Đọc truyện Kị sĩ thứ chín – Chương 24: Bị tấn công
“Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Một cảnh tượng tan hoang với những âm hồn phóng đãng ca hát
Cây hương thảo màu đen vươn những cành dây leo uốn lượn
Linh hồn nhìn quanh, tín ngưỡng ánh trăng màu máu
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nữ vương hút máu tóc dài đẩy cánh cửa sổ phủ đầy bụi ra
Bóng cành cây khô in lên khuôn mặt thanh thuần như thiếu nữ của nàng
Tiếng ca ai oán của nàng hòa lẫn với tiếng hát của vong linh
Người yêu dấu ơi, có phải người còn nhớ hình dáng ta
Buổi tối ta được an táng có phải người vẫn đau buồn
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nói xa có một pho tượng cụt tay đang đứng
Đó là phương hướng được nữ thần chỉ thị
Những bông hoa nhỏ nở bên cạnh nàng, đó là thiên đường…”
Giống như trước đây, tiếng hát vẫn u oán và thê lương.
Cho dù mỗi lần nằm mơ đều có thể nghe thấy bài hát này nhưng Geriferry vẫn không rõ nàng đang hát gì. Tuy nhiên ít nhất hắn cũng hiểu được tâm tình của người hát, đó là sự tuyệt vọng trong phiền muộn.
Tiếng hát cực kì rõ ràng, không còn loáng thoáng lúc có lúc không như từ xa truyền đến giống như trước, hôm nay khi nằm mơ Geriferry cảm nhận được tiếng hát như âm thanh ba chiều. Chẳng lẽ nàng ở trong thân thể ta?
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Geriferry còn chưa kịp nghĩ tiếp thì giấc mơ biến mất, sau đó cảm giác đau đớn khó có thể diễn tả lan tràn khắp toàn thân, giống như linh hồn hắn bị thiếu đốt trên một ngọn lửa.
Hắn có thể cảm thấy một thứ gì đó bỗng dưng biến mất khỏi ý thức của hắn, nhưng hắn lại không rõ là thứ gì. Hắn chỉ có một cảm giác, rất đau, đau vô cùng, đau đến cực hạn, thậm chí hắn đã nghĩ đến việc chết đi cho xong.
Cảm giác đau đớn bứt rứt, đau đến tận xương tủy này khiến hắn mở mắt ra khi sức sống đã giảm xuống giá trị thấp nhất.
Trước mắt là một bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn, mạch máu màu tím đậm hiện lên hết sức rõ ràng dưới nước da trắng muốt. Bàn tay đó đang cầm một chiếc khăn tay trắng tinh lau mồ hôi trên trán hắn, dưới bàn tay này, Geriferry nhìn thấy chủ nhân của bàn tay, một ông già với gương mặt nhăn nheo và mái tóc bạc trắng. Đầu óc đang tưởng tượng đến một cô gái xinh đẹp, Geriferry không thể chấp nhận được sự thật này. Hắn mấp máy môi, hình như muốn trút hết tâm tình bất mãn trong lòng ra, nhưng kết quả là, như ngươi nhìn thấy, toàn thân hầu như đã bị rút hết máu, hắn đâu còn có sức lực để nói chuyện?
“Thiếu gia!” Ôm Geriferry ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Geriferry đã tỉnh lại, lão Khuê Nô ghé sát miệng vào bên tai hắn nhỏ giọng chào. Hai chữ đơn giản nhưng lại khiến kẻ vừa sống lại đã phải bôn ba giữa loạn lạc và sợ hãi là Geriferry cảm thấy an ủi và thân thiết, một loại thân thiết chỉ có ở nhà. Nhìn nét lo lắng thoáng qua trong khóe mắt lão Khuê Nô, Geriferry xúc động hò hét trong lòng: Rốt cục bố đã tìm được tổ chức rồi!
Đúng vậy, làm sao hắn có thể không xúc động được? Trong trí nhớ của Geriferry, lão Khuê Nô hầu như là không gì không làm được. Mỗi lần hắn làm bậy làm bạ diễu võ dương oai ở kinh đô không may gặp phải đối thủ lợi hại một chút, chỉ cần có nguy hiểm là lão Khuê Nô sẽ như một âm hồn xuất hiện bên cạnh mang hắn đi. Phải biết một khắc trước đó lão Khuê Nô vẫn còn đang ngồi hóng mát dưới bóng cây ở nhà. Chuyện như vậy xảy ra nhiều lần, Geriferry đã không còn ngạc nhiên, đối với hắn lão Khuê Nô chính là sự bảo đảm gặp dữ hóa lành của hắn.
