Kiếm Phá Tiên Kinh

Chương 31: Vân Cảnh Thiên Tuyển.


Đọc truyện Kiếm Phá Tiên Kinh – Chương 31: Vân Cảnh Thiên Tuyển.


“Ngươi bây giờ nói nhiều như vậy thì lại có tác dụng gì !” Diệp Huyền lạnh giọng nói ra.
Ngô Đồng vậy mà lại dám ám sát mình.
Nếu như mình không nhanh trí, bị Ngô Đồng vây khốn, làm cho lòng cảnh giác của Ngô Đồng giảm đi, chỉ sợ còn không có cơ hội thi triển khí kiếm cùng với Thuấn sát kiếm ý đem Ngô Đồng đưa vào chỗ chết.
Phải biết là giao chiến chính diện, hắn không thể nào là đối thủ của Cố Nguyên cảnh !
Lục Ân kiếm thuật dù có cường thịnh, cũng rất khó khiêu chiến để vượt cấp.
Lần này, hoàn toàn do Ngô Đồng khinh thường, cùng với tác dụng của Tử Sam đạo y.
Tử Sam đạo y có tác dụng hấp thu chân khí.
Nếu không phải là Tử Sam đạo y có thể hấp thu chân khí thì lúc bị chân khí của Ngô Đồng trói buộc, hắn làm sao có thể có cơ hội phóng xuất ra Thuấn sát kiếm ý !
“Trì chủ sư đệ !”
Đúng lúc này, Tiêu Li cùng vài Trưởng lão vội vàng từ xa chạy đến.
Tiêu Li vẻ mặt vội vàng, từ trên cao rơi xuống, nàng vừa mới nghe được thanh âm, đã biết rõ tại đây đã xảy ra giao chiến, trong nội tâm quýnh lên, phi tốc hướng phía Diệp Huyền chạy đến, khi tới chứng kiến Diệp Huyền không có nguy hiểm gì, mới thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này trời đã dần dần rõ ràng.
“Trì chủ sư đệ, xảy ra chuyện gì ?” Tiêu Li hỏi.
“Có người ám sát ta !” Diệp Huyền chỉ hắc y nhân trên mặt đất.
“Nàng là ai !” Tiêu Li ngưng lông mày hỏi.
“Ngươi nên đoán được !” Diệp Huyền nói ra.
Tiêu Li thở dài một tiếng, ngồi xổm người xuống, đem khăn che mặt của hắc y nhân tháo xuống.
“Quả thật là ngươi, Ngô Đồng sư tỷ !” Tiêu Li trong nội tâm bi thương.

Trong lòng nàng không có kinh ngạc, chỉ có rung động !
Rung động này thực sự không phải là do Ngô Đồng, mà do Diệp Huyền !
Diệp Huyền rõ ràng chỉ có Ngũ huyền vị, vậy mà đánh bại Cố Nguyên cảnh, nàng trong nội tâm làm sao có thể không sợ hãi, phải biết, Ngô Đồng nắm trong tay công pháp trọng yếu nhất của Bách Hoa Trì, tại đồng bậc cũng là người ưu tú, trong Bách Hoa Trì, ngoại trừ nàng và trưởng lão ra, không ai có thể hạ Ngô Đồng !
Mà Diệp Huyền, làm được điều này.
Các trưởng lão cũng lập tức hít sâu một hơi.
Con mắt nhìn lại thiếu niên này, không khỏi nhiều hơn mấy phần suy nghĩ sâu xa.
Diệp Huyền này, không đơn giản !
Diệp Huyền lạnh giọng nói ra: “Dựa theo quy củ của Bách Hoa Trì, đệ tử ám sát Trì chủ, bị tội gì ?”
“Xử tử !” Tiêu Li hàm răng khẽ cắn, vừa mới dứt lời, liền cuối người xuống, khẩn cầu: “Thỉnh … thỉnh cầu Trì chủ, không thể giáng tội cho Ngô Đồng sư tỷ, Ngô Đồng sư tỷ bất quá là nhất thời bị phẫn nộ làm cho ngu muội, mong rằng Trì chủ không nên tức giận !”
“Ngươi nói ta không nên tức giận ?”
Diệp Huyền tròng mắt hơi híp, nói: “Loại chuyện này đặt ở trên đầu ngươi, ngươi có tức giận hay không !”
Làm sao có thể không tức giận!
Nếu như hắn không nhanh trí, hiện tại nằm trên mặt đất không phải là Ngô Đồng, mà là hắn !
“Muốn đánh muốn giết, làm nhanh, chớ nói nhảm nhiều như vậy !” Ngô Đồng khẽ cắn răng, la lớn.
“Tốt, ta thành toàn cho ngươi !”
Diệp Huyền phất tay một kiếm, muốn rơi xuống.
“Trì chủ hạ thủ lưu tình !”
Sau một khắc, Tiêu Li thoáng cái xông tới, ngăn cản một kiếm của Diệp Huyền.

