Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 16: Khống chế… Ai với ai?


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 16: Khống chế… Ai với ai?

Nắng lên!

Một ngày mới lại bắt đầu, nhẹ nhàng và đáng yêu!

Tiếng nước rả rích từ các hòn non bộ. Tiếng gió nhẹ vi vu. Tiếng chim chuyền cành ríu rít…

Trường Kokka vẫn xinh đẹp và năng động như mọi ngày.

Nhưng Izu thì không được như thế!

Hiện tại thì cô đang đứng ngay trước bãi cỏ sau các dãy nhà học, vai run run, mắt mở trừng và máu nóng đã tràn tới tận óc.

– MOCHI YAN! DẬY MAU! CÁI TÊN LỖ TAI TRÂU NHÀ CẬU!!!

Mochi vẫn thản nhiên nằm vắt chân chữ ngũ, mắt nhìn mông lung lên trời, miệng vừa nhai miếng bánh mochi mứt đậu đỏ to tướng vừa cất giọng thờ ơ:

– Ào! Ới ớm ế! (Chào! Tới sớm thế)

– Nè nè! Bộ Triple S không được học môn Đạo đức hay sao vậy! Bớt coi thường người khác đi nhé! Nhanh bước ra đây mau!

– Ậu ới à ười ì ục ó! Ời ánh òn ánh ữa ăn à. Ậu oàn anh úc ười a ăn uống ỉ ơi à a ét ỏm ỏi ên ai. Uốn ói ày ói ọ ười ác ì ên em ại ình ước á!

(Cậu mới là người kì cục đó! Trời đánh còn tránh bữa ăn mà. Cậu toàn canh lúc người ta ăn uống nghỉ ngơi là la hét ỏm tỏi bên tai. Muốn nói này nói nọ người khác thì nên xem lại mình trước nhá!)

Izu tự nhiên cảm thấy mắt mình hơi hoa lên, tai ù ù, giống như có một cái gì đó đang quay mòng mòng trong đầu. Cô nhắm tịt mắt lắc mạnh đầu rồi trừng mắt hét:

– Cái tên thần kinh quái đản! Cậu định sáng tạo ra thứ tiếng kinh dị gì thế hả? Bước ra đây mà nói tiếng người giùm coi! Chẳng hiểu được cái khỉ gì hết!

Mochi cười khẩy:

– Úc ậu ét e y ang on ợn ị ọc iết ấy!

(Lúc cậu hét nghe y chang con lợn bị chọc tiết ấy)


“Vút”…

– CẬU MỚI LÀ CÁI ĐỒ LỢN THỐI BỊ CHỌC TIẾT THÌ CÓ!!!

Một chiếc giỏ màu hồng xé gió bay tới chỗ Mochi với tốc độ ánh sáng. Mochi với tay chụp chiếc giỏ còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng:

– Sao lúc bị chửi thì nghe được tốt thế!

– Mochi-san, cậu quá đáng lắm rồi! Đừng hòng tôi bỏ qua cho cậu lần nữa nhé! – Izu chửi quàng quạc, hoàn toàn đánh mất cái vẻ đoan trang thân thiện thường ngày.

Bất chợt mắt cô sáng lên. Cô nhanh tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi váy đưa camera về phía chàng trai chụp cái “tách”:

– Lần này thì cậu hết đường chối tội nhé! Xem nhà trường có thể nhân nhượng với SSS được không?

Izu vừa nói vừa cười ngoác miệng tự mãn.

“Hớ hớ! Sao mình thông minh thế không biết! Triple S muốn chơi với bà hả? Le vồ đúng là có cao hơn người khác một chút, nhưng cái trình vẫn chưa thấm tháp vào đâu đâu!”

Thấy chàng trai nhất thời im lặng, Izu càng tỏ ra đắc thắng:

– Sao? Không còn gì để nói hả? Vậy thì bây giờ cô bé Hội trưởng xinh đẹp đã có thể lên Hội phòng ghi tội cậu rồi nhé!

