Kiếm Phá Tiên Kinh

Chương 3: Cửu Huyền Kim Cương Châm!


Đọc truyện Kiếm Phá Tiên Kinh – Chương 3: Cửu Huyền Kim Cương Châm!


“Đã gặp qua một lần !” Chung Vọng Tuyết cười một tiếng, nói ra.
Diệp Huyền nghĩ, hơn mười ngày trước, thật sự là hắn có bái kiến một nữ tử, bất quá khi đó cô gái này che mặt.
Lúc này, Chung Vọng Tuyết đang mặc chính là một thân quần đỏ, bên ngoài phủ lấy một chiếc áo màu xanh mỏng.
Hắn nhìn không thấu Chung Vọng Tuyết.
Ngày đó cùng Chung Vọng Tuyết tương kiến, Chung Vọng Tuyết tuy nhiên dùng cái khăn che mặt che đi gương mặt mình, có thể sắc mặt tái nhợt nhưng có thể phân biệt được, hắn có chút lo lắng.
Dù sao đoạn thời gian đó, vô số lần cứu người, tựu chỉ có Chung Vọng Tuyết là người bệnh khó giải quyết nhất, cái đó và thể chất của Chung Vọng Tuyết có chút liên quan.
“Không nghĩ tới cô nương cởi chiếc khăn che mặt xuống, bộ dáng lại xinh đẹp như thế, ngược lại một đoạn thời gian này không thấy, quái bệnh của cô nương đã tốt hơn trước!” Diệp Huyền cười nói.
“Uh, tốt hơn nhiều !” Chung Vọng Tuyết lẳng lặng nói ra.
“Cô nương này đây cảm thấy chổ nào không thoải mái?” Diệp Huyền trong nội tâm âm thầm nghĩ.
Không đúng.
Hắn lúc kia, trong thời điểm cứu trị Chung Vọng Tuyết, rõ ràng là cảm giác được bệnh của Chung Vọng Tuyết đã di căn.
Không thể nào tái phát được ?
Điều đó không có khả năng ! hắn đối với y thuật của mình rất có tự tin.
“Hừm…” Chung Vọng Tuyết bị Diệp Huyền hỏi như vậy, thiếu chút nữa lòi đuôi, lúc này nhoẻn miệng cười, nói: “Có thể quái bệnh kia lại tái phát !”
Diệp Huyền nhíu mày, không nói hai lời, trực tiếp nắm cánh tay của Chung Vọng Tuyết, khoác hai ngón tay hắn lên.
Diệp Huyền càng xem càng cảm giác không đúng.
Mạch tượng bình thường, đôi má tự nhiên lộ ra hồng nhuận phơn phớt, chân khí không có bất kỳ náo động, rõ ràng là không nào bình thường hơn được, vậy là bệnh gì ? khỏe mạnh không thể khỏe mạnh hơn.
“Cô nương hô hấp đều đều, đây là bên ngoài. Chân khí trong cơ thể bình thường, huyết dịch chảy xuôi vô loạn, đây là ở trong, trong ngoài đều không có vấn đề gì, cô nương ngươi không có bệnh !” Diệp Huyền bình tĩnh nói .
“Không có bệnh , tiểu thư vừa rồi đau đến bó tay kìa !” Tiểu Liên ăn hết khối bánh ngọt, trừng mắt, hô.
Diệp Huyền dở khóc dở cười, nói ra: “Nhưng mà…Ta thật không nhìn thấy trên người Tuyết cô nương phát hiện chỗ nào không đúng, có thể là tại hạ y thuật không đủ, mới vừa rồi không có nhìn ra trên người cô nương bệnh gì !”