Có vị vệ sĩ siêu cấp này bên cạnh, hình như Geriferry lại khôi phục một chút sức sống. Hắn vất vả quay đầu một chút, định nhìn thế giới bên ngoài lồng ngực ông già này.
Lão Khuê Nô khẽ nâng cánh tay đặt trên lưng Geriferry khiến hành động gian nan của hắn trở nên dễ dàng hơn nhiều. Một đội kỵ sĩ mặc áo giáp màu bạc và màu đen dắt chiến mã đi trên đường núi tối tăm, bên trái là vách núi dốc đứng, bên phải là rừng cây với vô số tảng đá hình thù kì dị. Một con báo đốm từ trong rừng cây nhảy ra cắn cổ một con chiến mã, còn chưa kịp lôi chiến mã vào rừng thì đã có ít nhất ba cây trường thương màu bạc bay vút tới ghim chặt nó xuống đất, máu đỏ bắn tóe lên người ba kỵ sĩ giáp bạc gần nhất, cảnh tượng nhìn rất đáng sợ!
Trong mắt Geriferry đã trải qua vô số kiếp nạn, một cảnh tượng đẫm máu như thế hoàn toàn không là gì cả. Hắn đã không còn là gã thiếu gia gầy yếu chỉ biết mềm nắn rắn buông, vừa thấy máu đã sợ không đi nổi ở kinh đô trước kia.
“Đừng sợ, có lão nô ở đây!” Giọng nói ôn tồn lại vang lên bên tai, lão Khuê Nô căn bản không biết trong thân thể vị thiếu gia của ông ta đã là một linh hồn mạnh mẽ gần như vô tình.
Geriferry vội ngoan ngoãn gật đầu, đương nhiên hắn không muốn để lão quản gia khôn khéo này phát hiện điều gì kỳ lạ. Hắn thử đưa tay bám lấy cổ lão Khuê Nô, muốn nhỏm người lên để nhìn xa hơn.
“Thiếu gia, không cần lo lắng, tất cả những người còn sống đều đã được cứu ra, bao gồm cả cô gái đó”. Khóe miệng lộ ra nụ cười ám muội, lão Khuê Nô giống như con giun trong bụng Geriferry.
Lúc này Geriferry mới yên tâm, sau đó hắn nghĩ đến con mắt hắn nhìn thấy trong Thần miếu tộc rắn, lại hoảng sợ liên tưởng đến Tế đàn và quầng sáng bên trên Tế đàn xuất hiện trong mơ. Tiếp theo, cảm giác đau đớn trong mơ đó lại tràn tới, Geriferry cắn chặt răng, nghĩ: Xem ra lúc tỉnh táo là không thể nghĩ đến chuyện trong mơ, còn lúc trong mơ cũng không thể nghĩ đến hiện thực, cảm giác này đúng là thật sự con bà nó đau khổ.
Cuối cùng, vốn đã không có bao nhiêu sức lực, hắn lại rơi vào tối tăm một lần nữa.
Trong bóng tối, có ánh sáng, còn có… tiếng ca u oán đó.
Bóng đêm yên tĩnh, một con rồng tạo thành từ vô số ngọn đuốc uốn lượn tiến lên trên sơn đạo, ánh lửa yếu ớt nhẹ nhàng chập chờn trong gió đêm hây hẩy.
Trên đường đi, các kỵ sĩ vượt qua mấy ngọn núi, xung quanh yên tĩnh đến mức cả đám dã thú lúc trước thỉnh thoảng vẫn nhảy ra làm phiền bọn họ cũng không còn tung tích. Nhưng tâm tình bọn họ không hề buông lỏng vì nguyên nhân này mà ngược lại trở nên ngày càng nặng nề. Bọn họ đều là những chiến sĩ tinh nhuệ đã trải qua máu và lửa, bọn họ có thể cảm thấy kẻ thù chưa biết đang rục rịch trong bóng tối.
“A…” Một tiếng hét thê lương xé rách sự tĩnh mịch trên đường núi, dưới sự che chở của bóng đêm, một mũi tên màu đen bay tới cắm vào ngực một pháp sư cung đình đang đi ở giữa đội ngũ, mạnh đến nỗi nhấc hắn bay sang bên cạnh, rơi vào một tảng đá nhô ra bên cạnh sơn đạo.
Liền sau đó vô số mũi tên từ rừng núi bên trái bắn ra, tiếng rít xé rách không khí như những âm thanh gọi hồn khiến trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên đến cổ họng. Các kỵ sĩ đi gần các pháp sư lập tức vây quanh các pháp sư đã mở lá chắn ma pháp, các kỵ sĩ khác nhanh chóng dùng lá chắn tròn che chắn thân thể và tránh ra phía sau những tảng đá lớn.
