Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 31: Nhịp Tim Đập Mất Kiểm Soát
Editor: YuuVùng ngoại ô, phim trường.
Những chiếc lều tạm màu xanh được dựng sát gần nhau, một vài thành viên trong đoàn đang hút thuốc và ăn kem ở bên ngoài lều, số còn lại thì tận hưởng cảm giác mát mẻ ở bên trong.
Ánh nắng tháng 8 rực rỡ, trong veo không chút nói đùa, người nào có thể đứng dưới nắng 10 phút cũng được coi là anh hùng.
Người Phan Tiểu Bảo đổ mồ hôi như vừa tắm mưa.
Vài giọt mồ hôi chảy vào trong mắt, dính dính khó chịu.
Anh ta dùng tay lau mạnh một cái, rồi mở to mắt như nhìn thấy sao Kim trước mặt.
“Nhìn đường vào! Đứng ngẩn người ra đấy làm gì!”
“Xin lỗi!”
Phan Tiểu Bảo vội chớp mắt một cái, sau đó chạy từng bước nhỏ tới cái lều màu xanh lam ở xa nhất, tự nhiên chui vào bên trong.
Tô Diệu Ngôn đang ngồi ở trong góc.
Quạt điện không thổi đến chỗ cô, cô chỉ có thể dùng quạt tay để tìm kiếm một chút mát mẻ, nhân tiện cũng có thể đuổi muỗi.
Phan Tiểu Bảo ngồi xuống đống gạch, cướp lấy cái quạt, ra sức quạt mạnh và nói: “Anh thấy chúng ta nên dọn dẹp đồ đạc rồi đi thôi.”
Không còn gió, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức bốc lên như một cái nồi hơi bị mở nắp, thiêu đốt tim gan.
Tô Diệu Ngôn nhíu mày, cầm lấy tờ rơi trên mặt đất gấp lại, tiếp tục quạt, nói thầm: “Không phải diễn sao?”
“Không.” Phan Tiểu Bảo nói: “Chính xác là không biết có phải diễn hay không.”
Anh ta và Tô Diệu Ngôn đã đến phim trường vào khoảng 3 giờ chiều hôm qua.
Phó đạo diễn nói rằng có thể sẽ có cảnh bọn trộm bắt cóc nha hoàn và cần đến diễn viên quần chúng, cho nên bọn họ đã đợi sẵn ở đây.
Nhưng đợi đến tối mà cảnh quay vẫn chưa bắt đầu, còn nói rằng đã chuyển sang quay vào sáng sớm hôm nay.
Vì vậy, bọn họ đã thu dọn rồi quay về, 4 giờ sáng nay lại tới đây để chuẩn bị, chờ đợi đến tận 3 giờ chiều.
“Không biết có phải diễn hay không thì nghĩa là có thể.” Tô Diệu Ngôn thờ ơ nói rồi đứng lên: “Chờ thêm một chút đi.”
“Này, em đi ra bên ngoài làm gì vậy? Bên ngoại nóng đến nỗi có thể thiêu chết người đấy!”
“Nhà vệ sinh.”
“…”
Nhà vệ sinh gì? Điều kiện còn không tốt bằng nhà vệ sinh công cộng trong thôn.
Phan Tiểu Bảo cầm quạt đi ra ngoài cùng với cô.
Đóng phim không phải một chuyện dễ dàng.
Ví dụ phải đóng phim cổ trang trong những ngày hè oi bức như thế này chẳng hạn, trên người quấn năm sáu lớp quần áo từ trong ra ngoài, rôm sảy mà không nổi lên khắp cả người thì thực sự phải xin lỗi tổ phục trang.
Nhưng ngay cả như vậy, biết bao nhiêu người muốn chấp nhận cái “tội” này còn không có cơ hội.
Tô Diệu Ngôn thở dài, đi đến nhà vệ sinh tạm dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.
Không khí oi bức giống như một cái mặt nạ bảo hộ bằng nhựa mỏng áp ở trên da, mồ hôi chảy ra như muốn rửa sạch sự dính nhớp, nhưng thực ra hoàn toàn không phải đối thủ của cái nóng.
“Nhanh lên! Nóng muốn chết! Cô có định để tôi sống qua ngày hôm nay không hả?”
Gần đó, một cô gái mặc trang phục màu xanh lá cây cùng với mái tóc dài được kẹp gọn gàng đi về phía này, cô ta đang phàn nàn hết lời với cô gái xách váy giúp mình.
