cổ Khuê tỏ ý rằng muốn cô ẵm nó, Khuê thấy vậy cũng đành ẵm nó lên rồi đưa nó đi kiếm cha má.

Đứa nhỏ với đôi mắt đen láy như một bầu trời đêm, đôi mắt ấy thật giống với người mà cô thương, một đôi mắt sâu thẳm như chất chứa bao nỗi niềm. “Cô ơi, cô có lấy bánh không?” Bà chủ sạp bánh thấy Khuê vẫn ẵm đứa nhỏ thì hỏi lại Khuê có muốn lấy bánh không để bà ấy còn gói lại.

“Cô cứ gói đó cho con, chút con quay lại lấy.” Khuê để tiền xuống bàn rồi ẵm đứa nhỏ đi vòng vòng trong chợ hỏi từng người thử coi ai là cha má của đứa nhỏ này, nhưng mà dù cho có hỏi cách mấy thì Khuê vẫn không tìm ra được bởi vì chẳng người nào quen mặt đứa nhỏ trong tay cô hết. “Má!” Đang trong lúc bối rối thì đứa nhỏ lại lần nữa kêu má, bàn tay bé nhỏ đưa tới một hướng khác làm Khuê đang rối ren cũng nhìn theo. Khi nhìn kỹ rồi thì Khuê nhận thấy đó là Lành, trên tay Lành cũng đang ẵm một đứa nhỏ khác và nàng cùng thằng Tẹo đang liên tục hỏi han những người xung quanh cái gì đó không rõ.

Khuê tò mò, cô bước tới ngày một gần hơn với Lành, “Em!” Khuê nhẹ giọng kêu.

“Trời ơi đi đâu vậy con?” Lành thấy Minh Anh đã được Khuê ẵm trên tay thì bao nhiêu sự lo âu trong lòng đều được trút bỏ, nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi ôm lấy Minh Anh đang ở trong vòng tay Khuê.

Khuê nhận thấy Lành kêu đứa nhỏ này là con thì cô cũng nhìn kỹ lại nó và nhìn qua đứa nhỏ khác ở đối diện đang được Lành ẵm. Thì ra đây là hai con của cô, Minh Đăng với Minh Anh. “Kiếm em muốn chết, tưởng em đi đâu không đó.” Khuê cười cười cùng với Lành bước ra khỏi chợ.

Lành dù có hơi ngỡ ngàng khi gặp Khuê ở đây, nhưng do nàng che đậy quá kỹ nên là Khuê không phát hiện ra Lành có điều bất thường, tới cả thằng Tẹo cũng im ru đi sau lưng nên là Khuê chẳng thèm nghĩ gì nhiều nữa, cô chỉ để ý tới hai má con nàng mà thôi.

Theo Khuê về tới nhà, vừa tới cổng là đã thấy dáng dấp quen thuộc, gương mặt Lành bỗng trở nên cứng ngắc bởi vì đó là Hải. “Biết thế nào em cũng tới đây.” Hải chau mày tỏ vẻ khó chịu nhìn Lành. Có lẽ cậu ta không nhận ra Khuê bởi vì cô có chút thay đổi nên cậu ta đi qua mặt cô tới gần hơn với Lành.

“Tới một chút thôi mà, cậu ghen sao?” Lành biết có Khuê ở đó nhưng nàng cũng không thể làm gì khác hơn. Giọng nói bắt đầu mang một chút ngọt ngào, nàng đưa tay lên vuốt ve lên lồng ngực rắn chắc của Hải khiến cho Khuê tròn xoe đôi mắt nhìn hành động mà Lành đang làm.


“Anh làm sao lại đi ghen với một đứa đã chết được. Thôi mình về, anh đói bụng rồi.” Hải ngọt ngào xoa lên gương mặt vẫn còn đang cười tươi của Lành muốn đưa nàng trở về.

“Chuyện này là sao?” Khuê nhìn Lành với Hải cứ ân ân ái ái trước mặt cô thì không nén nổi lửa giận, tuy trong lòng đã tức tối tới độ sắp làm ầm lên nhưng mà Khuê lại kìm nó xuống, cô nhẹ giọng hỏi lại Lành liệu những chuyện đang xảy ra trước mắt cô là gì.

“Cậu ẵm con vô xe trước, em nói chuyện một chút!” Lành vội đẩy Hải vô xe, thấy Hải có chút nghi ngờ muốn nhìn kỹ Khuê hơn thì nàng xoay mặt cậu ta về phía mình. Hải mặc dù không nhận ra Khuê nhưng mà giọng nói cô vừa cất lên thì sao lại không biết được. Ánh mắt cậu ta dần thay đổi, hai đứa nhỏ cũng được đem vào xe cùng với thằng Tẹo để lại ba người lớn ở đây bắt đầu đối chấp ba mặt một lời.

