Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!

Chương 22


Bạn đang đọc Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!: Chương 22

Mưa
Giang không về nhà, vì biết chắc chắn Đức sẽ tìm đến nhà trọ và dày vò suốt đêm dài, nên chạy đến nhà Ngọc Anh cầu cứu. Cô nàng mở cửa ra bằng một vẻ mặt cáu kỉnh:
– Có chuyện gì?
Chưa kịp để bà bạn chí cốt gào khóc ầm ĩ, Ngọc Anh đã nhẹ nhàng kéo tay nàng vào và thì thầm:
– Đi nhẹ nhàng và im lặng thôi.
Trên màn hình laptop IBM hiện lên một hình ảnh cực kì quái dị, một cái đầu lủng lằng lắc lư, máu bắn toé lên màn hình khiến Giang rùng mình xanh mặt:
– Cái gì thế?
“Baby monter or zommbies, bản full đấy” Ngọc Anh phấn khích đáp, đúng là có những kẻ như thế này thì ngành công nghiệp phim kinh dị không bao giờ xuống cấp được. Cái đầu đag im lìm bỗng bật ra đằng trước bằng một sức mạnh đáng gờm, tiếp đó là nữ nhân vật chính kêu lên thảm thiết:
– AAAAA
Giang không dám nhìn thêm một chút nào nữa. Cô biết Ngọc Anh biến thái đủ độ, nhưng xem đến mức này thì đúng là ác quỷ hiện hình, không còn gì để nói, siêu siêu kinh dị. Đêm hôm khya khoắt, nàg đi bạt phim kinh dị, phòng tắt hết đèn, Giang không bị doạ chết thì ai đó ở phòng bên cũng bị doạ cho chết khiếp. Cô đưa tay ôm mặt, nói:
– Tớ ngủ ở đâu được?
Ngọc Anh nhìn Giang, chớp mắt hai cái rồi giận dữ hét lên:
– Vè phòng cậu mà ngủ, sang đây là gì chứ?
“Nhưng…” Giang đang nói tắc nghẹn cổ họng. Nói gì đây: Tớ bị lừa, và tớ sợ kẻ lừa tớ đến là phiền tớ? hay Tớ sợ đối mặt với anh ta?
Ngọc Anh cuời dâm đãng:
– Cãi nhau với người yêu à?
“Ừm, cứ cho là thế đi” Cô nhún vai nói, lăn ra giường. hỏi xã giao thôi, chứ cái giường lù lù thế, không thấy mới là lạ. Vừa nhắm mắt thì tiếng van lơn rên rỉ của nữa chính lại vang lên:
– Yamete, YAMETE! (đừng mà)
Tiếng nước sôi ùng ục, với tiếng lội nước bì bõm, bì bõm, cuối cùng là tiếng gì đó, mà Giang đoán không nhầm là cái đầu rơi lộp bộp xuống sàn. Cô nhắm mắt, cả người run lên, chìm vào giấc ngủ.

