Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 7: Tóc dài bạch kim! Náo loạn 12A12!!!
Cùng giờ đó, tại một quãng hành lang ở tòa nhà C, cụ thể là quãng hành lang ngay trước cửa lớp 12A12 nằm trên lầu ba, một nam sinh cực điển trai với style lạ mắt đang đứng mơ màng ngắm cảnh sân trường phía dưới, trên tai còn gắn chiếc tai nghe sợi mảnh màu đen cá tính, điện thoại gắn với tai nghe được để trong túi quần.
Chàng trai không hề biết rằng anh đang trở thành tâm điểm của các nữ sinh 12A12 với ngoại hình khá ấn tượng của mình:
Dáng người cao dong dỏng. Làn da trắng đến mức muốn hòa quyện luôn vào không gian ở đó, càng hợp hơn với bộ đồng phục áo khoác đen quần đen của các lớp thường. Mái tóc bạch kim để xõa dài qua cả thắt lưng, vốn đã sáng lại càng sáng lấp lánh hơn dưới ánh bình minh. Đôi mắt bàng bạc đẹp đến mơ màng đang cụp xuống ngắm sân trường. Chiếc mũi cao thanh tú. Cả cái miệng trông cũng thật khả ái. Nói chung là chẳng có gì để chê ở chàng trai này cả.
Lúc này, từ cửa lớp của 12A12, có một nam sinh quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng đang tiến về phía chàng trai.
– Chào cậu! Tớ là Takashima Takumi, lớp phó kỉ luật của 12A12. Cậu có thể gọi tớ là Takumi – san! – Nam sinh đạt chuẩn “thanh niên nghiêm túc của năm” mỉm cười lên tiếng.
Chàng trai tóc bạch kim ngạc nhiên giương đôi mắt ngơ ngác nhìn Takumi khiến hắn khẽ giật mình.
“Ôi trời! Thằng này mà là con gái thì chắc mình đổ chỏng gọng rồi!”
Takumi đằng hắng vài cái, cố lấy lại bình tĩnh, rồi anh chỉ tay vào tai mình ý bảo đối phương tháo tai nghe.
– Không sao! Có gì cậu cứ nói! Điện thoại tớ còn chưa bật nguồn mà!
Chưa bật nguồn? Thế đứa nào nãy giờ đứng nghe nhạc như đúng rồi? Thắng này đùa mình chắc?
Takumi cười méo xệch:
– Vậy cậu mang tai nghe làm gì vậy?
– Jun nói là làm như vậy trông tớ rất hút gái! – Chàng trai hồn nhiên đáp.
Takumi dở khóc dở cười. Không những hút gái mà còn hút cả trai nữa. Chẳng biết đứa nào xúi không biết.
– Thôi giờ vô vấn đề chính nhé! Tớ có xem qua danh sách lớp bữa trước, cậu là mem mới phải không?
-Ờ! Tớ là Tian Dara, học sinh chuyển trường!
– Thế thì đúng rồi! Chào mừng cậu đến với Kokka School nhé! Mà nè, lớp mình dù là A12, nhưng không phải lớp quậy quọ gì đâu, chỉ là lực học kém người ta một chút thôi nên cậu đừng lo lắng gì nhé, dù gì cũng là học sinh trường điểm mà! Vậy nên… kỉ luật vẫn phải thực hiện tốt…
Dara vừa nghe vừa ngoan ngoãn gật đầu. Takumi hài lòng, tiếp:
– Mà xíu nữa là Giáo viên chủ nhiệm vào lớp rồi, sẽ không hay chút nào nếu… – Takumi bỗng ngừng lại liếc mắt về phía cổ của Dara – Nếu cậu không đeo cà vạt.
Dara ngạc nhiên nhìn xuống ngực mình, rồi ngẩng đầu nhìn sang Takumi, rồi lại nhìn xuống…
Bất giác la toáng lên:
– Trời ạ! Cái tên quỷ sứ Mochi! Chỉ toàn lo cho nhóc Sal, không thèm đoái hoài gì đến ta mới để ta quên đồ thế này đây…
Takumi suýt bật cười, rõ ràng là mình quên mà lại đi đổ thừa cho người ta.
