Đọc truyện Kiếm Phá Tiên Kinh – Chương 4: Miễn Cưỡng Qua Ải !
Đạo Y thánh thư , hắn có thể nói là đọc làu làu .
Mà đại huyệt vị và tiểu huyệt vị của cơ thể người, hắn càng tinh tường vô cùng!
Hắn có thể khẳng định, y thuật của mình tại các vùng phụ cận, không người có thể hơn !
Nhưng mà ‘Nhâm tiên huyệt’ này, hắn từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng nghe nói.
Gia gia của hắn sáng chế Đạo Y thánh thư cũng không có nửa điểm ghi lại.
“Chuyện này. ..” Diệp Huyền gặp khó.
Nhâm tiên huyệt là huyệt vị gì?
Không có đường nào.
May mắn Diệp Huyền vừa liếc nhìn Cửu Huyền Kim Cương Châm pháp, phát hiện Kim trang này ghi lại vị trí Nhâm tiên huyệt, nó nằm ở cánh tay trái dưới nách ba tấc.
“Cái chỗ này, có huyệt vị?” Diệp Huyền triệt để mơ hồ.
“Có hay không huyệt vị, thử liền biết !”
Diệp Huyền cầm lấy Kim Cương châm của gia gia cho hắn, để vào cánh tay trái dưới nách ba tấc.
Lại nhìn kỹ Cửu Huyền Kim Cương Châm pháp ghi lại.
Chọc vào !
Sau một khắc !
Một cỗ cảm giác lành lạnh tự nhiên sinh ra.
Kim Cương châm, quả thực không có bao nhiêu trở ngại đâm vào.
Diệp Huyền chấn kinh.
“Vậy mà thật sự có huyệt vị !” Diệp Huyền không thể không kinh, hắn tuy nhiên quyết định đến Lục Ân tông này, học tập phương pháp tu hành, tăng lên thực lực bản thân, nhưng mà cái này không có nghĩa là, hắn đối với y thuật của chính mình tự tin.
Nhưng mà chỉ cần Nhâm tiên huyệt này, lại mở rộng tầm mắt của hắn.
“Hả?”
Diệp Huyền không kịp kinh ngạc nhân thể còn có một chỗ huyệt vị như vậy, sau một khắc, hắn cũng cảm giác được trên thân thể truyền tới cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Đồng tử hắn có chút co lại.
Tim đập nhanh, không tự chủ nhanh hơn rất nhiều.
Một cỗ khí ẩn, núp tại huyệt vị của thân thể liền đột phá, Diệp Huyền biết rõ, đó là Khí vị buông lỏng, một khi Khí vị buông lỏng, đã đại biểu cho, hắn đã có dấu hiệu mở ra Khí Vị !
“Ta đây mới đưa Kim Cương châm cắm vào ‘Nhâm tiên huyệt’ dĩ nhiên đã có dấu hiệu mở Huyền Vị thứ ba ‘Khí vị’, nếu ta có thêm pháp môn tu luyện, như vậy ta cảm giác, ta hiện tại có thể mở ra Khí vị, đáng tiếc, ta không có tu luyện công pháp, không thể mù quáng !” Diệp Huyền trong nội tâm thầm than.
Không biết như thế nào mở ra Khí vị, cũng không biết như thế nào mở ra Não thần vị cùng với Phi Thiên vị, cần phải bái nhập nhất định nhất sơn Lục Ân tông này.
“Cái Nhâm tiên huyệt cùng Cửu Huyền Kim Cương Châm này …” Diệp Huyền im lặng suy nghĩ.
Đem Kim Cương châm chọc vào Nhâm tiên huyệt, có trợ giúp tu luyện.
Cái này chỉ là có trợ giúp tu luyện !
Quả thực là để cho tốc độ tu luyện của mình thay đổi không biết nhanh hơn bao nhiêu !
“Dùng phương pháp xử lý của Cửu Huyền Kim Cương Châm, tụ khí, để cho Kim Cương châm cắm vào Nhâm tiên huyệt thì có mở ra Khí vị cảm giác, như vậy Não thần vị, Phi Thiên vị …”
Diệp Huyền hít sâu một hơi, hắn ngộ tính thông minh, là một Y đạo thiên tài, có tư chất tu tiên cũng không bình thường.
