Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 89: Sự vắng mặt của Sal


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 89: Sự vắng mặt của Sal

– Không phải là em đã nghe hết rồi sao?

Dara nhếch môi cười. Trông chàng trai lúc này đúng là đã “cực kỳ nguy hiểm”.

– Anh… lẽ nào, anh có thể đọc được suy nghĩ của em?

Bây giờ Izu mới ngẫm lại, trong suốt khoảng thời gian làm việc chung, Dara không ít lần nhanh miệng nêu ra những ý kiến đóng góp trùng khớp với những ý kiến vừa nảy ra trong đầu cô. Nghi vấn này càng trở nên đáng ngờ hơn khi Dara vẫn không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào. Anh tiếp tục giữ nguyên nụ cười nửa miệng ấy mà đứng đối diện với cô gái:

– Anh đoán cả đấy!

Nụ cười của anh, vừa tự tin vừa giễu cợt, lại vừa có khí chất bức người khiến Izu bỗng cảm thấy nhịp tim của mình gia tăng tần suất. Tuy nhiên, việc Dara không phủ nhận mà chỉ buông ra vài từ đơn giản theo kiểu nửa thật nửa đùa ấy càng làm cho cô nghi ngờ.

Hít sâu một hơi, Izu nén mớ cảm xúc hỗn độn của mình lại, nghiêm nghị nhìn xoáy vào đôi đồng tử bàng bạc ngạo nghễ sâu không thấy đáy kia, chầm chậm buông ra câu nghi vấn từ lâu vẫn giữ trong lòng:

– Rốt cuộc, mọi người còn giấu em bao nhiêu bí mật vậy?

Dara có hơi bất ngờ trước câu hỏi của Izu. Anh không nghĩ rằng cô sẽ hỏi thẳng anh như vậy. Cô bé này, càng lúc càng thú vị rồi. Chẳng trách sao…

Chẳng trách sao mà ngày ấy lại có thể khiến cho thằng nhóc máu lạnh kia mềm lòng.

Chợt, chàng trai đưa tay đến…

“Đon”.

Bàn tay trái của Dara đột ngột vỗ lên khoảng tường bên trên Izu, rồi nhanh chóng áp cả khuỷu tay xuống. Tư thế này… quá thân mật, thật không khác mấy so với chiều hôm qua.

Gần… gần quá rồi…

Chỉ cần ngước lên một chút, Izu liền bắt gặp gương mặt thanh tú với những đường nét tuấn mĩ mê hoặc ấy. Đôi mắt anh vừa ánh lên một vẻ tà mị vừa ngây ngất lại vừa đáng sợ. Izu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn. Không gian xung quanh như đóng băng lại. Nụ cười trên môi đã anh tắt ngấm tự lúc nào, chỉ còn lại giọng nói trầm trầm nhè nhẹ rót trên vành tai cô gái:

– Hôm qua, anh đã nói những gì, em quên rồi sao?


Hôm qua…

Điều mà Dara đã nói hôm qua sao?

“Có những chuyện, em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu!”

Em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu…

Đây là điều mà anh muốn cảnh báo với em sao?

Nghĩa là mọi người… thật sự vẫn còn nhiều điều giấu em?

Vậy ra, em vẫn là người dưng sao?

Tại sao mọi người luôn bí ẩn như vậy chứ?

Em đã rất cố gắng… để làm bạn với mọi người cơ mà!

Vậy mà tại sao… mọi người… cứ mãi xa tầm với của em như thế…

Izu hơi cúi đầu xuống, cắn cắn môi xúc động. Cũng vì thế mà cô không hề nhận ra ánh nhìn của Dara đã dịu đi nhiều.

Anh đã nghe hết những lời lẽ đáng yêu mà cô vừa nghĩ.

Chàng trai cười nhẹ:

– Chẳng ai muốn giấu em cái gì đâu. Bọn anh… vốn là có lí do riêng.

Vừa nói, anh vừa đưa ngón trỏ ở tay phải lên, di chuyển dần đến mi tâm cô gái. Chợt…


Ngón trỏ của anh bị bàn tay nhỏ nhắn của Izu tóm gọn. Cô gái nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị trong đôi mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của đàn anh:

– Anh lại định dùng “Kabe – don” để quyến rũ em đấy hả? Vô ích nhá! Em không có làm fan nữ của anh đâu.

Dara nhìn Izu với ánh mắt đầy thú vị. Khóe môi anh nhếch lên hóm hỉnh:

– Vậy nếu nãy giờ không phải là anh mà là nhóc Mochi thì sao?

Nghe đến cái tên “Mochi”, vẻ bình tĩnh mà Izu vừa khó khăn lắm mới lấy lại được liền nhanh chóng tiêu biến, thay vào đó là khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai cùng tiếng tim đập loạn nhịp:

– M… Mochi…

– Phải, Mochi, với cái tư thế thân mật như thế này, gần với em như thế này, nhìn em say đắm bằng một ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ nhàng thủ thỉ vài câu ngọt ngào…

Vừa nói, gương mặt thanh tú của Dara càng áp sát khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng kia. Ngón tay đang bị Izu nắm giữ dần cong lại, những ngón thon dài từ từ vươn ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái. Anh tiếp tục hạ giọng mê hoặc:

– Gần… Đúng rồi, gần thêm chút nữa như thế. Chỉ cần rút ngắn khoảng cách một chút nữa là có thể…

– S… so sánh gì mà kì cục! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. Anh… tào lao quá! Lo mà đi lấy tài liệu đi kìa. Nãy giờ mất bao nhiêu thời gian rồi, anh muốn nghe thầy trách em hả?

