Đọc truyện Kiếm Phá Tiên Kinh – Chương 32: Thói Quen Được Dưỡng Thành!
Diệp Huyền quay người tiến vào căn phòng đã bị Ngô Đồng phá nát .
“Ngồi đi!”
Tiêu Li cũng đi theo vào, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Anh Vũ cùng nữ đệ tử áo hồng kia có vẻ ngại ngùng.
Diệp Huyền bật cười, nói: “Không cần khách sáo, nếu nói là vết sẹo của ngươi không thể xoá hết…, thì ta không thể khẳng định điều đó, nhưng mà nói vết sẹo này có thể biến mất…, điều này ta dám khẳng định !”
Hắn rất tự tin với y thuật của bản thân.
Hắn nói có thể xóa, vậy thì tuyệt đối có thể xóa !
” Thật sự rất cảm ơn Trì chủ !” Anh Vũ sờ lên vết sẹo trên mặt .
“Đêm qua ta đã chuẩn bị cho ngươi linh dược rồi!” Diệp Huyền mỉm cười, vỗ túi trữ vật , một lọ thuỷ tinh chứa đầy dung dịch màu xanh xuất hiện trong tay hắn.
“Lại đây!”
Anh Vũ ngại ngùng đi đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền mở ra bình dung dịch cây cỏ.
Dung dịch này, là hắn ngày hôm qua tự mình chế luyện, bôi lên trên vết sẹo có tác dụng tán độc, đương nhiên , không chỉ dựa vào dung dịch này để trị hết vết sẹo trên mặt Anh Vũ được, tự nhiên không có đơn giản như vậy, người tu tiên bị sẹo, cũng không dễ dàng có thể xoá bỏ.
Tuy nhiên, đối với hắn mà nói, đây là chuyện dễ dàng .
Diệp Huyền lấy tay chạm vào đầu lọ dung dịch, xoa dung dịch vào phía vết sẹo của Anh Vũ.
Chạm vào.
Anh Vũ giật mình , nhanh chóng lui về sau giống như một chú nai con đang sợ hãi.
“Đừng động !” Diệp Huyền nhíu mày , nói: “Ngươi cựa quậy, dung dịch này sẽ nguệch ra ngoài, dung dịch cây cỏ này là ta tỉ mỉ chế luyện , vừa vặn với độ dài vết sẹo của ngươi, ngươi nếu làm đổ, vậy thì không tốt!”
Tiêu Li vẫn chăm chú nhìn động tác của Diệp Huyền, nghe được Diệp Huyền nói chuyện, cười nói: “Anh Vũ ngươi đừng sợ hãi !”
“Ừm!”
Anh Vũ hơi ngượng ngùng gật nhẹ đầu .
Diệp Huyền duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo của Anh Vũ.
Tiêu Li mở to đôi mắt, nàng thật băn khoăn, cái lọ dung dịch nhìn thông thường này thật sự có thể chữa lành vết sẹo của Anh Vũ sao?
Đối với người con gái , vết sẹo không thể nghi ngờ là ác mộng lớn nhất của họ.
Mà Bách Hoa Trì các nàng, cách mỗi ba năm , đều sẽ xuất hiện vài cô gái mặt bị dính sẹo.
Những…đây đều là kiệt tác của Vân cảnh tông cùng Thiên tuyền môn , mỗi ba năm lại có một trận đấu giữa các đệ tử, Bách Hoa Trì các nàng lúc nào cũng thua, lại không thể không tham gia, cho nên mỗi ba năm, đều có đệ tử bị thương , các trưởng lão Bách Hoa Trì như các nàng, vết sẹo năm đó vẫn còn lưu lại.
Rất nhanh, Diệp Huyền liền bôi hết lọ dung dịch.
Vết sẹo của Anh Vũ bị chất dịch bao lấy toàn bộ .
Tiêu Li nghĩ thầm .
Thực ra Diệp Huyền mặc áo bào tím, thần sắc chuyên chú bộ dáng nghiêm túc , nhìn qua thật khá a.
“Như vậy … Có thể lành sao?” Anh Vũ hoảng hốt hỏi.
“Đương nhiên là chưa rồi!” Diệp Huyền vừa cười vừa nói .
“Ah !”
Tthần sắc Anh Vũ lập tức biến đổi .
“Ngươi đừng có gấp !” Diệp Huyền dở khóc dở cười nói: “Đây chỉ là bước đầu tiên, muốn bỏ đi vết sẹo trên mặt, không có đơn giản như vậy, đúng rồi ! Tiêu Li !”
