Kị sĩ thứ chín

Chương 23: Con mắt thần bí


Đọc truyện Kị sĩ thứ chín – Chương 23: Con mắt thần bí

Sau khi ánh sáng tan hết, trên Tế đàn giữa đại điện Thần miếu tộc rắn xuất hiện một con mắt.
Đó là một con mắt có giác mạc màu đỏ trên củng mạc màu xanh da trời. Mặc dù nó to gấp mấy chục lần một con mắt bình thường nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tất cả mọi người nhìn thấy nó đều sẽ cho rằng đó là một con mắt đẹp đẽ đến mức làm người ta mê say, người nhìn sẽ bị chìm đắm trong đó không thể tự giải thoát. Không cần biết đến năm tháng trôi qua, bãi bể nương dâu, bọn họ chỉ muốn tiếp tục nhìn mãi.
(Giác mạc: thường gọi là tròng đen, nhưng đối với người nước ngoài thì có thể màu nâu hoặc xanh. Củng mạc thường gọi là tròng trắng. Đồng tử hoặc con ngươi là vòng tròn nhỏ nhất ở chính giữa giác mạc. Có điều trong này tròng đen và tròng trắng lại là màu đỏ và xanh, không thể dịch là tròng trắng màu xanh và tròng đen màu đỏ nên đành phải dùng thuật ngữ y học chuyên ngôn, mong các bạn thông cảm)
Củng mạc màu xanh da trời linh động như sóng nước tỏa ra hơi thở thánh khiết và từ ái, vô số vệt sáng thần thánh lưu chuyển trên đó làm cho tất cả mọi thánh giáo đồ đều muốn quỳ bái trước nó.
Chính giữa giác mạc màu đỏ là một đồng tử màu tím đậm, mỹ lệ hút hồn người, như muốn dẫn tất cả những người sa vào trong đó đi theo con đường tà ác. Trước con mắt này, dường như trong lòng mọi người không còn bất cứ bí mật gì, chỉ muốn quỳ gối trước mặt nó, hôn lên mỗi một tấc đất xung quanh nó.
Màu xanh thánh khiết và màu đỏ yêu dị, sự cứu rỗi thần thánh và sự mê đắm tà ác. Vốn đây là một con mắt tràn ngập mâu thuẫn nhưng những mâu thuẫn này lại kết hợp hoàn mỹ với nhau, làm mọi người cảm thán trước vẻ đẹp của nó, đam mê vẻ đồng bóng của nó, cuối cùng đắm chìm vào trong đó.
Đây là một con mắt vốn đã không nên tồn tại giữa nhân gian, ngôn ngữ trên đời đã không thể mô tả được nó, nếu ngươi may mắn được thấy nó thì ngươi chỉ có thể nói một từ: Hoàn mỹ!
Bất kể là người sôi trào nhiệt huyết, người tham lam thành tính hay là người sắp chảy hết giọt máu cuối cùng để nhắm mắt xuôi tay đều ngơ ngác nhìn hình ảnh kỳ lạ làm mọi người mê say này. Giờ khắc này linh hồn của bọn họ đã rời khỏi thân thể, triệt để trầm luân!
Giờ khắc này, không ai có thể khinh nhờn con mắt đó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, con mắt đẹp đẽ và yêu dị trong Thần miếu đã khiến thời gian như đứng yên.
Geriferry là người đầu tiên tỉnh táo lại, mặc dù hắn cực kì không muốn. Bởi vì hắn đã sắp chết, hắn sắp chết chỉ sau vài ngày nhìn thấy ánh mặt trời từ lúc đi tới thế giới kì lạ này. Hắn có thể cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng.
Một quyển trục từ bên ngoài Thần miếu bay vào qua cửa sổ, trước khi các tế tự tộc rắn phản ứng lại thì một quầng ánh sáng chói mắt đã lóe lên trong đại điện Thần miếu. Đột nhiên gặp phải sự tấn công của cường quang, đám Yuanti đã quen với bóng tối chỉ cảm thấy hai mắt đau nhức, không thể không nhắm hai mắt lại.