Tiểu Liên chu miệng, bất mãn.
Chung Vọng Tuyết nhẹ nhàng lấy tay lại, nói: “Tựu không nên làm khó hắn, đúng rồi, nếu là hai lần tương kiến, hai người chúng ta coi như là duyên phận, ngươi đã biết rõ ta tên gì, ta còn không biết ngươi tên gì!”
Diệp Huyền nghĩ, vừa rồi thật sự là hắn đã biết tính danh của Chung Vọng Tuyết, tại mình vội vàng đi, cũng không cáo tri tên họ.
Lúc này đây tương kiến, có lẽ coi như là có chút duyên phận.
Liền nói: “Diệp Huyền !”
“Diệp Huyền …” Chung Vọng Tuyết tự lẩm bẩm , thần sắc động lòng người.
“Bệnh của cô nương đã không có cách nào trị liệu, vậy thì ta rời đi trước” Diệp Huyền đưa tay cáo từ.
Trong lòng của hắn tinh tường.
Chung Vọng Tuyết này trên người không có bệnh.
Nếu không có bệnh, chân khí trong cơ thể càng là đại biểu cho Chung Vọng Tuyết thực lực không tầm thường, ít nhất so với hắn hiện tại mạnh hơn nhiều đi.
Về phần Chung Vọng Tuyết ở không đi gây sự gọi mình, Diệp Huyền cũng không đoán ra được.
Ưa thích mình?
Không có khả năng.
“Biện pháp của ngươi đã thất bại!” Chung Vọng Tuyết trong mắt mang theo ý trách cứ, nói: “Lần này anh hùng cứu mỹ nhân không thành, còn để cho hắn mất mặt”
Tiểu Liên thè lưỡi, vừa cười vừa nói: “Tiểu thư, sẽ không bởi vì hắn cứu người một lần, tựu lại thích hắn đi!”
“Không phải !” Chung Vọng Tuyết nhìn qua ngoài cửa sổ.
Diệp Huyền đã rời đi, nàng cầm lấy ly trà đã nguội, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: “Ta cũng không biết là ta ưa thích hắn hay không, chỉ tính là có hảo cảm, còn ngươi nói hắn đã cứu ta một lần, ta phải hay không tựu thích hắn, vậy từ nhỏ đến lớn, cha phái hộ vệ cho ta không biết bao nhiêu lần, ta thấy một cái ưa thích một cái à?”
“Vậy là chuyện gì xảy ra !” Tiểu Liên con mắt lớn không chớp lấy một cái, triệt để hứng thú.
Chung Vọng Tuyết trong nội tâm cũng không rõ lắm, hai đầu lông mày hiện ra nghi hoặc, nói ra: “Hắn và những người khác bất đồng ! Cụ thể cũng không rõ lắm, đúng là như thế, ta phải khiến cho hắn trước tiên thích ta.”
Tiểu Liên ăn bánh ngọt, nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không , thì chúng ta biến thành mỹ nữ cứu anh hùng, như thế nào?”
“Cũng có thể !” hai mắt Chung Vọng Tuyết lóe lên ánh sáng, nhẹ gật đầu.

