Đọc truyện Khuynh Thế Họa Trần – Chương 46: Bữa ăn sóng gió
– Đau quá!
Sáng sớm tỉnh dậy, nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, mi mắt nặng trĩu, cả người rã rời. Nàng cố gượng dậy, mở mắt nhìn xung quanh.
Đây không phải là phòng của nàng sao? Nhưng tối qua nàng đâu có ngủ ở đây. Nàng day day thái dương làm cho mình tỉnh táo.
Dưới đất, Mao Ngọc cuộn tròn người lại ngủ. Dù trở thành người nhưng thói quen ngủ của nó chẳng thay đổi gì cả.
Tiểu Thần thì ngủ bên cạnh nàng, kì lạ là dáng ngủ lại giống hệt Mao Ngọc. Hai người này đúng là tâm đầu ý hợp.
Đêm qua nàng đi gặp Lãnh Dạ rồi bị hắn làm cho tức quá chạy về, nhưng nửa đường lại gặp Tử Long, rồi hắn mời nàng ăn cơm và tặng nàng một món quà rất đẹp.
Nàng nhớ rồi! Nhớ lại đêm qua khiến nàng cảm thấy rất ấm áp. Đó là món quà ý nhĩa nhất nàng từng được có, hơn nữa lại từ một người mới quen biết.
Nàng nghĩ rồi cười một mình. Nhìn ra bên ngoài trời vẫn còn quá sớm, chưa đến thời gian Tiểu Thần luyện võ, nàng đứng dậy thay đồ rồi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Bất ngờ là khi trở lại phòng, trước cửa là 2 nam nhân một thì sốt sắng quan sát khắp nơi như đang đợi ai đó.
Người kia thì thần sắc không được tốt lắm, ánh mắt như muốn giết người, trên gương mặt xuất hiện ba vạch hắc tuyến, cả người tỏa ra sát khí đằng đằng.
Bên cạnh hai nam tử này là một nam hài xinh xắn đáng yêu, đôi mắt màu vàng tràn ngập nước mắt khiến người ta mủi lòng, cái miệng nhỏ xinh thì luôn gọi “Mẫu thân”.
Và một nam nhân tóc trắng tuyệt mĩ, biểu cảm không quá khác so với nam hài, chỉ là đôi mắt kia lại có một màu đỏ đáng sợ, nhưng không ai có tâm trạng để ý đến nó.
Không lẽ xảy ra chuyện rồi! Nàng nhanh chóng chạy đến chỗ họ.
– Khuyết – Thu – Nguyệt, nãy giờ nàng mất tích ở nơi nào vậy?
Lãnh Dạ vừa thấy nàng liền nhẹ thở phào trong lòng rồi gằn giọng nói.
– Khuyết cô nương, cô làm ta lo quá!
Nam Cung Thiên lo lắng đi đến bên cạnh xem nàng có bị gì không, khuôn mặt hắn đã có chút thần sắc hơn, không còn ốm yếu nữa.
– Mẫu thân, có phải…Tiểu Thần…không ngoan nên người…muốn bỏ Tiểu Thần…không? Người…đừng bỏ con! Sau này…con…nhất định sẽ…ngoan ngoãn mà!
Tiểu Thần khóc nức nở chạy tới ôm chân nàng.
– Tỷ tỷ…cục cưng…cũng sẽ ngoan mà! Tỷ tỷ…đừng…vứt bỏ cục cưng! Cục cưng hứa…sẽ không gây hấn nữa.
Mao Ngọc cũng không thua gì, chạy đến mếu máo với nàng.
Nàng thở dài xoa nhẹ đầu Mao Ngọc rồi ngồi xổm xuống ôm Tiểu Thần vào lòng. Nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt rồi hôn lên trán Tiểu Thần.
– Ai nói mẫu thân bỏ con chứ? Tiểu Thần ngoan như vậy làm sao ta bỏ con được! Mẫu thân chỉ đi chuẩn bị một chút đồ ăn thôi! Tiểu Thần ngoan! Con còn khóc nữa ta sẽ khóc theo con luôn đó!
Tiểu Thần nghe vậy liền lấy tay áo quệt nước mắt đi rồi nở nụ cười với nàng.
– Mẫu thân đừng khóc! Tiểu Thần không còn khóc nữa rồi!
Mọi người nhìn cảnh mẫu tử tình thâm thì có cảm giác bị gạt sang một bên, khó chịu vô cùng. Lãnh Dạ ho khan một tiếng.
– Không sao là tốt rồi! Nhưng đồ ăn thì hãy để cho nhà bếp lo liệu, nàng không cần bỏ công sức ra làm gì.
– Nói vậy là ngươi sẽ không ăn? Tiếc thật! Ta định sẽ mời ngươi ăn nên đã nấu rất nhiều, vậy là phải đổ đi rồi.
Nàng tỏ vẻ tiếc rẻ, trong lòng thì hả hê vì đùa giỡn hắn thành công. Quay sang mỉm cười dịu dàng với Nam Cung Thiên.
– Nam Cung công tử có muốn cùng dùng bữa không?
– Đương nhiên là muốn!
Nam Cung Thiên kích động. Nàng chủ động mời hắn, chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn bay lên mấy tầng mây.
Nàng nắm tay Tiểu Thần, cùng Nam Cung Thiên và Mao Ngọc bước vào phòng. Lãnh Dạ vội chạy theo nói.
– Khoan đã! Ta cũng đi nữa!