Một loạt quả cầu ánh sáng chói mắt bay lên chiếu cả sườn núi sáng như ban ngày. Sau khi dùng phép thuật chiếu sáng, ba pháp sư cung đình và cả pháp sư Vire của gia tộc Stedman bắt đầu ngâm nga chú ngữ tối nghĩa, chuẩn bị phát ra một pháp thuật cỡ lớn. Các kỵ sĩ thì dũng cảm đứng ra, vừa tránh tên vừa ném mạnh trường thương trong tay về phía các mục tiêu đã lựa chọn. Thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng kêu đau đớn, làm cho gió đêm trong lành bắt đầu mang theo mùi máu tanh.
Ba quả cầu lửa sáng chói đồng thời bay lên không sau đó lao về phía có nhiều mũi tên bay ra nhất. Khi đến gần mục tiêu, ba quả cầu lửa nổ tung biến thành ba con rồng lửa bay tứ tán. Dưới uy lực mạnh mẽ của phép thuật rồng lửa, vô số kẻ tấn công vùng vẫy trong ngọn lửa, rất nhiều bóng người nhảy từ trong biển lửa ra, còn chưa kịp dập tắt ngọn lửa trên người đã bị các kỵ sĩ thừa thế mà lên chém bay đầu.
Ánh lửa ngút trời khiến những kẻ tấn công cũng không còn chỗ ẩn nấp, một đám Orc mặc mũ giáp đơn sơ, tay cầm vũ khí bằng sắt gào thét lao về phía các kỵ sĩ từ hai đầu sơn đạo. Trong đó cón có cả một vài bóng dáng của loài người, còn các thích khách Drow của tộc đêm tối thì theo sát phía sau giống như những âm hồn.
(Drow, còn gọi là Drow Elf, Night Elf hay Dark Elf: Tinh linh đen tối, tinh linh sa đọa. Ai chơi DotA thì sẽ biết hai Drow là cung thủ Traxex – The Drow Ranger và cung thủ Alleria – The Windrunner).
Một trận chiến đấu giáp lá cà diễn ra thảm thiết dưới ánh lửa hừng hực.
Sức chiến đấu cá nhân hơn xa lũ Orc chưa trải qua luyện tập một cách có hệ thống, các kỵ sĩ lại không hề kích động xông lên chém giết tay đôi với bọn chúng mà ngược lại thận trọng tụ tập lại thành những trận hình chiến đấu. Bằng cách này, khi đối mặt với đám Orc lũ lượt mà đến, sức sát thương của bọn họ sẽ được phát huy đến cực hạn, còn thương vong thì giảm xuống mức thấp nhất. Các tế ti thần điện kịp thời phụ trợ cho bọn họ các phép thuật “Cầu nguyện thiêng liêng” và “Ý chí sắt thép” khiến các kỵ sĩ lập tức lại khôi phục sức sống và ý chí chiến đấu.
Tình hình chiến đấu nhanh chóng trở nên quyết liệt chưa từng có, đây là một trận chiến đấu giữa số lượng và nghị lực. Hoặc là các kỵ sĩ chảy hết những giọt máu cuối cùng, hoặc là đám Orc chiếm ưu thế về số lượng không còn lại một gã nào.
Ánh lửa hừng hực, ánh đao lấp loáng, máu tươi đã chảy ướt đẫm vách núi, rỏ từng giọt xuống những tảng đá bên dưới giống như từng tiếng kèn lệnh động lòng người.
Suốt một ngày hết tỉnh táo lại mê man, Geriferry Stedman nằm trong lòng lão Khuê Nô cảm thụ sự thảm thiết của chiến tranh từ góc độ của một khán giả. Nhìn ma pháp rực rỡ bay múa đầy trời và sức sát thương mạnh mẽ của nó, trái tim hắn khẽ run rẩy một chút, trong lòng thầm than may mắn vì quân đoàn Hoa Hồng Máu không có pháp sư như vậy, nếu không khi mai phục trong khe núi Vô Hồi bọn hắn đã bị đốt thành tro bụi. Sau đó ánh mắt hắn từ từ trở nên bình thản, coi như đang xem một bộ phim phép thuật ba chiều trong kiếp trước, hắn từ từ đeo chiếc mặt nạ coi thường tính mạng và kiêu căng ngạo mạn của một thiếu gia quý tộc lên mặt.
Tất cả những thay đổi này đều lọt vào mắt lão Khuê Nô, ông ta không hề lên tiếng an ủi vị độc đinh của gia tộc Stedman này lần nữa. Không trải qua giết chóc đẫm máu và âm mưu quỷ kế, một thiếu gia quý tộc sẽ vĩnh viễn không thể trở thành một đại quý tộc thực sự, cho dù khoác chiếc áo ngoài uy vũ do tổ tiên truyền lại thì về bản chất hắn vẫn chỉ là một kẻ nhát gan yếu ớt.
