Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 13: Huyết Vô Lượng
Lời TG: Ở chương trước có nói Hoàng Kim chuỳ rơi vào tay một tên nửa bước KH, nay xin sửa lại là rơi vào tay một tên Kiếm Vương thất giai. Đây là sai sót trong lúc đánh máy, mong mọi người lượng thứ…
…
Hội trưởng im lặng, nín thở như tờ. Sắc mặt ai nấy lộ ra vẻ chờ mong sâu đậm, không biết vật thần bí hôm nay là gì đây.
Bầu không khí bỗng chốc nóng lên thêm mấy độ, sôi trào nhưng im lặng, Liệt Bài Phong nhìn cảnh này, híp mắt chậm rãi nói:
– Vật đó là Tiểu khí châu!
“Oanh”
Một tiếng sấm rền ngang tay, đám tu luyện giả sững người, nhưng không phải vì sợ hãi với độ trân quý của vật thần bí này, mà là sợ hãi về mức độ quý hiếm của nó!
Tiểu khí châu là vật tuỳ lúc có thể lạnh có thể nóng, bão hoà linh khí luôn ở một mức trung hoà, nó sinh ra ở vùng có nhiều linh khí nồng đậm, nhưng không khí nhất định phải cực kỳ hà khắc. Tựa như nóng như Sa Mạc cấm khu hay lạnh rét như Hà Tuyết vực.
Vật này trên đại lục tịnh chưa chắc đã là vật cực kỳ trân quý, nhưng nếu nói nó là vật cực kỳ quý hiếm thì quả là không hề sai.
Trong Già Nam thành, ngoại trừ bản thân Liệt Bài Phong may mắn sỡ hữu năm viên Tiểu khí châu trong một lần đi thám hiểm di tích cổ ra, thì gần như là không có ai có thể sở hữu Tiểu khí châu cả.
Mà lúc hắn nghe Hạ Phàm nói muốn bán ra đến mười viên Tiểu khí châu, thì lòng liền chấn động. Bất quá hắn lại rất cáo già không làm tình hình trở nên căng thẳng cố gắng truy hỏi nguồn gốc, mà chỉ sòng phẳng thu mua, một số lại xuất ra phòng đấu giá.
Một dịp khuếch trương thanh thế tốt như thế này, có ngốc mới không làm!
Liệt Bài Phong tay nhẹ nhàng phẩy, bên dưới nhất thời im lặng, ngưng bàn tán. Hắn lại chậm rãi giải thích:
– Tiểu khí châu công dụng cung cấp linh khí cho các loại trận pháp lớn nhỏ, lượng linh khí mà nó sở hữu, so với một kiếm sĩ tu vi Kiếm Linh lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa nếu biết cách sử dụng, nó còn là một vật vô cùng cần thiết cho tu luyện giả trong lúc cần một lượng linh khí lớn để phá vỡ bình cảnh, thuận lợi tấn cấp…
– Vật này không chỉ có lợi cho các tu luyện giả ưu về Trận Đồ, mà còn có lợi ích cực lớn cho những tu luyện giả chuyên về luyện Khí Cụ…
– Vì độ quý hiếm của tiểu khí châu, nên mọi người sẽ không tiến hành đấu giá như thường lệ. Mà cuộc đấu giá sẽ được diễn ra với hình thực kín…
– Kẻ trả nhiều nhất, sẽ giành được quyền sỡ hữu Tiểu khí châu, càng an toàn hơn là sẽ không có ai có thể biết được danh tánh của người đó, như vậy mọi người cứ an tâm trả giá, mọi việc ta sẽ an bài thoả đáng!
Bản lĩnh của một con cáo già trong thương doanh, không phải là thứ mà Hạ Phàm có thể ngó theo kịp. Hắn ngồi trong phòng đấu giá cao cấp, mắt quan khán tình hình bên dưới, miệng nhếch lên một nụ cười khổ:
– Nếu như ta có thể bán ra cả mười viên thì tốt rồi. Nhìn tình hình này, cái giá 800 viên linh thạch hạ phẩm phút chốc sẽ tăng gấp đôi à xem!
