Đọc truyện Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307 – Chương 117
“NGƯỜI LÍNH TÌNH NGUYỆN VÀ ĐIỆU MÚA
APSARA.”
Dù
muốn hay không, thì vào thời đó tôi vẫn bị chi phối phần nào về nhân sinh quan
của các trường phái triết học về con người, khi học môn Triết ở nhà trường phổ
thông (sách của NXB Lá Bối – Sài Gòn).
Phương
Tây nhìn nhận con người là tác nhân của sự khám phá vũ trụ… hàng loạt câu hỏi
vì sao luôn được đặt ra… tại sao? Tại sao? Thế này thế nọ?
Phương
Đông nhìn con người là sự hòa hợp của tam thể Thiên – Địa – Nhân. Chỉ hiểu là
thế chứ không đi sâu là tại sao nó thế. Trong tình yêu… tôi nghiêng về triết
Đông nhiều hơn.
Tôi
chỉ nhớ vắn tắt Tình yêu là “Hệ quả của sự kết hợp giữa bản năng và trí tuệ của
con người” và “Tình yêu là một loại tình cảm giữa người và người, hướng con người
đến Chân, Thiện, Mỹ…”
Congpong
Thom! Tình yêu là gì nhỉ? Sẽ không bao giờ có câu trả lời đâu.
Chỉ
biết rằng đó là một thực trạng tâm lí tuyệt vời giữa hai con người “Người lính
tình nguyện và điệu múa Apsara” như tựa đề của một bài hát.
…
Khoảng
trống sâu lắng trong tâm hồn của người lính Preah Vihear và cũng là nỗi khát
khao xuân thời của một thiếu nữ Campuchia. Không hơn cũng không kém.
Tình
yêu là những xúc cảm, là sự rung động và ít khi nào cảm thấy được lấp đầy, giúp
cho những người đang yêu nhận thấy mình đang “hiện hữu” giữa cuộc đời. Đó chính
là quà tặng tuyệt đối của tình yêu.
Người lính Quân khu 5 đang hiện hữu giữa “Trời”
Campuchia… “Đất” Congpong Thom… và “Nhân” nàng Khêri duyên dáng… trong bộ Xà
Rông màu tím.
Nhờ
mấy anh vệ binh là chỗ qua lại thân thiết, nên chị chủ quán cũng đồng ý cho hai
nàng đi chơi cùng anh em chúng tôi. Cả nhóm rảo bước trên con đường chính về hướng
thị xã Congpong Thom. Tiết trời mùa mưa Campuchia cũng không lạnh lắm… chỉ có
điều hôm ấy do đi dọc đường lớn trống trải nên gió làm cho ai cũng thấy lạnh.
Mấy
anh em vệ binh không biết vô tình hay cố ý chia cắt đội hình địch… phía sau chỉ
còn tôi và Khêri.
Dáng
đi nhẹ nhàng của Khêri như những vũ nữ Apsara trên sàn diễn nơi hoàng cung… uyển
chuyển và lay động.
Chỉ
im lặng đi bên nhau sau mấy anh vệ binh chừng vài chục mét. Cả tôi và Khêri
không ai nói lời gì. Khi vào trung tâm thị xã (khu vực có rạp chiếu bóng) thì
nhóm anh em vệ binh mất hút… cả hai ngơ ngác tìm nhưng chẳng thấy đâu…
Tôi
đứng lại nhìn em và buột miệng hỏi “Comment allez vous!” (Em có khỏe không?).
Mắt
em long lanh nhìn tôi và nói “Con tóp nói tiếng Việt!”
À
ra thế! Chị Hoa nói không sai. Tôi nghĩ thế!
Tôi
cầm tay em cùng ngồi xuống tại bậc thềm của bùng binh vườn hoa, trước rạp chiếu
bóng sáng ánh đèn. Cổ tay em tròn và mát lạnh… như có dòng điện đang chạy trong
người tôi.