Lão Khuê Nô thấy vị thiếu gia Stedman trong lòng không hề tỏ ra sợ hãi và bất an trước cảnh tượng đẫm máu này, hơn nữa còn không chớp mắt nhìn từng tính mạng lần lượt biến mất trước mặt với một loại ánh mắt lạnh lùng gần giống như tê liệt. Ôm thiếu gia đã nhanh chóng trưởng thành sau khi trải qua đau khổ trong lòng, hai mắt mắt đầy nếp nhăn của lão Khuê Nô khẽ nheo lại, trên miệng nở ra một nụ cười khó hiểu, ánh mắt điềm tĩnh, “Quả nhiên là anh hùng đã giết Gosa Hoa Hồng Máu!”
Trên chiến trường, sức mạnh tạm thời tương đương, Orc và các kỵ sĩ giống như một chiếc cân thăng bằng, chỉ cần đặt thêm một cọng rơm vao một bên cán cân là chiếc cân sẽ nghiêng. Mà hai bên đều có một cọng rơm, bên phía các kỵ sĩ là bốn Đại pháp sư đã yên lặng sau khi thi triển phép thuật rồng lửa, còn bên tấn công thì là đám Drow Elf vẫn rục rịch phía sau. Đây là cây át chủ bài cuối cùng của hai bên, bên nào có thể nắm chắc thời cơ và kỹ xảo hạ bài thì cán cân thắng lợi sẽ lập tức nghiêng về phía bên đó.
Một khắc sau, hình như đám Drow đã ẩn nấp rất lâu không thể tiếp tục kìm nén khát vọng đối với máu tươi trong lòng, bọn chúng từ dưới đất chui lên, để lại từng vệt tàn ảnh trên không trung, ánh bạc lóe sáng trong tay đâm về phía mục tiêu được lựa chọn. Sau khi hoa máu của đối phương nở tung, bọn chúng liềm vết máu bên khóe miệng, hình như rất hưởng thụ sự sảng khoái tràn tới sau khi tấn công bất ngờ một đòn đắc thủ này.
Sau đó, nụ cười dữ tợn trên mặt đám nô bộc đã hiến thân cho tối tăm vĩnh hằng này biến thành sợ hãi, từng quả cầu lửa và những mũi tên băng im hơi lặng tiếng cướp mất tính mạng của bọn chúng trong lúc bọn chúng vừa dừng lại sau một đòn đắc thủ, thậm chí bọn chúng còn chưa kịp rụt cái lưỡi đang liếm vết máu bên khóe miệng vào trong miệng.
Đối với bốn gã đại ma pháp sư, thi triển những phép thuật cấp thấp này và điều khiển phép thuật bắn trúng mục tiêu chính xác không phải một nhiệm vụ có tính thách thức gì. Có điều bây giờ bọn họ mới ra tay là vì những phép thuật này chỉ có thể gãi ngứa cho đám Orc hay các kị sĩ mặc nguyên bộ áo giáp, chỉ khi mục tiêu là đám thích khách Drow thân thể yếu ớt thì chúng mới có thể biến thành đòn tấn công chí mạng.
Sau một nốt nhạc đệm lấy máu đổi máu, năm mươi tên thích khách để lại một nửa thi thể, những tên còn lại cũng trốn vào chỗ khuất không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Cán cân lay động trái phải hai lần rồi lại trở nên cân bằng.
Giết chóc vẫn tiếp tục, có điều phạm vi chiến trường đã từ từ thu nhỏ.
Tất cả những người tác chiến và người đứng xem đều rõ ràng, máu tươi sẽ không tiếp tục chảy mãi như vậy. Nhân tố mấu chốt quyết định thắng lợi và thất bại của chiến đấu thường thường là những nhân vật bề trên đặt mình bên ngoài chiến trường đó.
Một gã Orc hình thể vạm vỡ vung hai tay đấm ngực, ngẩng mặt hú dài, hai mắt tỏa ra ánh đỏ như thực chất chia cắt đêm tối. Vứt bỏ vũ khí, hắn vung hai tay quét mạnh, mấy cây thương thép của kỵ sĩ hộ điện lập tức bị đánh cong thành hình chữ U. Liền sau đó là một quyền đập một kỵ sĩ không kịp lui lại thành đống thịt, gã thủ lĩnh Orc cuồng bạo như một cỗ xe tăng hạng nặng, đi đến đâu máu thịt tung tóe đến đó, kẻ nào cản trở đều bị đập thành thịt nát.
