Bạn đang đọc Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!: Chương 18
Do My muốn thăm thú Hoà Bình và tâm trạng của Giang không tốt, nên cả đám phải ở lại một thời gian. Vũ, với một lòng yêu thương sâu sắc và cao cả với My, sau khi làm xong luận án đã phóng xe hết tốc lực về đất Hoà Bình. Điều đầu tiên anh ta thốt lên:
– Chúa ơi, đường thật kinh khủng.
“Anh có ý kiến gì vì đường tỉnh em chứ. Vì nhà nước đầu tư chưa tốt thôi” Giang đang trong thời gian tự kỉ, thò đầu ra giận dữ bênh. Cô đã buồn thì chớ, lại còn nghe Canon in D, thật là u uất toàn tập. Nhìn Giang mặc pizama, tóc hơi rối, đức cảm thấy cự kì hứng khởi.
“My muốn mời Vũ món ngon, My nhỉ?” Đức hích nhẹ vai My. Cô nàng ở đây được hai ngày rồi, thế mà cứ trong trạng thái lơ tơ mơ, hầu như chả biết gì về nhà bếp, rau củ quả, nhưng lại sốt sắng muốn làm, khiến bà Lan nói đùa với Giang bằng một giọng cực kì nghiêm túc và trịnh trọng:
– Giang à, con chắc là bạn của con đến từ trái đất chứ?
Thực ra là bà chỉ nói đùa thôi, Giang biết, nhưng My thì khá để tâm. Cô quyết định thử nấu ăn, nhân dịp Vũ đến sẽ cho anh ấy thưởng thức “tay nghề của mình”
Vũ vừa đến, My đã mang bát mỳ nóng hổi ra, nhìn rất thân thiện đon đả, quấn quanh eo là chiếc tạp dề nhìn cực kì thuc nữ:
– Anh ăn đi, anh yêu.
Vũ sướng xì khói đầu, múc mì vào cái thìa con bỏ vào miệng
Cú ý ngoặc kép, 1 phút mặc niệm bắt đầu
My nhìn Vũ mặt xanh lét như tàu lá, khẽ giục:
– Kìa, anh ăn đi chứ. Sao thế, không ngon à?
Vũ nhìn người yêu ngây thơ vô tội đang định ám sát mình, nghiến răng chịu đựng cười tươi:
– Không, rất ngon mà
My hớn hở vỗ tay:
– Anh ăn hết nha, nếu thiếu thì em nấu
Vũ nhìn Giang đang huýt sáo vô can, nhìn Đức đang tảng lờ trò chơi nấu ăn của em họ đầy oán thán, phân tích cái món chua, ngọt, mặn kinh khủng và cái vị gì gì đó nữa trong món mỳ độc nhất vô nhị, gục mặt trong lòng:
– Darling ơi là darling, rốt cục em cho cái khỉ gì vào thực phẩm vậy????!!!
Địa điểm được chọn là Bản Lác Mai Châu. Thực ra thì Vũ đã vô cùng ham hố, đòi đi Suối khoáng Kim Bôi cho bằng được, nói gì mà tốt cho sức khoẻ, gì mà đi một lần cho biết, chủ yêu chỉ muốn xem Darling mặc bikini nhưng bị lộ kế hoạch (có mà lộ?!), khiến My gạt phắt đi. Chiếc xe rù rì, rù rì lao lên cái dốc, khiến My nôn thốc nôn tháo, khiến My cáu gắt mắng mỏ:
– Sao anh cứ thích chơi trội thế nhỉ, anh họ? Lần sau lôi cái BMW của anh ra cho em, nỡ lòng nào để em, mất hình tượng thế này.
Đức mở to mắt nhìn My:
– Em có hình tượng mà mất?
Giang đeo tai nghe, dựa lưng vào ghế. Cả người cô rung theo nhịp đường xóc vô đối, nhưng vẫn không có biểu hiện gì. Giang còn tụ nhiên lấy tay Đức làm gối ôm, khiến tay anh tê cứng mà cũng không dám buông ra. Tưởng tượng ra thì là cảnh đẹp đấy, nhưng sự thực thì vô cùng phũ phàng đã chứng minh rằng, nhìn trông giống gấu trúc và cái cành cây.
Bác tài rất cool, đến nơi còn đỗ một cách giật gân, khiến đầu Vũ đập vào ghế. My xả vòi nước loại xịn, còn Đức bị vẹo tay. Chỉ có cô nàng gấu trúc là vẫn ngủ ngon lành, bó tay chấm nét.
