Bạn đang đọc Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!: Chương 21
Không ngờ Đức cũng có ngày này
Gần cuối năm, mấy trò bận rộn điên khùng cũng vãn, tâm trạng của đám sinh viên chủ yếu xoay quanh vấn đề “Nghỉ tết dương được mấy ngày”. Ngọc giở lịch, xem nhiệm vụ trên Gun mới phát hiện kế hoạch gặp Lili từ đầu mùa thu bị bỏ ngỏ từ rất lâu rồi, nên quyết định off Gun, tạo bất ngờ cho anh chàng đương độ mùa xuân
Phật dạy chỉ có chuẩn: Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình. Đức vốn giỏi giang như thế, kiểu gì cũng xoay được, nhưng nếu không biết thì xoay bằng niềm tin. Chủ quan ghê người, chỉ để mỗi mình mình biết Lili là Giang, nên ông trời vốn ham tạp chí Playboy giáng vào đầu Đức một đồn chí mạng là thế, nhất là khi hôm qua, sau lần tot tình chính thật giật gân, nàng còn gửi Mail cho chàng: “Anh ấy hiểu vk như thế, nhất định đủ sức để đi cùng vk đến hết cuộc đời”
Đủ sức cái búa á! (>___ Cupid khinh bỉ ông trời lạm dụng chức quyền, hét ầm ĩ, không biết phải cảnh báo thị chúng thế nào. Lão đã già còn ham tạp chí Playboy, còn thích phá hoại hạnh phúc của người khác
Một ngày chủ nhật đẹp trời, ánh nắng hiếm hoi của mùa đông tạt qua ô kính cửa sổ màu trắng, chảy dài xuống sàn nhà lát gạch men, óng ánh. Giang cuộn tròn trong chăn, mắt sưng húp, ngón tay di con chuột máy tính đang xoay vòng vòng trên anime D – Grayman. Đặt ngón chân xuống đất lại rụt lên, lạnh
Gunny ngày chủ nhật đông đúc, vợ vợ chồng chồng loạn hết cả lên. Có một cặp mới nổi, nữ nhân vừa vào Guild đã lập nhiều chiến công hiển hách, cống hiến cao vô đối, trở thành Jury thay thế cho cái nàng Jury ham mê tửu sắc mà bỏ quên bạn là Lili đây. Nam nhân vô đối, lắm tiền nhiều của nạp xu liên xoành xoạch, lúc bắn ải thì lúc nào cũng bắn với vợ mình, xưng hô thân mật, ăn nói bạo dạn, khiến cho toàn thể nhân dân trong Guild bị mờ nhạt, nổi cơn thịnh nộ vì độ kiêu kì của người ta
[Lilithy_death]: Ra em là thành viên mới ak?
[Ta…là…số…một]: cô nghĩ mình bao nhiêu tuổi mà gọi tôi là em? Dù sao tôi cũng là dân 97
[Lilithy_death]: Gọi là em đúng rồi, chị dân 93 mà. Em hơi bị hư đấy
[Ta…là…số…một]: 93 mà kiêu, như nhau cả thôi
Như nhau cả thôi? Giang tức xì khói đầu, rốt cục là nó bị thiểu năng chí tuệ hay không biết đếm số vậy?
[Còn ai hơn ta]: Nếu là 93 thì ta dân 92 nè. Cô ấy là vk ta, nên ngươi cũng phải gọi cô ấy là chị
What? Oát đờ heo? Cái lí sự này sinh ở đâu ra vậy?
[Noname_SDS]: Này, cậu là ai mà dám vô lễ với Lili? Mới chơi mà cũng oai, bọn này chơi được gần 4 năm rồi đấy. Dân 92 chứ gì, đây 91.
[Rojer_moneydog]: Ai kick cái đứa này khỏi Guild hộ cái, thật là bẩn thỉu.
[Milkface]: Kick được một đứa thì đứa kia lại mời vào, phải nhờ Bánh mì kick triệt để mới được
[gio’ tho^i? ma^y tro^i]: AW bảo hắn lại bay tứ tung rồi, lập trình tận Nam Mỹ ấy. Khó bắt lắm
[Đôi cánh thiên thần]: Chỉ cần nhờ vk anh ấy cũng được, nhưng cô ấy ko làm đâu
[Ta…là…số…một]: Các người công khai diệt ta giữa thanh thiên bạch nhật
[Bánh gấu ngon ngon]: Nhớt nhớt cút hộ em cái, bực mình
Sau một hồi **** nhau, cả đám quyết định ra Zing me chat cho đỡ ô uế. Không hiểu Bánh mì đại huynh nghĩ thế nào, đám này mà cũng ngang nhiên nâng chức được.