Nếu mà có được Cửu Huyền Kim Cương Châm này, như vậy đem Kim Cương châm chọc vào Nhâm tiên huyệt của chính mình!
“Bất quá Cửu Huyền Kim Cương Châm chỉ có thể dùng trên người mình, mà không thể dùng ở những người khác…” Diệp Huyền trong đầu tức tốc suy nghĩ, nói.”Gia gia trước khi chết đối với Cửu Huyền Kim Cương Châm pháp này một chữ cũng không nói, hiển nhiên Cửu Huyền Kim Cương Châm này không phải chuyện đùa !”
“Ta có nên nói cho cậu biết hay không !”
Diệp Huyền hai đấm khẽ co rút lại, lau vệt mồ hôi.
“Không thể nói cho cậu !” Diệp Huyền âm thầm nghĩ tới: “Không nói Nhâm tiên huyệt từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua, chỉ cần nhất châm cắm xuống, ta liền ẩn ẩn có một loại cảm giác đột phá, Cửu Huyền Kim Cương Châm cũng không phải đơn giản như vậy, ta tuy nhiên tin tưởng cậu ta, có thể Cửu Huyền Kim Cương Châm này người biết càng ngày càng ít. Gia gia khẳng định biết rõ Cửu Huyền Kim Cương Châm tồn tại, nhưng mà trước khi chết cũng không nói đến, hiển nhiên là không muốn người biết!”
Nghĩ vậy , Diệp Huyền siết chặc Cửu Huyền Kim Cương Châm cùng mảnh Kim trang.
Nhét vào trong ngực.
Lo lắng .
May mắn hắn có một túi trữ vật loại kém, liền đem Kim trang để vào trong túi trữ vật.
Tắt đèn .
Nằm ở trên giường, một đêm suy nghĩ, dần dần ngủ .
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Huyền cùng Diệp Đại Hữu một chỗ đứng ở trước cửa khách sạn, tựa hồ như đang đợi cái gì.
Diệp Huyền biết rõ, cậu hắn nắm trong tay cũng rất nhiều mối quan hệ, mới trợ giúp mình liên hệ với một cái Trưởng lão ngoại môn nhất định nhất sơn Lục Ân tông, hiện tại chờ là ngoại môn Trưởng lão kia của Lục Ân tông .
“Lão Diệp ca !”
Không lâu sau đó, một người đàn ông tuổi trung niên xuất hiện ở trước khách sạn, trung niên nam tử này một thân áo vải, thân thể lại cường tráng vô cùng.
“Bạch huynh !” Diệp Đại Hữu nhẹ cười cười , “Tiểu Huyền , còn không mau bái kiến Bạch thúc !”
Diệp Huyền tự nhiên cơ linh, vội vàng hướng lấy trung niên nam tử này hô: “Diệp Huyền bái kiến Bạch thúc !”
Hắn biết rõ , mình có thể hay không vào Lục Ân tông nội môn, tựu hoàn toàn dựa vào trung niên nam tử này rồi.
Bạch Dư ha ha cười nói: “Cái gì bái kiến, nói như vậy chẳng phải là lộ vẻ lạnh nhạt rồi!”
“Không thể rối loạn cấp bậc lễ nghĩa!” Diệp Đại Hữu lắc đầu, nói: “Tiểu Huyền còn cần Bạch huynh chú ý đề bạt, lần này Bạch huynh có thể đáp ứng trợ giúp Tiểu Huyền tiến vào Lục Ân tông nội môn, Diệp mỗ ở chỗ này tạ ơn Bạch huynh rồi!”
“Hả?”