Đức sợ cô thức giấc, nhẹ nhàng gỡ cô ra khỏi cánh tay, rồi bé công chúa, đặt lên nhà sàn. Nhìn mỹ nhân ngủ trông giống như một tiên nữ, khiến một cậu người nước ngoài đứng ben cạnh đột ngột chụp, thốt lên:
– An angel! You have an angel!
Đức gặt những lọn tóc trên mặt Giang ra, khẽ mỉm cười:
– Right, an angel. Chuyến đi này, sau sự nỗ lực của cả khách du lịch và đám bâu xậu trực thuộc bản lác, cuối cùng lại trở thành một cuộc chiến. Cứ bảo sao Hoà Bình lại khác người, bản Lác ró ràng là bản Thái, thế mà dân làng lại có 1/5 là người Mường, hơn một nửa là người Thái, còn lại là người Kinh. My, không hổ là tỉnh xuống nhà quê, với trí thông minh siêu phàm đã đưa ra những câu hỏi cực kì xác đáng
“Đây là cái gì?” Nàng chỉ vào cái khung gỗ
“Là cái khung dệt” Nậu, cô nàng người Mường sống ở làng Thái, nhìn My bằng ánh mắt “cô là cái quái gì vậy?”
“Để làm gì?” My tiếp tục ngây thơ con nai tơ, khiến Giang vừa thoát khỏi kiếp sống gấu trúc ngủ đông suýt nữa thì đập đầu vào tường
“Để dệt” Nậu kiên nhẫn trả lời, giống như trả lời ột đứa trẻ con lên năm tuổi
“Dệt cái khỉ gì?”
“…” Nậu sock toàn tập ~ ing, cầm cái gối mây đập mạnh vào đầu, sau đó tự cấu ình một phát
“ Cô là người sao Hoả hả?”
My nghĩ rất lâu rất lâu rồi đáp một cách ngang nhiên:
– Thật sao? Co nghĩ vậy thật chứ? Tôi cũng nghĩ vậy.
Nậu bó tay ~ ing, tìm cách chuồn sớm, bỏ lại “10 vạn câu hỏi vì sao” cho Giang đang sùi bọt mép chết dí ở góc tường
Ngoài hiên nhà sàn, với một lòng yêu nước nồng nà và ham học hỏi, Vũ Đức cũng đang chăm chú đúc tượng, mà chính xác là hành động bắt nạt trẻ con vô nhân tính. Vừa đến nơi, nhân vật chính của câu chuyện đã lăn ra ngủ như lợn, khiến các nhân vật còn lại không có gì để làm. Trời trong xanh, mây trắng vờn quanh, Đức đang chăm chú ngắm cái cành cây cuốn theo chiều gió, thì thấy một cậu bé đang ngồi tạc tượng. Một cái cây gỗ to, to bằng cái cây máy tính đời cũ, cậu nhóc ngồi tỉ mẩn chặt ra đúc thành hình người. Thấy hay hay, anh ra hỏi cậu bé làm thử, chủ yếu là muốn ngộich chút
Trò đùa này có sự góp mặt của một cô bé, là người thương của cậu bé tạc tượng. Thấy cậu bé rắn không cho đúc, đức quay sang nhìn cô bé bằng ánh mắt đắm đuối có sức sát thương 200%, thì thầm vào tai cô bé bé nhỏ, còn xoa đầu cô bé:
– Bé rất dễ thương phải không nhỉ? Bảo bạn em, cho anh mượn một tí được không?
Cô bé, vốn sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy ít khi có trai đẹp, nhìn thấy anh càng đẹp trai lập tức máu mũi phun như súng liên thanh. Cô bé quay sang, khóc thật to:
– A Sáng ak, nếu cậu không cho anh ấy mượn, tớ sẽ không chơi với cậu nữa!
A Sáng trọng sắc khinh lòng tự trọng, hiến cả hai tay cho anh Hội trưởng hội sinh viên đẹp trai. Nào ngờ anh chàng này đã kém còn sĩ, lại thêm một chàng khác bất tài vô dụng cùng phá hoại của công, tìm lõi của khúc gỗ, khiến khúc gỗ nhỏ dần. Hậu quả cậu bé gào khóc như điên, thét ầm ĩ, khiến Giang cảm thấy đầu mình đau như búa bổ
God ơi~
Sao con lại hồ đò đưa họ lên vùng đất thiêng liêng này thế nhỉ?
