Đọc truyện Khuynh Thế Họa Trần – Chương 47: Thương lượng (Thượng)
– Tránh ra! Ta muốn gặp Mặc Lai Hy!
Nàng hiện tại đang đứng trước thư phòng của Mặc Lai Hy, nàng muốn vào gặp hắn nhưng mấy tên lính canh lại ngăn nàng lại.
– Quận chúa xin thứ lỗi! Phó thành chủ đã có lệnh không cho ai bước vào nửa bước.
Một tên lính canh nghiêm chỉnh nói.
– Vậy các ngươi hãy vào báo với hắn một tiếng, nói là ta có chuyện gấp cần gặp.
Hắn ta chắc chắn là đang trốn tránh nàng. Nàng sẽ không để hắn toại nguyện đâu.
– Quận chúa, xin người đừng làm khó chúng thuộc hạ!
Mấy tên lính canh vẫn kiên quyết không để nàng vào, vậy nàng đành phải dùng đến thứ này.
– Các ngươi xem, đây là gì?
Nàng lấy trong người ra một chiếc Hoàng lệnh bài giơ lên cao. Bọn lính canh khiếp sợ vội quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô.
– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hoàng lệnh bài này nàng đã xin được ở chỗ của Hoàng thượng, nhìn thấy nó là như nhìn thấy Hoàng thượng, xem ai còn dám ngăn nàng.
– Đứng dậy đi! Vẫn còn biết điều! Còn không mau vào bẩm báo!
– Vâng!
Một tên lính canh khẩn trương chạy vào thư phòng, còn những tên khác thì đứng đó chân không ngừng run rẩy.
– Ta cứ nghĩ mình nghe thấy tiếng chó xủa ở đâu đó, không ngờ lại là muội muội.
Một giọng nói nhão nhoẹt vang lên bên tai khiến nàng buồn nôn. Khỏi cần nói cũng biết đó là chính thê của Mặc Lai Hy – Ngưng Sương.
Ả ta mặc một bộ lam y tao nhã nhưng kết hợp cùng mấy đồ trang sức lỉnh khỉnh và gương mặt trát đầy phấn son của ả thì người ta chỉ thấy giống một con tắc kè hoa diêm dúa.
– Tỷ tỷ, trùng hợp thật! Lâu quá không gặp, tỷ càng ngày càng đẹp giống Chung Vô Diệm.
– Muội muội quá khen rồi!
Có vẻ như ả ta không hiểu được sự châm trọc trong cầu nói của nàng. Nữ nhân này chỉ được cái ngực to còn não thì bé như quả nho.
– Muội muội không thể gặp được ngài đâu, ngài đang lo chuyện quốc gia đại sự, muội đừng lúc nào cũng quấy rối ngài như vậy.
Đây không phải ý nói nàng mặt dày bám theo nam nhân sao! Ả ta có lá gan lớn thật! Không biết mình đang đối đầu với ai.
– Tỷ tỷ không cần quá lo! Muội không giống một ai đó năm lần bảy lượt đến bám nhưng đều bị đuổi thẳng cổ.
Nàng nhếch môi kinh bỉ nhìn ả. Ả xanh mặt, tức giận chỉ vào nàng.
– Tiện nhân, ngươi dám nói ta như vậy!
– Muội nói tỷ sao? Sao muội không nhớ nhỉ? Hay là bị muội nói trúng tim đen?
Nàng chỉ muốn thử ả ta thôi, vậy mà lại nói trúng sự thật. Quả này mà có thể khiến ả tức điên lên thì sẽ rất thú vị đây.
– Tiện nhân khốn khiếp! Ngươi quên ta là chính thất sao? Ai cho phép ngươi giở cái giọng đó ra với ta?
Ả ta bây giờ không muốn kiềm chế nữa, mặc kệ là đang đứng trước thư phòng của Mặc Lai Hy, ả ta hét lên, luôn miệng nói nàng là tiện nhân.
– Là chính thất thì sao? Ngươi quên ta là Nguyệt Uyển quận chúa được được chính Hoàng thượng sắc phong sao? Hơn nữa người còn ban hôn cho ta Phó thành chủ, điều đó chứng tỏ vị trí chính thất đó sắp thuộc về ta rồi!
Nàng nhìn gương mặt của ả chuyển từ trắng sang đen rồi đỏ lên vì tức thì hả hê trong lòng.
– Không bao giờ! Vị trí chính thất này là của ta, của ta mà thôi. Còn ngươi chỉ là hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ nam nhân, hết Thái tử Hỏa Quốc rồi đến Phó thành chủ. Bây giờ xảy ra chiến tranh cũng là do ngươi, ngươi là hồ ly tinh, là tiện nhân bẩn thỉu.
Ả ta điên cuồng gào thét nhưng nàng vẫn bình thản đáp lại.
– Ta dụ dỗ nam nhân thì sao? Còn hơn có kẻ cố dụ dỗ mà không thành.
