Kị sĩ thứ chín

Chương 35: Nước tiểu và lửa


Đọc truyện Kị sĩ thứ chín – Chương 35: Nước tiểu và lửa

Trong ánh mắt nghênh tiễn của người dân kinh đô, được một đám quan chức hai chân mềm nhũn, cả người run rẩy đi theo, rốt cục lão Khuê Nô bế Geriferry cũng đi tới cột đá hoa biểu to lớn trước cửa hoàng cung. Lúc này, cuối cùng máu trên người Geriferry cũng không còn rỏ xuống nữa, sau đó hắn mở mắt ra.
Trên chiếc cột hoa biểu này có khắc một đoạn chữ viết lấp lánh ánh vàng làm cho mỗi một người nhìn lên đều cảm thấy ngạt thở.
“Được rồi, đám người hèn nhát, để ta, Stedman vĩ đại đến bảo vệ các ngươi. Chỉ cần ta còn đứng ở đây, trước mặt ta sẽ không có kẻ thù còn đứng!”
Những chữ này đâu chỉ ngang ngược bá đạo, chúng còn có một luồng khí thế coi rẻ chúng sinh trong thiên hạ. Nhưng chiếc cột hoa biểu này vẫn đứng sừng sững ở đây, đứng sừng sững ngay trước cửa chính hoàng cung tượng trưng cho chí cao vương quyền, ba trăm năm qua không có bất cứ một hoàng đế nào nghĩ đến việc nhổ chiếc cột làm ảnh hưởng đến uy nghiêm của hoàng gia này lên.
Trên chiếc cột hoa biểu này còn khắc một kỵ sĩ uy nghiêm, tay trái nắm một cây trường thương đen bóng, tay phải xách một cái đầu rồng rất lớn đầm đìa máu.
Người giết rồng – Felix Stedman.
Câu chuyện đầu tiên mỗi một đứa trẻ sinh ra trong liên minh thần thánh nghe thấy bao giờ cũng có liên quan với cái tên này. Ngày đầu tiên cầm lấy đao kiếm, mỗi một võ sĩ đều coi ông ta là mục tiêu phấn đấu cả đời của mình. Ông ta cũng là bóng hình xuất hiện nhiều nhất trong mơ của mỗi một người phụ nữ, cho dù thỉnh thoảng họ nằm mơ nhắc đến tên ông ta thì người đàn ông bên cạnh họ cũng sẽ không cảm thấy ghen tuông chút nào.
Người đàn ông này chính là gia chủ gia tộc Stedman hơn ba trăm năm trước, Felix Stedman. Khi còn trẻ, vì sự dũng mãnh và tàn bạo trên chiến trường, vì hành động vĩ đại một đêm đồ sát mấy vạn tù binh, cho nên ông ta đã đạt được danh hiệu “Đồ tể”. Sau đó, vì không thể chống đỡ được cuộc tấn công của đế quốc Menied trên chiến trường, đế quốc Ba Tư đã sắp xếp thích khách tấn công hoàng đế đế quốc Menied trên đường đi tuần làm hoàng đế bị trọng thương. Sau khi nghe tin, Felix Stedman bỏ lại mấy vạn đại quân dưới trướng, đơn thương độc mã đi tới hoàng cung đế quốc Ba Tư, liên tiếp giết chết ba cao thủ thánh vực của đối phương, sau đó tiếp tục một thương đâm chết con rồng băng bảo vệ hoàng cung đế quốc Ba Tư. Sau khi xách chiếc đầu rồng băng về nước, đứng trước cửa hoàng cung uy nghiêm, ngay trước mặt hoàng đế bệ hạ dù bị thương nặng vẫn cứ nhất quyết phải ra nghênh đón, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mấy trăm đại thần và tướng lĩnh, Felix Stedman đã hùng hồn tuyên bố lời nói sau đó được khắc lên cột hoa biểu kia.
Hậu quả trực tiếp của việc này là Vương triều Ba Tư không ai bì được đã tan rã chia năm xẻ bảy vì cường giả đã bị giết sạch. Hoàng đế đế quốc Menied thì dựng một cây cột hoa biểu ngay giữa cửa hoàng cung để hậu duệ của mình nhớ kỹ công tích của Felix Stedman.