Izu nói xong cười toét, quay lưng bỏ đi một nước.

Một…

Hai…

Ba…

– Khoan đã, Hội trưởng!


Izu cười thầm khoái chí.

“Biết ngay mà!”

Cô tiếp tục bước, không thèm quay đầu lại, y như những lần trước hắn đã làm với cô.

“Để coi đồ quỷ nhà ngươi nếm thử cái cảm giác bị bơ xem có dễ chịu không nhé!”

– Đợi chút đã nào! Có cái này tôi muốn cậu xem qua một chút!

“Hơ hơ hơ! Chịu xuống nước rồi à?”

Izu cười nửa miệng quay lại:

– Sao hả? Chuyện gì đây? Còn lưu luyến gì… Á á coi chừng…

“Viu”…

Một chiếc điện thoại mới toanh bay tới…

“Bộp”…

– A! Phù, chụp được rồi! Đồ quỷ sứ! Cậu định “gài” tôi à? – Izu vừa mắng vừa tiện tay bấm sáng màn hình – Cố tình ném điện thoại xịn qua để tôi làm rớt rồi định đổ thừa là…

Cô gái đột nhiên im bặt. Mắt ngó trân trân vào hình nền chiếc điện thoại. Và khuôn mặt bỗng chốc đỏ lựng tới tận mang tai.

Trước mắt cô lúc này, là hình ảnh của chính mình tại buổi trưa hôm qua, ngay cái lúc mà cô đang “lăn lê bò toài trên bãi cỏ” theo lời của tên “quái thai” ngay trước mặt.

Nhưng đó không phải vấn đề khiến cô đỏ mặt.

Vấn đề ở đây là cô bị chụp ngay lúc đang quỳ xuống, cúi sát xuống mặt đất tìm kiếm “tang vật” mẩu bánh.


Và cô quay lưng về phía hắn.

Mặc dù váy của cô không quá ngắn nên vẫn chưa đến nỗi bị “lộ hàng”, tuy nhiên quá nửa cặp đùi trắng nõn của cô đã bị phơi bày trong bức ảnh…

Phơi bày ngay trước mặt hắn lúc ấy nữa…

“Choang”…

Lần này thì chiếc điện thoại vỡ thật. Nhưng không phải bị chụp hụt mà rớt vỡ, mà là bị ném một cách không thương tiếc về phía Mochi. Chàng trai chỉ cần niểng đầu nhẹ là đã né được. Tuy nhiên chiếc “dế yêu” của anh thì bị “đâm đầu” vào gốc cây vỡ tan tành.

– Hội trưởng à! Cái thứ cậu vừa “hóa kiếp”…

– Tôi sẽ đền! – Izu gằn, chẳng để chàng trai kịp nói hết câu – Không để cậu chịu thiệt đâu!

– Oh! Nó không hề rẻ đâu nhé…

– Còn hơn để cậu giữ cái… bức ảnh đó! – Izu cắn răng, gương mặt đỏ bừng.

– Tội “cố ý gây thương tích” cũng không nhẹ đâu nhé Hội trưởng!

– Tôi biết! Đã nói là sẽ không để cậu chịu thiệt đâu mà lo! Muốn trình báo kiện tụng gì thì cậu cứ làm đi, tôi sẽ chịu tội hết, được chưa – Izu nhắm tịt mắt hét.

Đáp lại vẻ tức giận của Izu, chàng trai chỉ cười nhẹ. Anh luồn tay vào chiếc cặp của mình:

– Vụ đó tạm thời để sau đi. Mà có điều này… Cậu nghĩ là tôi đưa ảnh gốc cho cậu sao? – Mochi thản nhiên cầm một chiếc điện thoại bóng bẩy khác huơ huơ, tấm ảnh dìm hàng của Izu hiện rõ mồn một – Ấy, Hội trưởng, không nên đi vào trong cỏ nha, phải nhớ luật chứ! – Mochi kịp lên tiếng chặn lại ngay khi Izu nhớm bước định chạy đến.