Lòng hơi tiếc, nhưng dẫu sau đây là lần đầu hắn đấu giá, lần sau cẩn trọng, khôn khéo hơn một chút là được!
Chỉ là lút này da đầu hắn bỗng dưng truyền đến một trận rét lạnh, giống như ai đó đang cầm hàn băng chém vào người hắn. Đưa mắt nhìn bốn phía, thấy trống không, Hạ Phàm cau mày, nhưng duy trì trầm mặc. Trong lòng lại đề cao cảnh giác đến cực độ.
“Lẽ nào có người muốn ám hại mình?”
…
Bên ngoài sảnh đấu giá vẫn đang rất nóng, những tên tu luyện giả đủ cấp bậc từ Kiếm Linh đến Vương đều xôn xao bàn tán, còn những tên nửa bước Kiếm Hoàng cùng Kiếm Hoàng đỉnh cấp thì đều trầm mắt, bất quá không ai không chú ý đến tình hình bên trên, xung quanh linh khí cũng tản mác ra nồng đậm, giống như sắp ra chiến trận.
Liệt Bài Phong lại nói:
– Lần này Tiểu khí châu sẽ có đến ba viên, mọi người theo thứ tự sẽ báo danh ra giá. Cho đến khi đấu giá kết thúc, ta sẽ an bài gặp riêng người trả giá cao nhất, bí mật tiến hành giao dịch…
– Được rồi, đấu giá bắt đầu…!
“Ba viên”
Đám tu luyện giả lại càng chấn động, vật này đã quý hiếm, nay lại có đến ba viên. Sự tình gì đây? Kiếm Khách chu du hội gặp được vận may chó má chăng!
Nhưng không biết khi bọn họ biết được bản thân Hạ Phàm có trong tay gần trăm viên Tiểu khí châu thì sẽ biến hoá đến cái dạng gì! E rằng sẽ có một số người chịu không nổi mà hộc máu chết ngay tại đương trường!
Lúc bọn họ vẫn còn đang chấn động, thì trên đài, thân thể Liệt Bài Phòng đã được một chiếc lồng màu vàng bao phủ, cách ly với bên ngoài. Lúc này một chiếc cầu linh khí cũng được hơn mười tên Khách Vệ cao cấp tu vi Kiếm Linh cửu giai bày ra, nối thẳng với sảnh đấu giá phía dưới.
Những người muốn sở hữu Tiểu khí châu, chỉ cần theo thứ tự đi qua cây cầu linh khí này, tiến hình ngả giá với Liệt Bài Phong đang ở bên trong là được.
Từng tên tu luyện giả nối gót phóng ra linh khí ngoại thể, liên tục tiến đến cầu linh khí, rồi theo thứ tự trước sau đi vào.
…
Phía trên chiếc lồng chợt hiện ra một dãi ánh sáng màu nâu, nó biến hoá rồi hiện lên một dãy bức đồ hoạ kỳ dị.
Bức hoạ đồ trong như rễ cây chi chít nối dài ra xung quanh, một mảng linh khí đỏ đậm bao phủ lấy nó, không ngừng run động.
“Minh Sát đồ”
Trận độ giết người quỷ dị trong chớp mắt, chỉ có cao thủ Kiếm Hoàng đỉnh cấp mới có thể triển khai.
Đám tu luyện giả nhíu mày nhìn Minh Sát đồ, thầm mắng có kẻ lại to gan dám gây chuyện trong khu vực quản lý của Kiếm Khách chu du hội. Nhưng bọn họ cũng chỉ thoáng bực mình, vì dù gì kẻ đó cũng chẳng còn sống, luật của Kiếm Khách chu du hội ban ra, ai nấy khi đến đây đều phải tuân theo, không tuân giết không tha.
Kiếm Hoàng đỉnh cấp cũng không chạy khỏi!!!