Sau khi mang vinh quang không ai bì được này về nước, Felix Stedman đã ngồi lên vị trí gia chủ đời thứ sáu, còn gia tộc Stedman cũng bước vào cao tầng quyền lợi của đế quốc từ giờ khắc này. Trong khi các đời gia chủ của gia tộc Stedman đều phải tìm kiếm sinh tồn và lợi ích trong vô vàn âm mưu quỷ kế, vị gia chủ đời thứ sáu này lại là một trường hợp đặc biệt, bất kể là trên triều đình hay là trong liên minh thần thánh, ông ta đều luôn ngang ngược không kiêng nể. Trừ vương miện và quyền trượng của Giáo hoàng, bất cứ thứ gì ông ta muốn đều lập tức có người đưa đến cửa, chỉ vì ông ta có sức mạnh, sức mạnh đủ để cho bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng phải né tránh. Nghe nói sức mạnh của ông ta đã lên tới cảnh giới bán thần.
Còn lúc này lão Khuê Nô đang bế thiếu gia, gia chủ tương lai của gia tộc Stedman, đứng dưới cột hoa biểu tượng trưng cho tinh thần và vinh quang cao nhất của đế quốc Menied, là để chiêm ngưỡng sao?
Geriferry kéo tay áo lão Khuê Nô, ra hiệu cho ông ta bế mình đến gần cột hoa biểu một chút. Vì vậy, trong ánh mắt của muôn người, lão Khuê Nô bế Geriferry hết sức thận trọng đi tới dưới chân cột hoa biểu. Tất cả mọi người đứng xem đều cho rằng vị thiếu gia gặp đại nạn không chết này sẽ quỳ xuống, quỳ dưới cây cột hoa biểu tượng trưng cho vinh quang tối cao của gia tộc Stedman và dập đầu làm lễ để bày tỏ lòng cảm kích vị tổ tiên này đã âm thầm bảo vệ cho tính mạng của hắn.
Chỉ có điều tất cả bọn họ đều đã sai, sai quá nhiều. Vẻ mặt của bọn họ từ trang nghiêm chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành khiếp sợ và khó tin, bọn họ khao khát có thể móc hai mắt mình ra để xem có phải mình đang gặp ảo giác hay không.
Lão Khuê Nô bế Geriferry đến để hắn làm gì?
Chỉ để hắn tè một bãi mà thôi.
Đi tới dưới chân cột đá, Geriferry đứng xuống đất, được ông già này dìu đỡ, trong sự chờ đợi của hàng vạn người, hắn không quỳ xuống mà cởi quần móc chim ra tè thẳng vào chân cột, tè trắng trợn không kiêng dè.
Lão Khuê Nô há hốc mồm, các quan chức lớn nhỏ và các kỵ sĩ đi theo đến đây cũng há hốc mồm, tất cả những người đứng xem cũng há hốc mồm. Tất cả bọn họ đều cảm thấy căm hận, cây cột hoa biểu đó là trụ cột tinh thần của cả đế quốc Menied, sao có thể để người ta làm càn như vậy?
Yên tĩnh, yên tĩnh như chết chóc.