Nhờ phước của ai đó mà mĩ nhân lại quay về thời kì gấu trúc. Dạo này có người khen, Giang ngày càng xinh, không hiểu tại sao. Đám con gái khoa khác than thở, khổ quá, chắc yêu rồi. Vì vậy mà hôm nay, nhìn gấu trúc tái sinh, người ta chỉ cười dâm đãng rồi bước qua.
Đúng là suy nghĩ hủ bại!
Giang bước vào lớp, chần chừ một lúc rồi leo lên bàn đầu ngồi. Dù gì đi chăng nữa, Giang vẫn không muốn chạm mặt My, vì nhất định cô ấy cũng sẽ tìm cách khuyên Giang hết lời.
Ánh nắng mùa đông nhạt nhàn chiếu xuống mặt đất, bầu trời âm u ảm đạm, nhưng vị trí mặt trời toả sáng lại không một gợn mây. Giang ngủ gà ngủ gật, đưa tay ôm lấy mặt, dụi dụi mắt thì nghe thấy tiếng xì xào của đám bạn:
– Phải Hội trưởng Hội sinh viên ko? Anh Đức đó
My cười hờ hững châm ngòi nổ:
– Chờ Giang phải không? Dù gì cũng là người yêu mà
Giang giận dữ lườm My một cái. Cô nàng nhún vai, khẽ xoay người, vẻ mặt bàng quan như xem trò vui. Thực ra My chẳng muốn giúp gì ông anh họ xấu tính này, chỉ muốn xem anh ta bị dày vò khổ sở thế nào thôi.
Bị các bạn xô đẩy, Giang không tránh khỏi việc bị ấn đến gần cửa sổ. Cô nhíu mày, những ngón tay bám lấy thanh chắn. Đang trời mùa đông mà anh không mặt áo bông ấm gì, chỉ một cái áo khoác từa tựa như áo vest, tay đút túi quần, môi mím chặt lại. Vài sợi tóc bị xoà tung phất phơ trong gió, ngay dưới là đôi mắt đen sâu, cái nhìn thăm thẳm như nước. Thấy Giang nhìn xuống một cái chăm chú, anh ngước lên, khẽ mỉm cười
Cười cái đầu anh á! (>o Giang vốn đã được lũ đeo bám nhìn kiểu này nhiều những vẫn không thể ngăn mặt mình đỏ bừng bừng, hai tay áp lên má. Anh đúng là khác biệt, thật sự khác biệt, khí chất đầy sức hút, nụ cười có thể tan biến mọi cơn giận. My tặc lưỡi, đúng là thiếu tinh thần, không làm ăn gì được. My bước lại gần cửa sổ, cười như khủng bố rồi nhẹ nhàng nói với Giang:
– Nếu cậu không thích thì có thể đóng cửa lại.
My nói to, giọng rất cao, phòng này ở tầng hai không cao lắm nên nghe rõ mồn một. Đức tái xanh tái xám, Giang ngạc nhiên, còn các bạn trọng lớp thì mồm há to đến không ngậm lại được. Cô ngơ ngác một lúc lâu, hơi chần chừ, sau đó vươn những ngón tay ra đóng ầm cửa sổ lại.

… Mặc niệm cho xác chết.
Đức đưa tay ôm trán, lê lết về phòng học của năm ba. Đứa em họ trời đánh thánh vật, dám hại anh mình như vậy. Tuy nhiên mấy đứa còn lại thì không lấy gì làm lạ, thậm chí Vũ còn hỏi:
– Cái gì, chỉ đóng cửa thôi á? Không có bút sách gì đập vào mặt cậu à?
Đức lườm Vũ một cái. Cậu ta đúng là đã có kinh nghiệm xương máu khi xin lỗi My, bị phi bút sách lên đầu, bị phi cả cục phấn, đổ nước vào đầu, còn suýt nữa tông vào xe rác. Vũ thì không không nói làm gì, cậu ta có quái danh dự đâu, lại còn thích bị bạo hành nữa. Đổi lại là anh bị ném thế, khụ khụ, nếu tránh thì sẽ làm bùng nổ thêm cơn giận của cô, còn nếu không tránh nhất định sẽ rất mất mặt. May mà Giang của anh, dù là hổ cũng chỉ là con hổ giấy dễ thương, không làm bị thương ai cả.
Thấy Đức cười một mình, Ngọc bĩu môi, nói:
– Không cần phải phấn khởi thế đâu. Mà cậu đúng là đáng sợ thật, chắc biết Lili dễ thương là Giang từ lâu rồi nhưng cứ giữ ình chứ gì? Uổng công tớ mơ về một trận chiến nảy lửa, cánh nóng lan tràn, nội tâm giằng xé, hai cô gái khóc lóc dày vò một chàng trai, ai ngờ lại là một người. Cứ tưởng cho em gái dễ thương chút chút tư liệu, thật chán chết