*
Sau một hồi đuổi khéo bàn bạc, mấy cô nàng tiếp viên loạn dân tộc trên bản Lác Mai Châu quyết định chỉ chỗ ấy anh chị này đi leo núi (vụ này chém tung). Mặc cho Giang gào ầm ĩ, núi ở Hoà Bình này nát lắm, mấy người lên cơn động kinh ak, mấy cô cậu dân Hà Nội vẫn quyết tâm tu thành chín quả, leo nên đỉnh núi không tên. Đức nhìn Giang đầy giận giữ, diễu ra nụ cười độc chiêu sát thủ, nói:
– Yên tâm đi, dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng bảo vệ em mà.
Bảo vệ cái búa á!!!!!!
Giang bị lôi đi, cảm thấy thân thể rã rời, nước mắt lưng tròng, khóc không thành tiếng, thở không ra hơi. Các đồng chí, đây là khu nghỉ dưỡng, mục đích tôi đưa các đồng chí lên đây chủ yếu để nghỉ dưỡng, thế mà các đồng chí lại không hiểu trọng tâm vấn đề, rủ nhau đi chơi trò thể thao mạo hiểm, đúng là trại thần kinh phải gọi bằng cụ.
Gió thổi đìu hiu, hoàng hôn buông xuống, bác tài xế vô tâm tham vàng bỏ ngãi đã bị lời ngon tiếng ngọt của mất người đẹp tiếp viên mà lủi đi từ lúc nào. Không biết trên đồi có chuyện gì mà một cái ccây đột ngột rung lên, đám quạ công bay nhảm tứ phía. Vũ đang cố tỏ ra lạc quan hơn người, dang hai tay ra, hét thật to:
– Đi leo núi nào!
Đám quạ thích doạ người chết tiệt lại bay tung toé lần nữa.
“Không đi được không? Muộn rồi” Giang nhíu mày nói, thật là bực mình, sao mấy người này cứ thích được ghi vào sáhc đổ thế nhỉ
“No…oh oh oh” My run như cầy sấy nhưng vẫn đáp rất dũng cảm, bám chặt vào Vũ “Đã đến rồi thì phải chơi cho đã, về lại tốn công lên ah. Hơn nữa, Vũ nhất định sẽ bảo vệ cho em, phải không anh?”
Nhìn Mỹ mắt chớp chớp mồm đớp đớp đầu quyến rũ, Vũ cũng có ý định quay trở về liền nuốt ngược vào trong, gật đầu sau đó kéo My đi
Đức rất tỏ vẻ nguy hiểm, nắm lấy tay Giang lôi vào ngọn đồi
Giang nghĩ rất lâu, rất lâu rồi mưói hiểu ra sự méo mó, đập tay tay trái vào lòng bàn tay phải
Rõ ràng bảo đi leo núi mà, tự nhiên đi lên đồi là sao?
(Ý Rin đang nói đến cái nắm tay kia mà!!!!!!!!! *cực kì tức giận*)
Càng đi lên cao, gió càng lạnh đến rợn người. Lũ chim đúng là mắt bệnh thần kinh, không thì cũng nhiễm H5N1, động tí là lại bay toán loạn. Sợ cái búa á, kinh dị cái con khỉ, trên thân cay thắt toàn khăn đỏ (yêu đội ghê ta), còn lấy bút xoá, dao khắc tên mình trên đó. Dưới một vào gốc cây còn có vỏ bút xoá lăn lông lốc, hình trái tim được dệt ngập trời, đúng là không khí của tình yêu. Vũ và My, không quan tâm đến ánh mắt của thị phi dân chúng, còn thơm vào má nhau lấy lệ, gọi là làm mẫu cho các cặp đến sau. Nhìn Đức đang cười ranh mãnh, trên trán hiện lên chữ “đang trong quá trình tiến hó thành dê già”, Giang không ngăn nổi việc mặt đỏ như quả gấc chín, quên cả việc buông tay anh ra. Đức nhún vai không đáp, rõ ràng là còn muốn chơi trò chơi ôm hôn nồng nàn.