Nam nhân lạnh lùng, cao cao tại thượng nay còn đâu!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trên bàn ăn bây giờ có năm người, người ngoài nhìn vào họ sẽ nghĩ đó là một bữa ăn vui vẻ, ấm cúng. Nhưng thực chất bên trong đang diễn ra chiến tranh ngầm.
– Mẫu thân, người ăn miếng thịt gà này đi! Ngon lắm đó!
– Tỷ tỷ, ăn một chút đậu phụ đi!
– Khuyết cô nương, uống canh vào kẻo bị nghẹn!
– Nguyệt Nhi, có hạt cơm dính trên má kìa! Để ta!
Mỗi người một động tác, thi nhau gắp đồ ăn vào trong bát của nàng, vừa gắp lại vừa âm thầm liếc nhìn nhau thách thức.
Đồ ăn trong bát nàng đầy một núi nhưng không hề có một cọng rau nào. Nàng định gắp đĩa rau trước mặt thì Lãnh Dạ lại nhanh tay đem nó để ở nơi nàng không với được.
Tên mặt quan tài, ngươi có biết ăn rau rất tốt cho sức khỏe không? Híc…rau xanh của tôi!
– Khuyết cô nương, nàng tại sao không ở lại Kim Quốc cùng Phó thành chủ mà lại ở đây?
Nam Cung Thiên nhìn nàng hỏi.
Lãnh Vân đã nói cho hắn biết mọi chuyện, biết Tiểu Thần không phải là con ruột của nàng thì rất vui mừng nhưng biết phu quân của nàng là Phó thành chủ của Kim Quốc thì lòng hắn lại trùng xuống.
Hắn hình như đã hi vọng quá nhiều. Giờ đây hắn chỉ mong có thể được mọi ngày nhìn thấy nàng là đã mãn nguyện lắm rồi!
– Công tử đã biết?
Nàng bất ngờ. Từ khi nào mà hắn…Lãnh Dạ nói cho hắn sao?
Nàng liếc Lãnh Dạ một cái thật sắc bén nhưng hắn lại ngó nghiêng không nhìn như muốn nói Ta không biết gì cả!.
– Ừ!
– Thật ra tiểu nữ cũng không biết! Mặc…Phó thành chủ đưa tiểu nữ đến đây để dạo chơi một thời gian nhưng lại đột nhiên mất tích, bỏ tiểu nữ ở lại.
– Có nghĩa là nàng vẫn chưa biết gì về chuyện đó?
– Chuyện gì?
Lãnh Dạ giật bắn mình, cố ra hiệu cho Nam Cung Thiên không được nói nhưng đáng tiếc hắn lại không nhìn thấy.
– Đang có chiến tranh xảy ra giữa Kim Quốc và Hỏa Quốc.
– Cái gì?
Nàng bật dậy, đập tay lên bàn. Tiểu Thần, Mao Ngọc và Nam Cung Thiên giật mình nhìn nàng bất ngờ. Riêng Lãnh Dạ thì mặt trắng bệch, hai tay để dưới bàn nắm chặt lại.
– Công tử có thể nói rõ hơn không?
Nam Cung Thiên không hiểu phản ứng của nàng là có ý gì nhưng vẫn nói.
– Hoàng thượng của Hỏa Quốc đột ngột băng hà, Thái tử điện hạ lên nắm quyền bỗng hủy bỏ bản hiệp ước của hai đất nước, cho quân sang đánh Kim Quốc. Hoàng thượng của Kim Quốc không biết vì lí do gì mà sức khỏe suy yếu dần nên đã giao toàn bộ quyền cho Phó thành chủ, rồi hắn cũng cho quân sang tấn Hỏa Quốc. Tình hình bây giờ rất căng thẳng, hai đất nước rơi vào chiến tranh, chỉ có thể một mất một còn.
Từng câu từng chữ hắn nói như cứa vào tim nàng, nhuốm máu. Hỏa Liệt Thương, tên ngốc này! Đã nói là không đáng mà!
Nàng lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Lãnh Dạ vẫn chưa hết bàng hoàng.
– Lãnh Dạ, thì ra đây là điều ngươi giấu ta! Ta không còn bất kì sự tin tưởng nào với ngươi nữa!
Nàng lạnh lùng, gằn từng chữ thật rõ ràng.
– Nguyệt Nhi, ta là có nỗi khổ riêng!
– Ngươi im đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
Nàng tức giận hét lên rồi nhìn Tiểu Thần, giọng dịu lại.
– Tiểu Thần ngoan! Ở đây đợi mẫu thân, mẫu thân đi một lát rồi sẽ trở lại đón con!
Nàng nói xong liền rời đi. Nàng muốn tìm Mặc Lai Hy, nhất định không được để chuyện này xảy ra!
Những người trong phòng vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu.
– Ta đã nói gì sai sao?
Nam Cung Thiên chỉ vào mình hỏi. Tiểu Thần và Mao Ngọc lắc đầu nhún vai, ý nói Không biết!.
Lãnh Dạ cảm thấy trời đất như sụp đổ. Nàng ghét hắn! Nàng hận hắn rồi! Hắn thật ngu ngốc! Nàng rất ghét bị lừa dối, vậy mà hắn chỉ vì bản thân mà khiến nàng giận. Hắn thật đáng chết!
Lãnh Dạ thất thần bước ra, từng bước đi lảo đảo không vững chãi. Ba người kia nhìn theo hắn chỉ biết thần người ra. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?