Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 61: Khả năng của Shippo
Hm? Gì đây?
Kofu nhận lấy tờ giấy. Điều đầu tiên anh nghĩ là cậu nhóc này giữ đồ còn tốt hơn gấp ngàn lần so với tên Hội trưởng Beta kia. Trên mặt giấy, điểm chính là một cái bảng có hai cột. Một cột là tên các thành viên trong Hội học sinh. Cột còn lại là mấy ô trống, trong đó có hai ô cùng dòng với tên của Dara và Sal là chứa chữ kí. Shippo đan đan hai tay lại với nhau, trình bày:
– À, chả là em muốn tham gia Hội học sinh, nên em đã cố vượt qua được bài test của trường rồi. Tuy nhiên, trường còn thêm một điều kiện nữa, đó là phải có trên năm mươi phần trăm sự đồng ý của các thành viên trong Hội thì em mới được tham gia. Cơ mà… em nói kiểu gì thì nói, Mochi – sama và Jun – chan cũng nhất định không kí. Em không dám kì kèo nhiều, sợ lại ăn đạp. Vậy nên… hai người cho em xin phiếu vote nhá!
Nói đến câu cuối, Shippo cười toe toét để lộ chiếc răng khểnh trông duyên không kém ai. Kofu trầm ngâm:
– Mochi – sama luôn à? Em có vẻ là fan boy của Mochi – san nhỉ?
– Hì hì, Shippo là pet riêng của Mochi – sama, không đánh đồng được với các fan khác của ngài ấy đâu!
Chàng Hội phó cười nhẹ, ôn nhu:
– Shippo – san à, anh không phải muốn làm khó dễ em, tuy nhiên em cần phải biết điều này: số lượng thành viên của Hội học sinh hiện giờ cũng không thể nói là thiếu người nữa, vì vậy nên đầu vào mới phải siết chặt lại một chút. Đó cũng chính là lí do mà nhà trường thêm cái điều kiện trên năm mươi phần trăm vô việc tuyển thành viên Hội học sinh. Anh cũng không thể hành động lỗ mãng được. Vậy nên, nếu em vẫn giữ ý định nhập Hội với bọn anh, trước hết em cần phải thể hiện khả năng của mình đã…
Shippo nghe Kofu trình bày, trong lòng có chút ngây ngốc. Chàng trai đưa tay gãi gãi đầu, tỏ vẻ khó xử:
– Thể hiện sao? Căng à nha! Shippo không thông minh và tiếp thu tốt như anh Sal, cũng không nhanh nhạy quyết đoán như anh Dara, càng không thể so sánh với Mochi – sama về mặt thể chất… Quả thực… không dễ dàng chút nào!
Cặp lông mày của Kofu hơi nhướng lên một chút:
– Em bỏ cuộc sao?
– Không có nha! Shippo vẫn có thể thể hiện bản thân bằng cách khác mà…
Kofu khẽ cười. Thằng nhóc này, cũng có điểm thật thú vị. Izu cũng tò mò:
– Cách nào cơ? Cho chị biết luôn bây giờ có được không?
Kì thực thì Izu cũng không khó khăn gì mà với keo kiệt đàn em vì một cái chữ kí. Tuy nhiên, nếu chỉ có mình cô kí nữa thì vẫn chưa đạt yêu cầu để Shippo vào Hội học sinh. Nếu muốn suôn sẻ mọi chuyện, không còn cách nào khác là phải thuyết phục cậu bạn ưu tú đang đứng cạnh cô đây.
Shippo cười cười, vẻ mặt tinh nghịch mang theo chút vẻ bí hiểm. Chàng trai đi ra sau hai senpai của mình, chen bộ mặt khả ái vào giữa, hai tay khoác qua vai hai người, thì thầm:
– Vậy cho Shippo hỏi một câu nha, hai người… có Siêu năng lực, phải không?
Cả Kofu và Izu cùng giật mình một cái, cả kinh.
– Em… nói linh tinh cái gì vậy? Siêu năng lực… gì chứ? Em đã xem quá nhiều phim viễn tưởng có phải không? – Izu cố lấy lại bình tĩnh hỏi ngược lại Shippo, đồng thời cũng tự trấn an mình lại.
– Chị à, nếu Shippo chỉ giỏi nói linh tinh thì còn lâu Shippo mới được Mochi – sama cho đi theo.
“Hiện tại chị chỉ thấy em bị cậu ấy xua đuổi mà thôi!”
Izu nghĩ thầm.
– Kofu – senpai, có vẻ như hôm nay không phải là lần đầu anh gặp Shippo nhỉ? Shippo chợt chuyển chủ đề, đồng thời chuyển luôn đối tượng nói chuyện.
Kofu hơi nhíu mày:
– Em nói thế nghĩa là sao?
– Phư phư! Anh giả ngốc tốt thật. Giờ ra chơi hôm qua, ai cứ đứng nhìn chằm chặp khi Shippo còn đang ngồi vắt vẻo trên tán cây trước Green Garden vậy ta?
– Vì em phạm quy! – Kofu bình tĩnh ứng phó – Nhưng sau đó anh nhớ mang máng là em có mặt trong danh sách học sinh mới vào trường, rồi lại thấy Izu – chan với Jun – chan tiếp xúc với em, nên anh nghĩ mình không cần đích thân ra nhắc nhở em.
– Haizz! – Shippo chép miệng – Anh à, đừng có nghĩ Shippo ngốc nghếch mà gạt gẫm vậy chứ…
Giọng Shippo chợt nhỏ lại, chỉ đủ để hai người kia nghe thấy:
– Cái năng lực “nhìn thấu lí lịch” của anh, cả cái năng lực “quan sát tầm xa” của chị nữa, hai người nãy giờ, thật sự vẫn cho là em nói bừa sao?