Noname_SDS is now ofline
Ngọc đang nằm lăn ra giường, ngồi bật hẳn dậy. Cứ tưởng mất thì giờ ghê cơ, ai dè Đức out sớm vậy. Nàng mở chat riêng, bật Caps lock đánh một các trịnh trọng
[Rojer kute]: LILITHY EM
[Giả kim pháp sư Lilithy]: *hoảng hốt* Chị đừng làm em sợ
[Rojer kute]: NGÀY NÀY CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN
[Giả kim pháp sư Lilithy]: (=_=)
…
Em out đây
[Rojer kute]: Stop here! chị đùa thôi mà. Bọn chị đang định off game, tối nay em rảnh chứ.
Giang cuộn chặt mình trong chăn hơn, thành sâu lười, đặt máy tính lên đùi, cực kì phấn khích, gõ vội vã
[Giả kim pháp sư Lilithy]: Có chứ. Ở đâu ạ?
[Rojer kute]: Karaoke bọ cạp nhá
[Giả kim pháp sư Lilithy]: Vâng. 8h nhé
[Rojer kute]: OK
Nhìn đám Guild out từng người, từng người một, Giang sướng đến nỗi lăn qua lăn lại trên giường, đấm gối thùm thụp, cười như lên cơn
Vậy là sắp được gặp anh ấy!
Sắp được gặp tất cả họ!
Nhất định, nhất định sẽ rất vui
Phải bảo Đức đi cùng mới được ^(^oo^)^
*
Xin thông báo với các mem của mình: Mình cần nhận lời xin lỗi từ bạn nào ăn cắp bản quyền, vì hôm trước mình lên ola cộng đồng, vẫn chưa thấy bạn ý có động tính gì cả. Mình sẽ dừng fic đến khi có lời xin lỗi. Bạn nào làm thế thì ra mặt mau lên, mình không thích gây sự đâu Vì đây là một dịp trọng đại và hiếm gặp nên Giang chuẩn bị rất kĩ. 2h chiều bà Ngọc Anh đang ngủ thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ:
– Ngọc Anh cute!
“Cút!” Nàng gào lên rồi cầm bừa một cái tách ném ra ngoài. Cái tách vỡ choang, còn Giang hoảng sợ đến nỗi bật cả máu mũi:
– Thôi mà, chị em tốt, chị Ngọc Anh, nể mặt em cái mà đi mua với em đi
“Đi đâu?” Ngọc Anh khó chịu nói. Nàng vừa phải học thuộc một quyển luật kinh tế dày cộp kèm theo một quyển Mác – Lê nin hơn 600 mà theo nhận đi của BF, ai hiểu được nó chắc chắn là thần kinh không bình thường
“Mua sắm…” Giang run rẩy nói, giọng bạn Ngọc Anh quá gay gắt, khiến Giang lo sợ việc bạn có thể lao khỏi giường bóp chết Giang, sau đó quay về giường ngủ tiếp
“Bao ta ăn gà rán chứ?”
“”…Được” Giang ngập ngừng một lúc rồi trả lời.
Con người ta sống trên đời cần có ba đẳng cấp cơ bản: Nói dối siêu, giả ngu siêu và mặc cả siêu. Bây giờ nhìn Ngọc Anh, đang **** nhau tay đôi với bà già bán quần áo, Giang thực sự thấm thía tại sao bạn mình lại trở thành cử nhân luật. Ngọc Anh cầm cái áo choàng len của Giang trên tay, hét lên:
– Bà định ăn cướp à, cái váy này mà 600.000?