“Bất quá…” Tiểu Liên nghiêng đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến một sự tình, nói ra.
“Tuy nhiên làm sao?” Chung Vọng Tuyết nói ra.
“Chúng ta đi ra cũng đã một thời gian ngắn, cũng mau trở về thôi. Tông chủ vì quái bệnh của người mà nhức đầu, thỉnh đến Y đạo thế gia ‘Thanh Bạch Hà’ rồi, lần này ngươi trở lại trong tông, Tông chủ gặp lại người, nhìn thấy quái bệnh đã khỏi, chỉ sợ cao hứng không ngậm miệng được ! Về phần Diệp Huyền này, chỉ cần hắn không ra khỏi ‘Thiên Bạch Đế Thần Quốc ” ở đâu chúng ta đều có thể tìm đến hắn!” Tiểu Liên nghiêm trang nói.
Cách quán trà một khoảng, Diệp Huyền theo cậu mình tùy tiện tìm một cái khách điếm ở lại.
Chạng vạng tối.
Diệp Huyền ngồi một mình ở trên giường, trong cầm lấy một quyển sách màu xanh lục, trong sách này viết bốn chữ ‘Đạo Y thánh thư’.
Đạo Y thánh thư, gia gia của hắn cả đời sáng chế!
Diệp Huyền hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào Đạo Y thánh thư.
“Nữa phần trên của Đạo Y thánh thư ta điều đã học, những năm gần đây, ta đã xem qua rất nhiều sách thuốc, đều không bằng Đạo Y thánh thư của gia gia ta, nhưng đáng tiếc phần dưới của Đạo Y thánh thư bị Giang Đông Liễu gia độc chiếm!” Diệp Huyền ám thầm thở dài nói.
Chỉ có y thuật chưa đủ, hắn còn nhất định phải để ình trở nên mạnh mẽ hơn !
Nhược Quang có y thuật, thì như thế nào hướng Giang Đông Liễu gia đi đòi phần sau của Đạo Y thánh thư?
Lấy lý phục người?
Hiển nhiên là chuyện cười !
“Ngày mai sẽ phải đi nhất định nhất sơn Lục Ân tông !” Diệp Huyền thầm nghĩ, trong lúc bất tri bất giác liền thấy trang cuối của Đạo Y thánh thư.
Hắn mỗi điều xem một lần Đạo Y thánh thư.
Tuy nhiên Đạo Y thánh thư nửa bộ phận trên hắn đã đã học được đến cực hạn, có thể trong lòng của hắn có…nghĩ cách khác, gia gia của hắn sáng tác y thuật tuyệt học.
Nếu như hắn đem phần trước của Đạo Y thánh thư nghiên cứu tinh thấu, như vậy mình không phải có thể dọc theo con đường này, đến với phần dưới?
Ý nghĩ này ở trong đầu hắn kéo dài đã không phải lần đầu tiên.
“Trị chi đạo, dùng nhân thể làm chủ ! Ông nội của ta sáng chế Kim Cương châm, thật đúng là nhất tuyệt !” Diệp Huyền lầm bầm lầu bầu.

“Hả?”
Đúng lúc này , Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía tờ giấy cuối cùng của Đạo Y thánh thư.
Mấy chữ này hoành niệm, không có gì lạ thường.
Nhưng mà nhìn kỹ.
“Hai trang làm một!”
“Hẳn là trùng hợp !” Diệp Huyền thầm nghĩ đến.
Nhưng mà lòng hiếu kỳ thúc đẩy Diệp Huyền đem ngón tay đặt ở tờ giấy cuối cùng của Đạo Y thánh thư, hai ngón tay hơi niết, phát hiện có chút khác thường, không giống các trang khác.
Lại nhéo nhéo, vẫn là không có cái gì xảy ra.
“Hẳn là ta quá lo lắng !” Diệp Huyền lắc đầu cười nói.
Gia gia của hắn lúc trở lại đem Đạo Y thánh thư nửa phần trên giao cho hắn, cũng không từng nói qua Đạo Y thánh thư có chỗ nào không đúng, mà lại là một quyển y học thánh thư, không có chỗ nào khác thường.
Nhưng mà …
Lúc ngón tay hắn buông ra, nháy mắt, một vệt kim quang đột nhiên thoáng hiện.
Kim quang này sáng chói, trong nháy mắt che khuất ánh mắt Diệp Huyền.
“Chuyện gì xảy ra !”
Diệp Huyền lấy tay ngăn trở ánh sáng, thời điểm kim quang biến mất, hắn lại một lần nữa đem ánh mắt đặt ở tờ giấy cuối cùng của Đạo Y thánh thư, lại phát hiện tờ cuối cùng này, xuất hiện một mảnh màu vàng trang giác.
Diệp Huyền mở to hai mắt nhìn.
Bên trong tờ cuối cùng của Đạo Y thánh thư, thực là có kẹp lấy một thứ gì đó ?
Diệp Huyền đem ngón tay đặt lên trang giác màu vàng này, hơi túm , mảnh trang giác màu vàng này bị kéo ra khỏi, lại một hồi, một mảnh Kim trang xuất hiện ở trước mắt Diệp Huyền.
Cái Kim trang này chất liệu bất phàm, dùng lịch duyệt của Diệp Huyền, xem xét nhìn không ra đến tột cùng là gì.
Trước kia…
Hắn từ trước tới nay chưa từng gặp một trang giấy được làm tinh tế như vậy.
Hắn có được Đạo Y thánh thư, một thời gian ngắn, đều không phát hiện bên trong trang giấy, còn kẹp cất giấu một tờ giấy !
“Cửu Huyền Kim Cương Châm !”
Diệp Huyền mắt không chớp nhìn xem Kim trang này, trên Kim trang viết năm chữ ‘Cửu Huyền Kim Cương Châm’, cùng lời nói của gia gia hắn và việc sáng chế phần trên của Đạo Y thánh thư chỉ chênh lệch hai chữ.