Các chiến sĩ trên tường thành hoàng cung đã giương cung đặt tên, các kỵ sĩ cấm quân đi theo cũng rút đao thương ra, các quan viên thậm chí còn chuẩn bị lớn tiếng mắng chửi, nhưng bọn họ lại chỉ mấp máy môi mà không thể nào mắng ra được.
Đúng vậy, đó là tổ tiên của gia tộc Stedman. Đừng nói vị thiếu gia này đứng tè ở đây, cho dù hắn muốn đào cây cột lên kéo về nhà thì cũng làm gì có ai có tư cách nói gì? Mà cũng chả liên quan quái gì đến mình. Chẳng phải bọn họ cũng đều được nhờ vị lão tổ tông của gia tộc Stedman này sao? Vì vậy, kẻ thì thu cung tên, kẻ thì cất đao thương, kẻ thì câm miệng lại, tất cả chỉ có thể biểu đạt oán giận dưới đáy lòng bằng ánh mắt của từng người.
“Thằng ngu!”
Tè xong vẫn còn chưa hết chuyện, Geriferry mắng một câu làm cho nhịp tim đập của tất cả mọi người đều nhanh hơn mấy lần, sau đó nhổ một bãi nước bọt lên vị tổ tiên trên cột.
Khiếp sợ, thật sự là quá khiếp sợ, cho dù là người nào cũng không thể ngờ được Geriferry lại tế bái tổ tiên bằng cách này. Chẳng lẽ trong chuyện này có điều gì đó đáng để bọn họ cân nhắc suy ngẫm? Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, lão Khuê Nô lại tiếp tục bế Geriferry lên đường với vẻ mặt khó xử, sau khi đi vài bước, gương mặt vị lão quản gia này đỏ lên vì hưng phấn, chỉ có ông ta mới biết vị thiếu gia này đã làm một việc ông ta đã muốn làm từ rất lâu nhưng lại không dám làm một cách quang minh chính đại.
Xem ra vị lão quản gia ngoại hình bình thường thân thủ xuất chúng này cũng là loại người có chuyện.
Khi nhìn về phía Geriferry lần nữa, ánh mắt mọi người đã không còn sự thương xót đối với những gì hắn phải trải qua, mà biến thành ánh mắt nhìn một thằng điên, một thằng ngớ ngẩn. Chẳng lẽ đây không phải hiệu quả Geriferry muốn hay sao?
Có điều, muốn giả bộ ngớ ngẩn cũng có rất nhiều biện pháp để đạt được mục đích, còn Geriferry lại dùng biện pháp tự hủy danh dự này. Lão Khuê Nô tuyệt đối không tin vị thiếu gia đã trở nên khôn ngoan hơn trước rất nhiều này lại không có mục đích khác, nhưng cho dù có nghĩ vỡ đầu, sợ rằng ông ta cũng không nghĩ ra lý do Geriferry làm như vậy.