Đó là mẫu váy thời thượng đang rất được ưa chuộg vào mùa đông này, dù nhìn hơi trẻ con một chút: dài qua hông, sợi len to bện lại với nhau, nhìn thì như tấm lưới nhưng thực chất lại rất dày. Ben traong mặt một cái áo phông tuỳ ý, nên là màu trắng, bên dưói là quần tất bó có lông màu đen, giày búp bê, đội trên đầu là chiếc mũ len dễ thương tóc thả ra. Giang mua chọn bộ mũ len và áo choàng, còn mua them quần tất, cố thấy giá cả thế là hợp lí, nêú không nói là rẻ nên không có ý kiến gì, chỉ có Ngọc Anh thích chơi trội mắng:
– Cái này chỉ 500.000 là cùng
Bà bán hàng cũng không hề bị khí thế giật gân của nàng áp đảo, hét trả:”
– Tôi nói cho cô biết, không hàng nào rẻ hơn ở đây đâu. Tôi đặt lại giá, 650.000 mới phải
“450.000”
“700.000”
“550.000”
“620.000”
Ngọc Anh nhìn bà bán hàng một cách sâu lắng, giống lũ letbian nhìn letbian, sau đó buông cái túi, giật tay Giang:
– Giang, chúng ta về
Bà bán hàng toát mò hôi hột, sốt sắng:
– Từ từ nào, các cô gái, có gì từ từ thương lượng. 590.000 nhé, thế nào?
“570.000” Ngọc Anh cao ngạo đáp, khiến bà bán hàng hạ giá bằng một giọng não nề:
– Được, thì 570.000
“Yahoo! Gà rán nhé” Ngọc Anh nhìn chiến lợi phẩm đắc ý hét lên, lúc hét xong còn khôg kìm được quay lại cười tươi một cái, khiến bà ta tức xì khói đầu
Cười cái gì?!
Dân mặc cả siêu như cô ta, tốt nhất là chết đi cho rảnh nợ!
*
Nếu có người hỏi, ngày hôm nay là ngày thế nào, thì Đức chăc chắn sẽ trả lời, hôm nay là ác mộng kinh khủng nhất. 5h chiều, nhận được điện thoại Ngọc, anh lập tức dập máy:
– Nếu cậu muốn chơi bời nhảy múa thì mình không đi đâu
“Chơi bời nhảy múa cái gì, đây là một dịp rất quan trọng” Giọng Tuấn đột ngột vang lên, khiến Đức giật nảy mình. Biết rồi, biết hai người là người yêu rồi, cũng không cần phô trương như vậy.
“Mệt” đức nhíu máy rồi dập máy luôn. Rốt cục hôm nay là ngày xui xẻo gì, sao gọi cho Giang thì nàg kêu bận, còn bị đám bạn làm phiền
5ph sau, chuông điện thoại lại reo. Giọng My nghe cực kì khó chịu:
– Anh đừng lằng nhằng, đi đi. Em sẽ gọi Giang đến
Thực ra My thấy trò này rất ấu trĩ, chả cần phải tạo bất ngờ mà làm gì. Hơn nữa, Đức vốn dĩ đã là loại xúc cảm vô biên, hiếm có khó lường, chắc chả ngạc nhiên mấy.
Chỉ là, nếu Lili dễ thương mà biết ông chồng khí chất biến thái của mình ở ngoài đời thật không dễ thương, chắc chắn sẽ shock không còn biết dùng từ ngữ như thế nào.
Vũ nhìn người yêu mình đang trầm tư cười khẩy, biểu cảm mang đầy tính tự kỉ ám thị, cảm thấy cực kì buồn cười. Thả một cái mồi nhạt nhẽo thế cho Đức, chả lẽ anh ta không phát hiện ra ư
“…Vậy anh đi” Á, cắn câu rồi. Vũ thấy mình đúng là đồ kém cỏi. Anh ta suy nghĩ 5 giây rồi trả lời luôn, lại còn nhẹ nhàng dứt khoát. Nếu gặp nhau sẽ rất vui, chắc chắn sẽ rất vui, vui đến nảy lửa.
My bấm số gọi cho Giang:
– Tối nay câu đi được chứ?
“Không, mình bận rồi” Giang nói, giọng cực kì phấn khích “Mình phải đi gặp mấy người bạn”
“Ồ” My ỉu xìu đáp. Thế là không được xem kịch hay Thực ra, kịch hay vẫn còn ở đằng sau
Rin luôn biêt mình là thiên tài, nhưng không ngờ lại tiên tri chuẩn đến thế (^^~).
8h tối, Giang đang ngồi xem One piece liền ngồi bật dậy, chải chuốt cẩn thận, tắt điện khoá cửa rồi bước ra ngoài. Con đường thắp đèn điện sáng choang, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Mùa đông ở Việt Nam không có tuyết rơi, nếu có tuyết rơi vào sẽ càng đẹp. Bâu trời đen kịt, nhưng Bắc Đầu tinh vẫn sáng một cách kiên nhẫn, soi đường chỉ lối cho những người lầm lạc trong cuộc sống. Giang đi bộ rất lâu, với mong muốn có một chiếc Air blade, cuối cùng cũng đén Karaoke bọ cạp
Đẩy cửa, bước vào
“Quý khách muốn gì ạ?” Cô tiếp tân cười tươi như hoa, tươi đến nỗi Giang nghi ngờ nàng mắc bệnh tươi bốn mùa, cười nhiều đến nỗi không khép miệng lại được. Sau lưng co ta là một bức ảnh Bác Hồ to đùng, cũng cười rất tươi, nhìn cực kì phúc hậu.
