Kịch Bản

Chương 6


Đọc truyện Kịch Bản – Chương 6

Bạn thân? Không phải bạn trai hả? Lúc tỉnh táo lại tôi đã hỏi câu này ra miệng rồi.

Chị gái ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói với tôi: “Tôi nói giỡn thôi.”

Sau đó… kết quả mọi người hẳn là biết hết rồi… Tôi không hề suy nghĩ gì đi theo cổ luôn.

115L Bách ca hôm nay tán fan không: … Chủ thớt, cậu đã quên mất là mình đang thủ cái bàn của Hội sinh viên hả?

116L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều: Đây có tính là khởi động cốt truyện ẩn không!

117L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Cuộc thi thiết kế kia tôi biết nè! Bạn trai tôi cũng chuẩn bị ghi danh tham gia! Nhân tiện nói luôn, bạn trai tôi là bên ngành Máy tính.

118L Không vẽ được SSR không đổi danh: Ui ui ui! Anh giai là ngành Máy tính!

119L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Thứ cho tại hạ nói thẳng, ngành Máy tính có rất nhiều người đeo cặp đít chai, hằng năm chỉ ngồi phát phì chôn mình trong phòng ngủ đọc Harem.


120L  Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ, chị gái này cũng là người một nhà. (Sờ cằm)

121L Nặc danh: 

Làm sáng tỏ chỗ này một chút, lúc tôi đi theo chị gái ấy, người của Hội sinh viên đã cơm nước xong quay lại rồi. Đối phương còn ám chỉ tôi, kêu tôi giúp cậu ấy xin số điện thoại của chị gái.

Tuy tôi không có ảnh chụp, nhưng mà không thể không thừa nhận chị gái cực kỳ xinh đẹp. Lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong sáng bừng như trăng lưỡi liềm vậy đó. Ừm… gọi cô ấy là bạn học Trăng Lưỡi Liềm vậy.  

Bởi vì chiều không có lớp, bạn Trăng Lưỡi Liềm đưa tôi tới phòng ngủ của anh giai luôn. Ở đây tôi không thể không thêm một câu, bạn Trăng Lưỡi Liềm có thể đúng là bạn cực kỳ thân của anh giai thật, cho nên mới quen thuộc như ngựa quen đường cũ với phòng ký túc xá của anh giai như vậy.

Tiếp đây có lẽ cốt truyện tương đối phập phồng, trước tiên báo cho mọi người đu post này chuẩn bị tâm lý trước.

Trong nháy mắt đứng trước cửa phòng ngủ của anh giai, tôi hồi hộp tới mức tay chân đều không biết để đâu. Bạn Trăng Lưỡi Liềm giơ tay gõ cửa hai tiếng, cách một lớp cửa nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm từ xa truyền tới. Thậm chí tôi còn nghe ra, có lẽ đối phương mang dép lào, lúc bước đi đôi dép đạp trên mặt đất sẽ phát ra tiếng lẹp xẹp lẹp xẹp.

Tôi hồi hộp đến mức yết hầu căng chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, người bên kia cửa càng lúc càng gần, mỗi một bước dường như không nghiêng không lệch đều dừng ở đầu quả tim tôi. Giây tiếp theo, cửa chậm rãi mở ra từ bên trong.

Tôi không thay đổi sắc mặt hít nhẹ một hơi, dùng một nét mặt hoàn mỹ nâng mắt lên.

Một gương mặt hoàn toàn xa lạ xuất hiện trong tầm mắt tôi…

Mất công hồi hộp.

Nam sinh da ngăm đeo kính mở cửa cho tụi tôi vào, tập mãi thành quen nhìn bạn học Trăng Lưỡi Liềm hỏi: “Tìm cậu ấy?”

Bạn học Trăng Lưỡi Liềm gật gật đầu hỏi đối phương: “Cậu ấy không ở đây à? Chiều nay chẳng phải mấy cậu không có lớp hả?”


Bạn học Mắt Kính nhìn quanh phòng ngủ một vòng, lại chạy vào WC liếc mắt nhìn, hơi kinh ngạc đáp: “Nãy giờ tôi đeo tai nghe chơi game, không để ý lắm. Có thể cậu ấy ra ngoài lấy hàng gì rồi. Hay là hai người chờ một lát?”

