Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 15: Hội trưởng! Bắt quả tang nhé!
Izu cầm… hay nói một cách chính xác hơn là lôi chiếc giỏ của mình một cách không thương tiếc xuống tầng trệt, rồi tiến về phía bãi cỏ cô mới quan sát ban nãy, vừa đi vừa lầm bầm, khuôn mặt đầy sát khí:
– Đáng ghét! Cái tên dở hơi đáng ghét! Đã nói đến như thế mà còn không biết điều. Bộ cậu tưởng là tôi không dám bắt tội cậu à? Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Izu Haru này không biết sợ trời sợ đất là gì nhé! Lần này thì hết cãi, rõ ràng là tôi đã nói luật cho cậu nghe rồi nhé, nên đừng có viện lí do người mới. Tôi sẽ…
Cũng may là giờ này các học sinh đã về hết rồi, chứ nếu không thì chắc hình tượng Hội trưởng Hội học sinh đoan trang xinh đẹp sẽ sụp đổ trong nháy mắt, mà không chừng ngày mai, cái dáng vẻ hiện tại của cô sẽ bị đưa lên bảng tin trường cho mấy đứa rảnh rỗi nhiều chuyện nó xăm soi mất.
Đến lúc chuẩn bị quẹo qua khúc cua ra thảm cỏ, Izu đã “chu đáo” đến mức lấy hơi sẵn chuẩn bị hét lên chửi cho thủng màng nhĩ cái tên mặt dày như mặt đường ấy. Thế nhưng, chưa kịp mở miệng thì cô đã phải im bặt.
“Quái! Hắn đâu rồi?”
Izu tròn mắt. Rõ ràng là ban nãy cô còn thấy hắn ở đây mà. Hắn còn thong dong nhai mấy cái mochi nữa chứ.
“Không lẽ mắt mình có vấn đề gì rồi! Mà vô lí, nếu như có vấn đề thì phải là không thấy luôn, chứ không thể nhìn một bãi cỏ trống không thành nơi có người nằm ăn bánh được. Lại là cái tên đáng ghét vô kỉ luật ấy nữa chứ.”
– Phải rồi! Chắc chắn là hắn sợ mình quá nên mới kịp chuồn đi thôi! – Izu tự tin.
Mặc dù cô chẳng biết tại sao hắn lại “đánh hơi” được mùi nguy hiểm mà chuồn đi nữa, nhưng đó là cách giải thích mà cô thấy nó “hợp lí” và bõ ghét nhất vào lúc này.
Để thêm sức thuyết phục cho cái giả thuyết mà cô rất-lấy-làm-hài-lòng đó, cô liền lần tìm lại chỗ mà ban nãy cô thấy Mochi đã nằm.
– Hình như là ở đây… Đúng rồi!
Cũng là cái chỗ hồi sáng, cô bị vấp té ngay đây!
Ghét thật! Cứ nhớ đến cái bản mặt gây-tội-mà-cứ-làm-như-vô-tội của hắn buổi sáng, Izu lại tức muốn lộn ruột. Cô cúi xuống quan sát một lúc.
Chẳng thấy gì!
Không cam tâm, cô quỳ hẳn xuống bãi cỏ, cúi sát mặt xuống đất mà xăm soi. Vừa xăm soi vừa lẩm bẩm:
– Chậc, ít nhất cũng phải có vụn bánh chứ! Cái tên này mà làm nghề sát thủ thì chắc là cảnh sát sẽ nhức đầu lắm đây. Tang chứng vật chứng đều bị xóa sạch không còn chút dấu vết.
– Uầy uầy uầy! Hội trưởng đang làm cái gì thế? Bộ chưa nắm được nội quy nhà trường hay sao mà lăn lê bò toài lên cỏ thế kia! – Một giọng nói khinh khỉnh vang lên.
Izu vừa nghe thấy liền giật phắt dậy, sững người.
“Mình nghe nhầm rồi! Chắc chắn là nghe nhầm rồi! Có lẽ là tiếng gió hay tiếng ve kêu thôi… Không phải tiếng người đâu!”
Izu nhắm tịt mắt cầu nguyện.
“Chà! Có vẻ hơi hi hữu thì phải! Vậy thì chí ít đó là tiếng của một người nào khác. Không phải là hắn! Tuyệt đối không phải là hắn!”
– Tai Hội trưởng có vấn đề rồi à? Có cần tìm người khám không?
Izu đành cắn môi quay lại.
“Thôi xong! Ông trời hỡi! Ông ghét con thế sao? Là ai cũng được mà! Sao lại là bản mặt khó ưa đó cơ chứ? Phen này chắc chắn làm trò hề cho hắn cười rồi.”
Izu than thở trong khổ ải. Hoàn toàn không phải là ai khác, càng không phải là tiếng gió hay ve kêu.
Chính hắn: MOCHI YAN.