Tiêu Li trì thở nhẹ ra một hơi, vội vàng nói thêm: “Trì chủ, Ngô Đồng chính là Bách Hoa Trì Đại sư tỷ, ngươi lần này tạm tha nàng một cái mạng, ta sẽ đem Ngô Đồng sư tỷ nhốt vào Cấm Vân Phủ, để cho Ngô Đồng sư tỷ tỉnh lại, Cấm Vân Phủ có Thải Hà trưởng lão chưởng quản, Thải Hà Trưởng lão nhất định sẽ quản lý tốt Ngô Đồng sư tỷ !”
Trong nội tâm nàng cũng lo lắng.
Lo lắng Diệp Huyền không nể mặt trực tiếp giết chết Ngô Đồng.
Nàng còn thực thật không ngờ, thiếu niên hòa ái ngày hôm qua còn cười như gió xuân, lúc này, vậy mà lại quả quyết như thế, tuy nhiên nàng biết rõ Diệp Huyền làm như thế là đúng, nhưng mà trong lòng nàng vẫn không muốn đồng môn tự giết lẫn nhau.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngô Đồng.
“Được rồi !”
Tuy rất muốn giết chết Ngô Đồng.
Nhưng mà lời Tiêu Li nói, không phải là hoàn toàn không có lý.
Nếu như hắn vừa mới đảm nhiệm chức Trì chủ ngày đầu tiên liền đem Ngô Đồng giết chết như vậy chỉ sợ ngày hôm sau sẽ có người châm ngòi thổi gió.
“Ta cho ngươi một chút mặt mũi !” Diệp Huyền một thân áo tím, nói: “Chính các ngươi xử trí đi!”
Dứt lời này, Diệp Huyền tựu chắp tay xoay người sang chỗ khác.
Hắn nhìn ra được, những…trưởng lão này nghe lệnh Tiêu Li.
Tiêu Li nhìn về phía Ngô Đồng, thở dài: “Sư tỷ , ngươi không nên làm những…việc này !”
“Không cần ngươi quan tâm !” Ngô Đồng quát.
Tiêu Li trong mắt lóe lên ý nghĩ – thương xót, nói: “Thải Hà Trưởng lão, giao cho ngươi !”
“Vâng!” Thải Hà Trưởng lão thở dài một tiếng, lập tức vung tay lên, đem Ngô Đồng dùng chân khí vây khốn, rồi sau đó một bước bước ra, rời khỏi nơi này.
Còn lại vài trưởng lão thấy việc bình sự an, cũng nhao nhao cáo từ rời đi.

Tiêu Li nhìn ra được, Diệp Huyền vẫn còn rất tức giận, liền tiến lên ôn nhu nói: “Trì chủ sư đệ , còn đang tức giận?”
“Được rồi, ta cũng không để ý mấy!” Diệp Huyền lắc đầu.
“Kỳ thật, dùng tội danh của Ngô Đồng sư tỷ, nàng đáng chết vạn lần !” Tiêu Li lắc đầu , nói ra: “Nhưng nàng là nữ tử sư tổ năm đó nhặt về, sư tổ niệm tình nàng đáng thương, thu nàng làm con gái nuôi, mà sư phụ ta nhìn nàng lớn lên, cuối cùng cũng không đành lòng ra tay với nàng !”
Diệp Huyền không nói gì.
Tiêu Li vụng trộm nhìn nhìn Diệp Huyền, nói ra: “Sư phụ ta đã từng nói qua, nếu như về sau Ngô Đồng sư tỷ có những hành động quá đáng thì đem nàng khốn trong Cấm Vân Phủ, không nên giết nàng !”
“Ngô Đồng còn có tội danh gì?” Diệp Huyền hỏi.
Tiêu Li nhẹ nhàng cười khổ: “Tư thông với thiên tài Vân Cảnh tông, mưu đồ thông đồng với Vân Cảnh tông để đảm nhiệm chức vị Trì chủ của Bách Hoa Trì, rồi sau đó định bán Bách Hoa Trì cho Vân Cảnh tông, nàng đã cho rằng ta không biết những…chuyện này, thực ra ta rất sớm đã phát giác được…!”
“Vân Cảnh tông?”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày.
Loại nữ nhân như Ngô Đồng, không đáng thương tiếc, ngay cả sư phụ mình đều nhục mạ, lưu nàng làm gì !
Nhưng mà Vân Cảnh tông lại là địa phương nào?
“Vân Cảnh tông chính là phe đối địch với Bách Hoa Trì, hơn nữa là tử địch !” Tiêu Li nói ra .
“Thông đồn phải đối địch là tội đáng chết vạn lần !” Diệp Huyền trầm giọng nói .
“Ngô Đồng sư tỷ vẫn cho rằng mình rất thông minh, kỳ thật nàng không biết, nàng một mực bị Vân Cảnh tông lợi dụng !” Tiêu Li lắc đầu nói ra: “Vân Cảnh tông cùng Bách Hoa Trì ta chính là đại địch sinh tử, trừ nó ra, còn có Thiên Tuyển môn, cũng không hoà hợp với Bách Hoa Trì, tại thế hệ này, hai môn phái này, quanh năm cùng Bách Hoa Trì phân tranh không ngừng !”
“Ừm!”
Diệp Huyền nhẹ gật đầu: “Vân Cảnh tông và Thiên Tuyển môn hai cái thế lực, cùng Bách Hoa Trì ta so sánh, ai mạnh ai yếu?”
“Nếu là lúc trước, tự nhiên là ta, nhưng đáng tiếc sư tổ qua đời, hai tông này thực lực nếu so với Bách Hoa Trì thì chắc phải mạnh hơn một mảng lớn, nếu không phải là ba phe thế lực giúp nhau dẫn dắt, chỉ sợ Bách Hoa Trì đã sớm bị hai tông tiêu diệt !” Tiêu Li cười khổ nói.
Diệp Huyền nhíu mày .
Xem ra, tình huống cũng không phải tốt như vậy.
“Hơn nữa tam tông ba năm tổ chức một lần đệ tử giao chiến cùng tông chủ chiến, cũng muốn bắt đầu …” Tiêu Li lông mày kẻ đen cau lại, nói: ” thương thế trên mặt Anh Vũ, chính là đệ tử giao chiến vừa rồi, lưu lại thương thế ! Đệ tử giao chiến thì cũng chẳng có gì, chủ yếu nhất là tông chủ chiến …”
“Cái gì đệ tử giao chiến cùng tông chủ chiến?” Diệp Huyền nghi ngờ nói .

