Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 6: Nụ cười tỏa nắng


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 6: Nụ cười tỏa nắng

Bước vội qua con đường trải đá, Izu tay bấu chặt quyển sách, gương mặt hằm hằm vẫn chưa hết vẻ ấm ức. Cô vừa đi vừa rủa cho quỷ tha ma bắt cái tên đáng ghét mới dám bật cô đi. Rồi cô nhìn xuống quyển sách. Nó dày lắm, nhưng cầm rất chắc tay. Bìa sách cứng,màu nâu. Chất liệu giấy thì không chê vào đâu được.

Trên góc có một chữ kí bằng tay khá thanh thoát. Giữa bìa sách được khắc vài chữ nổi màu vàng bóng loáng: THIÊN VĂN HỌC.

– Chậc, lớp mình lại có thành phần đọc cái thể loại sách cao siêu như vậy sao?

Izu lẩm bẩm. Ban nãy cô có việc đi ngang qua tòa nhà C. Bất chợt có một cô bé xinh xắn có mái tóc màu xanh biển ở khối Mười chạy lại, nhờ cô chuyển quyển sách tới Sal Tian ở 12A1 giùm.

– Sal Tian! Cái tên nghe lạ quá! Chắc là mem mới rồi… Mem mới… Có khi nào…

Ánh mắt Izu chợt sáng lên.

“Có khi nào là một trong hai SSS vừa mới chuyển đến không?”

– Cẩn thận…

– Ối da…!!!

“Bịch”…

Izu nhăn mặt. Cô vừa bất cẩn va vào người nào đó khiến cho cặp bàn tọa của cô bị nện xuống đất đau điếng.


Cái ngày quái gì vậy không biết nữa? Mới sáng sớm mà gặp toàn cái chuyện âm tào địa phủ gì đâu không!

Izu vừa định mở miệng gắt thì bỗng đâu một bàn tay thuôn gọn lịch lãm đã đưa đến trước mặt cô từ lúc nào. Izu ngước lên thì lập tức bắt gặp một đôi mắt bàng bạc thần bí đẹp đến huyền ảo đang nhìn cô lo lắng:

– Thật xin lỗi! Tớ bất cẩn quá! Cậu không sao chứ?

Choáng. Izu choáng váng. Phải mất tới tận năm giây. Giây thứ sáu cô mới trở về với thực tại. Ôi cao xanh ơi! Thiên lý… Ông có còn thiên lý nữa không vậy? Trên đời này lại có đứa con trai trắng đến vậy ư? Hắn trắng một cách hoàn hảo. Hắn trắng một cách không tì vết. Hắn trắng đến mức không thể trắng hơn được nữa, khiến cho người luôn tự tin về ngoại hình của mình như Izu cũng cảm thấy có chút ghen tị. Mái tóc màu xám tro của hắn dầy đến mức hơi xù lên vô tổ chức, vài lọn tóc mái loã xõa qua trán, nhưng không vì thế mà làm giảm được nét cuốn hút trên gương mặt thập phần thanh tú ấy.

– Anou… Tớ… thật lòng xin lỗi mà. Cũng tại tớ mải đọc sách không chịu nhìn đường…

– Kh… Không sao đâu! Tớ ổn mà! Không phải lỗi của cậu đâu! Tớ cũng lo nghĩ linh tinh nên không để ý xung quanh…

Izu vội đáp. Có vẻ ban nãy cô im lặng hơi lâu nên chàng trai hiểu nhầm cô định ăn vạ thì phải.

Nghe cô nói thế, chàng trai khẽ nở nụ cười. Trong đôi mắt bàng bạc ấy thoáng ẩn hiện một thứ ánh sáng ấm áp đến mức Izu cứ ngỡ mặt trời đang chiếu nắng xuống tận đây vậy.

– Thế thì tốt quá rồi! Tớ đỡ cậu dậy nhé!

Thoáng ngần ngừ một chút, cuối cùng Izu cũng quyết định đưa tay ra để chàng trai đỡ lấy.

Bàn tay ấy…

Mềm mại, dịu dàng, và ấm áp…

Hơn bất cứ bàn tay nào khác trên đời…

Không chút thô ráp. Cũng không rịn mồ hôi như nhiều đứa con trai mà cô biết.

Trong đôi mắt chân thành của chàng trai toát lên vẻ thánh thiện lấp lánh nơi đáy mắt, khiến cô chẳng còn tâm trạng gì mà trách cứ được nữa.

“Con ngốc này, từ bao giờ mà mày trở nên háo sắc như vậy chứ! Mà cái tên nam sinh này nữa, không biết hắn đã đốn ngã bao nhiêu trái tim con gái rồi!!!”

Izu thầm than thở.


Ngẩn ngơ một lúc, bỗng đôi mắt Izu sáng lên:

– Á… Đồng phục trắng… Cậu… cùng lớp với tớ sao?

Chàng trai thoáng ngạc nhiên nhìn xuống bộ trang phục của mình, một tay kéo kéo cái tà áo:

– Cái này hả? Nhà trường gửi bưu phẩm cho tớ. Ra là ở đây chia lớp theo đồng phục sao?

– Không hẳn! Chỉ có 12A1 là khác như vậy thôi! Cậu không biết sao?

– Ờ… Ừm! Tớ mới chuyển trường, chẳng biết gì ráo. Ơ… Quyển sách…

Bất chợt chàng trai hướng ánh mắt về quyển sách màu nâu còn nằm dưới chân Izu. Cô gái vội vàng nhặt lên phủi cát sạch sẽ.

– Trời ạ! Sách người ta mà để rớt lên rớt xuống hai ba trận vậy. Phù! May mà chưa sao. Lỡ rách thì kì cục lắm ý! Ừ mà… quyển sách thế nào cơ?

– Quyển sách… của tớ!

Izu ngẩn người một lúc, rồi tròn mắt:

– Ế! Của cậu á?

– Ừm. Em gái tớ nhờ chuyển giùm phải không? Con bé học lớp Mười có mái tóc màu biển cột hai bên đó.

– Vậy thì đúng rồi! Ra cậu là Sal Tian sao? – Izu vừa nói vừa trả cuốn sách về tay khổ chủ.


– Rất vui được gặp cậu. Sal Tian là tên tớ!

Chàng trai lại cười. Trời ạ! Cái tên này… Hắn có biết rằng nụ cười của hắn có thể gây chết người không chứ.

Bất chợt ánh mắt Izu lại loé sáng như chợt nhớ ra điều gì:

– Tian-san này… Cậu… là SSS… có phải không?

– Cậu có thể gọi tớ là Sal. À mà… SSS… là gì vậy? – Sal tròn mắt ngớ ngẩn.

Tên nam sinh này… dù có là học sinh mới vô trường, cũng không cần phải mù thông tin đến mức như thế chứ!!!

Tuy vậy, Izu vẫn kiên nhẫn giải thích:

– Là viết tắt của cụm từ Super Special Student, chỉ những học sinh đã vượt qua kì thi PE với số điểm từ 1800 trở lên đó. Cậu đã thi PE phải không?

– À à, chuyện đó á hả! Ra là vượt mốc đó thì gọi là SSS sao? Ha ha, tớ chả để ý nữa. Thôi kệ đi. Tớ đang định về lớp. Cậu đi với tớ nhé!

Vừa nói Sal vừa luồn tay vô mớ tóc dày của mình gãi gãi. Izu cười méo xệch. Cô bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình. Có lí nào Triple S lại là một con gà mờ như vậy chứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.