Đọc truyện Kị sĩ thứ chín – Chương 34: Nghi thức hoan nghênh rỏ máu
Thân thể Geriferry lay động một chút và lập tức được lão Khuê Nô đỡ lấy, lão Khuê Nô cũng là người duy nhất không quỳ xuống. Trước khi ngất xỉu, hắn đặt chiếc huy hiệu dính máu đó vào tay lão Khuê Nô.
“Thiếu gia, ta thừa nhận, ngài có tư cách bảo vệ chiếc huy hiệu Hoa Lay Ơn!” Lão Khuê Nô ôm Geriferry đã mê man trong lòng và tự nói với mình. Ngoài thiếu gia trong lòng, ông ta mới chỉ nói câu này với duy nhất một người, có điều thời gian đã rất lâu rồi, là một trăm năm, hai trăm năm, hay là lâu hơn nữa?
Mấy trăm năm qua, gia tộc Stedman có quá nhiều con cháu có năng lực, nhưng người thề chết bảo vệ tôn nghiêm của huy hiệu Hoa Lay Ơn lại không hề nhiều. Lão Khuê Nô lắc lắc đầu, lau sạch chiếc huy hiệu trong tay rồi trịnh trọng đeo lên ngực Geriferry.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ phía trước truyền đến, không cần nghĩ cũng biết, đó là đoàn kị sĩ trái tim sư tử hộ vệ bên ngoài kinh đô, đến muộn trọn hai mươi phút so với thời gian dự tính.
“Chém đầu tất cả những kẻ tấn công!” Sau khi bỏ lại một câu, lão Khuê Nô bế Geriferry đi đầu về phía trước.
Vire kêu mọi người quét dọn chiến trường, đồng thời nói nhỏ vài câu với thủ lĩnh kỵ sĩ giáp đen. Thủ lĩnh kỵ sĩ giáp đen chộp lấy người phụ nữ đã ngất xỉu dưới đất, lắc mình vài cái và biến mất sau cửa khe núi phía bắc. Hắn không hề có ý nghĩ dâm loạn nào với người đẹp trên vai, “Đây là người phụ nữ được giữ lại cho thiếu gia hưởng thụ!”
Hôm nay người trực khu vực cửa bắc của đoàn kị sĩ Lionheart là Nam tước Quincy. Là con cháu của một quý tộc phá sản, gia nhập đoàn kị sĩ trái tim sư tử bằng sức mạnh của mình và đứng vững ở vị trí phân đội trưởng, hôm nay hắn trực ban vẫn thực hiện đầy đủ chức trách. Nhưng khi đang đi tuần tra ở bên ngoài cửa bắc, đột nhiên bọn họ nhận được yêu cầu giúp đỡ của Ti tuần thành, nói là một quán rượu trong thành cách cửa bắc không xa đã xảy ra hỗn loạn, những kẻ gây rối đều rất khó xơi, đám binh lính tuần thành ngày thường chỉ biết tác oai tác quái bây giờ lại hoàn toàn không thể dẹp loạn được, cho nên mới vội vàng cầu viện khắp nơi.
Chuyện như vậy trước đây cũng thường xuyên xảy ra, cho nên Quincy không hề do dự dẫn quân từ ngoài thành vào tiếp viện. Khi hắn vừa chạy tới nơi thì đột nhiên nhìn thấy có tín hiệu ma pháp cầu cứu bắn lên trên không bên ngoài thành, vì vậy lại lập tức quay đầu ngựa chạy ra ngoài thành. Có điều trên đường phố đông nghịt người khiến tốc độ của các kỵ sĩ giảm xuống rất nhiều. Khi hắn dẫn theo các kỵ sĩ dưới tay chạy tới hẻm núi trong núi Vọng Nguyệt sau thời gian gấp đôi mọi ngày thì chỉ còn nhìn thấy xác chết ngổn ngang và vết máu đầy đất.
“Xong đời rồi!” Khi nhìn thấy một vị lão quản gia bế một vị thiếu gia quý tộc trên người vết máu loang lổ không biết sống chết dẫn đầu đi tới, lại nhìn thấy chiếc huy hiệu Hoa Lay Ơn lấp lánh ánh vàng trên ngực vị thiếu gia quý tộc đó, Quincy biết danh dự, tiền đồ, thậm chí cả tính mạng của mình lần này đều xong hết rồi.