Đó là Phương Nguyệt Di, là đồng nghiệp cùng công ty với Tô Diệu Ngôn.
Hai cô đều là sinh viên sắp bước vào năm cuối đại học.
Tuy công ty chưa ký hợp đồng chính thức, nhưng nếu có tài nguyên đều sẽ để cho sinh viên các cô thử sức, chờ đến khi các cô tốt nghiệp sẽ cân nhắc toàn diện xem có thể ký hợp đồng nghệ sĩ chính thức hay không.
“Ồ, cô vẫn chưa đi sao?” Phương Nguyệt Di vừa thấy Tô Diệu Ngôn lập tức thay đổi vẻ mặt thiếu kiên nhẫn lúc trước, đôi mắt sắc bén như móc câu: “Sức kiên nhẫn của cô cũng lớn thật đó.
Tôi đã quay xong ba, bốn cảnh rồi, thật muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tô Diệu Ngôn khẽ cười, nhìn máu đạo cụ dính trên váy, cố tình hỏi: “Không phải cô đã ‘chết’ rồi sao? Hồn phách vẫn còn ở đây à.”
Mặt Phương Nguyệt Di đen lại, vừa định đáp trả thì Phan Tiểu Bảo chạy tới.
“Chị Nguyệt, sao chị vẫn còn ở đây vậy?” Anh ta chớp chớp mắt: “Chị Như Như đang tìm chị đó, hình như là nhờ chị gọt cam hay bổ dưa hấu ý.”
Phương Nguyệt Di tức giận giậm chân, chỉ vào Tô Diệu ngôn rồi quát lớn: “Một cái thân xác đến diễn thi thể còn không diễn được, cô đắc ý cái gì? Tôi nói thật cho cô biết, cô không có khả năng nhận được vai diễn đâu, mau cút đi!” Dứt lời, cô ta xách váy bỏ đi.
Phan Tiểu Bảo quay đầu nhìn người đã đi xa, lẩm bẩm: “Đến tức giận cũng nhếch mép cười, mới ban ngày ban mặt đã gặp nữ quỷ rồi.”
“Anh cũng đi vệ sinh sao?” Tô Diệu Ngôn lau mồ hôi trên trán.
Phan Tiểu Bảo nói: “Đánh rắm! Anh còn có nước để xả ra sao? Đổ mồ hôi hết rồi đây.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Diệu Diệu, hay là chúng ta…”
“Làm sao?”
Phan Tiểu Bảo nhất thời không mở được miệng.
Tô Diệu Ngôn lấy một viên kẹo bạc hà trong túi ra ném cho anh ta: “Về lều trại đợi em đi, em sẽ về ngay thôi.”
***
7 giờ tối.
Phan Tiểu Bảo đến tìm phó đạo diễn lần thứ N, phó đạo diễn như mất trí nhớ mà trả lời: “Hả? Buổi chiều đã quay xong cảnh đó rồi, không ai nói cho cậu biết sao?”
“…”
Cậu cái đầu anh.
Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo ngồi xe ô tô đường dài quay về thành phố B.
Trong xe mát hơn ngoài trời rất nhiều, chỉ là đủ loại mồ hôi bị đè nén trong xe khiến người ta cảm thấy rất khó thở.
Nhưng khi thoáng mở cửa sổ ra một chút, tài xế xe lại hét lên là đang mở điều hòa.
Sau một tiếng rưỡi chịu đựng, hai người xuống xe, đi tới xe Polo nhỏ màu trắng.
“Sống rồi! Sống rồi!”
Phan Tiểu Bảo thở hổn hển mấy hơi, hạ cửa sổ xuống, không khách khí mà điều chỉnh kính chắn gió điều hòa ở mức tối đa.
Tô Diệu Ngôn nhìn đồng hồ trước mắt, hỏi: “Đưa anh về tiệm sao?”
“No no no!” Phan Tiểu Bảo lắc lắc ngón tay: “Anh đây sẽ đưa em đến một chỗ tốt.
Có một quán bar âm nhạc mới mở, anh sẽ mời khách!”
Tô Diệu Ngôn không hứng thú với những thứ như rượu, nhưng Phan Tiểu Bảo luôn nói rằng trong tương lai cô chắc chắn sẽ trở thành ảnh hậu, không thể nào tránh khỏi việc phải tiếp xúc với những người nổi tiếng khác, đến lúc đó một chút tửu lượng cũng không có thì phải làm sao?
Lúc đầu, cô nghe lời này thì thấy cũng có lý, bây giờ lại nghĩ, cùng lắm uống hai ly chuốc say chính mình là được.