Bạch Dư nhíu mày, thở dài: “Diệp ca khách khí, năm đó tiểu đệ thương thế thảm trọng, nếu không có Diệp lão gia tử trùng hợp đi ngang qua, diệu thủ hồi xuân, tiểu đệ mạng này đã sớm xong. Nghe nói Diệp lão gia tử dĩ nhiên đi về cõi cực lạc, trong nội tâm của ta cũng thực đau xót, nhưng mà cũng vô lực vãn hồi, năm đó thiếu nợ lão gia tử một cái nhân tình, từ đầu đến cuối không có biện pháp trả lại, vì hậu nhân hắn làm vài việc, cũng là việc nên làm !”
Diệp Đại Hữu nhớ tới lời nói và việc làm của lão gia tử, trên mặt cũng hiện ra vẻ bi thương, thở dài: “Là Bạch huynh còn nhớ rõ năm đó, có một số người … Được rồi, không nói ! Diệp mỗ khẩn cầu Bạch huynh có thể đem Tiểu Huyền lĩnh nhập Lục Ân tông nội môn !”
Bạch Dư biết rõ nói đến chỗ thương tâm của Diệp Đại Hữu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Diệp lão ca cứ việc yên tâm, lần này Lục Ân tông tuyển nhận nội môn đệ tử, ta đây một cái ngoại môn Trưởng lão cũng lấy được một cái danh ngạch ! Tiểu Huyền bái vào nội môn cũng không tính là là vấn đề gì !”
“Bạch huynh lần này khẳng định hao tốn không ít trắc trở !” Diệp Đại Hữu sờ lên túi trữ vật , mấy viên Mặc Đan xuất hiện , chắp tay tựu muốn xuất ra .
“Diệp lão ca làm cái gì vậy, cái này tuyệt đối không được!” Bạch Dư vội vàng cự tuyệt, nói.”Lão đệ còn buồn vì chưa trả nhân tình năm đó của Diệp lão gia tử, giờ còn cầm Mặc Đan, chẳng phải là để cho Bạch mỗ giảm thọ ư !”
Diệp Đại Hữu biết rõ Bạch Dư nói lời thật sự, nghĩ nghĩ, nói: “Là lão đệ lỗ mãng ! Tiểu Huyền !”
Nói đến phần sau , Diệp Đại Hữu nhìn thoáng qua Diệp Huyền.
Diệp Đại Hữu khom người, nói: “Bạch huynh , Tiểu Huyền tựu giao cho ngươi !”
“Diệp huynh yên tâm đi, ta nhất định đem hắn an bài tiến vào trong môn !” Bạch Dư ôm quyền.
“Tiểu Huyền, đừng quên cậu từng nói với ngươi thế nào!” Diệp Đại Hữu chau mày, ngữ trọng tâm trường nói ra.
“Cậu, những lời kia ta ghi nhớ trong lòng !” Diệp Huyền thần sắc cũng nghiêm túc .
Bạch Dư nghĩ nghĩ, nói ra: “Lục Ân tông hàng năm đều có cơ hội xuống núi thăm người thân, chính ta tại nội môn có một sư huynh, đến lúc đó nhiều hơn trợ giúp cho Tiểu Huyền, cho hắn nhiều cơ hồi để tới thăm ngươi !”
“Cái này thì không cần !” Diệp Đại Hữu thở dài một tiếng .
Ai lại không muốn nhìn xem thân nhân của mình bên cạnh mình.
Ai lại muốn cho Diệp Huyền bái nhập Lục Ân tông, để cho hắn bước vào con đường thực lực vi tôn, rồi sau đó sẽ đến Giang Đông Liễu gia đòi lại phần sau của Đạo Y thánh thư chứ ?
“Lần này đi, hảo hảo tu luyện, nếu nhớ lại đến!” Diệp Đại Hữu suy nghĩ hồi lâu, chịu đựng đau đớn nói ra.
Diệp Huyền biết cậu mình tâm tình, khom người một cái.
Bạch Dư trong nội tâm thở dài: “Đau dài không bằng đau ngắn !”
“Đi thôi !”
Diệp Huyền nhẹ gật đầu .
Bạch Dư dẫn Diệp Huyền, từ từ đi xa .