Trời mưa
Mùa hè trời mưa đâu có gì lạ
Chỉ là cơn mưa này cũng là một phần việc của lão Cupid rỗi hơi thừa thãi. Ngày X tháng Y, lão sang trông hộ thần mưa, thấy mình viết từ đời nào rồi mà cặp kia vẫn chưa có tiến triển nên cho ít tác động ngoại cảnh, đổ chậu nước của người ta xuống. Giang và đức vẫn tay trong tay, đang lao đi tìm chỗ trú mưa thì dị sạt lở
Đây là đồi mà, thế quái nào lại sạt lở được chứ? ( *.*) “AAAAA!!!!!” Giang hét ầm lên, cảm thấy đất đổ đầy vào người. Lúc bị trượt, cô thấy cả người ấm áp. Đức ôm chặt lấy cô, bàn tay anh che lên đầu cô, dù trong mùi bùn hôi tanh cũng vẫn toả ra hương thơm quyến rũ khó tả. Cô cũng bám chặt vào anh, những ngón tay bấu mạnh vào cánh tay anh, tìm sự che chở. Lúc rơi xuống thì cả hai đều đã lấm lem bùn, chân tay xước xát
“Có sao không?” Anh lo lắng hỏi, những ngón tay lướt nhẹ trên gò má cô. Anh đúng là ngốc, đã che cho cô kín như vậy, người bị đau phải là anh, thế mà vẫn lo lắng cho cô. Giang mỉm cười, lắc đầu đáp:
– Không sao ạ.
Trời mưa càng ngày càng lớn
Đúc khóc khăn lắm mới tìm đựoc một gốc cây để che cho đỡ mưa. Cáy cây rất to, nhưng mưa núi vẫn thấm vào người, lạnh buốt. đức nhìn Giang ho khụ khụ, lắc đầu, không ngờ thể trạng cô lại yêu như vậy, những lọn tóc đen đáng tự hào cuộn lại và rũ xuống. Từng cơn gió thốc vào người, lạnh tê tái, rét run.
“Em bị cảm lạnh rồi” Đức vuốt tóc Giang nhẹ nhàng, giọng nói chưa đựng nét lo lắng vô hạn, đặt bàn tay nóng như lò than của mình lên má cửa cô ấy. Giang ốm một chút càng dễ thương hơn, hai má đỏ ửng lên, mắt lờ đờ, còn cứ ư ử trong cổ họng. Anh cơi cái áo gió leo núi mỏng, choàng lên người cô, nói như ra lệnh:
– Nằm xuống!
Dưới cơn mưa…
Thân thể chàng trai giống như mái hiên, như cột trụ, hứng cơn mưa xối xả cho cô gái. Co ngoa ngoãn cuộn mình lại, cuộn thành họ hàng nhà nhím. Những sợi tóc của anh rũ xuống khuôn mặt mỉm cười bao dung. Thân thể rắn chắc, cũng không hẳn là cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại có cảm giác giống như một chỗ dựa vững chắc. Mặt Giang đổ lên như quả cà chua chín, kéo cái áo khoác gió lên người, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của anh, khẽ nói:
– Anh còn nhớ không? Cái mà anh nói đợt đi theo dõi My ý?
Đức ngạc nhiên gật đầu, sao cô ấy lại hỏi vậy?
“Em đồng ý” Giang lý nhí nói
“Em nói gì?” Đức nhìn Giang, ánh mắt trong suốt và xuyên thấu nhưng vẫn không thể giấu nổi niềm vui đang tràn dâng trong đáy mắt đen và sâu. Giang đưa tay ôm mặt, hít một hơi, hét to:
– Em yêu anh! Em đồng ý làm bạn gái của anh!
Đức vẫn giữ nguyên tư thế, hai cánh tay run lên chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng. Thật từ từ, từ từ, hai cánh tay anh buông ra, tiến sát vào cô, dần tiến sát vào cô
Giang mím môi, hai má đỏ ửng lên, chậm rãi nhắm mắt lại, đón nhận việc anh đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng. Hai đôi một chạm vào nhau, giống một sợi tơ đỏ vô hình liên kết hai trái tim với nhau.
Một, giống như tuyết mùa đông, mát lạnh và quyến rũ
Một, giống như hoa mùa hạ, ấm áp mà dịu dàng
Những tán lá to reo vang trong mưa, rì rào trong gió
Mùa xuân mãi không thấy đến, cuối cùng cũng đến rồi
Rất lâu, rất lâu sau, Giang mới ngượng ngùng nói:
– Ờm…hết mua rồi, vậy chúng ta có nên tìm điện thoai không anh?
Thần Cupid đang sướng như điên, nghe câu này suýt đâm đầu vào tường
Đang lãng mạn mà…
Sao nỡ lòng nào cắt ngang thế chứ?