Quán bar 1906.
Ánh đèn mờ mờ từ từ lan tỏa, giọng nữ lười biếng ca hát trên sân khấu cất lên như mất đi cả thanh xuân.
Phan Tiểu Bảo tìm một cái bàn tròn cho hai người rồi gọi hai ly cocktail hạ giá dành cho khách hàng đến trong ngày khai trương từ chỗ người phục vụ.
“Nào, nào, nào, đừng nản chí.” Anh ta nâng ly: “Anh Phan Phan đây sẽ tìm kiếm rất nhiều tài nguyên còn tốt hơn cho em, như này thì có là gì chứ? Đến mặt còn không thể ló ra.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, uống một hơi cạn sạch ly rượu.—Đọc FULL tại —
“Tổ tông à, đây đều là tiền đó! Em uống như uống nước vậy hả?”
“Phục vụ! Năm chai bia.”
“…”
“Tới cũng đã tới rồi, anh đừng có keo kiệt như vậy được không? Với tâm trạng hiện tại của em, nhất định phải uống mấy ly.”
Phan Tiểu Bảo thu tay lại, thở dài.
Hơn nửa năm qua, anh ta có thể là người hiểu Tô Diệu Ngôn nhất.
Không có xuất thân, chỉ dựa vào sự chăm chỉ của bản thân sẽ rất khó có thể vật lộn trong giới giải trí.
Hơn nữa, Tô Diệu Ngôn còn có khuôn mặt của yêu tinh.
Đa số mọi người đều cho rằng khuôn mặt này chính là bước đệm tốt nhất, nhưng mọi thứ đều có hai mặt của nó.
Khuôn mặt lộng lẫy, quyến rũ này của Tô Diệu Ngôn không phù hợp với hình tượng nữ chính trong các tác phẩm ăn khách, nên chỉ có thể vào vai nữ số 2 độc ác.
Khi nữ chính thấy cô còn đẹp hơn cả mình, liền dứt khoát từ chối hợp tác.
Thật ra có rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất đã chủ động phát đi tín hiệu, nhưng Tô Diệu Ngôn không phải kiểu người như vậy.
“Thôi được!” Phan Tiểu Bảo vuốt tóc mái: “Hôm nay anh đây sẽ liều mình với em!”
Hai người chạm cốc.
Phòng riêng trên tầng 3.
Khang Tuyền mở chai La Romanee-Conti mà anh ta trân quý nhất, xem như cảm tạ những người anh em tốt đã đến tham gia buổi khai trương quán bar mới.
“Sau này, căn cứ sẽ được chuyển sang bên này.” Anh ta nói: “Hai người có thể trực tiếp đến đây, chi phí cứ chuyển vào tài khoản của anh.”
Người đàn ông ngồi ở phía xa không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú đọc sách.
Khang Tuyền nhíu mày nói: “Gọi cậu tới đây để vui vẻ, cậu ngồi đọc sách như vậy là có ý gì? Ở bên dưới có rất nhiều cô gái trẻ đẹp đó.”
Người đàn ông đó lại lật một trang sách.—Đọc FULL tại —
“…”
Khang Tuyền lại quay sang quấy rối một vị “hoàng tử băng” khác.
“Cậu nhìn Ngôn Trạm xem, còn quái gở hơn cả cậu.” Anh ta thở dài: “Vậy giờ phải làm sao? Định cô độc suốt quãng đời còn lại à?”
Phó Doanh Xuyên nếm thử một ngụm rượu vang đỏ, lắc nhẹ ly rượu, xem ra phải nhấm nháp một hồi mới có thể cảm nhận được hương vị của nó: “Cần anh lo lắng sao?”
“Thôi được, tính anh lắm miệng.” Khang Tuyền uống cạn ly rượu vang đỏ: “Nhưng Ngôn Trạm vẫn còn khá hơn cậu, tốt xấu gì người ta cũng có vị hôn thê, cậu có không? Vườn không nhà trống.”
Vị hôn thê.
Ngôn Trạm nhíu mày, cặp mắt kính lạnh băng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo khi anh ấy ngẩng đầu lên.
Khang Tuyền cứng họng, lập tức nâng ly xin lỗi: “Anh lắm miệng.”
Ba người Phó Doanh Xuyên, Khang Tuyền và Ngôn Trạm xem như là anh em tốt kết bạn với nhau vì mối quan hệ gia đình.