…
Bạch Dư cùng Diệp Huyền ra khỏi tòa thành nhỏ này, liền vẫy tay một cái, sau lưng sinh ra hai cánh, lại một phát bắt được cánh tay Diệp Huyền, hai người chỉ một thoáng bay lên trên bầu trời.
Diệp Huyền hơi kinh hãi, con mắt nhìn xem chiêu thức kia của Bạch Dư.
Sau lưng mọc lên hai cánh, bay lượn ở không trung.
“Đợi ngươi thực lực mạnh chút ít, không cần hai cánh này làm phụ trợ, cũng có thể tự do bay ở trên trời ! Bất quá chút thực lực ấy của ta, mặc dù dùng đến hai cánh, cũng chỉ có thể bay ở trong tầng trời thấp, mà lại còn phải cẩn thận .” Bạch Dư cười nói .
“Có lẽ Diệp lão ca đã nói với ngươi, đợi cho ngươi tiến vào Lục Ân tông nội môn, nhớ lấy, nhất thiết phải cẩn thận một chút !”
“Tiểu Huyền ghi nhớ trong lòng !”
Diệp Huyền trả lời một câu , nhưng trong lòng sinh ra không ít khát vọng vào đôi cánh này, không biết mình một ngày nào đó có thể bay trên trời cao không.
Sớm nghe nói về việc mở ra ‘Phi Thiên vị’ thì chân sẽ đạp được ở tầng trời thấp, có thể bước ở trên không trung, tuy nhiên không thể tính toán là chân chánh Phi Thiên, nếu có loại thực lực đó, thật sự là làm cho lòng người ta sinh mơ màng.
Mà đạt tới Phi Thiên vị, phía trên còn có ‘Cố Nguyên cảnh “, chân đạp phi kiếm, liếc trăm mét không thành vấn đề, càng làm cho trong lòng người ta ước mơ.
…
Sơn Thủy như họa, linh khí vờn quanh.
Nơi này chính là nhất định nhất sơn, Lục Ân tông.
Lục Ân tông có một danh hào chính là ‘Phi Giang quận’ , tục truyền nói, Lục Ân tông Tông chủ, đã vượt ra Cố Nguyên cảnh, đạt đến Khí Hải cảnh !
Tu tiên giả.
Năm Huyền Vị phía trên, là Cố Nguyên cảnh, Cố Nguyên cảnh phía trên, chính là chân khí hóa biển, trong cơ thể có thể mở một cái chân khí hải dương, là Khí Hải cảnh !
…
Sau một ngày, Bạch Dư mang theo Diệp Huyền tới nơi.
Dừng chân tại Lục Ân tông ngoại môn, Bạch Dư hít một hơi dài, Diệp Huyền biết rõ, Bạch Dư chỉ mở ra Não thần vị, vẫn không thể chân chính phi hành, mà hai cánh này, chính là phi hành bảo vật.
Thời gian dài như vậy, Bạch Dư cũng mệt mỏi không nhẹ.
“Nơi này chính là Lục Ân tông ngoại môn, đi, ta dẫn ngươi đi nội môn !” Bạch Dư hòa ái cười nói .
Diệp Huyền đánh giá chung quanh.
Lục Ân tông này quả nhiên là Sơn Thủy như vẽ, vừa vào nơi đây, lập tức cảm giác ngăn cách, thoáng như mộng cảnh giống như mỹ diệu, này hoa hoa thảo thảo, cây cối vân lập, thỉnh thoảng có Hồ Điệp nhẹ nhàng bay múa, cảnh tượng rất mê người.
“Tham kiến bạch Dư trưởng lão !”
“Tham kiến bạch Dư trưởng lão !”
Nguyên một đám ngoại môn đệ tử chứng kiến Bạch Dư, lập tức cung kính nói.
Bạch Dư tại địa vị tại ngoại môn không thấp, chính là một ngoại môn Trưởng lão, những cái…ngoại môn đệ tử kia chứng kiến tự nhiên là cung kính vô cùng.
Bạch Dư khoát tay áo, mang theo Diệp Huyền đi nhanh hướng phía nhất định nhất sơn đỉnh núi đi đến.