Đương nhiên, việc làm hắn chắng váng hơn nữa là bốn chiếc nỏ thủ thành từ trên đỉnh khe núi ngắm xuống, Quincy có cảm giác mình sắp ngất xỉu rồi.
Ai có thể làm được một việc lớn như thế này?
Sau một hồi chóng mặt, Quincy nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn biết chuyện này đã vượt qua phạm vi một nhân vật nhỏ như hắn có khả năng quản lý, cho nên hắn quyết định mặc kệ, sau vội vàng xuống ngựa chào đón Vire, cẩn thận giải thích vài câu và biểu thị xin lỗi, hắn dặn dò các kỵ sĩ trong đội tiếp nhận công việc giải quyết hậu quả.
Trên đường cái ngoài cửa bắc kinh thành, khi thấy một đội kỵ sĩ Lionheart mở đường, tất cả mọi khách buôn qua lại đều tự giác tránh sang ven đường. Từng đội kỵ sĩ trái tim sư tử mặc giáp đỏ với vẻ mặt trang nghiêm vẫn đang chạy tới cuồn cuộn không ngừng, làm cho đường cái vốn rộng rãi nhất thời tỏ ra hết sức chật hẹp.
Sau đó đám khách buôn nhìn thấy một ông già được một đám kỵ sĩ bao quanh, trong lòng ông già này là một vị thiếu gia quý tộc đeo huy hiệu Hoa Lay Ơn. Vị thiếu gia này toàn thân loang lổ vết máu, hai mắt nhắm nghiền trên gương mặt trắng xanh, sống chết không biết. Càng làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi là trên người vị thiếu gia quý tộc kia bây giờ còn đang chảy máu, những giọt máu rỏ xuống thấm đỏ quần áo ông già, rỏ xuống đất từ khuỷu tay cùng với những bước chân hơi lảo đảo hướng về kinh thành của ông già, tạo thành một vệt đỏ tươi cực kì bắt mắt trên mặt đường bằng đá xanh khô ráo, và vệt đỏ này vẫn đang tiếp tục kéo dài về phía trước.
Lúc này, ông già từ chối những con chiến mã do các kỵ sĩ trái tim sư tử thiện ý dắt tới, thậm chí từ chối cả những chiếc xe ngựa do các khách buôn đã nhận ra bọn họ cố gắng dọn dẹp để dành cho họ. Ông già chỉ muốn bế thiếu gia của ông ta, từng bước một đi về ngôi nhà đã gần trong gang tấc. Ông ta phải cho tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, có người mai phục ám sát thiếu gia của ông ta trong hẻm núi ngoài cửa bắc kinh thành. Ánh mắt ông ta không còn vẩn đục như trước mà thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lẽo làm mọi người nhìn thấy mà sợ hãi.
Một ông già, thân hình gầy yếu, bước chân hơi loạng choạng, bế thiếu gia vẫn đang chảy máu đi đến cửa bắc kinh thành yên ắng tĩnh lặng. Không phải ông ta cần người khác thương xót, ông ta chỉ cần ánh mắt không dám nhìn thẳng vào ông ta của tất cả mọi người trên đường đi đều nhìn thấy…
Phía sau ông ta, từng chuỗi đầu người được chở trên lưng ngựa, hai mắt sau khi chết vẫn trợn tròn như cũ hình như còn đang diễn tả lại hi vọng xa vời và sự tuyệt vọng của họ vừa rồi…
Sau đó những người hai bên đường đã nhìn thấy gì đó, vì vậy bọn họ sợ hãi kêu lên, trên mặt bọn họ tỏ ra không thể hiểu nổi và cả sự sợ hãi được thể hiện qua hành động hơi co người lại phía sau của họ. Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Đúng vậy, đó là bốn chiếc nỏ thủ thành to lớn được kéo đi bởi những con ngựa. Dưới ánh nắng chiều, chúng tạo ra một chấn động đối với thị giác của đám khách buôn, bọn họ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của những chiếc nỏ thủ thành, bọn họ không thể tưởng tượng, cũng không tưởng tượng được là ai muốn huy động sức mạnh lớn như vậy để giết chết vị thiếu gia quý tộc đến giờ vẫn không biết sống hay chết kia.