Cùng lúc đó, hình sao sáu cánh do những bông hoa mạn đà la tạo thành trên Tế đàn lập tức vỡ tan, hóa thành từng đốm sáng rồi biến mất. Không còn được nâng đỡ, con mắt đó đột nhiên rơi xuống bên dưới, ẩn vào trong Tế đàn.
Từng quyển trục lần lượt bị ném vào, cả Thần miếu chỉ còn lại một màu trắng chói mắt. Một bóng người bay vào qua cửa sổ đưa tay tóm lấy Geriferry không biết còn sống hay đã chết, sau đó mang Geriferry thoát khỏi Thần miếu trước khi đám tinh vệ tộc rắn tụ tập tới nơi.
Trong lúc không có ai chú ý, một thoáng ánh đỏ từ Tế đàn bay lên rồi chui vào thân thể Geriferry. Sau đó một âm thanh vang lên từ sâu thẳm trong linh hồn hắn, “Ngửi mùi máu thơm, ta tìm được cung điện an hồn”. Tiếp theo là một tiếng thở dài u oán giống như những gì xảy ra trong mơ.

Geriferry ngỡ ngàng không hiểu gì, chỉ cảm thấy chính mình đang bay lên, bay mãi.
Ánh sáng tan hết, Thần miếu yên tĩnh trở lại.
Lúc này Đại tế ti Worle Gourde của tộc rắn mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn vô cùng đau đớn hộc máu ngã xuống đất, trong hôn mê hắn vẫn lải nhải nói gì đó bằng ngôn ngữ của tộc rắn.
Lo lắng đến tình hình của Đại tế ti, đám Yuanti chạy tới bên cạnh hắn chỉ nghe thấy Đại tế ti vẫn đang lảm nhảm, “Đẹp, đẹp…”
“Quả thật rất đẹp!” Một thủ lĩnh tộc rắn hơi buồn bực vuốt ve mấy con rắn nhỏ trên đầu, nhìn Tế đàn lại khôi phục như lúc ban đầu, “Nhưng nó lại chìm xuống rồi!”
Khóe mắt Đại tế ti lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt, hình như còn đang sám hối vì sự sơ ý lúc trước. Một thoáng ánh đỏ nhỏ như sợi tơ xuất hiện giữa anh sáng chói lòa vừa rồi làm sao có thể thoát được cảm giác linh mẫn của hắn.
“Ta nhất định sẽ tìm được và mang ngươi về!” Lửa giận công tâm, dường như Worle Gourde lại nhìn thấy con mắt mang cả thánh khiết và yêu dị, tà ác và trí tuệ, con mắt vốn là chí bảo của tộc rắn đó.
Có điều bây giờ Worle Gourde không có thời gian để suy nghĩ đến con mắt đó nữa, bởi vì bên ngoài Thần miếu tộc rắn đã xuất hiện một đám khách không mời, vận mệnh bị diệt tuyệt của tộc rắn chính thức mở màn.
Tiếng vó ngựa hỗn loạn từ chỗ sâu trong đầm lầy đen tối âm u kéo dài đến quảng trường trước Thần miếu tộc rắn, đám lính tuần tra đang tuần tiễu trên đầm lầy đen tối cơ bản không phải đối thủ của các kỵ sĩ này. Sau khi ma pháp sư gia nhập, ngay cả chạy trốn cũng biến thành hi vọng xa vời đối với lính gác tộc rắn. Vì vậy các kị sĩ giết đến tận bên ngoài Thần miếu mà không gặp một cuộc chặn đánh nào ra hồn.
Một bóng người nhảy xuống từ trên cây đại thụ bên cạnh bọn họ, các kỵ sĩ giáp đen của gia tộc Stedman nhanh chóng tách khỏi đội hình đến vây quanh bảo vệ một già một trẻ phía trước.
Lão Khuê Nô ôm Geriferry Stedman đã mất tích gần một tháng hạ xuống đất, cậy răng hắn ra nhét hai viên thuốc vào miệng hắn. Nhìn thiếu gia với sắc mặt tái nhợt vả gương mặt đầy vết máu, toàn bộ các kỵ sĩ giáp đen không ai không lộ ra vẻ mặt giận dữ, đưa ánh mắt căm hận nhìn về phía đám người rắn đang nhanh chóng tụ tập trước Thần miếu xa xa, nhìn về phía đám dị đoan không bằng heo chó đó.