Hai người già trẻ tiếp tục lên đường, theo vách tường hoàng cung đi về phía nam, xung quanh vẫn là một đám người, phía sau vẫn là từng chuỗi đầu người và bốn chiếc nỏ thủ thành, còn có các hộ vệ bị thương và di thể các chiến sĩ đã chết của gia tộc Shuster. Bọn họ đi về phía nam, vẫn đi về phía nam, đi tới lúc mặt trời đã xiên khoai.
Một tòa phủ nha đồ sộ nằm bên ngoài chân tường ở góc hoàng thành tỏ ra lạc lõng so với những ngôi nhà dân thấp hơn hẳn xung quanh. Tòa tháp nhọn xây dựng theo phong cách Gothic trước cửa có khắc dấu hiệu kiếm và lá chắn, phía trên thanh kiếm và lá chắn còn khắc một chiếc vương miện màu đỏ, tỏa ra ánh sáng khiếp người dưới ánh nắng chiều.
Có thể đặt trụ sở làm việc ngay sát chân tường hoàng thành chỉ có một cơ quan: Bộ thống soái cấm quân hoàng gia!
Còn lão Khuê Nô bế Geriferry bị thương nặng đi qua hơn nửa kinh đô chính là để đến đây.
Sớm đã nghe thấy phong thanh, các nhân viên liên quan đang làm việc ở bộ thống soái cấm quân hoàng gia đứng xếp hàng chỉnh tề đón thiếu gia Geriferry Stedman vừa vạch quần tè trước cửa hoàng cung. Thực ra vừa nghe nói đám người tấn công ở khe núi sử dụng nỏ thủ thành chuyên dụng của cấm quân kinh đô, bọn họ đã đoán trước chắc chắn đối phương sẽ khởi binh đến hỏi tội, có điều không ngờ đối phương lại đến sớm như vậy.
Mỗi một thành phố có ý nghĩa chiến lược ở đế quốc Menied đều có trang bị nỏ thủ thành. Điểm bất đồng duy nhất là nỏ thủ thành trên tường thành kinh đô lớn hơn một chút, uy lực và tầm bắn cũng mạnh hơn một chút.
Lộc cộc!
Một chuỗi đầu người bị các kỵ sĩ giáp đen ném xuống bậc thềm đá xanh trước cửa bộ thống soái, máu đỏ não trắng bắn ra đầy bậc thềm, tất cả mọi người xung quanh đều bịt mũi lui lại vài bước. Tiếng lộc cộc vẫn còn tiếp tục, hơn ba trăm cái đầu đã xếp thành một hòn núi nhỏ, có không ít lăn vào bên trong phủ qua cánh cửa mở rộng, để lại vết dơ bẩn khắp nơi trên mặt đá đá cẩm thạch.
Nhưng không có người nào của bộ thống soái cấm quân dám mở miệng kháng nghị, bởi vì ánh mắt của bọn họ đều đang chăm chú nhìn vào những chiếc nỏ thủ thành phía sau. Giá nỏ hình giọt nước làm bằng gỗ phong hoa lê không hề tổn hại, các bộ phận chịu lực quan trọng nhất còn được làm bằng thép ròng, bên dưới cánh nỏ đúc bằng thép ròng có khắc một chiếc vương miện đủ để cho sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều trở nên trắng bệch.
Không sai, đây chính là nỏ thủ thành chuyên dụng được bố trí trên tường thành kinh đô và trên cổng lầu hoàng thành, trực thuộc sự quản lý của bộ thống soái. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão Khuê Nô nhất định phải đi đến đây.

“Các ngươi đều thấy rõ rồi chứ?” Lão Khuê Nô nhìn về phía một đám quan chức bộ thống soái với vẻ mặt sợ hãi và sắc mặt trắng bệch, đám quan chức lập tức gật đầu, chỉ sợ trả lời chậm một giây là đầu mình sẽ biến thành một bộ phận của ngọn núi nhỏ trước mặt.
“Đã thấy rõ rồi thì đốt đi!” Nói xong lão Khuê Nô quay đầu đi về phủ công tước. Các kỵ sĩ giáp đen nhanh chóng lấy dầu dội lên bốn chiếc nỏ thủ thành và đống đầu người đó. Một ngọn lửa hừng hực bốc lên mang theo khói đen cuồn cuộn che kín nửa bầu trời bên trong hoàng thành.
“Không đốt được, không đốt được, bọn ngu dốt này còn ngẩn ra làm gì, mau dập lửa!” Vất vả lắm mới len qua được đám người, Bá tước Charles thống lĩnh cấm quân nhìn thấy bốn chiếc nỏ thủ thành lại bị người của gia tộc Stedman đốt mất, sắc mặt vốn đã xám như tro càng trở nên khó coi. Đây không phải vì hắn xót mấy chiếc nỏ thủ thành đắt tiền, mà là, nếu như đốt hết vạt chứng ở đây thì bộ thống soái cấm quân của hắn chắc chắn không thể thoát khỏi tội danh ám sát thiếu gia của gia tộc Stedman. Nếu như không đốt, ít nhất hắn có thể dựa vào một số kí hiệu trên thân nỏ để lần ra thủ phạm sau màn, mặc dù cuối cùng cũng không tránh khỏi tội danh tắc trách nhưng ít nhất cũng có thể tránh được đại bộ phận trách nhiệm.
Bây giờ thì tốt rồi, một mồi lửa đốt hết, đây là gia tộc Stedman đang nói rõ hắn phải xử lý việc này. Xử lý thế nào? Tìm ai để xử lý?
Charles ngồi dưới đất lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nhìn lên không trung.
Không biết mây đen đã che phủ cả kinh đô từ khi nào.
===================
Cái cột hoa biểu nó như thế này:



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.