Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 60: Em dễ thương nhưng thương không hề dễ


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 60: Em dễ thương nhưng thương không hề dễ

Tian Jun à, anh đã phải lòng em từ lâu rồi… Em… làm bạn gái anh nhé, búp bê của lòng anh!

Một chàng trai lịch lãm mỉm cười một cách thật trìu mến với cô gái xinh xắn trước mặt. Chàng trai nhẹ nhàng đưa bàn tay đậm nét quý tộc của mình ra, sẵn sàng đón nhận bạn gái mới trong tiếng reo hò của không ít các học sinh xung quanh.

Tokido Arata – một nam sinh thuộc hàng thượng lưu của thượng lưu trong giới quý tộc, sở hữu vẻ ngoài bảnh bao với nét đẹp bảnh bao, phảng phất chút phương Tây đã đốn ngã không ít nữ sinh trong trường, hiện tại đang cực kỳ tự tin bản thân sẽ tiếp tục giành chiến thắng trong việc cưa đổ cô nàng búp bê không tì vết 10A6 đang nổi đình nổi đám này. Với chiến thuật bất ngờ tỏ tình ngay giữa đám đông như thế, Arata không tin là cô gái xinh đẹp trước mặt lại nỡ từ chối mình.

Mà quả thật, cô gái quá sức cuốn hút đi. Nghe thì cũng nghe nhiều rồi, nhưng hôm nay trông rõ chân diện đẹp không son phấn của Jun, Arata thật không chút hối hận khi buông lời “thả thính”. Bữa nay, mái tóc của Jun không cột hai bên mà đã được ai đó giúp búi cao lên bằng những chiếc kẹp lấp lánh lạ mắt. Phần cuối vẫn còn vài lọn tóc xanh mướt thả dài xuống tận ngang lưng, khiến cho Jun trở nên thật quý phái và quyến rũ. Chẳng trách sao mà chàng trai nọ không thể kiềm chế được cảm xúc mà buông lời tỏ tình ngay giữa sân trường.

Jun đã cố gắng lắm mới có thể ngăn cho bản thân không tỏ ra ngán ngẩm với cảnh tượng trước mắt. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi nữa, mấy tên quý sờ tộc này cứ thay phiên nhau làm phiền cô suốt. Con người cũng thật bạo dạn, cứ thích là tìm cách để nhích thôi, chẳng thèm chú ý nể nang gì. Nếu cảnh này mà đang diễn ra ở trên Thiên Giới, hẳn là cái gã chải chuốt kia sẽ ăn đòn sấp mặt bởi cái tội bất kính chứ chẳng chơi.

Cô gái hơi cúi đầu, mím môi. Đôi tay nhỏ nhắn bối rối xoắn xuýt vào nhau. Jun lúc này, thật sự đang diễn rất tốt cái vai “loli đáng yêu” của mình:

– Senpai à, anh làm như thế này, khiến em thật khó xử đấy!

– Anh là Tokido Arata! Em có thể gọi anh là Arata – kun nếu muốn. Tian – chan, chỉ cần em đồng ý thôi, anh sẽ khiến cho cả trường này phải ganh tị với em.

Arata vừa dứt lời, mấy tiếng hét đã rộ lên khắp trường. Con người của Arata một khi đã buông lời thì khó ai có thể thờ ơ được mà. Arata cười nhẹ, tấn công combo:

– Em còn ngại gì ư cô bé? Do tuổi của em ư? Tian – chan, mười sáu tuổi là quá đủ để bắt đầu một mối quan hệ gọi là “yêu đương” rồi. Nhưng nếu em vẫn ngại, anh sẽ đợi em lớn. Chúng ta sẽ bắt đầu chỉ bằng những cuộc nói chuyện lành mạnh về gia đình và trường học, được không, Tian – chan?

Arata vừa nói vừa theo dõi những biến đổi trên gương mặt búp bê của Jun. Trông cái thái độ bẽn lẽn đáng yêu thế kia, khó có ai có thể đoán được chính xác những gì Jun sắp nói tiếp theo:

– Arata – senpai, có lẽ anh nói đúng. Em… không ngại yêu!


Một tia mừng rỡ thoáng vụt qua đáy mắt Arata. Chàng trai bước tới một bước:

– Vậy nghĩa là em…

– Em đã yêu từ lâu rồi. Em chỉ đang đợi người ta đồng ý thôi…

Đám đông xung quanh ngày càng hiếu kì, chen lấn hú hét rộn khắp sân trường, khiến cho cô Hội trưởng quyền lực Haru Izu cũng không biết làm cách nào để giải quyết tình hình này.

Arata cười tươi. Cô gái này trông vậy mà cũng thật thú vị, vừa đáng yêu, lại có chút bạo dạn, đúng kiểu người mà anh thích. Anh đưa tay đến toan nắm lấy tay Jun, miệng thốt ra những lời thật ngọt ngào:

– Tất nhiên là anh đồng ý rồi. Anh có thể đưa em về lớp chứ? Ơ… em…

Bàn tay lịch lãm của Arata chụp vào khoảng không. Jun đã rút tay lại từ lúc nào anh cũng chẳng hay nữa.

– Thật tiếc, senpai. Người em yêu, không phải anh!

– Hở?

Trong lúc Arata và đám đông hiếu kỳ còn đang tròn mắt, chưa kịp tiêu hóa hết lời Jun vừa nói, thì bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái đã quay lưng bỏ đi một nước. Mấy học sinh xung quanh cũng vội né đường cho nàng búp bê đi qua, không quên đánh mắt liếc nhìn sắc mặt đang cực kỳ tệ hại của Arata.