“Cái này mà cũng gọi là cuồng hóa?” Từng tận mắt chứng kiến bộ giáp xương hoa lệ của Củng Khô sau khi cuồng hóa, lần đầu tiên trong ngày Geriferry lên tiếng bày tỏ nghi hoặc trong lòng.
“Thưa thiếu gia, đây là cuồng bạo. Những cường giả Orc chỉ cần đạt tới sức mạnh nhất định là có thể kích thích tiềm lực của thân thể, khiến cường độ tấn công của chính mình được nâng cao gấp ba lần, thậm chí còn cao hơn. Còn cuồng hóa, nghe nói chỉ có hoàng tộc trong Thú tộc mới có khả năng thức tỉnh thần kỹ này, có điều tỷ lệ cũng rất nhỏ. Orc là chủng tộc ngay cả Thần thú cũng phỉ nhổ, chúng không có khả năng thức tỉnh cuồng hóa”. Lão Khuê Nô kiên nhẫn giải thích nghi vấn của Geriferry.
Còn ý nghĩ trong lòng Geriferry là, chẳng lẽ Củng Khô là con lai giữa thú hoàng với loài người?
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Green đã tung người bay lên không trung, rút kiếm kỵ sĩ được phụ trợ thánh viêm ra, như một thiên thần ngăn cản gã thủ lĩnh Orc. Ngõ hẹp gặp nhau, thánh giáo đồ và dị giáo đồ, đề tài muôn thuở này lại tiếp tục được trình diễn. Không có khách sáo, không có thăm dò, bọn họ chỉ có chiến đấu sống chết.
Sau một thủ thế kín đáo của lão Khuê Nô, các kỵ sĩ giáp đen vứt bỏ trường thương đen bóng trong tay, rút đao cong đeo bên hông ra. Bọn họ nhanh chóng chia thành tốp nhỏ, mũ giáp nặng nề trên người cũng không thể quấy nhiễu tốc độ di động của bọn họ, bước chân di chuyển tao nhã mà khéo léo khiến cả những thích khách đêm tối đang trốn ở chỗ khuất cũng cảm thấy cực kì xấu hổ.
Sau khi không còn khoác chiếc áo ngoài trang nghiêm cứng nhắc của kỵ sĩ, các chiến sĩ giáp đen này trở nên nhẹ nhàng phiêu dật, như những âm hồn luồn lách giữa đám Orc và nhẹ nhàng thu hoạch tính mạng của bọn chúng. Nhìn hoa máu bắn tung tóe, Geriferry lại có cảm giác rất hưởng thụ.
Các chiến sĩ giáp đen thể hiện sức mạnh đáng sợ nhất của mình với một phong cách quỷ mị, đồng thời cũng tăng thêm sức mạnh bên phía bàn cân bên mình khiến cán cân từ từ nghiêng xuống.
Trong ánh lửa đỏ rực, có một đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Geriferry từ xa. Như cảm nhận được ánh mắt này, hắn quay đầu nhìn lại, Cado vội quay mặt đi, chỉ để lại cho Geriferry một bên mặt xinh xắn với một má lúm đồng tiền, băng tuyết lạnh lẽo trong má lúm đồng tiền sớm đã tan hết, thay vào đó là một vẻ ngượng ngùng lờ mờ.
Một cơn gió thổi tới, vốn trên đường núi vẫn có gió thổi, lẽ ra cơn gió này không đủ để khiến song phương đang huyết chiến cảm thấy có gì kì lạ. Nhưng cơn gió này lại thổi từ trên đỉnh đầu xuống, đi cùng nó là một trận uy áp như có như không đè xuống theo.
Dưới áp bức vô hình của uy thế này, song phương đang giao chiến nhanh chóng tách ra một cách ăn ý rồi giương cung bạt kiếm đứng yên nhìn lên không trung, ngay cả gã thủ lĩnh Orc đang cuồng bạo cũng không ngoại lệ.
Ngọn lửa cháy hừng hực một thời gian dài đã xua tan mây mù trên đầu mọi người, trong ánh sáng dịu dàng của mặt trăng Simani, một điểm đen từ chân trời bay tới. Khi đến gần hơn, cặp cánh dơi to lớn của nó hầu như che khuất toàn bộ ánh trăng trên đầu mọi người, hai chiếc răng nanh rất dài trong miệng lấp lánh ánh sáng màu bạc. Sau đó gã huyết tộc* đến muộn này ung dung đáp xuống một tảng đá lớn với một loại khí thế như quân lâm thiên hạ.