“Tưởng cô chết rồi, không ngờ lại sống dai như vậy.” Hải nhìn Khuê một lượt rồi nói lên câu nói đầy châm chọc. “Nhưng mà sống thì đã sao, cô mãi mãi là kẻ thất bại bởi vì Lành hiện tại đã là vợ của tôi.” Hải vừa nói còn vừa cúi xuống hôn lên môi Lành để minh chứng rằng nàng đã thuộc về quyền sở hữu của cậu ta và Khuê bây giờ đã thua rồi.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau thì bàn tay của Lành nắm chặt lại thành hình nắm đấm để cam chịu. Nàng biết nàng đã gây ra cho Khuê quá nhiều tổn thương rồi, chỉ có điều bây giờ nàng không thể giải thích rõ ràng được, nàng chỉ có thể im lặng để mặc cho Hải hôn mình thôi. Chẳng thà nàng hy sinh tất cả để trả thù chứ nàng không thể để Hải cứ nhởn nhơ mãi như vậy được. Đã bước chân vào căn nhà đó thì nàng biết kết cục không thể quay đầu.

Hải hôn Lành nhưng cứ tham lam cắn lấy môi nàng không muốn dứt ra khiến cho Lành và cả Khuê đều khó chịu. Lành đẩy Hải ra, “Có gì về nhà đi, giữa đường không hay.”

Hải bị Lành đẩy ra không lấy làm bực dọc, cậu ta cười đắc chí đưa tay lên quẹt vào môi, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tới Khuê vẫn đang đứng chết trân ở đó.

“Khuê à!” Lành đi tới gần Khuê hơn, tay nàng đưa tới níu lấy cơ thể không ngừng run lên của Khuê.

“Em đừng nói nữa, tôi hiểu rồi. Em nói thương tôi hôm qua chỉ là an ủi tôi thôi đúng không?” Chưa bao giờ Khuê bộc lộ cảm xúc rõ như lúc này, từng cái cắn môi hay từng cái chớp mắt đầu tràn ngập đau thương. Cô lặng lẽ phủi tay Lành ra khỏi người mình rồi xoay lưng trở vào trong nhà.


Vì sao cô không làm ầm lên khi thấy Lành ân ái với Hải? Vì cô thấy lúc Lành bị Hải hôn mà không hề chống cự, trái lại nàng còn chủ động đụng chạm thân mật thì bản thân Khuê đủ biết rằng Lành và Hải hiện tại là quan hệ như thế nào. Nếu như nàng không còn thương cô nữa thì thôi vậy, cô xin chúc phúc cho nàng.

Mà cũng đúng thôi, tại cô mất tích như đã chết trong hai năm trời thì Lành cũng có quyền đi bước nữa chứ, nhưng mà vì sao nàng lại trở về với kẻ khốn nạn kia thì đây mới là điều khiến Khuê thật sự chết trong tâm.

Nhìn bóng dáng đơn độc của Khuê bước vào trong căn nhà mà cả hai từng mặn nồng và trải qua biết bao nhiêu buồn vui thì Lành bỗng đau quặn thắt nơi trái tim, sâu trong khóe mắt từ đâu chảy xuống một dòng nước nóng hổi lại mặn chát. Đã lâu rồi nàng không khóc, vậy mà hôm nay nàng lại khóc được.

Thả cả thân thể không còn chút sức sống nào xuống giường, Khuê đưa mắt nhìn khung cảnh ở căn phòng còn vương lại mùi hương của người thương. Căn phòng vẫn như xưa, nhưng lòng người hiện tại đã đổi thay. Từng ký ức cứ chậm rãi chảy trong đầu cô làm cô càng thêm đau đớn, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má cho tới khi cô nằm đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cũng chính vào đêm đó, Khuê lên cơn sốt cao.

Gió lạnh thổi qua cửa sổ làm Lành ngồi ở bàn cũng khẽ run lên mấy cái. Nàng đi tới giường đắp mền kỹ cho con hơn bởi nàng sợ hai đứa nó bị lạnh. Đang lom khom ở giường như vậy bỗng Lành bị Hải ôm chặt cứng từ sau lưng, bàn tay không chút phép tắc bắt đầu sờ soạng trên người nàng làm cho Lành chau mày, “Em tới ngày, em đang mệt lắm.” Nàng bịa đại cớ để Hải đi qua phòng Quyên để ngủ.

“Tới gì đâu mà tới hoài, lần nào muốn gần gũi là cũng tới.” Hải tỏ vẻ khó chịu tới bàn rót cho mình ly trà. “Trà này không ngon, em lấy cho anh ấm mới đi, lấy cái trà em hay cho anh uống á.” Hải uống thử thấy mùi vị không giống loại trà mà Lành hay châm cho cậu uống thì cậu rất nhanh kêu nàng đổi cho mình ấm mới. Không biết tại sao nữa, mọi loại trà thượng hạng nào cũng không qua nổi trà của Lành châm. Trà của Lành châm khi uống vào tinh thần sảng khoái dễ chịu, còn mấy cái trà khác uống vô chỉ thấy hết sức tầm thường.