– Chưa hết đâu! Cả tóc của cậu nữa! Nó thật sự đâu có hợp với học sinh chúng ta phải không nào? Vậy nên thay mặt cả lớp, tớ mong cậu thực hiện đúng với kỉ luật của nhà trường nhé!
Dara ngượng nghịu gãi đầu, cười trừ:
– Tớ hiểu rồi Takumi – san, bây giờ tớ sẽ xuống mua cà vạt liền đây. Còn chuyện mái tóc của tớ thì…
Bất giác chàng trai ghé sát lại gần Takumi, đôi môi tắt nụ cười, giọng trầm đến đáng sợ, và dưới ánh mắt bàng bạc ấy lóe lên tia hàn quang rợn người:
– Không đến lượt ngươi quản đâu!
Một quãng lặng thoáng qua…
– Cậu… cậu nói gì vậy… Dara – san? – Mãi một lúc Takumi mới lắp bắp được vài chữ. Trong đầu vẫn ngớ ngớ ngẩn ngẩn chưa bắt kịp tình huống.
Có phải mình tưởng tượng ra không vậy? Đôi mắt ấy vừa rồi còn rất thân thiện mà! Sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ!
Chàng trai tóc bạch kim lại cười tươi rói như chưa có chuyện gì xảy ra:
– Vậy nha! Takumi – san, cậu có thể an tâm về lớp rồi!
Takumi cố nặn nụ cười, nhưng càng cười lại càng gượng gạo, tay chân tự nhiên mất lực dần mà chẳng hiểu tại sao:
– À… ờ… được rồi, tớ vào… vào đây!
Trong khoảnh khắc cậu lớp phó quay đầu định đi về phía cửa lớp, bên tai vẫn kịp nghe loáng tháng vài âm sắc đáng sợ:
– Đừng có dại mà đặt luật lệ cho ta nữa nhé!
Takumi tội nghiệp lủi thủi về lớp, càng tội nghiệp hơn khi vừa vào đến lớp đã bị tụi con gái xông tới hội đồng không thương tiếc:
– Takumi đáng ghét, dám làm khó Bạch hoàng tử của tụi này hả?
– Takumi – kun, ông chán sống rồi chắc…
– Bộ ông định biến người ta trở thành cái tên nhàm chán như ông á hả?
– Mài hả bưởi, bỏ nha…
Từng âm thanh vọng ra, càng ngày càng lớn. Quãng hành lang ngay chỗ 12A12 bỗng chốc nháo nhào. Dara chép miệng:
– Tội nghiệp, không biết làm gì để nhiều người ghét vậy không biết? Chắc tại bình thường siết kỉ luật gắt gao quá đây mà!
– Anh Dara!!!
Chưa kịp nói dứt câu, bỗng đâu có tiếng gọi.
Nói chính xác hơn là tiếng hét.
Hét toáng. Như xé toạc cả tiếng ồn trong lớp kia, khiến nguyên lớp 12A12 phải giật mình ngừng lại ngó ra ngoài xem đứa nào mới sáng mà đã ồn ào đến vậy. Để rồi tất cả phải há hốc mồm…
“Vù”.
Tiếng bước chân chạy mà nhẹ như tiếng gió…
Chỉ kịp thấy một bóng dáng mảnh mai vụt qua…
Đôi chân xinh đẹp khẽ điểm một cái, tung người trong không trung. Mái tóc xanh như nước ấy cũng theo đà tung bay trong gió…
Kịp thấy cả làn da trắng muốt không tì vết…
Đôi tay thon thả với những ngón tay nhỏ nhắn ấy đưa ra, trong tích tắc…
Ôm chầm lấy Dara…
Mái tóc bạch kim và xanh biển hòa quyện vào nhau…
Thế nhưng chàng trai không hề bị mất đà. Anh chỉ vừa nghiêng về sau một chút nương theo cô gái nhỏ rồi đứng vững lại ngay, cứ như việc này đã xảy ra quá quen thuộc rồi.