“Huyết tộc, Vampire cấp hầu tước!” Một giọng nữ dễ nghe phá vỡ sự yên lặng của chiến trường, điều này làm cho gã hầu tước huyết tộc đã thu hồi răng nanh và cánh dơi sau khi hạ xuống đất rất không hài lòng, không hài lòng vì nghi thức lên sân khấu lạnh lùng phong độ của mình bị một phụ nữ quấy rầy. Hắn đè cơn lửa giận này dưới đáy lòng, gương mặt anh tuấn vẫn giữ nụ cười khiêm tốn. Cùng với ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nhìn về nơi phát ra tiếng kêu kinh ngạc vừa rồi.
Một kỵ sĩ hộ điện đeo mặt nạ sắt màu đen lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, ngay cả các chiến hữu bên người nàng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc, hình như họ cũng không biết vì sao một tiểu thư yểu điệu lại xuất hiện giữa đoàn kỵ sĩ hộ điện toàn là đàn ông. Chỉ có Green biết được nguyên nhân, hắn thầm sốt ruột ôm cánh tay phải bị thương, nếu vị tiểu thư này có bất ngờ gì thì cho dù hắn có mười cái đầu cũng không đủ để các đại nhân vật trong Giáo đình chém.
“Tàn dư của tộc Lasombra**?” Lão Khuê Nô bế Geriferry chậm rãi đi ra khỏi lớp lá chắn ma pháp do các pháp sư tạo nên, sau đó ngẩng đầu, thẳng lưng, dường như vị thiếu gia trước ngực không thể tạo thành gánh nặng gì cho ông ta, “Không lẽ các ngươi đã chuẩn bị tốt cho việc khai chiến với gia tộc Stedman rồi sao?”
Tộc Lasombra vốn là chi có sức mạnh mạnh mẽ nhất trong đồng minh có tên “Bữa tiệc ma quỷ***” do mười ba thị tộc huyết tộc tạo thành. Tộc Lasombra thanh nhã và mang đậm tính xâm lược, bọn chúng cho rằng mình là thị tộc xuất sắc nhất trong huyết tộc. Bọn chúng một lòng tin tưởng quy luật mạnh được yếu thua, cực kì khinh thường những Vampire không có sức mạnh, nhưng đồng thời lại cảm thấy thương xót, bởi vì đó không phải lỗi của đám Vampire đó. Tộc Lasombra là tổ hợp kỳ diệu của sự ân cần cao quý và hoàn toàn khinh bỉ. Bất kể trong tu viện hay trong vương cung, tộc Lasombra đều chủ động theo đuổi quyền lực cao nhất trong khả năng của mình, sau đó lại khinh thường những vinh quang và danh hiệu đạt được. Đại bộ phận tộc Lasombra có khuynh hướng đóng vai độc thủ sau màn chứ không muốn tự mình lên sân khấu. Rất nhiều huyết tộc cho rằng tộc Ventrue**** và tộc Lasombra là hình ảnh phản chiếu vặn vẹo của đối phương.
Có điều vì tộc Lasombra quá mức tự tin nên sau mấy lần thánh chiến với Giáo đình thần thánh, từng là chi có nhân số đông đảo và sức mạnh lớn nhất trong huyết tộc, bọn chúng đã suy tàn đến mức phải đi làm chó săn cho loài người.
Vị hầu tước huyết tộc trước mặt lão Khuê Nô không hề cảm thấy có gì bất ngờ vì đối phương có thể lập tức chỉ ra chính xác lại lịch của mình, nhưng khi nghe thấy gia tộc Stedman, nụ cười kiểu quý tộc trên mặt hắn rõ ràng đông cứng lại, đến lúc nhìn thấy huy hiệu hoa lay ơn chói mắt trên ngực pháp sư Vire phía sau lão Khuê Nô, bề ngoài vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trong lòng hầu tước huyết tộc đã nguyền rủa tên thánh giáo đồ sai khiến hắn đủ một trăm lần.
Sau đó hắn thu anh mắt từ huy hiệu hoa lay ơn trên ngực Vire lại, trong lòng tính toán xem mình có thể giết sạch tất cả mọi người ở đây trong thời gian ngắn hay không, ánh mắt hắn từ từ chuyển đến hai người một già một trẻ bên dưới. Từ khuôn mặt già nua của lão Khuê Nô, hắn nhìn đến gã thiếu gia quý tộc nửa chết nửa sống trong lòng ông ta, cuối cùng ánh mắt hầu tước huyết tộc dừng lại trên một đôi tay, luôn luôn ăn trên ngồi trước, nhưng lúc này hắn không còn nhìn đôi tay trắng tinh như ngọc này với ánh mắt cao ngạo vừa rồi nữa mà thay vào đó là một thái độ ngưỡng mộ.