– Cậu mới nằm ở đây phải không? – Izu nhíu mày, cao giọng.
Mochi tròn mắt:
– Tôi chỉ biết là cậu đang ngồi đấy mà thôi!
– Đừng có chối! Chính mắt tôi nhìn thấy cậu nằm đây, còn ăn bánh nữa chứ!
– Chuyện từ sáng sớm đến giờ mà cậu còn thù dai vậy ư?
– Sáng cái mốc! Mới nãy thôi nè! Tôi… từ trên lầu nhìn xuống thấy đó!!!
– Oh! Vậy tôi nói tôi nhìn thấy cậu đu vắt vẻo trên cây như khỉ thì cậu có chịu không hả!
Kh… Khỉ?
– CẬU MỚI LÀ KHỈ THÌ CÓ!!!
– Không chịu được à! Thế thì cậu chẳng có bằng chứng nào nói tôi vừa mới nằm đây cả!
Izu tức xì khói:
– Đừng có vội mừng! Tôi mà tìm thấy cái vụn bánh nào của cậu thì cậu hết đường chối!
– Oh! – Mochi cười khẩy – Hội trưởng “giang hồ” quá! Chơi “luật rừng” luôn à! Vậy cậu cứ việc tìm cái mẩu bánh gì đó rồi đưa cho ban giám hiệu để tố cáo tôi nhé!
Izu cứng họng.
Ừ nhỉ! Hắn nói đúng. Dù cho cô có tìm được thì cũng biết tố hắn kiểu gì đây. Hắn chỉ việc chối bay đi là xong. Còn cô không chừng sẽ bị người ta chép miệng:
– Chậc! Tội nghiệp con bé học nhiều quá nên đầu óc có lẽ không còn ổn định lắm!
Ấy là còn nói nhẹ đấy. Nếu nói nặng hơn một chút thì…
Izu lắc đầu nguầy nguậy cố đánh bay hết những hình ảnh đang tưởng tượng trong não bộ. Cô chạy ra khỏi bãi cỏ đến trước mặt Mochi, giọng hằn học:
– Cậu còn chưa trả lời tôi, tại sao cậu biết được tên đầy đủ của tôi hả? À à, chắc là ngưỡng mộ tôi quá nên tìm hiểu trước phải không?
– Ngưỡng mộ cậu? Về cái gì? – Mochi nghiêng đầu, nhíu mày châm chọc.
– Ờ, thì…
“Thôi xong, mình quên mất, cái tên trời đánh này, hắn là Triple S. Lại tạo cơ hội cho hắn cười nhạo rồi. Mà cũng mừng! Ít nhất cũng lái được sang chuyện khác.”
– Bỏ vế sau đi! Tại sao cậu biết tên tôi?
– Cậu đánh trống lảng cũng chuyên nghiệp quá nhỉ! Chuyện mẩu bánh…
– Trả lời tôi đi!
“Con trai con đứa gì mà tinh như quỷ!”
– Cậu la hét câu đó bao nhiêu lần trên đường chạy giao lưu rồi? Bởi vậy mới chạy có mười phút đã thở như trâu!
– KỆ TÔI! KHÔNG MƯỚN CẬU QUẢN – Izu hét – AI BẢO CẬU KHÔNG CHỊU TRẢ LỜI!!!
– Tôi đoán! Được chưa?
– Đ… Đoán…! – Izu tức đến đỏ mặt – Đoán cái con khỉ. Cậu đừng tưởng cậu là SSS thì cái gì cậu nói người ta cũng tin nhé!
– Hội trưởng, cậu hơi phiền rồi đấy. Tôi đã trả lời rồi! Còn tin hay không tùy cậu!
Chẳng thèm liếc qua sắc mặt của Izu, Mochi quay đầu bỏ đi.
“Tùy cậu!” Cái câu này Izu cực ghét luôn. Mỗi lần nghe hai chữ ấy cô cứ có cảm giác người ta không thèm để cô vào mắt vậy. Ấy thế mà cái tên quái thai quái vật đáng ghét kia đã vứt thẳng vào mặt cô hai chữ này đến hai lần trong vòng có vài tiếng đồng hồ. Izu cắn răng:
– Cậu… tôi chưa nói xong mà… Cậu quay lại đây!
– Tôi bận rồi! – Chàng trai chẳng buồn quay đầu một cái.
– Bận mà thong dong ngủ đến giờ này mới về sao? – Izu tức lộn ruột – Mochi, tôi không quan tâm cậu là ai. Cậu có là SSS thì tôi cũng mặc kệ. Tôi nhất định sẽ không để thua kém cậu đâu. Cậu đợiđó, Izu Haru này vẫn còn muốn đấu Giao lưu với cậu dài dài. Lo về nhà chuẩn bị tinh thần đi nhé! Kẻo đến lúc thua thì khóc nhè là không ai dỗ cho đâu. Đừng có thấy mình giỏi nhất trường thì coi thường người khác!