Vết máu màu đỏ tươi đã biến thành màu nâu sau khi đám người đi qua nhưng vẫn tỏ ra hết sức rõ ràng trên đường cái lát đá xanh.
Quan lớn Ti tuần thủ nội thành đã đến, chủ tướng Ti phòng thủ kinh đô đã đến, đại bộ phận quan chức có liên quan đến phòng ngự kinh đô đều đã đến, người đến cuối cùng là Bá tước Charles, thống lĩnh cấm quân kinh đô. Nhìn thấy bốn chiếc nỏ thủ thành, mặt Bá tước Charles xám như tro, ngất xỉu ngã thẳng từ trên ngựa xuống. Sau khi ngã tỉnh lại, hắn dứt khoát quỳ bên đường cái, mồ hôi như mưa.
Tí tách!
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, rốt cục ông già đã đi tới cửa thành bắc u ám, hai chân bước trên mặt đường đá xanh cứng rắn, một giọt máu tươi rỏ xuống nền đá xanh không dính một hạt bụi. Dường như mỗi một người đều nghe thấy âm thanh nhỏ bé và thanh thúy đó, trái tim bọn họ cũng cùng run rẩy theo tiếng tí tách không ngừng này.
Kinh đô lại phải chảy máu rồi.
Mỗi một người đều có thể dự cảm được, không có hàng ngàn hàng vạn giọt máu tươi thì sao có thể rửa sạch được từng giọt máu tươi của vị thiếu gia quý tộc đang rỏ xuống mặt đường đá xanh kia?
Lão Khuê Nô đứng lại dưới cửa thành mà không lập tức vào thành, ông ta đưa tay vuốt mái tóc vàng trên trán Geriferry ra phía sau, để lộ hai mắt đang nhắm chặt của hắn, đáy mắt lạnh lẽo toát ra một thoáng hiền từ, “Thiếu gia, chúng ta sắp về đến nhà rồi!”
Sau khi lẩm bẩm một câu với vị thiếu gia trong lòng, ông già nhấc chân đi vào kinh thành, đi vào kinh đô thấm đẫm mùi tiền bạc, quyền lực và xa hoa, đi vào mảnh đất đã dưỡng dục gia tộc Stedman bốn năm trăm năm nay. Bước chân của ông già đã không còn loạng choạng, thân thể hơi còng giờ đây ưỡn lên thẳng tắp, dọc theo đường lớn, bước vào kinh đô, bước vào nơi hoa lay ơn đã nở ra vinh quang bốn năm trăm năm nay trong ánh mắt của mọi người đứng bên cạnh các cửa hàng, phía trong cửa kính khách sạn hay từ trên tầng các tửu lâu.
“Đó là thiếu gia Geriferry…”
“Trời ạ, là anh ấy, là kỵ sĩ thứ chín…”
“Là anh hùng đế quốc…”
Sau một hồi ầm ĩ, đám người trên đường cái lập tức hiểu ngầm ngậm miệng lại. Bọn họ vẫn nhớ, đế đô đang chuẩn bị dùng nghi thức long trọng nhất để chào đón vị kỵ sĩ đế quốc mới xuất hiện này. Nhưng bây giờ nghi thức không thể cử hành được rồi, bởi vì trước đó vị anh hùng đế quốc này đã bị chặn giết ở trước cửa kinh đô, nhìn toàn thân đẫm máu của hắn là đủ để biết chiến đấu quyết liệt đến mức nào. Hơn nữa bây giờ hắn đang nhắm nghiền mắt, không biết còn sống hay đã chết, hỉ sự lần này sợ rằng sẽ hóa thành tang sự…
Nghi thức hoan nghênh đáng lẽ phải có chiêng trống ầm ĩ, pháo hoa rợp trời giờ đây lại trở nên yên lặng hơn cả truy điệu, trở nên đau buồn và thê lương cùng với vết máu vẫn tiếp tục kéo dài…
Trăm họ kinh đô không khỏi gào thét trong lòng, chẳng lẽ đây là đãi ngộ một anh hùng đế quốc nên được hưởng?