“Trì chủ , Tiêu Li ở !” Tiêu Li đứng bật dậy .
“Trong ao có cỏ Linh Ngọc, Khải Thiên đóa hoa , Bách Vũ Thảo , Thanh Thần Chu Tinh , cùng với … hay không” Diệp Huyền một hơi nói ra một đống linh cỏ, tính đi tính lại chắc cũng khoảng tầm một trăm loại.
Có thể một hơi mà nói ra, đây cũng coi như là một tài năng đấy.
“Trì chủ sư đệ ngươi nói chậm một chút !”
Tiêu Li hít sâu một hơi, may là trí nhớ nàng tốt mới có thể đuổi kịp tiết tấu của Diệp Huyền.
Trong lòng nàng lại buồn bực, Diệp Huyền rốt cuộc làm thê nào để nhớ hết tên mấy cái linh thảo đấy nha.
“Những linh thảo này cũng không quá trân quý, trong ao đều có !” Tiêu Li nói ra .
“Vậy thì tốt, ngày mai, những linh thảo này , cho ta mỗi loại mười cây, mà Linh Ngọc Thảo cùng Thanh Thần Chu Tinh thì chuẩn bị 100 cây, ta có việc lớn cần dùng !”
“Việc lớn cần dùng?” Tiêu Li bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Huyền cười nói: “Ngày mai ngươi sẽ biết !”
Tiêu Li cho dù tò mò, lại khó hiểu, nhưng mà vẫn như trước gật nehj đầu .
“Đúng rồi !” Diệp Huyền nhìn về phía Anh Vũ , nói: “Dung dịch cỏ này sẽ tự động hoà làm một với vết sẹo của ngươi, khoảng chừng ba canh giờ , trong ba canh giờ này sẽ cảm thấy có chút hơi ngứa, ngươi không thể chạm vào dung dịch này, nếu không dược hiệu sẽ không còn tốt như ban đầu!”
“Vâng!”
Anh Vũ cung kính nói .
“Ngày mai ngươi vẫn đến chỗ của ta đi!” Diệp Huyền gật đầu, nói ra .
“Trì chủ …” Anh Vũ khó xử mở miệng hỏi “Trì chủ , vết sẹo này của ta, thật sự có thể chữa lành sao?”
Nàng cảm thấy khó mà tin được , vết sẹo này tồn tại ở trên mặt nàng ước chừng đã ba năm, nàng ngày nhớ đêm mong muốn xoá đi vết sẹo này, nàng đã bảo lần xuống núi để hỏi các thương hội, thứ linh dược có thể xoá được sẹo giá cao ngàn trượng Mạc Đan, lúc ấy nàng cảm thấy mọi hy vọng đều trở nên xa vời .
Nỗi đau khổ này , ai có thể hiểu được chứ?
“Ta đều nói qua bao nhiêu lần?” Diệp Huyền cười lắc đầu, nói: “Đại khái bảy ngày , ta cam đoan mặt ngươi sẽ trở về như lúc ban đầu !”
“Thật sự?”
Anh Vũ mừng rỡ như điên .
Sau một khắc , nàng nhịn xuống những giọt nước mắt xúc động , hạ thấp người về phía Diệp Huyền, nói: “Trì chủ , ta ủng hộ ngươi !”
“Ta cũng ủng hộ Trì chủ !”
Vị nữ đệ tử mặc áo hồng cũng nói.
Diệp Huyền nao nao .
Sau một khắc , mới nở nụ cười cười .
Hắn biết rõ , có thể có được một đệ tử tán thành , rất không dễ dàng !
“Trước không nói đến mấy việc này…” Diệp Huyền có chút ngượng ngùng .
“Ah mà…”
Tiêu Li xem Diệp Huyền mặt nhăn mầy nhó, mất đi phong phạm khí khái vừa rồi, hỏi “Trì chủ có yêu cầu gì?”
“Chuyện này. ..” Diệp Huyền ngượng ngùng cười nói: “Ta có chút đói bụng , các ngươi có thể làm ít đồ ăn cho ta được không !”
“Trì chủ , để ta , ngươi muốn ăn cái gì?” Anh Vũ vừa nghe đến Diệp Huyền đói bụng, xung phong nhận việc.
“Cháo phong quả !” Diệp Huyền nói ra .
Thật ra hắn cũng không quá đối .
Chỉ có điều đi theo Khương Xảo quá lâu , bị Khương Xảo dưỡng thành thói quen như vậy , một ngày không ăn món ngon , vẫn cảm thấy rất khó để thích ứng .
“Ah ! Cháo phong quá?” Anh Vũ hơi khó xử.