Lục Ân tông nội môn thì chỉ ngay trên đỉnh núi nhất định nhất sơn, mà các địa phương khác, thì đều là một phần của ngoại môn, ngoại môn cùng nội môn khác nhau chính là, ngoại môn cuối cùng chỉ là nơi thanh nhã, mà nội môn, mới là hạch tâm thực lực của Lục Ân tông.
Bạch Dư dẫn Diệp Huyền, hướng đỉnh núi mà đi đến.
…
“Sư huynh, đệ tử này chính là ngoại môn đề cử tiến vào nội môn!”
Lục Ân tông nội môn, rải rác lấy bảy tám người đứng ở đây, mà bảy tám người đó, có sáu gã là thiếu niên hoặc là thanh niên.
Diệp Huyền cũng ở trong đó.
Bạch Dư đưa hắn đến nơi này, xong cáo từ đi ra, căn cứ trên đường Bạch Dư từng nói, tới đây, chỉ là vì phân phối ai bái nhập làm đệ tử nhất mạch, đã có hai người nhận được phân phối, bị người phái đưa qua.
“Tiểu tử này không tệ, để bái nhập môn hạ sư huynh đi!”
Một người đàn ông trung niên phía chính giữa, một thân lão giả áo đen khắc hổ cung kính cười nói.
Áo đen lão giả này là ‘Phương Vân Gian ‘ cùng trung niên nam nhân ‘Vu Vị ” đều là nhân vật Lục Ân tông cao thủ, nghe nói đã thoát ly năm Huyền Vị, tiến nhập Cố Nguyên chi cảnh.
Ngoại môn Trưởng lão Bạch Dư ở trước mặt hai người cũng không dám thở gấp, thời điểm đi còn dặn dò Diệp Huyền phải cẩn thận cơ linh một chút.
Hai người chỉ, chính là một thanh niên hai mốt hai hai tuổi đang khúm núm không dám nói lời nào.
Lão giả Phương Vân Gian sờ lên chòm râu bạc phơ, nói: “Lần này tư chất cũng không tệ, tiểu tử này có chút xuất sắc, tựu nhập môn hạ của ta đi, tiểu tử, ngươi có nguyện ý !”
Thanh niên hai mốt hai hai liền cung kính, vội vàng hô: “Nguyện ý, nguyện ý !”
Lời này rơi xuống, liền cơ trí đi theo sau lưng lão giả.
Lão giả cười nheo mắt lại, chợt nhìn về phía trung niên nam tử kia, nói: “Sư đệ , mời!”
Nơi đây đứng 3 – 5 thiếu niên, nam tử trung niên từng bước một hướng phía một thiếu niên đi đến.
“Tư chất qua ải !” Vu Vị cười nói .
Phương Vân Gian cười híp mắt nói ra: “Tư chất qua ải, vậy thì bái nhập môn hạ sư đệ đi!”
Vu Vị âm thầm hận tên Phương Vân này gian trá, tư chất ưu tú toàn bộ bái nhập môn hạ của hắn , vậy muốn đến khi nào mới có thể thắng hắn.
Sư huynh sư đệ cũng đều không gì hơn cái này, trong lòng tựu bình tĩnh trở lại rất nhiều.
“Ngươi, tới !” Vu Vị nói ra .
“Vâng!”
Một tên thiếu niên khiếp đảm hướng phía Vu Vị đi tới.
“Tư chất qua ải, nhập môn hạ Nguyên sư đệ đi!” nam nhân trung niên thản nhiên nói.
“Ngươi tới !”
Nam tử trung niên lại một chỉ, hướng Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhẹ gật đầu, hướng phía trung niên nam nhân đi tới.
Vu Vị bắt cổ tay Diệp Huyền, nhắm mắt lại cảm đo sau nửa ngày.
Diệp Huyền trong lòng cũng có chút khẩn trương, đối với y thuật hắn có tuyệt đối tự tin, nhưng mà đối với tư chất của mình, thực không có tự tin.
Sau nửa ngày qua đi, Vu Vị đột nhiên nói ra: “Tư chất bình thường, miễn cưỡng qua ải !”