“Tôi muốn tìm phòng 365” Giang cười hiền thục đáp lại
“Ồ…” Tiếp tân gấp cuốn sổ lại, chỉ lên cầu thang “Đi thẳng, lên tầng 5 là thấy ạ”
“Ukm” Giang gật đầu, bước đi, đi rồi vẫn không kìm được khẽ ho khan một cái
Sổ của cô ta cũng có hình Bác Hồ!?
Từ bé đến lớn, Giang chưa bao giờ kì thị Bác Hồ, luôn coi Bác là thần tượng. Mặt Bác lúc nào cũng cười tươi, 20 nè, 200 nè, 500 nè. Tờ nào nụ cười của Bác cũng thật phúc hậu, nhưng cuồng Bác đến mức này thì thật hiếm thấy.
Cô không kìm được khẽ rùng mình một cái
Đi khắp lượt, cuối cùng cũng tìm được phòng 365. Thật viên mãn, chọn số thật viên mãn, đúng một năm, người chọn đúng là người tinh tế, chắc chắn là chồng mình
Giang cười sung sướng đẩy cửa bước vào
“Chào các anh chị, em là Lilithy” Giang nhìn thấy mọi người đều quay lưng gọt táo, cúi đầu chào rất lễ phép. Chị gái ngồi ngoài ngẩng đầu lên, xuề xoà:
– Rất vui được gặp em, chị là…
Cái dao nhíp gọt hoa quả rơi cạch xuống sàn
Tiếp sau đó là đĩa hoa quả, hoa quả và cả vỏ hoa quả của các nhân còn lại cũng rơi lụp bụp hết xuống đất
Ngọc, tay vẫn không buông quả lê gọt được một nửa, lắp bắp:
– Giang…Giang..??
Giang cũng lắp bắp theo:
– Chị…chị Ngọc…??
Đám còn lại lần lượt đứng dậy
Lilithy là Giang ư?
Chả lẽ là có chuyện trùng hợp như thế ???
*
Đức vừa bước khỏi nhà đã có một cơn gió mùa Đông Bắc thổi qua, sống lưng lạnh buốt. Anh xóc cổ áo, đi thêm chút nữa thì có một con mèo đen, suýt nữa nhảy thẳng vào mặt. Nhún vai, ném con mèo, lại tiếp tục đi
Lại bọ cạp, lại 365, đúng là cái đám thích nhộn nhịp.
Không cần tham khảo kinh nghiệm của cô tiếp tân love – Bác – Hồ, Đức đi thẳng đến thang máy. Tiếp tân này thật vui tính, không chỉ cho Giang thang máy, mà chỉ cho cô thang bộ, nếu Giang biết chắc chắn sẽ tức xì khói đầu.
Thang máy từ từ, leo lên từ từ, đang leo đến tầng hai thì giọng Vũ trong điện thoại đầy xúc động và cực kì thất thanh:
– Ccậu đang ở đâu đấy?
“Thang máy” Anh dựa lưng vào cái gương lớp, đáp gọn lỏn
“Bọn mình đang off Guild, gặp mặt các thành viên lâu năm trong Guild ý”
“Thì sao?”
“Giang đến”
Đức nghe phát giật mình, rơi điện thoại xuống đất:
– Cô ấy đến rồi ak?