Cuộc thảo luận dần biến thành cuộc chiến của các hiệp sĩ bàn tròn
“Anh em mình co xu hưởng khủng hoảng hậu yêu đương” Vũ nói bằng giọng thâm trầm, rút ra kết luận. Quả đúng thế, ba thằng bạn thân, yêu trước yêu sau, đang yêu thắm nồng thì đột nhiên có một thời kì khủng hoảng, đòi chia tay, đòi ly hôn, tai nạn tình yêu, tai nạn lao động. Mặt Vũ bi tráng nhìn Tuấn, lại kết luận tiếp:
– Mà mầm bệnh truyên nhiễm chính là ông này.
Năm ba, do quy giảm biên chế, một vài môn như quản lý và phát triển, Kinh tế đối ngoại, Tài chính quốc tế và Quản trị mạng học cùng nhau. Một mình Tuấn ở công nghệ thông tin, cảm thấy mình bị bỏ rơi, cực chẳng đã bèn nhân lúc thầy cô không chú ý cắp bài tập với laptop sang lớp quản lý. Đang đăng kí đến mã vùng thứ hai lập web khu vực, nghe bạn nói thế mặt ngây thơ vô tội:
– Ấy ấy, đừng đổ oan cho người hiền nha. Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà
Ngọc nghe đến đây nguýt dài một cái:
– Lại còn nói hiểu lầm? Chồng ơi là chồng, ở đây vợ không phải không khí đâu đấy.
Tuấn nhẹ nhàng dỗ Ngọc, giọng ngọt như mía lùi:
– Thôi nào, vợ ngoan, chồng xin lỗi, chồng sẽ thành thật với vợ được không nào?
Ngọc cười gian, nũng nịu đáp lại:
– Chồng hứa đấy nhé..
Vợ chồng người ta yêu thương thắm thiết nhau vậy, làm người mãi không đạt được như Vũ thấy buồn nôn, còn người đang trong tình trạng thất tình như Đức thấy đau đầu. Vũ ghét tai Đức, nói nhỏ:
– Kệ họ đi, quen rồi. Dùng khổ nhục kế thì sao?
“Khổ nhục kế?” Đức không tin tưởng cai chiêu thức này lắm, những vân nghe trong im lặng “My thì khó, nhưng Giang rất dễ mềm lòng. Chỉ cần lúc mưa cậu che cho cô ấy, lúc cô ấy muốn gì cậu đều đáp ứng được. Phải thành thực và toàn tâm toàn ý, nhất định cô ấy sẽ động lòng. Muốn thử không?”
Đức nắm tờ thông tin trong tay, mim môi nhìn ra ngoài trời
Sai, thì phải bù đắp lại
Nếu có thể khiến cô ấy tin mình, hiểu mình, thì chịu khổ một chút cũng chả sao… Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trường gióng giả vang lên, báo hiệu buổi học đa kết thúc. Gấu trúc ngủ đông mất hang, xoay người đứng dậy, dụi mắt, khoác cặp ra ngoài. Cô đặc biệt thích tiếng trống trường, trầm ấm và gióng giả, không giống như tiếng chuông ở nước ngoài nghe run rẩy và chói. Bước ra ngoài, nắng đã tắt, mất mấy tiết mà đã chiều thế này rồi.