Nhìn thiếu gia chỉ còn thoi thóp thở trong lòng, lão Khuê Nô cũng nhìn về phía Thần miếu giống như các kỵ sĩ của gia tộc, thân thể khẽ run lên cho thấy trong lòng ông ta đang căm hận cực độ. Sau đó vị lão quản gia ngày thường luôn mẫu mực trong lời nói hành động này rất thiếu phong độ nhổ một bãi nước bọt.
Bãi nước bọt này chính là một dấu hiệu, một quyết tâm.
Không đợi lão quản gia mở miệng, Vire đã ra lệnh, “Giết vào, cứu tất cả mọi người sống sót”.
Lần này không đợi các kỵ sĩ giáp đen hành động trước, các kỵ sĩ hộ vệ phủ kỵ sĩ thứ tư và kỵ sĩ hộ điện đã giết vào đám Yuanti còn đang hoảng hốt bố trí phòng ngự trước Thần miếu tộc rắn. Green đi đầu rút đại kiếm hai tay mang thánh viêm bổ về phía một tinh vệ tộc rắn, sau khi một đám khói đen tan hết, tên tinh vệ này đã bị thánh viêm đốt thành tro bụi, chỉ còn lại một nửa cái đuôi nhúc nhích trên mặt đất. Lần này có thể đồng thời giao hảo với hai gia tộc lớn của đế quốc Menied, sau này việc truyền bá giáo lí sẽ không còn khó khăn gì nữa, mỗi khi rong ruổi trên bụng phụ nữ có lẽ giáo chủ Mitter cũng sẽ cảm thấy hưng phấn hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, hình như Green đã nhìn thấy bảo tọa đoàn trưởng đoàn kị sĩ đang vẫy tay với hắn, trong lòng vui vẻ, sau một nhát chém lướt, mười mét phía trước hắn đã không còn một người rắn nào đứng được.
Sau khi càng ngày càng nhiều bộ lạc tộc rắn chạy tới chi viện, chiến đấu đã hạ màn rất nhanh. Không phải các kỵ sĩ e ngại đám người rắn đông đảo mà là Geriferry sắp không ổn rồi, hay nói không khách khí là hắn đã sắp chết rồi.
Sau khi các kị sĩ giáp đen đồng loạt rút khỏi chiến đấu một các rất không trọng nghĩa để hộ tống lão Khuê Nô ôm Geriferry rút đi, các kỵ sĩ hộ điện đã cứu được Cado trong địa lao Thần miếu cũng lập tức bước lên hành trình trở về.
Nằm rạp trên ngựa, Cado nhìn Geriferry trong lòng lão Khuê Nô xa xa phía trước, nhất thời lệ rơi lã chã.
Sau khi bọn họ rút đi không lâu, hầu như tất cả các bộ lạc tộc rắn đều chạy tới Thần miếu. Được các tế tự khác dìu, Worle Gourde nhìn phương hướng các kỵ sĩ loài người rút lui, bất đắc dĩ từ bỏ truy kích. Tộc rắn từ cao nguyên phía bắc di chuyển đến đây nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngàn năm nhưng cũng chỉ có hơn mười ngàn người, sao có thể chống lại được quân đội của loài người.
Một cơn gió ẩm ướt thổi tới, Worle Gourde đột nhiên rùng mình. Hắn nhìn về phía bắc theo cảm giác, ánh mắt sắc bén của hắn xuyên qua sương khói dày đặc, nhưng hắn không nhìn thấy phía sau sương khói là gì.