“Dĩ nhiên” Vũ cáu gắt dập máy, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi
Thang máy vẫn rì rì, rì rì, đang lên
Anh đã lạm dụng cái danh phận chồng trên mạng quá nhiều, cô ấy biết chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt
Nếu IQ cô ấy thấp một chút, cô ấy không đoán ra cơ sự, nhất định hai người sẽ hạnh phúc bên nhau
Còn nếu IQ cô ấy cao, hoặc khá, thì chỉ cần sâu chuỗi sự việc, cô ấy sẽ nhận ra anh lợi dụng việc này để tạo lợi ích ình để lấy lòng cô
Mà theo Đức biết, Giang là loại người…IQ khá
365 đầy tâm trạng trùng phùng. Ngoài những người đã giới thiệu đầu thì những người khác cũng lần lượt giới thiệu. Love you and love me là một bà chị rất chất, còn Bánh gấu ngon ngon cũng là dân khoa luật, đàn chị của của Ngọc Anh, nói năng khiến người ta phát sợ. Tuy nhiên, Giang cũng chẳng chú ý mấy. Người cô muốn gặp nhất, người chưa đến, nếu là anh ấy thì thật là đáng sợ
Phải, thật đáng sợ
Giang quay sang nhìn My, hỏi:
– Noname chẳng lẽ là…
Những kí ức, những chuỗi sự kiện chạy dài, xoáy sâu vào tâm trí cô
Thì ra là thế
Thì ra đó chính là lý do anh ta hiểu rõ về cô như vậy Đức giận cái thang máy, vừa mở ra đã lao nhanh về phòng 365. Cánh cửa bật mở, giọng nói trầm lắng của cô em họ như gió thoảng qua tai Đức
“Ngạc nhiên chưa? Là anh họ tớ”
Da đầu anh tê dại, nhìn khuôn mặt Giang đang biểu cảm dữ dội, từ ngạc nhiên sang kinh hãi. Cô đột ngột đứng dậy, cười có lỗi:
– Mình thấy không đk khỏe, mình muốn về
“Hả?… Ừ” My nhìn mặt bạn, gật đầu
Giang bước nhanh, lướt qua Đức
“Nghe anh giải thích” đức nắm lấy tay cô. Cô ấy, rốt cục cô ấy giận cái gì
Thang máy chầm chậm, chầm chậm đi xuống
Vài phút đồng hồ mà như kéo dài cả thế kỉ
“Anh muốn nói gì?” Giang cười khẩy “Anh định cứu vãn cái gì, khi đã đưa tôi ra làm trò đùa?”
“Anh không hè định đưa em ra làm cho đùa” Giọng Đức cao và âm sắc lạnh.
“Vậy tại sao anh lừa tôi?”
Từ bé, Giang cũng chưa bao giờ mơ giấc mơ hoàng tử, thật ấu trĩ. Cô chỉ cần một chàng trai bình thường, giỏi bình thường, cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên thế là đủ. Phải chăng vì món quà trời cho cô quá ưu tú, quá xuất sắc, quá hoàn hảo nên mới khó giữ như vậy?
“Anh chỉ muốn biết em thích cái gì. Em biết như thế rất xấu xa, nhưng…” Nhưng vì em, anh mới làm
Vì em, anh mới cố găng một cách ngu ngốc, cố tạo ra nhièu kịch bản, cố lấy lòng những người xung quanh cô, để có thể yêu cô một cách vẹn toàn. Vậy mà với cô, cô nghĩ anh chỉ xem cô như một trò chơi
“Trinh phục thì thoả mãn rồi chứ, còn muốn gì? Tôi chỉ muốn mộtngười yê tôi thật òng, dù vụng vễ nhưg luôn cố đoán sở thích của tôi, không cần cái gì cũng dàn xếp ổn thoả, không cần quá ưu tú. Nhưng anh lại không đáp ứng được, anh chỉ lừa tôi để trở thành thiên tài tiên tri thôi. Xong là hết, mong anh đừng tìm tôi làm gì” Giang nói, giọng sắc những vẫn không ngừng run rẩy. Cánh cửa thang máy mở ra, rồi đóng vào
“Tạm biệt”
Bóng cô mờ xa
Tại sao anh lại mất tình yêu của mình lãng nhách như vậy?
Rốt cụ thì anh đã sai cái gì, anh chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu cô, biết rõ sở thích để chiều chuộng cô, tạo lập kịch bản để được yêu cô
Dù màn kịch là giả, nhưng tình cảm của anh là thật. Dù mọi thứ có mơ hồ đi chăng nữa, anh vẫn muốn bảo vệ cô, chiều chuộng cô
Tấm màn đỏ hạ xuống
Vở kịch trở thành hư vô
Anh đứng như người mất hồn, dựa lưng vào tường gương
“Tạm biệt”
Cô ấy nói tam biệt…
Chẳng lẽ là, cô ấy thật sự không hiểu anh muốn nói rằng anh rất yêu cô ấy?
Không hiểu rằng anh muốn đi với cô ấy đến hết cuộc đời?
Mưa mùa đông quật vào cửa sổ, lặng lẽ
Và buồn