“Cậu đợi chút!” Lành nghe Hải nói muốn uống trà thì nàng cũng rời khỏi phòng để châm cho cậu một ấm. Đương nhiên trà nàng châm cũng chẳng phải là bình thường như bao loại khác, mà đây chính là có thêm thuốc phiện. Nàng muốn dùng cách này để dễ bề điều khiển Hải, bắt Hải phải phục tùng nàng và căn nhà này sẽ dần dần lâm vào lụn bại khi đụng tới thứ thuốc đắt đỏ nhưng chết người này.

Sau khi uống trà, gương mặt Hải lộ rõ vẻ hài lòng, ánh mắt cậu ta lờ đờ đi tới giường chẳng lâu sao đã chìm vào cơn mê man của thuốc phiện mang lại.

Lành đưa ánh mắt đầy sự khinh thường và ghét bỏ nhìn Hải nằm đó, nàng hận bản thân mình không giết cậu ta chết ngay lúc này để thỏa cơn giận, nhưng hiện tại chưa phải lúc, mọi thứ đều phải theo trình tự thì mới thú vị chứ.


Còn về Khuê, cô bệnh liên miên suốt ba ngày và trở nên ít nói lạ thường mặc dù cô là một người khá hoạt bát. Mấy ngày qua cô chỉ mang một gương mặt trầm ngâm, thi thoảng thì nở một nụ cười nhàn nhạt khi có người nào đó nói đùa với cô. Có lẽ người trong nhà biết cô đã phát hiện ra chuyện của lành nên họ cũng biết ý, không một ai nhắc về Lành trước mặt cô cả. Cô cũng hay đi sớm về trễ hơn, mục đích là cô đi tới lui thăm khám cho những người cần cô chạy chữa và cô cũng cần mua một mảnh đất nho nhỏ để xây phòng khám riêng bởi có những người bệnh cần cho ở lại để cô tiện bề coi sóc.

“Cho hỏi có phải nhà của đốc tờ?” Một người lấp ló trước cổng hỏi con Bưởi rằng có phải đây là nhà của đốc tờ hay không. Do người này được chủ căn dặn là phải kiếm được cô út Khuê về khám vì cô út Khuê chỉ mới về đây thôi nhưng là một đốc tờ giỏi có tiếng nên là mới cất công như vậy nhờ cô tới khám cho nhà họ.

“Đúng rồi, chú kiếm có chi không?” Con Bưởi đàn quét sân, nghe có người kêu cũng nhanh nhảu chạy ra nói chuyện với người nọ.

“Chủ tôi kêu tôi đi mời đốc tờ về khám, tại lóng rài vợ của chủ tôi cứ giống như có bầu.” Người kia quẹt ít mồ hôi trên trán, ông ta cười theo phép lịch sự nhìn Bưởi.

“Cô chủ tôi đang trong nhà, để tôi vô nói lại.” Con Bưởi nói ông ấy đợi một chút rồi rất nhanh chạy vào trong nói với Khuê là có người cần khám bệnh.

Mở một thùng thuốc lớn vừa được thầy giáo ở Pháp gửi tới, Khuê cầm lên từng hủ thuốc còn vặn chặt nắp bắt đầu để từng hủ vô tủ theo một hàng thẳng tắp. Mọi thứ thuốc chữa các loại bệnh khác nhau đều được cô phân chia ra rõ ràng để tránh bị nhầm lẫn.

“Cô, có người tới nhờ cô đi khám bệnh.”

Khuê nghe con Bưởi kêu cũng xoay mặt lại nhìn nó, cô gật đầu nói rằng đợi cô một chút rồi mới bắt đầu lấy vài thứ cần thiết rồi ra bên ngoài theo người kia để về nhà họ khám bệnh. Cô không phân biệt giàu nghèo, miễn sao họ cần cô thì cô đều có thể sẵn sàng giúp họ.

Bước chân theo sau người gia nhân, Khuê nhận thấy con đường đi ngày càng quen, mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng mà cô không chắc lắm, chỉ khi mà đang đứng ngay trước cổng rồi thì Khuê mới có chút quặn lòng. Cô hít thở sâu một hơi không nghĩ ngợi nhiều nữa rồi chậm rãi bước vào bên trong. Khuê tự trấn an mình rằng đây là đạo đức của một người học y, cô không thể bỏ về được, cứ bình tĩnh xử sự thôi.