Phía sau sương khói là một làn ánh sáng. Một cánh cửa truyền tống ẩn hiện trong ánh sáng, hai người đi ra từ cánh cửa truyền tống. Người đi trước là một người đàn ông vóc người vạm vỡ, ông ta mặc một bộ áo giáp bằng vảy rồng màu xanh lục, tay cầm một thanh trường thương kỵ sĩ đen bóng, trên mặt là một bộ râu quai nón. Vừa bước ra khỏi cửa truyền tống, ông ta đã nhìn về phía các kỵ sĩ giáp đen lui lại, vẻ lo âu trong mắt mới hơi nhạt bớt. Phía sau ông ta là một pháp sư toàn thân bao phủ bởi áo choàng đen, từng sợi khói đen như ẩn như hiện trên vùng mặt người này dưới chiếc mũ trùm đầu. Người này đi tới bên cạnh người đàn ông, hơi ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ trùm là một chiếc đầu lâu, trong hai hốc mắt có hai ngọn lửa màu tím rung động, bà ta đã dễ sáng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt người đàn ông.
“Deron, Gerry không có việc gì chứ?” Một giọng nói chói tai như kim loại ma sát phát ra từ giữa hai bộ xương hàm đóng mở của bà ta.
“Là Khuê Nô, ông ấy đã tới mang nó đi. Lẽ ra ta nên nghĩ đến điều này sớm hơn”. Deron Ferron nhẹ nhàng kéo vị Lich bên người vào lòng, không hề e ngại thân thể bây giờ chỉ còn là bộ xương của bà ta.
“A, là vị lão quản gia kia sao? Nhất định là vậy, năm đó ta cũng không thấy rõ được sức mạnh của ông ấy. Có điều thật đáng tiếc là lần này chúng ta đã đi một chuyến vô ích, vốn ta còn định dọa Gerry nhà chàng một trận”.
Đây là một Lich tà ác nhưng lại biết làm nũng, có điều tiếng cười duyên ken két của bà ta thật sự làm mọi người phải nổi da gà.
“Sao lại là vô ích? Ta đã biến mất khỏi đế quốc quá lâu, sợ là rất nhiều người đều đã quên mất sự tồn tại của ta!” Nói xong đấu khí màu trắng ẩn hiện trên người Deron, cả người ông ta bay thẳng lên không trung, sau lưng ông ta, một đôi cánh ánh sáng màu trắng do đấu khí hóa thành nhẹ nhàng mở ra.
Không có gió mà y phục vẫn tung bay, Lich cũng theo Deron bay lên không trung, “Vậy thì hãy làm cho cả đại lục lại nhớ đến chúng ta một lần nữa”. Nói rồi, Lich rúc vào trong lòng Deron như một con chim nhỏ.
Tay trái ôm Lich, tay phải Deron giơ cây thương lên ngang vai, từng đợt đấu khí dồn dập đổ vào cây thương đen bóng, cây thương kỵ sĩ bắt đầu từ từ chuyển thành màu trắng, trắng đến trong suốt, trắng đến chói mắt, trắng đến mức biến thành một chùm ánh sáng thuần khiết. Trong tiếng hét to của Deron, chùm ánh sáng màu trắng bay thẳng tắp về phía Thần miếu của tộc rắn xa xa.

“Ầm ầm…” Một tiếng nổ lớn vang lên, Thần miếu tộc rắn đứng sừng sững gần vạn năm toàn bộ sụp xuống. Đám Yuanti ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, còn khi thấy bóng người trên không trung bay về phía Thần miếu, các kỵ sĩ giáp đen ngày thường luôn luôn im lặng đang bảo vệ Geriferry phía xa đồng loạt phát ra tiếng hoan hô từ nội tâm.
Lão Khuê Nô thoáng nhìn bóng người trên không trung, lại nhìn Geriferry trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, tự giễu, “Xem ra lão nô lại làm việc thừa rồi, ôi, lão nô cũng già rồi”.
Còn các kỵ sĩ hộ điện thì không có tâm tình tốt như bọn họ, đối mặt với kẻ dị đoan lớn nhất của Giáo đình thần thánh, gương mặt bọn họ vặn vẹo, mặc dù rất giận dữ và không cam lòng, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Chu dù tất cả bọn họ cùng tiến lên thì cũng không chịu nổi một thương hủy thiên diệt địa đó của Deron.
