Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 90: Cuộc hẹn sau giờ học
Izu suýt nữa đã hét lên, cũng may mà cô kịp thời tự đưa tay “niêm phong” miệng mình lại. Tuy nhiên nét thảng thốt vẫn còn nguyên trên gương mặt xinh xắn của cô:
– Như vậy thì không ổn chút nào. Gia đình anh đã làm giấy xin phép nghỉ học cho Sal chưa?
– Nếu làm rồi thì anh đâu có đứng đây. Quy định trường ép làm ba cái giấy tờ này khó khăn muốn chết.
– Nhưng… khó thì khó chứ… anh không thể thay thế Sal mãi được.
– Tai sao không? – Dara vẫn làm mặt tỉnh mà trả lời.
– Vì như thế thì “anh” ở 12A12 sẽ bị đuổi học mất. Anh đâu thể phân thân chứ!
– Nếu vậy thì cứ để cho trường đuổi. Giữ được slot cho Sal chẳng phải là tốt hơn vị trí A12 sao?
– Nh… nhưng… kiến thức ở A1 nâng cao hơn rất nhiều. Tụi em lại sắp phải trải qua không ít bài kiểm tra. Mỗi học sinh sẽ được sắp xếp trong một không gian ảo riêng nữa. Không chừng đề kiểm tra cho SSS còn khó hơn gấp bội…
– Anh hiểu mà, cô bé. Cám ơn đã lo cho anh.
Dara trước sau vẫn không thay đổi nét mặt, ngay cả khi anh “vô tình” nghe được vài lời trong tiềm thức của cô gái: “Em lo là lo cho Sal thì có!”.
– Izu – chan, em cứ yên trí một điều là anh sẽ không bao giờ làm điều gì gây bất lợi cho Sal. Còn cái đề đó… không đến mức gây khó khăn cho anh được đâu!
Izu giật mình úp đề thi vào người:
– Anh không được nhìn trước đề. Cái đấy gọi là gian lận đấy!
– Gian lận được sao? Chút nữa kiểm tra liền luôn mà! Hơn nữa, chẳng phải cửa lớp ngay trước mặt rồi sao?
– Ừ nhỉ! – Izu chép miệng – Mà… Mochi có biết chuyện anh thế này không?
Dara không trả lời ngay. Anh hỏi ngược:
– Em có nhớ, vào giờ ra chơi, thằng nhóc đó đã đưa cho anh thứ gì không?
– Hm… Taiyaki nhân phô mai.
– Đúng rồi đấy! – Dara nháy mắt một cái – Giữa anh và Sal có một chút khác biệt ở điểm ăn uống. Sal thì mê đồ ngọt vô tội vạ, còn anh thì hay ăn bánh mặn cơ. Nếu Mochi không biết thì nó không chuẩn bị chu đáo như thế đâu!
Izu gật gù. Vậy ra, đến cuối cùng thì cô vẫn chậm hơn hắn. Tại sao cô không thể thắng hắn được ở bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào nhỉ?
– Quào! Hai em nhanh nhẹn thật. Có lẽ hai đứa đã phải rất cố gắng nên mới có thể trở lại sớm như thế. Thầy có lời khen ngợi đấy.
Izu hơi tái mặt. Cô nghĩ là thầy đang giễu cợt, nhưng khi cô trông xuống cả lớp, cô chẳng ai tỏ thái độ nào khác lạ ngoài vẻ mặt ngạc nhiên cả. Bất giác cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường ở cuối lớp.
9 giờ 7 phút.
Cô và Dara chỉ mới vừa rời khỏi lớp có bảy phút?
Cái phòng giáo viên ấy ở tuốt luốt dãy nhà bên cạnh. Hơn nữa Dara đã “góp phần” kéo không ít thời gian ở cái đoạn Kabe – don ấy. Cô không rõ là đã trải qua bao lâu, nhưng chắc chắn không thể là bảy phút, vậy mà tại sao…
Bất giác cô liếc mắt sang ông anh bên cạnh với ánh mắt đầy nghi vấn. Anh ta vẫn chẳng có lấy một chút biểu hiện ngạc nhiên, lẽ nào…
– Cảm ơn thầy. Đây là trách nhiệm của chúng em mà.
Dara mỉm cười đặt chồng đề cương lên bàn giáo viên. Nụ cười của anh suýt nữa đã khiến các nữ sinh trong lớp ngây ngất đến mất đi nhận thức. Thầy giáo căng thẳng quẹt giọt mồ hôi trên trán, thầm than: “Sal – kun à, lớp sắp kiểm tra đó em, em định làm cho các em nữ ở đây rớt kiểm tra hết hay sao?”
Dara đột ngột tắt ngay nụ cười. Cũng may là thầy kịp nhắc nhở trước khi anh gây họa cho cái lớp tuyển này. Chàng trai chép miệng.
“Trời sinh đẹp quá cũng thật khổ!”