Hắn…
Tựa hồ phát hiện một cái bí mật mà chính mình bao lâu nay không biết !
“Cửu Huyền Kim Cương Châm pháp, Kim Cương châm pháp !” Diệp Huyền cau mày, nói: “Chẳng lẽ Kim Cương châm, cũng không phải là do ông nội hắn sáng chế ra, mà là từ Cửu Huyền Kim Cương Châm pháp diễn biến ra hay sao ?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, mảnh Kim trang này giấu ở bên trong phần trên tờ cuối cùng của Đạo Y thánh thư, gia gia của hắn khi còn sống cũng không chính thức nói cho hắn, chỉ sợ không phải không muốn nói, mà là không dám nói.
Gia gia của hắn trước khi chết, đơn giản nói một câu ngàn vạn không thể để thực lực của bản thân rơi lại phía sau, chẳng lẽ là ám chỉ lúc ấy chính hắn còn nhỏ ?
Như vậy…
Cái Cửu Huyền Kim Cương Châm pháp này, chính là một kỳ vật ?
Diệp Huyền tiếp tục xem, xem thật kỹ từng chút một.
“Không có khả năng !”
“Tuyệt đối không có khả năng !”
Càng xem, Diệp Huyền càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Trên Y đạo, hiểu rõ cơ thể con người trước, như vậy thể chất vô cùng dễ đoán, trước tiên tu trị, đối với thể chất chính mình cùng huyệt vị hiểu rõ vô cùng tinh tường, chẳng phải là chiếm được đại tiện nghi rồi sao?”
Cái Cửu Huyền Kim Cương Châm này ở trên là nói như vậy.
“Cửu Huyền Kim Cương Châm, dùng Kim Cương châm vận tác, vốn cũng không phải là cắm ở trên thân người khác, mà là châm vào người mình. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để học Cửu Huyền Kim Cương Châm pháp này, nhất định trên con đường Y đạo phải là một thiên tài, hoặc là có chỗ thành tựu Y sư !” Diệp Huyền tự lầm bầm nhớ kỹ Cửu Huyền Kim Cương Châm này.
Cái này còn không phải mấu chốt nhất …
Mà là .
“Cửu Huyền Kim Cương Châm có chỗ ghi lại phương pháp, dùng ‘Kim Cương châm’ cắm ở ‘Nhâm tiên huyệt’ bản thân! Sẽ có trợ giúp tu luyện?”
Xem đến đây, Diệp Huyền vỗ túi trữ vật, một cây Kim Cương châm xuất hiện được giữ giữa hai ngón tay.
Kim Cương châm, chính là một loại trị bảo.
Là gia gia của hắn trước khi chết lưu lại cho hắn mười tám châm !
“Không đúng!”
Diệp Huyền đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Nhâm tiên huyệt là huyệt vị gì?”
Nhân thể có tất cả huyệt vị lớn nhỏ, hắn nhắm mắt lại đều có thể mò được rõ ràng, có thể cái huyệt vị ‘ Nhâm tiên huyệt’ này, hắn cho tới bây giờ còn chưa từng nghe nói !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.