Kỵ sĩ thứ hai của đế quốc há chỉ có hư danh?
Người tộc rắn đang luống cuống lôi Đại tế ti dưới đống đổ nát của Thần miếu ra. Đại tế ti Worle Gourde còn đang hoảng sợ chưa đứng vững thì hai bóng người đã bay tới trước mặt hắn.
“Ngươi… là ai?” Nhìn gã nhân loại từ không trung hạ xuống, Worle Gourde phát giác hình như lần này mình đã trêu chọc phải người không nên trêu chọc.
“Kỵ sĩ thứ hai, Deron Ferron”.
“Còn có ta, Lich Liêu Sa!”
Một giọng nam trầm hùng và một giọng nữ chói tai như kim loại lần lượt vang lên trước mặt Worle Gourde, sau khi lục lọi trong trí nhớ và tìm thấy lai lịch của hai người này, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Chạy mau, chạy càng xa càng tốt”. Trong tuyệt vọng, rốt cục Worle Gourde nhớ ra mình còn phải mang trọng trách duy trì vận mệnh của tộc rắn, hắn vội vàng hô to với vô số Yuanti xung quanh.
Chỉ có điều hôm nay nhất định là ngày tai họa của tộc rắn, phải biết ngoài một võ giả đứng đầu đại lục, trước mặt hắn còn có một Lich nắm giữ ma thuật mạnh mẽ.
Một tiếng gào thét thê lương lấy Lich Liêu Sa làm trung tâm lan rộng ra bốn phía. Tiếng gào thét tạo thành từng làn sóng chấn động lan trong không khí, nhanh chóng tràn về phương xa như sóng biển. Một tiếng lại một tiếng, một sóng lại một sóng, đến tận lúc tất cả mọi Yuanti đều ôm đầu quỳ rạp xuống đất, miệng mũi chảy máu, liều chết vùng vẫy.
Liêu Sa hài lòng ngẩng đầu lên nhìn Deron như muốn nhận được một lời tán thưởng.
Đương nhiên mọi chuyện còn chưa kết thúc, hoặc nói số đen của tộc rắn mới vừa mắt đầu. Nhìn thấy có không ít người rắn ở vòng ngoài đã bắt đầu giãy giụa đứng lên, Liêu Sa thay đổi thủ thế, trong miệng bắt đầu rĩ rầm đọc chú ngữ pháp thuật tiếp theo.
Từng âm thanh tối nghĩa phát ra từ miệng bà ta, lúc này ngay cả những làn gió thổi đến bên người bà ta cũng dừng lại. Chú ngữ từ từ trở nên sục sôi, không trung trên đầu bọn họ vừa rồi vẫn còn đỏ tươi lúc này đã bắt đầu chuyển sang màu xám.
Khi lời cuối cùng trong chú ngữ ma pháp vang lên, Lich vươn tay về phía trước, hay nói chính xác là vươn bàn tay chỉ có xương về phía trước. Xương ngón tay xoay tròn vẽ thành một phạm vi, theo thủ thế của bà ta, một không gian màu xám bao trùm lên phạm vi đó. Sau đó bà ta nhẹ nhàng đọc nốt bốn chữ cuối cùng:
“Thời gian dừng lại!” (Giống chiêu cuối của von Void trong DotA. Xem hình ảnh cuối chương).

Trong nháy mắt, tất cả hành động của đám người rắn đều dừng lại, có kẻ đau đớn, có kẻ hoảng hốt, cũng có kẻ tuyệt vọng, bọn chúng bị đứng yên như những pho tượng điêu khắc. Cùng dừng lại với bọn chúng còn có gió, còn có nước, còn có cá dưới nước, còn có cả… trái tim của bọn chúng.