—
Ánh chiều nhập nhoạng ráng vàng. Cả khuôn viên trường Kokka gần như đã rơi vào yên ắng sau khi tiếng chuông báo ra về vang lên độ hơn hai mươi phút. Chỉ là tạm yên ắng thôi, vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, học sinh trường Kokka vẫn chưa về hết.
Ví dụ như có một cô bé xinh xắn nào đó đang ngó ngang ngó dọc trong khuôn viên rộng lớn của trường. Hoặc là một cô bé đáng yêu nào đó đang đứng trên tầng cao lớp học, chớp mắt ngạc nhiên nhìn cô bé ngó nghiêng bên dưới.
– Ủa, kia chẳng phải là Miko sao? Cậu ấy làm gì mà chưa về thế nhỉ?
Izu nghiêng nghiêng đầu chăm chú. Kia đúng là cô bạn mộng mơ Miko bàn sau rồi. Nhưng sao giờ này cô ấy còn lảng vảng ở đây? Hơn nữa, trông cô ấy khá cẩn trọng. Cô ấy có điều gì phải che giấu sao?
A, hướng đó, là hướng tới Green Garden cơ mà.
Chẳng lẽ Miko có hẹn với ai ở đó?
Chẹp, lén lút như thế mà đi vào Green Garden, không phải là gặp bạn trai thì gặp ai?
Chợt, Izu nhớ lại cái lần Otae hẹn Jun đến đó và suýt nữa đã xảy ra ẩu đả nếu cô không đến kịp. Có vẻ như cái nơi thơ mộng ấy không hẳn chỉ là nơi hẹn hò nhỉ?
Nghĩ thế, Izu không ngần ngại gì nữa. Cô khóa cửa lớp rồi tiến ra hành lang. Nhớ lại, hồi nãy, sau khi kết thúc bài kiểm tra và được đưa ra ngoài không gian ảo, Izu đã tá hỏa khi thấy Dara cùng Mochi ra trước tự bao giờ, trong cái tư thế gục mặt xuống bàn ngủ không biết trời trăng gì. Mochi thì chẳng đến lượt cô lo, nhưng ông thần kia chẳng biết đã ngoáy cái gì trong bài làm của Sal rồi.
Trở lại với Miko, sau khi nhận mảnh giấy của Dara ở cuối tiết Toán, cô đã khá sửng sốt bởi nội dung trong đó: “Cuối giờ học, anh chờ em ở GG. Anh có chuyện muốn nói về năng lực thấu cảm của em!”
Chỉ ngắn ngủi vài chữ thế thôi, Miko đã biết bản thân phải làm gì: Xé vụn, đốt… hoặc bất cứ cách thức nào đó để phi tang mảnh giấy. Năng lực thấu cảm của cô, cô tuyệt đối không muốn người khác biết. Huống chi… anh ta đã biết rồi. Cô thật sự nghĩ không thông. Anh ta chẳng phải là mới gặp cô lần đầu thôi sao? Sao lại có thể nói chính xác năng lực của cô như thế?
Anh ta đột nhiên hẹn gặp thế này, chắc là sẽ cho cô biết nguyên nhân thực sự thôi. Thôi thì… cũng chẳng còn cách nào khác, cứ gặp anh ta một phen cái đã. Anh ta làm Hội trưởng, được nhiều người quý mến đến thế, có lẽ không đến nỗi là kẻ xấu xa.
Green Garden đã ở ngay trước mắt, Miko nhanh chân chạy qua chiếc cổng lớn với không ít hoa và các loại dây leo bám trên đó. Bước trên con đường trải đá cuội uốn cong theo những đóa thực vật xinh đẹp lạ mắt, Miko dáo dác tìm quanh.
Nơi đây vốn đã đẹp nay lại càng trở nên đẹp hơn với cái vẻ dịu dàng nhuốm chút buồn của buổi hoàng hôn. Cây và lá xen kẽ, dày đặc khiến cho tầm nhìn trở nên hạn chế hơn hẳn. Mặc dù đã tiến khá sâu vào Green Garden rồi nhưng Miko vẫn chưa trông thấy bóng dáng của người hẹn cô ra đây. Trong lòng cô gái thầm trách tại sao bản thân không chịu hỏi kĩ địa điểm chứ, khu vườn rộng thế này cơ mà… Cả cái ông anh kia nữa, không nghĩ ra điều này hay sao mà trốn biệt đâu chẳng biết. Ít nhất thì cũng phải đứng ở đâu gần gần cửa ra vào một chút chứ. Cặp giò tội nghiệp của cô sắp rệu rã hết cả rồi…
Cái ông ôn thần này, có khi nào anh ta cho cô “leo cây” không? Ở đây, không thiếu cây cối đâu.
– Em rủa anh hơi nhiều đấy cô bé. Anh chỉ hơi la cà một chút thôi, không nghĩ bản thân lại tiến sâu đến mức này.
Giọng nói của Dara chợt vang lên ngay phía sau Miko khiến cô giật mình, suýt nữa đã buột miệng hét lên.