Ráng chiều rực đỏ, với những áng mây nhuốm bóng chiều tà, với mặt trời ối đỏ bị cuốn ụ trong chiếc chăn mây to khủng khiếp. Bầu trời có sắc vàng cam đặc trưng, vài chú chim có sải cánh lớn lướt qua đỉnh trời. Gió thổi, mây trôi, những chiếc lá úa vàg hiếm hoi trên cành cây cũng vì thế mà rới xuống đất. Giang đưa tay giữ vạt áo khoác, bước ra ngoài, có lẽ sắp phải mua thêm áo bông rồi.
“Chào em” Đức đứng dựa lưng vào cái cột lớn trên bậc tam cấp, nhìn thấy Giang bèn mỉm cười dịu dàng. Nụ cười giống như làn nuớc mùa thu, nhẹ nhàng mà sâu lắng, khoé môi mỏng nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thấy vạn vật. Một vài nữ sinh viên khoa luật đi qua, máu mũi xịt ra tung toé. Giang căng thẳng đứng trước anh, rồi nhắm mắt lướt qua anh, đi thẳng
“Chờ đã.” Anh nắm lấy tay cô, nhíu mày nhìn lên bầu trời. Những đám mây chuyển động dữ dội, sắc xám xịt hoà với màu đỏ cam của buổi chiều tà “Có lẽ trời sắp mưa rồi, anh đưa em về”
“Tôi không mong điều đó đâu” Giang cố tỏ vẻ lạnh lùng nói, nhưng giọng vẫn hơi run và đầy kích động. Cô không phải anh, không phải thiên tài có khả năng nói: “Ngày hôm nay thật tuyệt!” với ngữ điệu giống như khi nói câu “Mai ăn cơm”, nên anh có thể dễ dàng nhận thấy sự dao động trong đó. Anh nắm lấy tay cô, kéo đi, cảnh mà My nhận xét là nhìn như bị cưỡng bức.
“Buông tôi ra, anh còn muốn chơi trò này đến bao giờ?” Giang giật mạnh tay, nói, giọng uất nghẹn. Cô không hiểu, tại sao anh ta phải cố đến cuối cùng. Cô đã từng có nhiều ước mơ, một tình yêu đẹp như Yuuchi và Ayu trong Kanon, mãnh liệt như Yuki và Zero trong Vampire Knight, hay không thể nào quên như Sasuke và Sakura trong Naruto, nhưng đây là hiện thực. Vì người đứng trước cô quá hoàn hảo, nên dẫu rằng cô có không kém cỏi đi chăng nữa cũng là quá khó khăn để toàn tâm toàn ý yêu anh ấy. Giật mạnh tay ra, Giang chạy nhanh hỏi trường
Mây cuộn lên, lòng Đức cuộn lên, chạy theo
*
Ging đi khắp phố phường, không ngăn nổi việc muốn đạp cho Đức một phát. Anh ta đi ngay gần, thu hút ánh nhìn của vạn vật, đến con mèo đen xì, cũng nhìn anh ta đầy vẻ trìu mến, thật đáng sợ. Cô thầm rủa Ngọc Anh ham, anh chàng đợt nọ vẫn đang theo đuổi cô nàg ấy, nàng quyết định tiêu nhan diệt gọn rủ anh ta đi xem phim kinh dị nhất thế kỉ hai mươi, khién mặt anh ta trắng bệch như xác chết. Một mình Giang cũng không muốn ở trong nhà cô nàg tí nào, nhìn thấy mấy cái poster xác chết là đã sợ rúm lại, mà về nhà thì lại buồn. Hơn nữa, Giang đoán không nhầm, với tính cách của Đức, nhất định sẽ mua chuộc hết cả kí túc xá, bằng đôi tay, bằng nụ cười, bằng thức ăn, nếu như có thể, nên tránh mầm hoạ là điều cần thiết. Tuy nhiên, cái tên này, so với Vũ thiếu khí chất lẽo đẽo sau lưng My thật khác xa một trời một vực, cười thì làm nhân dân thất điên bát đảo, che chở cho cô thì làm nhân dẫn ngương mộ vô biên. Chán nản, Giang tựa đầu vào lớp kính bên ngàoi siêu thị chần chừ một lúc rồi bước vào. Siêu thị nhiều quầy hàng, chắc chắn sẽ cắt đuôi được Đức, cô nghĩ thầm. Nếu Đức biết được việc này, chắc chắn sx cảm thấy rất mất mặt
Hồi trước, khi còn học ở Hoà Bình, có một dịp đi Văn miếu Quốc tử giám, cô bạn lớp trưởng đưa ra một kết luận chắc nịch: “Nếu đi siêu thị thì nên đi Big C”. Mọi người hỏi tại sao, cô ấy chỉ đáp “Vì chỗ đó không dễ bị lạc”. Lúc đó cả đám cười vang. Giang vốn không để ý đến những điều nhỏ nhặt như thế, nhưng giờ không khỏi thốt lên rủa thầm. Quầy hàng Big C, quá ngăn nắp, quá qui củ, quá rộng rãi, trốn không được. Nhìn mặt Đức đang cụưc kì vui thích, cô ngờ ngợ rằng anh ta đang nghĩ cái gì bậy bạ. . Lúc đi, mấy bà xổi xổi còn than thở:
– Haizzz, lũ trẻ bây giờ thật là, đi siêu thị cũng kéo nhau cả đàn đi, không như ông nhà tôi, một người đi thôi, người còn lại tốt nhất nên ở lại mà quét nhà, đi theo làm gì mệt xác
Bà đứng cạnh khúc khích cười: – Bà thì biết cái gì chứ? Giới trẻ bây giờ gọi nó là sự lãng mạn. Một người chọn rau, một người chọn thịt, chọn xem có đúng rau thịt phù hợp không, kiểm nghiệm tình yêu. Mấy con bé bên cạnh nhà tôi cũng hay làm thế.
“Haizzz, vợ chồng son thật là…ngưỡng mộ quá đi” Mấy bà nói bằng giọng cảm thán cao rồi xoay giỏ hàng biến mất. Giang đang cầm trên tay bọc bánh mì, mồm há hốc, rơi bụp xuống sàn, từ từ quay người lại nhìn Đức. Anh ta đang cười, nụ cười rất mãn nguyện, tay cầm cái lọ sốt cà chua, cười tươi:
– Em muốn canh xương hay canh cá?
Giang cầm cái bọc bánh mì, không rõ là bánh gì, lôi xềnh xệch giỏ hàng chạy về phía quầy tính tiền. Đức cũng cầm cái lọ sốt cà chua thuỷ tinh bước theo, nụ cười hờ hững đọng lại trên gương mặt.
Giang chạy ra ngoài, cũng lâu đấy chắc Ngọc Anh về rồi. Thà về ngắm cái đống zombie của nó còn hơn phải căng dây thần kinh khi đi với Đức nhưng thế này. Cô thừa nhận mình không thông minh banừg Đưc,s không gan dạ bằng Đức, thần kinh cô có căng đến mấy cũng có ngày đứt. Đứng trước người mà mình tưởng sẽ yêu suốt đời, cô bực bội lạnh lùng nói:
– Sao anh phải cố thế? Em đã bảo rồi, em không muốn chơi bất kì trò chơi nào nữa. Anh sao rỗi việc quá vậy? Em không thích sự lừa dối, và không thích ai nói dối em
Hồi còn bé, cô bạn Giang nói dối Giang, làm Giang đứng đội ở sân bóng 3 tiếng. Cô ấy không ghét Giang, cũng không định làm Giang giận chỉ muốn đùa. Nhưng Giang tin, nhất định cô ấy sẽ đến, không phải đùa đâu
Hôm đó trời mưa
Mẹ Giang bế Giang về nhà, nghe cô kể lại, nhìn cô con gái hơi sốt vẫn đưa đi như cô mong muốn. Giang gõ cửa nhìn bạn ấy, ngây thơ hỏi:
– Cậu lừa mình à?
Cô bạn vừa nghe đã khóc oà lên. Giang quay người đi, về với mẹ, ốm gần một tuần liền. Về sau cô rất ghét ai nói dối cô, và cũng không bao giờ chơi với cô bạn ấy nữa. May mắn là Giang có những cô bạn thân thiết luôn nói thật, có bố mẹ tốt và thẳng tính. Suốt những năm cấp hai cấp ba, tất cả những lời nói dối của đám bạn xã giao xung quanh Giang đều không để tâm, chỉ sợ một ngày những người mình yêu quý nhất lừa dối mình. Và sự lừa dối của Đức, có thể nhìn vào rất đơn giản, cũng như những trò đùa trong quá khứ, nhưng lại là giọt nước tràn ly phá hoại hết cả cốc nước đầy ắp và ngọt ngào. Giang vùng mạnh tay ra, chạy thật nhanh
“Giang!” Đức chạy theo, định nắm lấy tay cô. Anh vốn nghĩ cô chỉ là giận dỗi bình thường, chỉ là danh dự cảm thấy xúc phạm khi bị người mình yêu trêu đùa, nhưg xem ra không phải. Anh đúng đó, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, hét lên:

– Anh làm tất cả chỉ vì anh yêu em.
Muốn yêu em mãi mãi, muốn cùng em đi đến hết cuộc đời
“Anh xin lỗi” Anh nói giọng rất trân thành, nhưng cô vẫn bỏ chạy
Tình hình giao thông Hà Nội vốn rất tệ, cô lại không tuân thủ luật, chạy qua đường. đường vắng, nhưng vẫn có một chiếc Audi lao nhanh. Những ngón tay cô bấu chặt ổ bánh mì, môi mím chặt, cả ánh mắt cũng hiện lên sự bối rối. Anh nhảy ra, hét lên:
– Tránh ra!
Kiiiít!!!!!!!!!!!
Tiếng hét hoà với tiếng phanh xe như xé toạc cả không gian
Hoàng hôn rực đỏ
Mặt đường loang lổ máu
“Anh làm tất cả chỉ vì em”
Giọng anh như vọng lại từ hư vô
Chân cô khuỵ xuống, hét lớn:
– Không!!!!!!!!
Có phải cô đã sai?
Đáng lẽ cô không nên giận dai như vậy
Mặt trời lặn sau những tán cây, bóng đêm bao trùm cả thành phố
Những giọt nước mắt lăn dài trên má
Ngón tay luống cuống bấm 113
Anh đừng chết
Xin anh, đừng chết…
Em đã nói rồi mà, em cũng yêu anh, yêu anh rất nhiều


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.