Cô gái đành đứng chựng lại đó, nghiến răng:

– Cậu… xóa ngay cho tôi!

Dù nói vậy, nhưng cô biết thừa rằng còn lâu hắn mới làm theo lời cô.

Mochi nhếch miệng cười. Nụ cười khiến cô càng ngày càng ghét cay ghét đắng khuôn mặt đẹp như thiên thần của chàng trai. Izu nắm chặt tay, chặt đến mức có thể thấy những đường gân xanh đang nổi lên.

– Hèn hạ! – Izu gằn từng tiếng. Đôi mắt trong vắt đã bắt đầu rưng rưng.

Nụ cười trên môi Mochi nhạt dần. Anh nghiêng đầu:


– Muốn tôi xóa không?

Izu như không tin được Mochi nói thế. Cô cắn răng nhắc lại câu cũ:

– Xóa ngay cho tôi!

– Vậy thì thực hiện ba điều cho tôi nhé!

Chàng trai bất chợt nháy mắt một cái.

“Biết ngay mà! Hắn ta thì có tử tế bao giờ chứ! Sao mình lại quên mất nhỉ? Cái lương tâm của hắn… đã bị chó tha từ rất rất rất lâu rồi…”

– Cái đồ… đê tiện… bỉ ổi…

– Nè nè! Cậu còn chưa biết điều kiện là gì mà! Sao chưa chi đã vội chà đạp lòng tốt của tôi vậy?

– Cậu thì có gì là tốt đẹp chứ?… – Izu ngập ngừng một chút, rồi cắn cắn môi – Điều kiện là gì?

Khóe miệng chàng trai khẽ nhếch lên:

– Làm cún của tôi nhé!

– Hèn hạ… Hạ lưu… Nhỏ mọn…

– Ấy ấy! Đùa thôi mà! – Mochi cười cười, rồi giơ một ngón tay lên – Tôi không thể, và cũng không muốn học lớp nào khác với lớp của Sal, vì vậy tôi tuyệt đối sẽ không để cậu rút bớt điểm của tôi đâu. Thế nên, điều đầu tiên: Không được ghi tội tôi vào sổ của Hội học sinh hay tố cáo tôi lên Hội đồng nhà trường! Lỡ người khác tố thì tôi chịu vậy, nhưng là cậu thì tốt nhất đừng nên làm chuyện dại dột nhé! Kẻo…

Izu cảm thấy máu nóng trong người mình như đang sôi sung sục, nhưng vẫn cố nén để không hét lên quàng quạc:

– Không ghi thì không ghi, cậu muốn bảo toàn số điểm chứ gì? Được thôi, nhưng tôi sẽ ám theo cậu hét cho đến khi thủng được cái lỗ tai trâu của cậu thì thôi!

– Cứ tự nhiên đi, Hội trưởng, tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón cậu chu đáo! Điều một vậy là thông qua ha! Điều kiện thứ hai nè: Tôi muốn… thay đổi cách xưng hô một chút nhé!

– Thay đổi cách xưng hô? Nếu bắt tôi gọi cậu là Sama thì dẹp…

Mochi chẳng nói chẳng rằng, rút một mảnh giấy ra viết vài chữ, sau đó vo lại ném cho Izu. Cô nhanh tay chụp gọn, lén ném cho chàng trai một cái nhìn đầy nghi ngờ rồi mở mảnh giấy ra liếc nhanh. Gương mặt của Izu bất chợt lại đỏ lựng lên. Cô chẳng nói thêm câu nào, cũng chẳng kịp quan tâm điều cuối cùng là gì nữa, quay lưng bỏ đi một nước.

Mochi cũng không gọi lại tiếng nào. Anh cười nhẹ, với tay lấy chiếc bánh đưa lên miệng cắn một miếng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.