Trên đường cái phồn hoa cũng không hề ồn ào, khi nhìn ông già và vị thiếu gia đi trên đường, những xâu đầu người và những chiếc nỏ thủ thành phía sau, mỗi một người đều đưa tay che kín miệng, bọn họ biết, cho dù lúc này chỉ hít thở quá mạnh cũng có thể đưa tới họa sát thân. Đây không phải lúc hoàng đế đi tuần có thể lớn tiếng hoan hô, cũng không phải lúc có thể nhận xét bình phẩm thoái mái khi thấy một đại quý tộc đi chơi cùng tình nhân. Bọn họ chỉ nhìn thấy chiếc huy hiệu lấp lánh ánh vàng đó trên người thiếu gia quý tộc trong lòng ông già. Quý tộc giết người, bao giờ cũng có thể tìm được những lý do vô cùng kỳ lạ để gỡ tội cho mình, còn một vị đại công tước muốn giết người thì hoàn toàn không cần bất cứ lý do nào.
Ông già vẫn bế thiếu gia bước đi, trên đường mỗi một người nhìn thấy cảnh này cũng đều trở nên nặng nề, vừa lo lắng cho mình lại vừa tràn ngập chờ đợi đối với tương lai, tò mò sẽ có bao nhiêu người trở thành vật bồi táng dưới lửa giận của lão công tước.
Kinh thành rất lớn. Kinh thành lớn đến đâu? Trong lúc ăn no không có việc gì để làm, có người từng thử đi bộ từ hai điểm có khoảng cách xa nhất là cửa nam và cửa bắc, kết quả là phải đi rất lâu mới tới. Cho nên khi lão Khuê Nô còn đang bế Geriferry đi biểu tình trên đường cửa bắc thật dài thì tất cả các quý tộc ở kinh đô đều đã nhận được tin tức, ngoài một số quý tộc không có quyền thế gì chạy tới xem náo nhiệt, ba công tước, bảy hầu tước và rất nhiều bá tước đều giữ yên lặng. Bọn họ biết rõ lần ám sát này tuyệt đối không phải một vụ giết người đơn thuần, đã lăn lộn quá lâu trong chính trị và quyền thế, bọn họ đã ngửi ra mùi vị của một âm mưu chính trị.
Cho nên bọn họ lựa chọn đứng chờ, không có ai đứng ra bày tỏ lập trường của mình trong tình hình mọi chuyện vẫn còn nằm giữa một đám sương mù, đây chính là nguyên tắc của quý tộc. Nhưng mặt khác tất cả bọn họ vẫn phái người tới phủ công tước đưa hậu lễ, trong đó chủ yếu là các loại dược liệu quý giá.
Từ đó một hiện tượng quái dị đã xuất hiện, lão Khuê Nô vẫn còn đang bế cháu trai công tước bước đi chậm chạp trên đường cái, đám người đến phủ công tước tặng quà đã xếp thành một hàng dài. Giờ khắc này, sự dối trá của các quý tộc đã được thể hiện rất rõ.
Đường cửa bắc ở kinh đô có dài đến mấy thì cũng có lúc phải đi hết. Lúc này lão Khuê Nô đã đi đến cuối đường, mỗi một người xem đều cho rằng lão Khuê Nô sẽ rẽ sang hướng tây không hề chần chừ, đi lên con đường lớn xuyên qua quảng trường Vườn Hồng, bởi vì phủ công tước nằm ngay đối diện với quảng trường Vườn Hồng qua con đường này.
Nhưng lão Khuê Nô lại rẽ về phía đông, bước chân không hề dừng lại, thậm chí cũng không hề nhìn về phía tây lấy một giây.
“Ông ta muốn làm gì?” Tất cả mọi người đều không hiểu, nhưng lập tức tất cả đều trở nên hoảng sợ.
Phía đông chính là hoàng cung! Chẳng lẽ ông ta định treo những chuỗi đầu người đó lên trên tường thành hoàng cung?
Một đám quan chức kinh đô đi theo cũng không còn tâm tư xem náo nhiệt nữa, bọn họ kiễng chân, trợn mắt, muốn tìm một người quản lý nào đó của phủ công tước. Có điều bọn họ đột nhiên phát hiện đến bây giờ phủ công tước lại không có ai đi ra nghênh đón đội ngũ này.
Điều này làm cho bọn họ ngày càng sợ hãi, chẳng lẽ việc này thật sự phải làm lớn đến vậy?