Một lát sau…
“Tha thứ cho sự mạo muội của ta, những người bạn của gia tộc Stedman vĩ đại. Ta, hầu tước huyết tộc Terry từ tộc Lasombra muốn gửi lời hỏi thăm chân thành nhất đến các bạn, những người ta tình cờ gặp trên đường!” Nghiêng mình làm một động tác chào hỏi quý tộc, trong ánh mắt nhìn lão Khuê Nô của Terry vốn đã tỏ ra tôn kính lúc này lại có thêm vẻ sợ hãi. Đương nhiên hành động thanh nhã và đúng mực của hắn đã che giấu tất cả rất kín đáo.
Người đã đến, lời khách sáo cũng đã nói, nhưng bắt một hầu tước huyết tộc cao ngạo phải rút lui như vậy quả thật là điều khó có thể chấp nhận, nhất là đối với tộc Lasombra xem thể diện quan trọng hơn cả tính mạng. Cho nên hắn lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía vị kỵ sĩ hộ điện dám gọi hắn là Vampire lúc nãy.
“Nữ kỵ sĩ tôn quý, là một người được tắm rửa trong sự chói lọi của chủ thần, ngài có can đảm dùng thánh kiếm trong tay ngài chém cái đầu trên cổ kẻ dị đoan này hay không?” Hiển nhiên đã biết rõ không thể hoàn thành nhiệm vụ, Terry chỉ còn muốn cắn một miếng trên người vị kỵ sĩ hộ điện mang mặt nạ này, máu thơm của xử nữ là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất đối với huyết tộc, hơn nữa đây cũng là cơ hội để hắn xuống thang rút lui.
Yên lặng.
Lão Khuê Nô đưa ánh mắt nhìn xuống Geriferry trong lòng, trong vấn đề lập trường phe cánh, ông ta muốn biết cái nhìn của vị thiếu gia hôm nay đã cho ông ta không ít vui mừng bất ngờ.
“Gia tộc Stedman của ta chưa bao giờ có tiền lệ vứt bỏ chiến hữu, càng không có thói quen vứt bỏ phụ nữ!” Một giọng nói yếu ớt khẽ vang lên nhưng vẫn mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ của một kẻ bề trên.
Nhìn thiếu gia trong lòng nói được một câu tinh thần đã xấu hơn trông thấy, lão Khuê Nô bắt đầu yên lặng suy ngẫm.
Sau khi nghe thấy lời nói bao che rõ ràng này, tất cả các kỵ sĩ hộ điện đều nhìn về phía Geriferry với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Trong từ điển của bọn họ, không phải quý tộc chính là những kẻ có thể từ bỏ hết thảy vì lợi ích và tính mạng sao?
Keng!
Kỵ sĩ đeo mặt nạ rút kiếm bước ra khỏi đám người, đứng trước mặt Terry không hề né tránh, “Ta, kỵ sĩ thánh quang Alya, tiếp nhận lời thách thức của ngươi. Kẻ dị đoan đáng ghét, ta sẽ chém đầu ngươi để chứng nhận cho vinh quang của chủ thần!”
Nói xong Alya cố ý quay đầu nhìn Geriferry Stedman nằm trong lòng lão Khuê Nô, từ nhỏ đã coi thường đám thiếu gia quý tộc, trong ánh mắt nàng tràn ngập khinh thường.
“Ôi!” Giờ khắc này tất cả mọi kỵ sĩ hộ điện đều đồng loạt cầu khẩn cho kỵ sĩ thánh quang cuồng vọng vô tri, lại thêm một thánh giáo đồ đầy đầu óc toàn là “Vinh quang của chủ thần cao hơn hết thảy”, hoặc nói cách khác, lại thêm một kẻ ngu xuẩn bị giáo lí tẩy não!
Hầu tước huyết tộc Terry thận trọng nhìn hai người chủ tớ không tỏ thái độ gì phía dưới, hai cánh dơi to lớn sau lưng lập tức mở rộng, đồng thời cả người đã nhảy lên khỏi tảng đá lớn lao về phía Alya đang đứng cầm kiếm hết sức chăm chú, cánh dơi sau lưng quét tới cuốn lấy bóng kiếm đối phương đâm tới.
Alya cảm thấy một luồng sức mạnh truyền đến theo thanh kiếm thánh quang trong tay khiến cả cơ thể nàng chấn động. Nàng ra sức ép ngụm máu đã tràn lên miệng xuống, vừa mới chuẩn bị rút trường kiếm bị đối phương quấn lấy về, đột nhiên cả thân thể nàng như bị một tảng đá lớn đè xuống, trước mắt tối sầm, không còn tri giác.
