Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!

Chương 17


Bạn đang đọc Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!: Chương 17


Bảo rằng thi xong đi ăn chơi xả láng, Đức đã định rủ cô đi Singapore, nhưng Giang lại có kế hoạch phải về Hoà Bình.
Họp lớp
Tháng 12 đến
Mùa đông chính thức bắt đầu
Giang ngồi im trên ghế, nhìn My đang tái mặt nôn mửa, cố gắng không nổi giận ra đập vỡ cái loa phát thanh của cái xe. Đây là cái xe của bố My, ông ấy lái nó khi nào có ý định muốn trốn việc, cũng chính là cái xe Giang đi hồi đầu mùa hè. Hoạ tiết của nó đã thay dổi, nhưng chẳng ổn chút nào mà thậm chí còn tởm hơn, đại loại là giống cái xe thời Edo để chở người điên xuống phố. Trên loa đang phát một bài hát cách mạng, có câu: “Ra đi, ra đi, vùng lên, nùng cháy như ngọn lủa, cho ra hết những ghê tớm giận dữ, muốn nôn thì nôn, muốn mửa thì mửa, hãy đập tan của kính của địch, bẻ gẫy song sắt nhà tù…” khiến My đang nôn lại càng nôn dư dội hơi, nôn đến mức ruột gan lòi cả ra ngoài, ghê chết đi được.
“Tớ tưởng cậu không bị say xe?” Giang lo lắng hỏi
“Mình đi Porche và BMW không bao giờ bị say” My đáp
Đúng là hội chứng nhà giàu, haizzz…
Xe gồm 7 người, Giang, My, Ngọc Trinh và người yêu ấy, Ngọc Anh và một anh chàng đi cùng nhưng không được coi là người yêu cô ấy. Còn người còn lại, hẳn các bạn biết là ai
“Còn cần túi bóng nữa không?”
Kẻ đó ngồi đằng sau, ân cần hỏi em họ, không thèm quan tâm đến ánh mắt “người trái đất nhìn người ngoài hành tinh” của Giang. Thấy Giang nhìn ghê quá, anh hắng giọng:
– Đừng nhìn anh như thế. Anh đến HB có việc.
“Anh có việc gì quan trọng vậy?” My đá xoáy, ánh mắt vẫn sắc lạnh như thường, tuy măt tái xanh, bụng quặn thắt
“Chi nhánh” Đức huýt sáo đáp. Co em họ này, lắm chuyện ghê cơ, sáng nắng chiều mưa, lúc thì giúp đã tận tình, lúc thì làm mằng ngăn khiến hai người không thể đến với nhau được.
“Đừng đùa, chi nhánh mà có ở HB thì em cũng đâm đầu xuống đất mà chết” Gia tộc nhà My làm về điên tủ, chắc chắn chỉ mở rộng ra chứ không bao giờ thu hẹp vào. Hỏi có ở Hong Kong, Sing hay Uk không thì còn được, còn nếu hỏi ở HB chắc chắn là không có
“Có” Đức đáp, gọi ẹ “Mẹ, có chi nhánh tập đoàn mình ở Hb không?”
Mama Đức, không rõ đang làm gì, có tiếng nổ đì đoàng, tiếng súng liên thanh, cuối cùng là tiếng hét còn khủng hơn tiếng hát của Giang, vang qua điên thoại. Bà im lặng một lúc lâu rồi hỏi:
– Hoà Bình là tỉnh nào chứ? Ở Lào hử?
Đức mặt dày ~ ing
“Vì chưa có nên anh đi mở. Có vấn đề gì à?”
“Không” Bó tay cái chàng này, mặt dày có khả năg làm áo chống đạn
Ngọc Anh ngồi sau, nhìn Giang bằng ánh mắt rất là thâm nho
“Có gì bất mãn ak?” Giang làu bàu, liếc chàng trai cạnh Ngọc Anh. Anh ta nhìn cũng thường thôi, nhưng hẳn là người tốt, tỉ mẩn bóc cam cho Ngọc Anh
“Ko hề…ay ya, mua xuân ơi mùa xuân…” Ngọc Anh huýt sáo
“Em bị ấm đầu hé? Mùa xuân hết từ cái đời tám huế nào rồi” Anh ta chêm vào, khiến N.A đang ở thế chủ động chuyển sang bị động, tức phát điên lên.
“Ai nhờ anh nói? Anh không thấy em đang ẩn dụ đá xoáy ak? Anh học chuyên Văn để làm cái quái gì vậy? Luật sư như anh mà làm thì chỉ có nước thua kiện đi ăn cám thôi”