Tiêu Li nói ra: “tam tông tại thế hệ này thành lập một quy cũ, mỗi ba năm, tam tông đều sẽ phái ra đệ tử kiệt xuất nhất cùng nhau tỷ thí, Bách Hoa Trì đã thua hai lần rồi, Tông chủ chiến tuy nhiên có thể vãn hồi một ít mặt mũi , nhưng mà sư phó cũng đã chết …”
Diệp Huyền vừa định nói tiếp.
Nhưng mà tựu sau đó một khắc .
Một giọng nói đột nhiên vang lên .
“Trì chủ !”
“Trì chủ !”
Hai cái hồng y bóng dáng vội vàng chạy tới nơi này.
“Anh Vũ?” Diệp Huyền hơi sững sờ, chợt hiểu rõ ra, hắn ngày hôm qua trên đại điện, nói cho Anh Vũ hôm nay tìm đến mình.
“Làm sao tới sớm như vậy?”
Anh Vũ bên cạnh còn có một hồng y nữ đệ tử, hai người hơi có chút câu thúc, vốn là dịu dàng hướng phía Diệp Huyền cúi đầu, nói: “Bái kiến Trì chủ ! Ta … trong nội tâm của ta vội vàng, đêm qua không ngừng nghĩ tới, thầm nghĩ sớm đem vết sẹo trên mặt xóa đi, quấy rầy Trì chủ, hi vọng Trì chủ không nên trách tội !”
“Không cần câu thúc !” Diệp Huyền khoát tay áo, nói: “Về sau các ngươi ở trước mặt ta không cần cùng các hạ nhân đồng dạng, đồng môn cùng phái, cần gì phải câu thúc nhiều như vậy !”
Tiêu Li cười một tiếng nói: “Kỳ thật Trì chủ rất dễ nói chuyện đấy!”
“Vậy sao !” Anh Vũ sáng ngời, chợt nhìn về phía Diệp Huyền vui vẻ nói: “Trì chủ , ngươi nói , ngươi có thể đem vết sẹo trên mặt ta xóa đi?”
Diệp Huyền nhẹ gật đầu.
Anh Vũ lập tức nhảy dựng lên, phảng phất như một cái tiểu cô nương, nàng trong mắt vui sướng rốt cuộc không che dấu được, lăn dài những giọt nước rơi xuống, đối với một cô gái mà nói, vết sẹo trên mặt, quả thực là một cơn ác mộng, mà vết sẹo của nàng…
Nàng cực hận người đệ tử kia của Vân Cảnh tông năm đó.
“Trì chủ, ngươi … ngươi nhất định phải giúp ta đem vết sẹo trên mặt xóa đi !”Anh Vũ nhớ lại, khuôn mặt lộ ra thương cảm, không khỏi khóc ra thành tiếng.
Diệp Huyền dở khóc dở cười, nói: “Ngươi lại khóc mà nói…,để cho ta như thế nào giúp ngươi tẩy sẹo đi ?”
Anh Vũ lập tức nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, nhịn được trong nội tâm đau xót.
“Tốt rồi , đi theo ta !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.