Băng qua một dãy hành lang rồi rẽ vào góc cua thì tới phòng của người mà Khuê cần khám. Dù trong thâm tâm cô đang mong rằng không phải là người đó nhưng mà ông trời thật biết phụ lòng người, người đang ngồi trong phòng và đang đợi khám bệnh không ai khác đó chính là Lành.


Khi Lành thấy đốc tờ khám cho mình là Khuê thì sắc mặt trở nên cứng đơ, nàng liếc đến Hải đang bày ra nụ cười trêu tức Khuê, “Tại sao lại là cổ?” Lành không nén được sự bực tức mà gắt gỏng với Hải.

“Tại sao lại không được. Cô ta là đốc tờ thì mời tới khám thôi. Đốc tờ giỏi thì mới khám ra được là em có phải là mang thêm thằng quý tử nào cho anh hay không chứ.” Hải nhún vai tỏ vẻ mình vô tội, “Anh ra ngoài một chút, em ở đây đừng có mà nhớ nhung rồi nối lại tình xưa.” Hải ghé sát tai Lành thì thầm, cậu ta trước khi đi khỏi phòng còn nói với Khuê là Lành dạo này nôn ọe như có bầu, nếu như Khuê khám cho Lành thật sự có hỷ thì Hải sẽ cám ơn Khuê hậu hĩnh.

Nhìn Hải đã đi xa, Lành nói thằng Tẹo ra khép lại cửa, sẵn tiện canh chừng bên ngoài cho nàng luôn bởi vì ở đây toàn là tai vách mạch rừng, nàng không thể sơ hở được.

Khi mà thấy thằng Tẹo đã ra ngoài cùng cánh cửa đóng lại rồi thì Lành mới nhào tới ôm chặt lấy Khuê. “Buông ra đi, để chồng của em thấy thì không hay.” Khuê nói một câu đầy xa lạ với Lành, cô cúi xuống gỡ hai cánh tay đang siết chặt ngang eo mình ra. Hiện tại cô không muốn có đụng chạm gì để gây hiểu lầm nữa cả, cô không muốn Lành bị Hải hạch sách. “Ói lâu chưa? Ngồi xuống ghế đi để tôi khám.” Khuê để Lành ngồi xuống ghế xong thì cô mở cặp táp bằng da lấy ra ống nghe, suốt cả buổi trời cô không hề nhìn Lành một cái, mỗi một câu hỏi về triệu chứng của nàng đều tràn ngập sự lạnh lùng khiến Lành cũng chẳng dám hó hé gì thêm ngoài gật đầu và lắc đầu. Không khí đột ngột rơi vào im lặng tới độ từng tiếng thở hay từng âm thanh mở hũ thuốc cũng nghe rõ mồn một.

“Bị khó tiêu thôi. Lóng rày trời lạnh, tối đừng có ăn hay uống quá nhiều đồ mát, dễ bị lạnh bụng rồi ói. Thuốc này trước khi ăn uống một viên, sau khi ăn uống một viên, chia ra hai cử sáng chiều.” Khuê mở hũ thuốc rồi bắt đầu chia thuốc ra cho Lành và dặn dò nàng kỹ lưỡng về ăn và uống thuốc ra làm sao để cho không còn bị ói nữa.

Tuy là đã khám và đưa thuốc rồi, nhưng vì muốn kỹ lưỡng hơn nên Khuê muốn khám lại lần nữa. Ống nghe chậm rãi đặt lên ngực trái của Lành, tại nơi đó Khuê nghe rõ được từng nhịp tim của em ấy đang đập lên liên hồi không có một chút trật tự.

“Đừng xa lạ như vậy mà Khuê!” Lành không nén nổi cảm xúc nữa, nàng đưa tay lên nắm chặt vào bàn tay đang cầm ống nghe của Khuê, nàng sợ khi cô đối xử xa lạ như vậy với nàng lắm. Mặc dù cô vẫn ân cần nhẹ nhàng, nhưng mà ánh mắt này không phải ánh mắt dành riêng cho nàng nữa mà chỉ là một ánh mắt lạ lẫm mà thôi.

Nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, Khuê thở dài, lần nữa cô gỡ tay em ấy ra, “Không xa lạ thì làm được gì nữa hả em. Chẳng lẽ vẫn như xưa trong khi em đã có người khác hay sao? Như vậy thì tôi khác gì một kẻ thứ ba chen chân vào gia đình em.” Khuê buông tay Lành ra đi tới bàn, cô gom gọn đồ đạc vào cặp táp. “Thứ gì của mình thì sẽ là của mình, còn không là của mình thì sẽ có ngày nó rời xa mình thôi. Khám xong rồi, chào mợ cả, tôi về…” Nói rồi không một cái ngoảnh lại, cứ như vậy đẩy cửa bước ra bên ngoài chậm rãi rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.