Xe im lìm không một tiếng động
Cái loa zè zè phát ra bài hát “ơi con sông quê hương” của Anh Thơ.
Vị phụ huynh đáng kính ngồi lái xe, bỏ vợ hai ở lại với cái hội đồng quản trị đang lên cơn thần kinh, ghé tai con gái mặt xanh như tàu lá, bình luận:
– Con gái à…
“Hum?”
“..Bạn của con, toàn là nhưng cô cậu có cá tính cả”
*
Chuyến xe dừng lại ở trước cửa nhà Giang. Appa của My ân cần hỏi:
– Khi nào con về? Ba sẽ đưa xe đến đón.
My định đáp thì thấy ấnh mắt ngượng ngùng của Giang, đành đáp:
– Không cần đâu ạ, bố cứ về giải quyết vấn đề của hội đồng quản trị đi. Ahaha, dì mà túm được thì nhất định sẽ đập chết bố
“Vạy bố phải đi mua bia mộ rồi” Ông vui vẻ đáp, lái xe đi “Ngoan, nhớ về sớm”
“Up. Bố nhớ đi đường cẩn thận”
Chiếc xe phóng vụt đi Có thể nhận thấy, mỗi gia đình đều có vấn đề riêng của mình. Như nhà My có mẹ bỏ đi, nhà Đức có hai vị phu huynh chưa được đề cậu đến, thì nhà Giang lại có cặp đôi tính cách quái dị. Nói chính xác là, bố biến thái, mẹ thần kinh, hà tiện
Cánh cửa bật mở, Giang đã cảm nhận được cái luồng khí khó tả bốc ra ngùn ngụt từ chính cái căn nhà cửa mình
“Con gái cưng!!!!!!!!!!” Bố cô hét lên, lao ra định ôm lấy cô, theo sau là cô em gái Phạm Thuỳ Linh mắt sáng long lanh “Chị gái!”
Như mọi khi, thấy bố và em đang lấy đà lao đến, Giang thuận người bước hụt lại
“Con gái tránh anh, Lan à…” Bô cô nói với mẹ cô, bà mẹ đang ngồi nhầm xem mua dưa hấu với cam thì cái nào có lợi
“Kẹ xác nó, hừm. Đi học xa có két bạn được với ai không?” Bà Lan hỏi. Tính mẹ cô vẫn thế, ki bo thành bệnh, nhung vẫn yêu thương con hết lòng. Đang định đáp thì co em gái tranh giành chủ quyền, lay tay chị:
– Chị Giang, mà cả các chị nữa, xem cho em mẫu áo này đi. Lão banana dở người, dám nghĩ ra cái kiểu áo củ chuối này, khiến em mặc đi đâu cũng đỏ hết cả mặt lên vì ngượng
“Lại Chỉ là A1 ak? Không hổ là Hero banana, năm nào cũng có trò hay để xem, làm trò cười cho cả thiên hạ, thế mới tài chứ” Ba cô bạn thân cùng gật gù bình luận
Đức chăm chú nhìn căn nhà của cô, nghe câu chuyện rồi bình luận:
– Xem ra ở đây, em có rất nhiều kỉ niệm
“Anh nói gì lạ thế, đây là nơi em sinh ra và lớn lên mà” Giang cười tươi đáp, gật đầu, sau đó nhìn sang Ngọc Anh: “Mà chính xác thì ai tổ chức họp lớp thế?”
Hai cô bạn nhìn nhau
“Cậu sẽ không khóc chứ?”

