Đọc truyện Kịch Bản – Chương 5
104L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan:Hai vị lầu trên ơi, chẳng lẽ không chú ý tới thông tin ẩn trong lời nói của bạn gái anh giai kia hả?!
105L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều:Nhịn không được quay lại đọc qua… Hình như nhìn trộm được một bí mật không muốn ai biết rồi… Chủ thớt lại là…
106L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được:Không sai, chủ thớt là một cô nàng lớn lên rất đẹp trai.
107L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****:Đầu năm nay con gái đẹp trai mà không chơi bách hợp có thể nói là cực kỳ hiếm.
108L Anh giai có thiếu bạn trai không: Chủ thớt đương nhiên là con gái rồi, đây là truyện không thể nghi ngờ. Mong các vị trong post chú ý cách trả lời nhá. Phải biết rằng một số lãnh đạo thỉnh thoảng cũng sẽ lén vào đọc bài, mọi người không nên mang rắc rối không cần thiết tới cho chủ thớt nha. (mỉm cười)
109L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Ngại quá hê hê hê. Bây giờ tôi xóa cái comment kia đây!!!
110L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều:Không sai!!! Cái anh đại Giang sơn nói chính là ý tôi muốn nói!!!
111L Trời tối mời nhắm mắt:Vì sao cảm thấy có vài người trong post cố ý bẻ lái??? Chủ thớt rõ ràng là đồng tính luyến ái mà??? Ghê tởm.
112L Chị gái có gai: Úi tổn thọ, trong post hình như có thứ gì không sạch sẽ trà trộn vào! Áo đỏ mau tới xử lý @Giang sơn.
113L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được:Đã xóa comment, đã cấm IP. Sau này nếu có gặp mấy ID kiểu thiểu năng trí tuệ thế này, xin cứ thẳng tay tag tôi, cảm ơn. (mỉm cười)
114L Nặc danh:
Tuy rằng không biết vì sao mới mấy ngày không vào mà một số comment đã bị xoá mất. Có điều cái này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của tôi. Lầu 103 ơi sự tồn tại của cậu thật là giống như tiên tri trong Ma sói, câu chuyện lại có chuyển biến mới rồi. Bây giờ tôi không hề muốn yên tĩnh chút nào, tôi chỉ muốn xuống lầu chạy vòng vòng.
Đừng hỏi tôi đang đi xuống lầu nhà ai.
Anh ấy đúng là một sự tồn tại lẳng lẽ như thần.
Sau khi phát hiện mình thất tình, cả người tôi luôn uể oải không nâng tinh thần lên nổi. Bạn cùng phòng đại khái không nhịn được hành vi của tôi nữa, thay đổi rất nhiều cách kiếm chuyện cho tôi làm.
Ngày hôm qua ban tuyên truyền Hội học sinh bắt đầu phát phiếu tham gia tiệc đón chào sinh viên mới ở quảng trường trước ký túc xá, khoảng hai giờ chiều bạn cùng phòng của tôi lôi tôi từ trên giường dậy, đi ra ngoài bắt thủ ở bàn của ban tuyên truyền, phải đợi đối phương cơm nước xong mới có thể đi được.
Lúc ấy dự báo thời tiết mới báo sẽ có mưa to, hai giờ chiều mà mặt trời bị mây đen che kín không còn kẽ hở, trời tối sầm như có thể vắt ra nước. Tôi chống đầu nhắm hờ mắt mơ màng sắp ngủ, đương nhiên là không có ngủ thiệt.
Nếu thật sự ngủ gật, 80% là sẽ bỏ qua bạn gái của anh giai. À, không đúng, bây giờ đã không thể gọi là bạn gái nữa. Cô ấy mặc một chiếc váy chiết eo màu đen, mang giày cao gót lộp cộp lộp cộp bước ngang qua mặt tôi.
Tôi nhận ra nửa bên gương mặt của cô ấy trước, lúc phục hồi tinh thần mới sực nhận ra mình đã gọi cổ lại rồi.
Cô gái kinh ngạc quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, có lẽ là hoảng sợ vì tôi tự nhiên bước lại gần. Nhưng mà có một chỗ làm tôi tương đối để ý, cũng không biết có phải là ảo giác của tôi không, trong khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy tôi, khoé miệng hình như hơi cong lên, ánh mắt cũng toát ra vẻ vui mừng không dễ phát hiện.
Có điều tôi vẫn cảm thấy… có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi. Dù sao tôi cũng đâu phải chuyên gia phân tích nét mặt.
Thế là tôi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt tự nhiên chỉ vé vào cửa trên bàn hỏi cổ: “Bạn học, tiệc đón mừng sinh viên mới của ngành chúng tôi, muốn tới thử không?”
Cô gái không trả lời tôi ngay, mà cầm lấy một tờ đọc kỹ chốc lát, rồi mới ngẩng đầu hỏi tôi: “Cậu ở trong Hội sinh viên của ngành à?”
Tôi hơi ngạc nhiên là cổ không nhớ tôi, chỉ vào tờ tuyên truyền xua xua tay: “Không phải tôi, bạn cùng phòng của tôi làm trong Hội sinh viên, tôi giúp bọn họ vẽ tranh tuyên truyền thôi.”
Cô ấy dường như không hề kinh ngạc với câu trả lời của tôi, thậm chí còn có chút tươi cười kiểu… ừm… hiểu rõ trong lòng. Cổ à một tiếng thật dài, đôi mắt lấp lánh hỏi tôi: “Tôi có một người bạn khác giới rất thân, đang chuẩn tham gia một cuộc thi nhỏ về thiết kế trò chơi, cần tìm một hoạ sĩ, có trả thù lao nữa. Tôi cảm thấy cậu rất thích hợp, cậu nghĩ sao?”
Cũng không biết là ảo giác của tôi hay là bản năng tôi quá nhạy cảm với một số chữ trong lời cô ấy, tôi thoáng có cảm giác khi cổ nhắc tới “một người bạn khác giới rất thân”, mặt không đổi sắc hơi nhấn nhấn giọng.
Tôi kiềm chế nỗi hiếu kỳ đang ngo ngoe rục rịch trong lòng, cố tự nhiên bình tĩnh nói với cổ: “Tôi thì được thôi, chỉ không biết là bạn của cậu yêu cầu phong cách nào?”
“Phong cách à… tôi cũng không rõ lắm. Để tôi hỏi giúp cậu một chút.” Cô ấy nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, như là nhớ ra chuyện gì quan trọng, búng tay nhẹ một phát, “Người bạn của tôi cậu cũng gặp rồi đó. Ở trước cửa tiệm trà sữa trong phố ăn vặt tối hôm trước.”
Lúc đó tôi lập tức sững sờ tại chỗ.