Bạn học Trăng Lưỡi Liềm ừ một tiếng, đưa tôi tới chỗ bàn học của anh giai, kéo chiếc ghế dựa mà anh giai đã ngồi vô số lần ra, kêu tôi ngồi xuống. Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã ngồi trước bàn học anh ấy ngồi mỗi ngày, cả người tôi có chút không biết phải làm sao. 

Sau khi thất thần một lát bình tĩnh lại, tôi bắt đầu cẩn thận đánh giá bàn học của anh giai. Nói thật, bàn học của ảnh hoàn toàn không giống như hình ảnh mà tôi tưởng tượng, thậm chút còn có chút một trời một vực. Giữa bàn học là một chiếc laptop màu xám bạc, bên cạnh là một chồng sách vở chuyên ngành cao ngồn ngộn, lung lay sắp đổ như tháp nghiêng Pisa vậy. 

Hộp cơm trưa dùng một lần còn đặt trên bàn, chỗ ổ cắm điện là một đống dây sạc quấn lộn xộn. 

Cái này hoàn toàn tương phản với thông tin miêu tả về nhân vật trong những sách tôi từng đọc qua. Tôi luôn cho rằng ảnh hẳn sẽ là một nam sinh yêu, thậm chí còn có khả năng hơi cuồng sạch sẽ nữa mới đúng.

Đương nhiên, điều này không hề ngăn cản tôi vẫn thích ảnh như trước.

Đợi đâu chừng hai mươi phút, anh giai vẫn chưa thấy về. Bạn học Trăng Lưỡi Liềm lấy di động ra gọi cho anh giai, tôi liền nghe thấy tiếng chuông vang lên từ chiếc giường trên đầu tôi, hơn nữa còn không có ai nhận. Bạn học Trăng Lưỡi Liềm không khỏi bất lực hầy một tiếng: “Ra ngoài cũng không mang di động theo.” 

Bạn học Mắt Kính hình như tới giờ mới nhớ ra cái gì, nâng nâng kính suy tư nói: “Tối qua lúc ăn cơm hình như có nghe cậu ấy nói, hôm nay sẽ ra ngoài với đứa nào phòng bên cạnh.”

Cậu ta cúi đầu lướt lướt điện thoại, tiếc nuối ngẩng đầu: “Chỗ tôi không lưu số của thằng kia, nếu các cậu có việc gấp gì thì cứ lấy di động cậu ấy gọi thẳng qua đi.”


Bạn học Trăng Lưỡi Liềm nhẹ nhàng úi trời một tiếng, nhìn tôi xin giúp đỡ: “Con gái mà tuỳ tiện bò lên giường con trai hình như không tốt lắm? Hay là cậu lên lấy di động cậu ấy giúp tôi đi.” 

Thật ra lúc ấy tôi cũng rất muốn nói, chuyện này đâu gấp gì đâu, tôi có thể quay lại đây sau. Nhưng mà tôi không nói ra, tư tâm của tôi nói với tôi, nếu tôi bỏ qua cơ hội lần này, có thể sau này sẽ không bao giờ có lại nữa.

Cái giường anh giai ngủ mỗi tối, nhất định có lưu lại hơi thở và dấu vết của ảnh.

Sau đó tôi cởi giày ra leo lên trên, trên mặt vẫn một vẻ bình thản nhẹ nhàng nhưng lại ẩn giấu một tư tâm không muốn ai biết.

Giường của anh giai treo màn màu trắng, tôi giơ tay nhấc chân bò lên trên. Đầu gối mới quỳ lên thành giường thì bên tai nghe được một tiếng động rất nhỏ. Tôi kinh ngạc nâng mắt. 

Tôi nghĩ mọi người chắc cũng biết tôi thấy gì.

Đúng vậy, tôi thấy anh giai sống sờ sờ gần trong gang tấc. Ảnh chống một tay, mái tóc đen hơi loạn trên đỉnh đầu, nghiêng người híp mắt nhìn về phía tôi. Lúc mở miệng giọng rất lười biếng, là kiểu khàn khàn gợi cảm chỉ có khi mới tỉnh ngủ. Giọng nói không vui chất vấn tôi: “Cậu đang làm gì?”

Tôi mấp máy môi mãi mà không trả lời, cảm giác trong lồng ngực mình bùm chíu một tiếng, như pháo hoa nở rộ giữa không trung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.