“Hum?”
“Thực ra là…”
*
Buổi họp lớp được tổ chức ở lớp cũ trường xưa. Đây chính xác là họp lớp hồi cấu hai, vào buổi tối, lại là ngày thứ bảy nên không có ai vào. An Thi, nhân vật chính của buổi họp phải năn nỉ gãy lưỡi bác bảo vệ mới cho vào
Nếu có những gì không thể trở lại, thì đó chính là quá khứ
Nếu có cái gì không thể sửa chữa, thì đó chính là những lỗi lầm
Giang nhìn cái ngôi trường cấp hai cũ kĩ nơi mình đã từng học, nơi em gái mình đang học mà có cảm giác rất lạ kì. Gì thì gì, An Thi cũng từng là bạn thân của Giang, vậy mà cô ấy lại sắp phải rời đi
Đi mười năm
Hoặc có thể là…mãi mãi…
“Hello baby, chào mừng đã đến với buổi họp lớp cấp hai của chúng ta” Thi cầm chai bia Hà Nội, giơ cao lên đầy khí thế. “Các bạn và người yêu các bạn đều đến đây, khiến tôi rất là vui”
“Up” Cả đám hét lên ầm ĩ, giống như hồi còn nhỏ. Không chia rẽ, vẫn là tập thể lớp 9 lớn nhanh, thi xem ai có người yêu trước ai Bây giờ nghĩ lại, thay vì vui, ai cũng thấy buồn
“Bạn thân của tớ” An Thi vừa nhìn thấy Giang đã hét lên, ra ôm chặt lấy bạn. Giang mỉm cười nhẹ, gật đầu:
– Ừ, bạn thân
Đức chưa bao giờ thấy Giang cười buồn như thế, có lẽ vì anh quen cô chưa lâu. Nhưng khi cô cố nặn ra nụ cười, đuôi mắt cô hạ xuống, và khoé môi nhếch lên, nhìn thật giả tạo. Bàn tay Anh Thi nắm chặt tay Giang đến nỗi cả hai cùng run rẩy. Thi kéo Giang vào vòng vây, khúc khích cười nói:
– Ai thế? Người yêu cậu à?
Giang ngơ ngác:
– Người yêu gì? Người yêu nào? Người yêu của tớ là cái gì? Cậu lấy đâu ra người yêu của tớ thế?
“Đừng giấu…haizzz…mà người yêu cậu cũng đẹp trai ghê”
Giang nhún vai, liếc nhìn Đức ở phía xa không nói
“Nào, theo luật, tất cả những người có bạn trai sớm đều phải chịu phạt. Đến lau nhà vệ sinh cho tớ một tuần” Minh Minh, cô nàng chất nhất trong cả hội, vẫn trong tình trạng độc thân gào lên “Và An Thi, cậu may mắn đấy, vì chưa có bạn trai nên tớ tạm tha cho cậu”
An Thi cười hì hì:
– Vậy thì mình phải cảm ơn bạn trai mình vì hôm nay anh ấy không đến
“Hả? Có rồi à?” Minh Minh thất vọng gào lên
Trên bầu trời có rất là nhiều sao

Minh Minh đề nghị:
– Chúng ta lên tầng ba đi. Đã bỏ phí suốt 4 năm học ở đây mà không được lên tầng ba một chút nào rồi.
Ngọc Anh và Trinh hưởng ứng theo:
– Đập ổ khoá đi!!!!!!!
Nói trắng ra, thì cái ổ khoá ngu ngốc ấy chả phải đập. Một đám thanh niên phá gia tri tử xâm nhập địa phận trường cấp hai cũ đã là quá lắm rồi, còn bày vỏ lon lên tầng thượng, mùi bia nồng nặc, thật là phá hại thế hệ mầm non mới nhú. Lớp phó văn thể không biết lôi từ đâu ra một cây đàn giutar, ngà ngà say hét:
– Bộ bốn ăn ý hồi cấp hai hát đi, hát đi!
Ngọc Anh và Ngọc Trình nhìn Giang bằng ánh mắt cực kì khinh hãi. Được may mắn gọi là bộ bốn ăn ý vì hồi đó cả đám được chọn vào ban văn thể nhà trường, ngay buỏi công diễn đầu tiên hát luôn bài hát duy nhất mà Giang hát được, Con đường đến trường, ăn giải nhất và còn được nhận xét là có giọng hát vô cùng quyến rũ. Nhưng trong buổi liên hoan lúc trở về, cả đám gọi một bài hát khác, rủ Giang hoà âm, thế là cả đám đựoc lên thăm ông trời độ 10 phút
Ba đứa nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình, còn Giang đang ngà ngà say quên mất cả việc giọng mình có sức công phá hủng khiếp, có khả năng còn làm rơi hết mấy cái cửa sổ bằng gỗ vô cùng mỏng manh xuống sân, hưởng ứng đầy nhiệt tình:
– Yes!!!!!!
Đức hơi xanh đi, nuốt nước bọt, lay Giang nhè nhẹ:
– Thôi mà Giang, em uống nhiều rồi đấy.
Giang lắc đầu lia lịa:
– Ơ cái anh này buồn cười, hát với uống có liên quan quái gì đến nhau đâu. Nào lớp phó văn thể, đánh đàn đi chứ.
Lớp hó văn thể cực kì hứng khởi:
– Hát bài Mong ước kỉ niệm xưa nha.
Ba đứa kia nhăn mặt bịt tai, chuẩn bị chịu trận, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì. Giang hôm nay đột nhiên hát cực kì là hay, giọng hơn run run một chút. Nhìn ba đứa bạn thở phào nhẹ nhõm, nớ ngơ ngác mỉm cười
“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm
Kỉ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
Bạn bè mến yêu ơi vẫn còn nhớ lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa lòng chợt mong nhớ thiết tha,
Nhớ bạn bè nhớ mái trường xưa.”
Đức thấy Giang hơi ngả vào mình, cả người không ngừng run rẩy. Bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh. Cô ấy không phải là hạng người chủ động, run đến mức đó chắc hẳn là cần một chỗ dựa vững chắc. Phía bên kia vòng tròn, Ngọc Anh và Trinh cũng nắm chặt tay người
“Đặt bàn tay lên môi giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào
Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi
Vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi,
Bạn bè ơi vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười.
Những nỗi nhớ niềm thương gửi cho ai.”
Có mấy đứa con gái đã gục mặt xuống khóc. Dù không nói ra nhưng ai cũng biết đây là bữa tiệc chia tay. Chỉ có bốn đứa bạn thân là không đứa nào khóc. Giang uống rất nhiều, uống hết lon này đến lon khác, vừa uống vừa hát, tiếng hát run đến nỗi gần như không còn nghe rõ là cô hát gì nữa
“Nếu có ước muốn cho cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại

Bên nhau tháng ngày,cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi,
Trên bờ môi và trong những kỉ niệm xưa.”
An Thi đứng lên chủ trì, hét to:
– Các bạn! Xonng cuộc vui nay nhớ đừng qên mình nhé! Mình sẽ trở thành Việt Kiều ở nước ngoài mà.
Có vẻ cô muốn mọi người vui, nhưng chẳng ai vui được. Một bạn gái đeo kính ra ôm chặt lấy An Thi:
– Tớ sẽ không bao giờ quên cậu
Ngọc Anh kéo ba đứa bạn thân lại với mình, nắm chặt lấy tay họ, giưo máy ảnh lên nói:
– Nào, phải ghi mặt cậu lại chứ, để tớ không bao giừo quên cậu
Lớp trưởng tặc lưỡi lắc đầu:
– Bộ bốn chơi mảnh nha. Phải chụp cả lớp chứ. Cười lên nào!
Ba đứa tiễn An Thi về đến tận nhà của nó, ngược hướng nhà mấy đứa tận 1km. Ba chàng trai lặng lẽ đi đằng sau, biết rõ là không nên xâm phạm lãnh thổ riêng tư của người yêu. Giang ôm lấy An Thi, vỗ lên lưng cô nhè nhẹ:
– Sao cậu không để bọn tớ tiễn chứ?
Thi lắc đầu:
– Cậu phải biết chứ, tớ không thích sự chia li mà
“Ừm” Trinh đưa tay dụi mắt “Chết tiệt, cát bay vào mắt tớ rồi”
“Ha ha” An Thi cười nhạt “Đã bảo nhớ đeo kính đi mà”
Cánh cửa nhà cô ấy đóng sập lại, ba đứa đi về ba hướng khác nhau. Giang đột ngột ôm lấy Trinh và Ngọc Anh – một cái ôm sâu và trịnh trọng. Cuối cùng, cô hít sâu, nói:
– Mai gặp
“Ừm, mai gặp”
Trên đường về, Đức và Giang đi bộ, cô phải ra gốc cây nôn đến bao nhiêu lần. Cô không muốn về nhà, mà lên đập thuỷ điện. Gió mát, lồng lộng. Đức ôm lấy Giang, nhè nhàng vuốt tóc cô, nói:
– Em muốn khóc thì cứ không đi.
Giang ôm chặt lấy Đức, nước mắt làm ướt cả ngực áo anh, giàn giụa
“Anh biết không? Em rất sợ sự chia li” Cô nói trong tiếng nấc
“Anh sẽ không bao giừo rời xa em, anh hứa” Đức tiếp tục đứng ôm cô trong đêm, gió thốc vào cổ lạnh rát
Trăng đêm sáng vằng vặc
Anh nói, anh sẽ không bao giờ rời xa cô
Cô có thái độ khó chịu như thế, vậy mà một người như anh, thừa sức để yêu người khác vẫn kiên trì chờ
Bây giừo nghĩ lại, anh đã giúp cô nhiều, lúc nào cũng ở bên cô, giúp cô lúc cô gặp rắc rối, dù thỉnh thoảng có hơi phô trương và thủ đoạn nhưng suy cho cùng vẫn chả ai làm như anh được
Liệu cô có sai khi bắt anh phải chờ lâu như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.