Cháo phong quả…
Không biết làm .
Tiêu Li tự nhiên cười, vung bàn tay trắng nõn lên, nói: “Được rồi , ngươi đi xuống đi , ta sẽ chuẩn bị cho Trì chủ sư huynh !”
“Nhị sư tỷ xuất thủ , nhất định có thể làm tốt !” Anh Vũ chớp mắt một cái .
Phải biết, nữ đệ tử trong Bách Hoa Trì, người nào lại không phải cao thủ nấu ăn?
Vì cái gì?
Bởi vì nữ đệ tử trong Bách Hoa Trì , từ Ngũ huyền vị trở xuống, đều tự mình làm đồ ăn, dần dà luyện thành khả năng nấu ăn tài tình.
Mà bàn về tay nghề , năm đó là Khương Xảo , mà thế hệ này, chính là Tiêu Li a.
…
“Anh Vũ , ngươi cảm giác thế nào !”
Đợi đến lúc Anh Vũ về phòng, một đám nữ đệ tử đứng chờ, khi nhìn đến Anh Vũ trở lại , hơn một nghìn giọng nói đan xen với nhau, giọng điệu vội vàng, trong nháy mắt liền vây lấy Anh Vũ.
Những nữ đệ tử này đều có một điểm giống nhau.
Đó là trên mặt các nàng, đều có những vết sẹo .
Vừa đến Khí Hải cảnh , Khí hải sinh ra đời , chân khí tan ra vào thể nội , bất kỳ vết sẹo gì cũng có thể lấy ra , thậm chí còn nghe đồn rằng, tay cụt mọc lại cũng rất dễ dàng , có thể là đến được bước ấy không biết phải mất bao nhiêu năm tháng , các nàng chỉ là những đệ tử Ngũ huyền vị, làm sao có thể bỏ đi vết sẹo?
“Bảy ngày !” Anh Vũ vui sướng trong lòng , nói ra: ” Trì chủ đại nhân tinh thông y thuật , chỉ cần bảy ngày có thể làm biến mất đi tất cả sẹo trên mặt ta!”
“Làm sao có thể !”
“Không phải là nói điêu đi !”
Những vị… nữ tu sĩ lập tức không tin .
“Trì chủ không có khả năng nói không giữ lời , hơn nữa ta cảm giác …” Anh Vũ muốn thò tay sờ nhẹ vào vết sẹo , nhưng là nghĩ đến lời Diệp Huyền…, liền nhanh chóng thu hồi bàn tay nhỏ bé , nàng nói ra: “Ta cảm giác vết sẹo của ta, có cảm giác nóng hừng hực lên , cái đó và ta trước kia nghe ngóng về tin tức bỏ đi vết sẹo này giống như đúc!”
“Nóng hừng hực?”
“Ta nghe lúc xoá vết sẹo , đều có loại cảm giác này !”
“Vị Trì chủ này tinh thông y thuật?”
“Chúng ta ngày mai cũng đi van cầu Trì chủ !”
“Uh, Trì chủ nhất định sẽ giúp chúng ta đi xoá đi vết sẹo trên mặt nha!”
“Đúng!”
Anh Vũ nghĩ nghĩ , vừa cười vừa nói: “Kỳ thật , ta cảm giác Trì chủ rất tốt ! hắn không có đáng sợ như các ngươi vẫn tưởng tượng , Trì chủ làm người hòa ái dễ gần , so với sư phó cũng không kém là bao nhiêu , cũng lại nói thì dã không lay động cái gì bàn bạc , hắn không lớn hơn chúng ta bao nhiêu!”
“Anh Vũ , ngươi nhanh như vậy liền hướng tâm về vị Trì chủ mới này rồi hả?”
Anh Vũ bất mãn nói: “Có bản lĩnh ngươi đừng đi tìm hắn trị vết sẹo trên mặt !”
“Khó mà làm được !” Nữ đệ tử lập tức bịt miệng lại.
“Nhưng mà , Anh Vũ ngươi có tư cách tiến vào tổng phủ , thân phận so chúng ta…cao hơn một bậc , cho nên Trì chủ mới chữa sẹo cho ngươi, chúng ta bình thường ngay cả tiến vào tổng phủ còn khó, Trì chủ sẽ trị vết sẹo trên mặt cho chúng ta sao?”
“Đúng, Trì chủ này nghe nói khá kiên định , huống chi Trì chủ lại bận rộn vô cùng , làm gì có thời gian đi giúp…những đệ tử bình thường như chúng ta chứ?”
“Điều này …”
Anh Vũ cũng không dám hứa chắc.