Izu chỉ tay về phía Mochi hét một tràng không ngừng nghỉ, mặt đỏ tía tai. Suốt mười bảy năm cuộc đời, cô chưa bao giờ cảm thấy bị khinh khi như vậy.
– Giỏi nhất trường à? – Mochi chợt dừng chân – Hơ, tôi chưa bao giờ nói như thế nhé! Đừng nhìn vào thành tích mà đánh giá người khác chứ Hội trưởng. Trong trường này, vẫn còn ít nhất một người giỏi hơn tôi và Sal gấp bao nhiêu lần. Còn về chuyện giao lưu… tôi sẵn sàng tiếp cậu bất cứ lúc nào… nếu cậu bớt ngốc đi…
– Ng… Ngốc? Tôi ngốc chỗ nào chứ?
– Ở vòng cuối cuộc Giao lưu sáng nay, nếu đã la hét mệt rồi thì sao không biết chuyển sang đi bộ! – Mochi tắt nụ cười, nghiêm nghị quay lại nhìn cô lớp trưởng – Tôi không vội về đích thì cậu vội cái gì? Có biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Lỡ cậu có mệnh hệ gì…
Izu hơi khựng lại.
“Chẳng lẽ lúc đó hắn dừng lại đợi vì lo cho mình ư? Vậy là không phải hắn muốn giễu cợt mình? Tên quái thai này mà cũng có điểm tốt sao?”
– Thì tôi trở thành tội nhân à! Đừng có lôi tôi vào mấy chuyện rắc rối với cậu chứ!
“Ai đó làm ơn cho tôi rút lại cái suy nghĩ ngớ ngẩn vừa rồi đi. Tên này chẳng có cái vẹo gì tốt cả! Chó ăn rồi! Chắc chắn thế! Cái lương tâm rách nát của hắn đã bị chó ăn từ lâu rồi!”
– Đừng có ở đó mà lên mặt với tôi! Cậu cũng có thèm đi bộ đâu. Cứ làm như mình hiểu biết lắm ý!
– Đơn giản! Vì tôi chẳng thấy mệt gì cả!
– Bớt chém gió đi ông tướng! Cậu nghĩ cậu là ai mà chạy suốt gần nửa tiếng mà không biết mệt hả?
– Tôi là SSS! – Mochi cười. Một bên khóe miệng cong lên. Rồi chàng trai quay lưng bỏ đi một nước.
Izu nghẹn họng. Cô chẳng ngờ được cái tên đáng ghét kia lại trả lời một cách tự mãn như vậy. Hắn lại còn cười. Cái nụ cười khiến cô chỉ muốn bay vô bóp cổ hắn ngay lập tức.
“Ông trời ơi! Sao ông trời không nhân lúc hắn cười như thế mà bẻ cho trẹo luôn cái quai hàm đểu giả của hắn luôn đi, để xem cái bộ mặt đẹp trai ấy có còn lấy được vợ hay không. Mà không chừng lúc đó hắn còn chẳng nói chuyện được bình thường nữa. Hắn sẽ phải hối hận muôn đời vì đã phô cái nụ cười đểu cáng ấy ra với mình. Aaa… Quỷ tha ma bắt cái tên lưu manh đội lốt thiên thần này giùm đi!”
Izu vừa kêu trời vừa gọi quỷ để rủa kẻ đáng ghét vừa dám chế giễu cô. Mãi cho đến khi bóng dáng dong dỏng và mái tóc bạch kim ấy khuất được một lúc lâu, cô mới rủa xong mà xách giỏ đi về.
Tối hôm đó, Izu cứ trằn trọc mãi. Cô cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay cô lại manh động đến vậy nữa. Nào giờ cô ý thức rất tốt vai trò của mình, nên việc giữ bình tĩnh sáng suốt luôn được đặt lên hàng đầu, ấy vậy mà hôm nay bị chọc cho nổi đóa suốt. Mà càng khó hiểu hơn nữa, Izu lại cứ có cảm giác đã gặp tên quỷ đội lốt thiên thần này ở đâu rồi đó, nhưng mãi mà chẳng nhớ ra.
– Khuôn mặt đặc biệt như thế, đáng lẽ gặp một lần là nhớ rõ chứ! Trí nhớ của mình đâu có tệ đâu ta? – Izu lẩm bẩm.
“Chậc! Mà nhớ hắn làm quái gì cho nặng óc! Quỷ tha ma bắt hắn đi cho đỡ chật đất! Khó quá cho qua… Đi ngủ!”
“À khoan! Trước khi ngủ, rủa thêm câu nữa! Quỷ tha ma bắt luôn cái tên mắc dịch nào đó chuẩn bị ám giấc mơ của bà đi! Hừ hừ!”