Dưới
ánh đèn, nhìn em càng hấp dẫn hơn với gương mặt bầu bĩnh. Tôi hỏi em rất nhiều
về đất nước Campuchia thời Polpot… những hàng nước mắt lăn dài trên đôi má xinh
xắn của em. Bờ vai em rung lên và những tiếng nấc xé lòng.
Tôi
xin lỗi em vì đã đụng vào nỗi đau tiềm thức của em, và bất ngờ… Khêri đã ngả
vào vai tôi khóc nức nở. Những giọt nước mắt của em ướt một phần cổ áo tôi. Tôi
choàng tay mình qua vai Khêri và giữ yên như thế không dám làm gì khác hơn.
Có
lẽ em đã chợt tỉnh, khi biết là chúng tôi đang ngồi giữa trung tâm thành phố. Một
tay em nắm lấy tay tôi đứng lên và tay kia em gạt nước mắt.
Tôi
và Khêri cùng sánh bước về nhà.
…
Phía sau quán là khoảng đất trống cỏ mọc đã
cao. Tất cả các cọng cỏ đã đẫm sương đêm… Tôi và em cùng ngồi xuống trên thảm cỏ
đó.
Nhìn
nhau đắm đuối… tôi nhẹ nhàng kéo em vào lòng mình và hôn nhẹ lên đôi má em… nụ
hôn của người lính “khát khao và cháy bỏng.” Đôi tay của chúng tôi choàng qua
nhau không rời. Đất trời Congpong Thom như nghiêng ngả không bao giờ vực dậy được.
Gió
vẫn thổi nhè nhẹ từ cánh đồng phía sau thị xã bé nhỏ. Những cái lạnh do sương
đêm càng lúc càng tăng lên. Con người càng lúc càng cảm thấy gần nhau hơn, để
chia sẻ những gì mà con người cần trao cho nhau… dù rằng tôi vẫn là người lính
tình nguyện ở tổ quốc Campuchia thân yêu của em.
Tôi
không còn nhiều thời gian ở cái thị xã nhỏ bé này, và biết đâu ngay trong ngày
mai… tôi sẽ trở về mảnh đất Preah Vihear lành ít dữ nhiều, và điều gặp lại em vẫn
là điều không tưởng. Con người thường ít khi bày tỏ được tình yêu của mình.
Tình
yêu là những cảm xúc và việc bộc lộ không đi đôi với nhau, mà chỉ có thể biểu
hiện bằng hành động. Nếu việc bộc lộ tình cảm là điều quan trọng nhất trong
tình yêu, thì rõ ràng chúng ta đã trở nên ích kỉ với những người chúng ta yêu
thương! Chỉ khi nào nhận thấy sự khác biệt giữa tình cảm và việc bày tỏ những cảm
xúc ấy, ta sẽ dành được rất nhiều tình cảm cho những người xung quanh.
Trong
giây phút yếu đuối của bản năng con người, cả tôi và em đã vượt qua mọi lằn
ranh, mọi cách trở, và mọi thứ của cuộc đời. Người lính tình nguyện và người
thiếu nữ cần được cảm thông, cần được trao gửi những gì thầm kín quý giá nhất của
con người.
Chiến
tranh đã lấy đi những gì yêu quý nhất, sáng giá nhất của cả tôi và em. Giờ đây
trong giây phút nghìn năm một thuở… phải tìm lại một điều gì cho chính mình.
Vòng
tay của em và tôi càng lúc càng xiết chặt hơn… Cùng trở về với “nguyên thủy
loài người” tôi và Khêri đã hòa làm một.
…
Ánh
bình minh đã ló dạng ở hướng đông. Những ánh đèn pin của anh em vệ binh tuần
tra ngoài đường quét qua lại vài lần… báo giờ tuần tra đã vào ca chót. Tôi phải
theo anh em trở về khu nghỉ chân trước khi trời sáng.
Một
lần nữa thân hình em rung lên với những tiếng khóc không thành lời. Hợp rồi tan…
tan rồi hợp… đó vẫn là số phận mà không ai thoát khỏi.
Tạm
biệt em nàng Khêri. Tạm biệt thị xã Congpong Thom.