Khang Tuyền lớn tuổi hơn Phó Doanh Xuyên và Ngôn Trạm, là anh cả, nhưng có lẽ vì gia tộc dòng dõi thư hương được truyền từ đời này sang đời khác đã cho phép sửa đổi các quy tắc quá khứ, Khang Tuyền lại là người hài hước nhất trong ba người.
“Hai cậu thật sự không muốn xuống dưới dạo chơi sao?” Khang Tuyền tận tình đưa ra lời đề nghị.
“…”
Lặng ngắt như tờ.
Trên sân khấu, ca sĩ vừa rồi đã đổi thành một chàng trai hát nhạc rock, tức khắc có rất nhiều cô gái hò hét chói tai vì chàng trai này.
Tô Diệu Ngôn nâng chai bia lên, nhìn mọi người qua cái bình màu xanh, ai ai cũng méo mó: “Trông cũng tạm được, kêu la cái gì không biết.”
“Diện mạo như này mà tạm được sao?” Phan Tiểu Bảo kinh ngạc nói: “Không chừng mấy ngày nữa lại được mấy công ty quản lý rước đi, đúng là tiểu thịt tươi tiêu chuẩn mà.”
Tô Diệu Ngôn nấc cụt vì rượu, không ngừng vung tay: “Anh đúng là thiển cận mà, có đặt trước mặt cũng không khiến tim em đập thình thịch đâu.
Em đã từng gặp một người còn đẹp trai hơn cậu ta gấp vạn lần.”
Phan Tiểu Bảo ra vẻ anh hiểu em đang nói gì.
“Là thật mà.” Cô nhảy khỏi chiếc ghế đẩu cao, khoa chân múa tay: “Anh ấy cao, cằm rất góc cạnh, cái mũi cũng đẹp.
Quan trọng nhất, anh ấy có đôi, có đôi… Ọe!”
Phan Tiểu Bảo cũng nhảy khỏi ghế, hét lớn: “Bà cô của tôi ơi! Mau vào nhà vệ sinh đi!”
“Ồ.”—Đọc FULL tại —
Tô Diệu Ngôn không say.
Tuy nhiên, cơ thể cô lại thấy không thoải mái, trong người như có lửa đốt, đến hơi thở thở ra từ lỗ mũi cũng nóng ran, đầu thì choáng váng, đặc biệt buồn nôn.
Cô dùng sức cuốn mái tóc dài xoăn nhẹ lên, chống tường đi về phía nhà vệ sinh.
Nhìn thấy chỉ còn mấy mét nữa là đến, đột nhiên, một bàn tay xuất hiện trên eo cô khiến cô lập tức dựng tóc gáy!
Tô Diệu Ngôn đẩy mạnh người kia ra, bả vai cũng bởi vì vậy mà đập vào bức tường đá cẩm thạch, xương bả vai đau nhói.
“Xin lỗi, tôi nên chào hỏi trước một tiếng.” Người đàn ông đối diện mỉm cười, ánh mắt dính chặt trên người cô: “Em đi một mình, tôi cũng đi một mình, em có muốn uống chung không?”
Tô Diệu Ngôn lạnh lùng nói: “Không.” Sau đó, nhấc chân rời đi.
Người đàn ông lập tức đi tới chặn cô lại, cười nói: “Đừng đi vội.
Tôi mời em uống một ly trước nhé? Em muốn gọi gì thì cứ gọi.”
Tô Diệu Ngôn không thèm để ý tới, tiếp tục vòng qua người đó.
Nhưng người đàn ông này giống như thuốc cao bôi lên da chó, anh ta xán lại gần, ra vẻ từng trải mà luyên thuyên nói cái gì đó một hồi, thậm chí cả chuyện “lái xe” (*) cũng nói ra.
(*) Lái xe: từ gốc là “开车”, có nghĩa là một hành động/lời nào đó rất 18+, hoặc chỉ chuyện “have sex”.
“Anh tìm nhầm người rồi.” Tô Diệu Ngôn nói: “Phiền anh nhường đường một chút.”
Người đàn ông đó mỉm cười.
Anh ta mỗi ngày đều ở cái vũ trường hỗn tạp này, mà “của lạ” đẳng cấp trước mặt anh ta mới nhìn thấy lần đầu tiên, không chiếm được chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Hai vạn.” Anh ta rút một tấm thẻ từ trong ví da ra, nhìn thấy ánh mắt cô gái khẽ lay động, trong lòng khinh thường lại đắc ý: “Ba vạn cũng được.