Chiếc mặt nạ của Alya nhẹ nhàng rơi xuống để lộ ra một dung nhan tuyệt thế.
Nhìn cô gái xinh đẹp đã ngất xỉu sau khi bị hắn ném vào tảng đá, trên mặt Terry lộ ra nụ cười tà ác, đồng thời hai chiếc răng nanh trong miệng dài ra một cách rất tự nhiên, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo trên dốc núi tối tăm, hắn lững thững đi đến chỗ Alya.
Khi nhìn thấy dung mạo của Alya, Geriferry cũng lộ ra một nụ cười tà ác như nụ cười của hầu tước huyết tộc.
Các kỵ sĩ hộ điện rục rịch định hành động nhưng rồi lại không cam lòng dừng lại. Kỵ sĩ và người đẹp, mặc dù đây là một đề tài muôn thuở, nhưng tên ác ma trước mặt đáng sợ đến mức bọn họ không có cả dũng khí để đứng ra. Hơn nữa trong giáo lí đã viết rất rõ, khi gặp phải kẻ thù mạnh mẽ phải tìm cách bảo toàn sức mạnh, tránh hi sinh không tất yếu. Bọn họ đều là những tín đồ thành kính nên đương nhiên lúc nào cũng phải nhớ rõ lời dạy bảo của chủ thần. Sau đó các kỵ sĩ hộ điện lại đưa ánh mắt nhìn về phía vị thiếu gia quý tộc yếu ớt trong lòng lão Khuê Nô.
Lúc này hầu tước huyết tộc Terry đã đi tới bên cạnh Alya đang hôn mê, có lẽ chỉ một giây sau răng nanh trong miệng hắn sẽ đâm vào cái cổ trắng muốt của kỵ sĩ thánh quang.
Lão Khuê Nô đã động, mặc dù chỉ bước một bước về phía trước rất tự nhiên nhưng một bước này đã khiến Terry đang cúi xuống không thể cúi thêm được nữa.
Lão Khuê Nô không nói gì, đối với một quản gia của quý tộc mà nói, ông ta chỉ cần làm theo ý muốn của chủ nhân là đủ, còn những câu nói đường hoàng để lấy thể diện tiếp theo đương nhiên phải để dành cho chủ nhân tự nói.
Giằng co không hề duy trì quá lâu, nghe giọng nam suy yếu đó vang lên, các kỵ sĩ hộ điện lại cảm thấy như đang nghe phúc âm của chủ thần.
“Như vậy, ý ngươi là ngươi đã chuẩn bị đón nhận cơn giận, hoặc nói là sự trả thù của gia tộc Stedman?” Cáo mượn oai hùm, Geriferry bắt đầu to giọng, cố gắng lộ rõ sự cuồng vọng của dòng dõi quý tộc.
Terry thu cánh dơi, ẩn răng nanh một cách rất quyết đoán, mỉm cười đứng thẳng người nhìn về phía Geriferry, trong nháy mắt hắn đã hoàn thành màn chuyển vai từ ma quỷ thành thiên sứ.
“Gia tộc Stedman cao quý và tộc Lasombra của ta luôn luôn chung sống hòa bình, chúng ta cũng không có ý mạo phạm, lần này chỉ là một việc ngoài ý muốn”. Hầu tước Terry thu vẻ mặt cương quyết lại, rất giống một quý tộc giấu dao trong bụng tới dự tiệc tối. Hắn thực hiện một lễ nghi chào hỏi kiểu quý tộc rất cao nhã với Geriferry, sau khi cẩn thận lui lại vài bước mới xoay người nhảy lên không trung đã bắt đầu có mây mù trở lại, hai cánh dơi to lớn nhẹ nhàng dang rộng, sau đó bóng dáng hắn biến mất.
Huyết tộc cao ngạo sẽ không nói bất cứ một lời nào ảnh hưởng đến danh dự của chính mình trước mặt mọi người, có lẽ sau đó hắn sẽ biểu đạt sự xin lỗi hoặc có bồi thường thích hợp cho gia tộc Stedman thông qua người trung gian, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ!
Geriferry giơ tay lên dụi mắt phải đang khó chịu như có hạt cát bay vào mắt, sau đó lại… hôn mê theo thói quen.
Phía sau hắn, Cado thoáng nhìn Alya, trong đầu thầm so sánh xem ai xinh đẹp hơn, còn trong lòng thì tràn ngập một cảm giác ghen tuông khó hiểu.
+++++++++++++++++
Huyết tộc: Đây là từ tiếng Trung dùng để gọi quần thể những kẻ hút máu, trong tiếng Việt là ma cà rồng, còn tiếng Anh là Vampire. Chi tiết xem bài chú thích post sau bài này.