Thời gian dừng lại đã làm tất cả dừng lại, chỉ trừ tính mạng của bọn chúng. Điều Lich cần làm chính là buộc bọn chúng đứng yên để bà ta có đủ thời gian chuẩn bị pháp thuật tiếp theo. Thực ra ngay từ đầu Lich đã tính toán hết mọi chuyện, đã lâu lắm Deron không tức giận, một khi tức giận là Deron sẽ phải đuổi tận giết tuyệt đám người rắn này, nếu thế bọn họ sẽ phải ở lại hồi lâu trong cái đầm lầy đáng ghét này. Để có thể sớm rời khỏi đầm lầy, Lich đã sử dụng pháp thuật cấp mười một là Thời gian dừng lại mà không tiếc hao phí ma lực, còn pháp thuật tiếp theo sẽ là…
Chú ngữ càng ngày càng gấp gáp, ma lực nhanh chóng trút ra, thân thể Lich cũng bắt đầu run rẩy. Deron bất đắc dĩ nhìn cảnh này, thời gian dừng lại, mạnh mẽ như hắn cũng không có cách nào thoát khỏi hoàn toàn. Ông ta biết, Liêu Sa đã tính toán hết mọi chuyện. Nếu có thể cử động được, ông ta tuyệt đối sẽ không để Liêu Sa thi triển phép thuật này. Bà ta chỉ là một Lich còn tương đối non nớt trong tộc, sau khi sử dụng phép thuật này bà ta sẽ không thể động thủ trong một thời gian dài, chỉ có thể chờ đợi tinh thần lực từ từ khôi phục.
Từng lớp mây đen từ chân trời cuồn cuộn tràn tới, từng tia chớp ẩn hiện trong mây đen. Màu đen thay thế màu xám rất nhanh, đột nhiên có gió, gió lạnh đến thấu xương. Đúng lúc này, sáu mươi giây thời gian dừng lại đã qua.
Deron lập tức lấy một quyển trục ra ném xuống đất rồi kéo Lich vừa đọc xong câu chú ngữ cuối cùng vào cánh cửa không gian mới xuất hiện. Một quầng sáng lóe lên, hai người biến mất giống như bọn họ chưa bao giờ tới nơi này.
Nước trong đầm lầy đen tối lại gợn sóng, cá dưới nước lại bơi lội, hoa lại tiếp tục nở, cây tiếp tục đâm chồi nảy lộc, phép thuật thời gian dừng lại đã hết, tất cả lại trở lại trong trật tự thời gian bình thường đám người rắn hồn phi phách tán cuối cùng cũng phản ứng lại, cho rằng đã tránh được một kiếp, bọn chúng vừa cố gắng đứng dậy chuẩn bị chạy trốn tứ tung thì mây đen trên không trung đột nhiên đè xuống…
Sau đó mây đen nhanh chóng tan đi lộ ra ánh nắng tươi sáng, lộ ra không trung mang màu đỏ tươi, tất cả đều có vẻ rất tốt đẹp.
Hầu như đồng thời, cá chìm xuống đáy nước, chìm hẳn xuống dưới đáy bùn. Những đóa hoa kiều diễm trở nên trong suốt, những chiếc lá cây vừa rồi còn đung đưa theo gió đột nhiên đứng yên không động dù gió thổi rất mạnh.
Không chỉ có lá cây, hơn mười ngàn người rắn trong phạm vi của ma pháp này cũng bất động. Mặt ngoài thân thể bọn chúng vẫn không hề thay đổi giống như cây cối và đầm lầy, nhưng trái tim, máu và mọi thứ dưới da bọn chúng đã đông cứng thành một khối.
Ma pháp cấp mười hai, độ không tuyệt đối*!
Liêu Sa đến muộn đã dùng phép thuật này làm món quà cho Geriferry. Từ giờ khắc này, trên đại lục Thương Mang không còn chủng tộc nào là tộc rắn nữa.
+++++++++++++++++
Thời gian dừng lại:
Củng mạc, giác mạc, con ngươi: Theo thứ tự từ ngoài vào trong:
(*):Nhiệt độ không tuyệt đối, độ không tuyệt đối, hay đơn giản là không tuyệt đối, là trạng thái nhiệt động học lý tưởng của vật chất, trong đó mọi chuyển động nhiệt đều ngừng. Trạng thái này, theo các kết quả tính toán lý thuyết, đạt được đối với mọi hệ vật chất ở nhiệt độ khoảng -273,15 độ C, được tính bằng 0 độ K.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.