Muốn đấu với nàng? Đợi kiếp sau đi!
– Khốn nạn! Tiện nhân! Ta muốn gặp ngài! Muốn ngài đòi lại công bằng!
Ả ta đã hoàn toàn mất kiểm soát bản thân, cố lao vào thư phòng nhưng cũng mấy tên lính canh ngăn lại.
– Các ngươi mau tránh ra! Ta muốn gặp ngài! Ta là Phu nhân ở đây! Các ngươi dám ngăn cản ta?
– Phu nhân, Phó thành chủ đã có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào!
Ả ta vẫn không chịu nghe. Lúc đó cánh cửa mở ra, tên lính canh đi ra.
– Quận chúa, Phó thành chủ đã cho phép, xin mời!
Nàng mỉm cười khiêu khích ả, ả không tin lại gào lên.
– Không thể nào! Ta cũng muốn gặp ngài! Ngươi mau vào bẩm báo.
– Phu nhân, Phó thành chủ đã nói chỉ có Quận chúa mới có thể vào, còn có…
– Còn gì?
– Còn có từ nay phu nhân Phó thành chủ là…Nguyệt Uyển quận chúa, điều này cũng đã được Hoàng thượng chấp thuận.
Ả nghe như sét đánh ngang tai, cả người ngã phịch xuống đất như không còn chút sức lực nào.
– Tỷ tỷ thứ lỗi! Muội muội đi trước một bước vậy!
Nàng nghênh ngang bước vào, mỉm cười hài lòng với thành quả của mình.
Ả ta ngồi im dưới đất một lúc rồi bỗng cười vang một tiếng, kêu gào như lên cơn điên loạn, miệng không ngừng nói Tiện nhân! Ta giết ngươi!.
Nàng nghe tiếng hét phía sau thì thở dài, quên mất mình cũng là nữ nhân mà nói.
– Nữ nhân đáng sợ thật!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bên trong thư phòng, Mặc Lai Hy ngồi trên bàn viết viết gì đó. Hắn thấy nàng vào thì bỏ bút xuống chạy tới muốn ôm nàng vào lòng nhưng nàng nhanh chóng tránh đi.
Hắn thất vọng buông cánh tay đang giơ lên xuống, nàng vẫn chưa hết giận hắn.
– Thu Nguyệt, nàng đến rồi!
– Ừ!
Nàng nhàn nhã trả lời.
– Ngươi biết lí do ta đến đây phải không?
Hắn không nói chỉ gật gật đầu.
– Vậy ý ngươi thế nào?
– Ta không thể!
Nàng nhăn mày.
– Tại sao?
Hắn không nhìn vào nàng.
– Ta và hắn phải kết thúc mọi chuyện.
Nàng hiểu ý hắn là gì. Vươn tay ra bắt lấy tay hắn.
– Nhưng ngươi là như vậy sẽ làm hại đến vô số người dân vô tội.
Hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, giữ chặt lấy nàng khiến cho nàng không thể nào né tránh.
– Nàng đang lo lắng cho người dân hay cho Hỏa Liệt Thương?
– … ……..
Nàng không muốn nói vì chính nàng cũng không biết là vì ai. Nếu là vì Hỏa Liệt Thương thì chẳng lẽ nàng lại có tình cảm với hắn?
– Quả nhiên vẫn là hắn.
Mặc Lai Hy đau khổ, hai tay giữ chặt lấy nàng lập tức buông ra, hắn quay đi không để nàng nhìn thấy bộ mặt đáng thương của hắn lúc này.
– Bấy lâu nay trong lòng nàng vẫn chỉ có hắn. Còn ta chẳng là gì cả.
Giọng hắn nghẹn lại.
– Nàng đi đi! Ta sẽ không dừng lại đâu.
Hắn và cả Hỏa Liệt Thương cần gì phải chịu khổ như vậy. Nàng cảm thấy không vui vẻ một chút nào.
– Coi như ta cầu xin ngươi có được không?
Hắn đánh ánh mắt về phía sau, không tin vào hình ảnh trước mắt mình. Một Khuyết Thu Nguyệt kiêu hãnh bây giờ đang quỳ xuống cầu xin hắn. Hắn thấy tim mình như vỡ vụn.
– Nàng yêu hắn nhiều đến vậy sao?
Nàng yêu hắn nhiều đến mức vứt bỏ lòng tự trọng của mình so?
– Ta…sẽ suy nghĩ! Không còn việc gì nữa, nàng đi đi!
Nàng từ từ đứng lên đi ra cửa, đồng thời ném lại cho hắn một câu.
– Mặc Lai Hy, ta tin ngươi không phải là kẻ máu lạnh.
Đúng vậy! Vì thế nên nàng mới bỏ qua lòng tự trọng của mình mà quỳ xuống, nàng tin mình sẽ không hối hận.
Tiếp theo nàng sẽ đi tìm Hỏa Liệt Thương. Tên ngốc đó sống có tốt không?