– Giải tán, giải tán giùm, gần vào học rồi đó! Mọi người còn chưa về lớp thì đừng trách tôi độc ác nha!

Một giọng nói quen thuộc vang lên, hiển nhiên là giọng của cô Hội trưởng, sau khi cố làm mọi cách chen vào, liền lợi dụng ngay lúc tất cả còn đang ngơ ngác, thì hét vang hòng khiến cho mọi người nhớ đến sự tồn tại của một Hội trưởng Hội học sinh trong cái trường này.


Cuối cùng thì sân trường cũng giãn ra bớt. Izu thở dài. Tình cảnh của Jun, cô còn không rõ sao?

Chính bản thân Izu cũng nhận được mấy lời tỏ tình như vậy cũng không ít lần. Tuy nhiên, cô không từ chối quá phũ phàng như cô bé tóc xanh xinh xắn kia thôi. Mà… thật chẳng hiểu là học sinh bây giờ tới trường để học hay để tìm người yêu nữa…

Chẹp, hình như cô vừa biến thành một “bà cụ non” thì phải!

Nói đi cũng phải nói lại, không phải ai cũng như vậy. Vẫn có kẻ được theo đuổi rần rần mà phải lẩn chạy như bị ma đuổi ấy. Chả biết khi nào hắn mới có người yêu được nữa. Cái buổi sáng hôm qua, người ta gửi có miếng bánh thôi mà hắn đã phũ như vậy rồi. Ơ… nhưng mà…

– Sao tự nhiên lại nhớ tới cái tên chết tiệt này hả trời?

Izu đang định đưa tay tự cốc đầu mình một cái thì bỗng trước mặt chắn nguyên một gương mặt nam sinh lém lỉnh với mái tóc màu cam:

– Nhớ tới ai vậy senpai?

– Óa! Shippo – san, em suýt hù chết chị đó biết không?

– Hì hì! Tại chị đang nghĩ linh tinh cái gì mà không thèm để ý đến em mà!

Shippo gãi đầu giả lả.

– Mà sao em chưa về lớp? Em không đi với Jun hả?


– Không chị ơi, mắc công người ta lại hiểu lầm em với nhỏ có cái gì đó thì khổ. Hơn nữa em muốn hỏi chị về cách thức để tham gia Hội học sinh.

– À… chuyện này hả? Trước tiên là em phải…

– Izu – chan! Chào buổi sáng!

Một tiếng gọi quen thuộc từ xa vọng lại. Izu cũng vẫy tay theo hướng đó:

– Kofu – kun, chào cậu!

Kofu nhanh chóng phóng tới trước cô Hội trưởng:

– Tớ gửi cậu vài tài liệu về những hoạt động sắp tới nè! Cậu ăn sáng chưa Izu – chan?

– Tớ ăn rồi! – Izu nhận lấy tập hồ sơ trên tay Kofu – Onii – chan đưa tớ đi học, sẵn chở tớ đi ăn luôn!

– Á! Anh Daizu về rồi sao? Tớ có thể qua chào hỏi anh ấy mới được. Anh ấy về lâu không?

– Chắc cũng không lâu đâu, công việc của Onii – chan nhiều lắm. Anh ấy về thì về nhưng vẫn phải ngồi cạnh máy tính suốt ấy!

Izu cười khổ. Anh trai của cô thật sự rất nhạy, chỉ cần tiếp xúc một lần thôi là anh ta đã phát hiện ra ngay người nào thích Izu rồi. Huống chi, Kofu mượn cớ chào hỏi mà xuống nhà cô tới vài lần rồi. Mà với cái tính siscon của anh thì, chả biết có chuyện gì sẽ xảy ra đây.

– Tớ chỉ xuống một chút thôi, không làm mất nhiều thời gian…

Kofu chợt ngưng ngang câu nói, ngó qua bên cạnh.

Có một cặp mắt màu cam vẫn đang thờ ơ theo dõi cuộc nói chuyện. Izu cũng nhận ra điều đó:


– À, Shippo – san, em…

– Không sao đâu, hai người cứ tự nhiên. Em là không khí! Em không tồn tại…

Izu dở khóc dở cười, giới thiệu với Shippo:

– Đây là Hội phó Hội học sinh, Yamada Kofu, lớn hơn em một tuổi đó Shippo – Rồi quay sang giới thiệu lại với Kofu – Đây là Shippo, học lớp 10A6. Em ấy đang hỏi tớ về cách thức gia nhập Hội học sinh.

Shippo cười tươi, cúi đầu chào theo cách chào hỏi của người Nhật mà cậu đã được học rất kĩ trước khi đến đây:

– Chào anh, Kofu – senpai. Em là Shippo, mới chuyển tới hôm qua. Mong được anh giúp đỡ.

Kofu cũng mỉm cười thân thiện:

– Chào mừng em đến với Kokka School. Nếu có gì giúp được em thì anh sẽ cố gắng hết mình.

– Anh nói thật ư?

Shippo ngóc đầu lên, mắt lấp lánh. Kofu hơi shock trước thái độ nổi da gà của đàn em khối Mười, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc của mình:

– Tất… nhiên rồi! Anh là Hội phó của Hội học sinh mà, tất nhiên phải…

– Vâng, thế thì tốt rồi!

Shippo chẳng đợi Kofu nói hết câu, đã hào hứng mở balo rút một tờ giấy ra từ một bìa hồ sơ, đưa ra trước mặt Kofu và Izu:

– Vậy nhờ anh chị giúp em cái này nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.