Izu đột ngột nhắm tít mắt vùng tay đẩy Dara ra rồi phùng má bỏ đi một nước, giấu biệt cái khuôn mặt đỏ như gấc chín của mình.

Chàng trai chỉ biết phì cười mà thong thả bước theo.

Cô bé này, rõ ràng là không thoát khỏi lưới tình mà. Mới nghe đến tên thằng nhóc đó đã thay đổi thái độ ngay rồi.

Chậc, nhưng mà, hai đứa này càng thân với nhau, anh lại càng cảm thấy lo lắng…

Lo cho một cô gái xinh đẹp đã từng hết lòng vì người mình yêu…


Lo cho một thằng ngốc lãnh khốc mà lụy tình…

—​

Trông thấy mớ sách đề cương và giấy kiểm tra trong ngăn tủ số 9, Dara không nén được cảm thán:

– Ái chà, hồi nãy nếu mà anh không đi theo thì bây giờ em sẽ giải quyết đống của nợ này thế nào đây!

– Ui! Nhiều thật nhỉ? Đề cương dày quá mà.

– Đừng lo, anh vẫn có thể cân được hết mà!

– Ấy, không được! – Izu xua xua tay – Em là người xung phong xuống lấy đồ, đâu thể để anh ôm hết được.

Dara mỉm cười, nháy mắt:

– Vậy em giữ giấy thi đi!

Izu bặm môi gật đầu, né đi ánh mắt trêu ghẹo quá sức nguy hiểm kia.

Phân chia xong xuôi, hai bạn trẻ một nam một nữ của chúng ta rảo bước trở về lớp. Bước thì bước đó, nhưng có vẻ như tâm trí Izu vẫn còn lãng đãng nhớ những lời Dara nói ban nãy. Tại sao khi ấy cô lại xúc động như thế chứ? Mochi, hắn ta dù sao cũng chỉ là… chị em tốt thôi mà.

– Izu – chan này!

Dara đột ngột lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô gái.

– Vâng, em nghe!

– Em sẽ giúp anh việc này chứ?

– Việc này? Ít nhất em phải biết đó là việc gì chứ!

Dara phì cười:

– Em không cần phải dùng ánh mắt nghi hoặc ấy nhìn anh đâu, anh chỉ cần em giữ kín chuyện anh giả mạo Sal là được.


Izu tròn mắt, rồi quay trước quay sau quan sát. Thấy không có ai, cô mới hạ giọng lo lắng:

– Anh cẩn thận. Việc này mà lộ ra là anh tiêu đó.

– Anh biết chứ. Vậy nên anh mới nhờ em. Thấy em lo lắng như thế, chắc là đồng ý rồi nhỉ?

Izu cắn môi, cặp lông mày vẫn chưa giãn ra được:

– Chẳng phải anh đã nói là còn có nhiều người khác nhận ra anh sao? Liệu họ…

– Họ sẽ giữ kín mà! Chỉ còn mỗi em thôi. Anh không ép em đâu. Em là Hội trưởng Hội học sinh, em có quyền tố giác anh. Cùng lắm thì cả anh với Sal cùng nhau nắm tay tung ta tung tăng đi ra khỏi trường thôi.

Cách nói chuyện dí dỏm với nụ cười tươi như hoa của Dara chẳng làm cho Izu cười nổi. Đành rằng cô là Hội trưởng, nhưng dù sao cũng làm việc với nhau bữa giờ, bảo cô tuyệt tình đi vạch mặt bạn bè… cô không làm được. Huống chi, Dara lại là người đã “nhắm mắt làm ngơ” khi bắt gặp cô leo qua cổng rào của trường, cô mà lấy oán báo ân như thế thì thật quá tệ rồi.

– Em… xem như là không biết chuyện này. Nhưng nhỡ như anh bị người khác phát hiện tố lên thì em cũng không thể cho qua được nữa. Vậy nên… anh nhớ cẩn thận!

Izu chầm chậm buông vài chữ cuối ra, như muốn cảnh báo cho Dara phải thật cẩn trọng. Quy định của trường vốn là rất gắt gao với những trường hợp kém trung thực. Dara không quá ngốc để không biết điều này. Anh chỉ cười nhẹ:

– Anh nhớ mà!

Đi được một đoạn, bỗng Izu sực nhớ ra điều gì, cô đứng chựng lại:

– À, senpai, như vậy, khi nào Sal mới đi học lại?

– Anh không biết nữa! – Dara đáp tỉnh queo – Nó có việc phải trở về nhà gấp, chẳng biết có trở lại không.

Kabe – don là kết hợp giữa từ “kabe” – bức tường và “DON” – tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường.

Về nghĩa đen, “Kabe Don” là từ ngữ thể hiện hành động đấm tay vào tường để gây nên tiếng động. Từ tiếng Nhật này thường được dùng trong các tình huống sau:

1. Tại các khu chung cư, nếu nhà bên cạnh làm ồn gây ảnh hưởng đến xung quanh, người Nhật sẽ dùng Kabe Don – đấm tay vào tường tạo tiếng động, để nhắc nhở.

2. Thể hiện một tình huống thường thấy trong manga và anime, khi nhân vật nam dồn nhân vật nữ tựa lưng vào tường sau đó Kabe Don – đấm tay vào tường gây ra tiếng động, và sau đó là… một lời tỏ tình, một nụ hôn ngọt ngào, hay những lời thủ thỉ yêu thương… Kabe-don trở thành hình ảnh lãng mạn đối với nhiều cô gái, hy vọng rằng một chàng trai dễ thương (tốt nhất là cao hơn nhiều so với họ) sẽ giữ họ lại sát với tường và đến gần một cách lãng mạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.