Lần này thì Izu lẫn Kofu đều không giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, nhất thời không biết đối đáp ra sao. Trông thấy vẻ mặt bối rối của hai senpai, Shippo hài lòng cười toét:
– Sao vậy? Shippo liệu có thể xin được chữ kí của anh chị không?
Không gian hơi chùng xuống một chút. Người lên tiếng trước rốt cuộc lại là Kofu:
– Shippo – san!
– Hở? Shippo đang nghe đây!
– Vậy ra, đây chính là “năng lực” của em? – Kofu nhíu mày.
– A ha, Kofu – senpai, cuối cùng thì anh cũng đã chịu thừa nhận rồi sao? Thế thì Shippo cũng nói cho anh biết luôn. Đó, không phải là “năng lực” của Shippo, mà chỉ có thể gọi là “khả năng” thôi!
– Khả năng? Có khác gì nhau sao? – Izu cắn cắn môi, cũng không buồn phủ nhận lời nói của cậu em khóa dưới nữa.
– Tất nhiên rồi. Bởi vì đâu chỉ mình em mới có khả năng nhận biết năng lực đó. Bộ hai người nghĩ rằng việc cả hai người, cùng với một số học sinh trong trường có “Siêu năng lực” là điều rất bí mật sao?
Shippo buông hai senpai của mình ra, bắt đầu rảo bước lượn lờ vòng vòng xung quanh:
– Hai người bỏ cái bộ mặt nghiêm trọng đó đi giùm em có được không? Em sắp bị căng thẳng đến chết được đây này.
Izu liếc nhìn cái gương mặt tươi rói của cậu em tóc cam, hoàn toàn không có một chút tin tưởng rằng Shippo thực sự đang bị căng thẳng sắp chết.
– Em nói vậy, nghĩa là vẫn còn một kẻ nào khác có khả năng đó?
– Không phải “một”, mà là nhiều! – Shippo thoáng một cái đã kè kè ngay bên cạnh Izu – Tất cả những người hiện đang sống ở nhà Tian, trừ Mochi – sama ra, đều có thể nhận biết được người mang năng lực, thậm chí họ còn nhạy bén hơn cả Shippo.
– Cái… gì, Shippo – san, em… đừng có đùa nha! Tất cả người họ Tian sao?
Shippo xụ mặt, biểu hiện tổn thương tột cùng:
– Bộ nãy giờ Shippo có đùa với anh chị câu nào sao? Shippo tính ra chỉ được gọi là có khả năng “cảm nhận được phần nào Siêu năng lực” mà thôi. Còn họ, chỉ cần nhìn thôi, đã có thể tường tận hết thảy rồi.
Izu thoáng nghi hoặc, hơi cúi đầu trầm ngâm:
– Một năng lực di truyền ư?
– Ui, Izu – senpai, chị bớt tôn sùng Siêu năng lực đi! Shippo xua xua ngón trỏ – Những thứ họ sở hữu, không thể so sánh cùng đẳng cấp với Siêu năng lực được. Tuy nhiên, thành thật mà nói thì họ đúng là những người am hiểu nhất về thứ mà hai người gọi là Siêu năng lực đó. Vậy nên, nếu có thắc mắc gì, cứ việc tới gặp thẳng họ mà hỏi. Không ai kiệm lời với hai người đâu. Mà nè, đừng nhìn Shippo bằng ánh mắt thiếu tin tưởng như thế chứ. Shippo đâu có dư hơi mà gạt hai anh chị làm gì. Hơn nữa…
Shippo nhìn xuống cổ tay, cứ như thểở đấy có một chiếc đồng hồ vậy:
– Chuông sắp reo rồi, hai anh chị nhất định không chịu cho thằng em này cái chữ ký sao?
Kofu thoáng trầm ngâm, rồi chợt hỏi:
– Em có thể cho anh biết một điều được không? Vì lí do gì mà mọi người lại chuyển hết đến trường này vậy? Không đơn giản là để học thôi phải không? Năng lực của anh lại không thể áp dụng được với họ, anh thật sự cảm thấy… không thể hiểu nổi!
– Dễ hiểu thôi, bởi vì…
Shippo chợt nghiêng nghiêng đầu về phía Kofu, lè lưỡi:
– Xin lỗi à, Shippo không thể nói!
Đáy mắt chàng Hội phó thoáng vẻ thất vọng. Cậu nhóc này, trông tưng tửng vậy mà tới đoạn quan trọng liền biết thắng gấp lại. Xem ra, hiện tại khó có thể moi được thêm thông tin gì từ Shippo rồi.
Kofu chép miệng, đoạn lật lại tờ giấy trên tay ra:
– Được rồi, anh kí, cho anh mượn cây bút!
– Chị cũng kí!
Shippo cười toe toét, rút cây bút đã chuẩn bị sẵn ở trong túi áo ra đưa cho hai senpai:
– Cám ơn anh chị đã thành toàn cho Shippo với Mochi – sama. Shippo sẽ không quên ơn này đâu. Chuyện hôm nay Shippo đã nói, hai người làm ơn giữ kín giùm nhé. Shippo không muốn ăn đạp nữa đâu. À, còn điều này nữa…
Bất chợt, Shippo lại nhón chân, ghé vào tai Kofu, thì thầm:
– Không cần biết anh đã nhìn thấu được bao nhiêu về lí lịch của Shippo, chỉ khuyên anh là hãy giữ nó trong lòng giùm. Shippo không muốn làm đau anh, Kofu – senpai!
Nói xong, Shippo lại thả đàn anh ra, gương mặt trở lại với vẻ tinh nghịch, tung tăng vừa chạy về lớp vừa vẫy tay chào tạm biệt.