…
Bên trong phòng đấu giá, Hạ Phàm chống cằm nhìn bao quát cả đại sảnh đấu giá, không biết đang suy nghĩ việc gì, bất quá lúc này cơn rét run người lại càng hiện hữu rõ hơn. Hắn cảm thấy như có độc xà đang quan sát hắn trong một góc tối, nhưng cụ thể hắn lại không phán đoán được ra là ở vị trí nào.
Tu vi hắn lúc này quá thấp, quá khó khăn để trải rộng thần thức một cách linh động ra xung quanh.
…
Mặc dù nói là sảnh đấu giá lộ thiên, nhưng chí ít những người ngồi ở đây, đều tạo ình một màn chắn linh khí để cách ly bản thân với bên ngoài. Khi trò chuyện cũng tạo ra một cảm giác tách biệt, không nhất thiết phải nhìn ngó bốn phía cảnh giác.
Chỉ là những màn linh khí này, nếu do một tên Kiếm Linh tạo ra, bên ngoài một tên Kiếm Vương tuy không nghe được rõ một cách chân thực, nhưng nếu đổi lại là một tên cường giả Kiếm Hoàng, thì có nói kín cũng như thét to bên tai, một khi đám Kiếm Hoàng đã muốn nghe ngóng thì bọn họ có cật lực đến mấy cũng không giấu được!
Trong một màn linh khí nồng đậm quang mang tử sắc, một thanh niên nam tử mặc một bộ bào màu nâu, trên vẽ những bức hoa văn rắn rết dữ tợn, đầu đội mũ tử kim, tay đeo khuy, sắc mặt tuấn tú nhưng đầy tà dị liếc nhìn lão quản gia cùng ngồi chung với mình, nói:
– Huyết lão, vật này ta muốn mua cả ba viên, lão xem ta nên bỏ ra cái giá bao nhiêu mới được đây?
Huyết lão mặt mày trông hiền từ, nhưng mùi máu huyết nồng đậm túc trực từ người toả ra, làm cho không khí xung quanh cũng ánh lên một màu đỏ nhạt. Lão nhìn thiếu chủ Huyết Vô Lượng, cung kính nói:
– Thiếu chủ, vật này ta nghĩ sẽ có rất nhiều người có ý. Cái giá cao nhất chắc chắn không thấp hơn con số 2000 viên linh thạch hạ phẩm, theo ta thấy thì thiếu chủ nên xuất ra 30 viên linh thạch thượng phẩm, như vậy chí ít sẽ vô tình tạo ra một phần sinh ý cho Kiếm Khách chu du hội, sau này ta vẫn cần hợp tác với họ, hơn nữa ở đây theo ta thấy thì hầu như chỉ là tu luyện giả tự do, mà nếu là tự do thì Huyết lão ta đây sẽ có cách giải quyết, còn nếu là người của công hội nào đó, thì xem như chỉ toàn công hội trung lưu, muốn xuất ra con số 30 viên linh thạch thượng phẩm, cũng không phải là dễ dàng gì!
“Phù”
Thở ra một hơi, Huyết Vô Lượng miệng nhếch cười, gằn giọng:
– 45 viên linh thạch thượng phẩm, ta nhất định phải có được ba viên Tiểu khí châu này!
– Thiếu chủ, như vậy là quá cao!
– Huyết lão, ta nhất định phải mua được ba viên Tiểu khí châu này…Cha ta lão ấy vẫn còn canh cánh việc thất bại trong lần đột phá bình cảnh lần trước. Lần này nếu như ta đem được ba viên Tiểu khí châu này về, thì chắc chắn cha ta sẽ tin tưởng ta hơn, đến lúc đó, vị trí tộc chủ sẽ không nằm ngoài tay ta rồi!
Dứt lời, ánh mắt loé lên tia hung tàn khát máu, làm Huyết lão khe khẽ run người. Huyết mạch thần bí của thiếu chủ thật quá mức cường đại, ngay cả một người có tu vi cao hơn thiếu chủ chục lần như lão cũng không nhịn được mà đâm ra sợ hãi.
Muốn nói gì đó nhưng thôi, Huyết lão lại im lặng, thiếu chủ đã nói như vậy, lão biết có khuyên cũng vô ích…