Chỉ cần vui vẻ một chút, tiền chỉ để… Làm tình!”
Tô Diệu Ngôn nhấc chân lên đá vào bộ phận quan trọng của người đàn ông đó, đương nhiên, ở khoảng cách xa.
Nếu không chỉ càng khiến người ta thấy ghê tởm hơn.
“Cầm tiền đi khám bệnh đi.” Cô nói những lời này rồi rời đi.
Người đàn ông đó đau đớn ôm lấy háng, nghiến răng lẩm bẩm cái gì đó.
Tô Diệu Ngôn quay trở lại bàn, Phan Tiểu Bảo đã thanh toán xong hóa đơn.—Đọc FULL tại —
“Về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh ta nói: “Lúc về… Sao mặt em lại đỏ như vậy? Không đúng, vừa rồi anh đã cảm thấy mặt em hơi đỏ rồi.
Không khoẻ sao?”
Tô Diệu Ngôn đi tới cầm lấy túi, trả lời: “Không sao đâu, đi thôi.”
Hai người đi qua những khúc quanh co trong quán bar, đi tới một khoảng không gian thoáng đãng bên ngoài.
“Xe để lại đây đi, ngày mai em sẽ tới lấy.” Tô Diệu Ngôn nói: “Ở cái chỗ này chắc vẫn kịp bắt chuyến xe cuối cùng…”
“Này!”
Tối muộn, đường phố vắng vẻ.
Âm thanh này giống như tiếng chuông lớn khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo cùng quay đầu lại, bốn người đàn ông cao lớn thô kệch đang nhìn bọn họ như hổ rình mồi, bên cạnh còn có một người đàn ông gầy gò, là tên ba vạn vừa rồi thì phải…
Khang Tuyền vừa mới kết thúc cuộc gọi bàn công việc qua điện thoại, trợ lý gõ cửa bước vào, báo với anh ta một chuyện.
“Ngoài cửa quán bar xảy ra chuyện sao?”
Trợ lý gật đầu, tiếp tục nói: “Tôi đã nhờ quản lý lo liệu rồi.
Nhưng nghe nói bỏ tiền để chơi gái, không biết nếu chúng ta làm chặt quá có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán bar không?”
Khang Tuyền cười lạnh: “Chơi gái? Để tôi đi xem.”
Anh ta đứng lên, Phó Doanh Xuyên cũng đứng lên theo: “Cậu cũng muốn đi xem trò vui sao?”
Phó Doanh Xuyên cầm lấy áo vest, thờ ơ nói: “Về nhà.”
“…”
Khang Tuyền lại nhìn sang Ngôn Trạm: “Cậu nhóc cậu thì sao?”
Ngôn Trạm tiếp tục đọc sách, cuốn sách “Bệnh về mèo” bằng tiếng Đức.—Đọc FULL tại —
“…”
Hai cái mầm non cô độc cả đời này.
Khang Tuyền và Phó Doanh Xuyên cùng với trợ lý đi xuống dưới.
Khang Tuyền chợt nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Lần này quay về là để tiếp quản tập đoàn sao? Sẽ không đột nhiên biến mất nhiều năm như vậy nữa chứ? Cũng bốn năm rồi còn gì.”
“Ừ, không đi nữa.”
Con hẻm nhỏ cạnh quán bar.
“Người anh em của tao nhìn trúng mày là vinh hạnh của mày, nếu không muốn vui thì bỏ qua, đánh người làm cái gì hả?”
Phan Tiểu Bảo chống tay: “Hét cái gì mà hét? Muốn so xem giọng ai to hơn sao? Được, anh hét đi, tốt nhất gọi cảnh sát của chúng ta tới, để cảnh sát phân xử!”
Mấy tên đó nghẹn họng, quay sang nhìn nhau.
Nhưng tên ba vạn thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, nhất là bây giờ còn được nhìn rõ Tô Diệu Ngôn ở một nơi sáng sủa, dùng từ “của lạ đẳng cấp” không thể hình dung được hết, phải nói là tuyệt sắc!
“Nếu gọi cảnh sát tới thì các người cũng phải chịu trách nhiệm.” Hắn ta nói: “Tao bị đánh.”
“Đánh anh ở chỗ nào?” Phan Tiểu Bảo hỏi: “Đi kiểm tra thương tích đi!”
Ba vạn không khỏi nhìn chằm chằm Tô Diệu Ngôn, nụ cười không chút kiềm chế, hếch cằm nói: “Cô em tới kiểm tra cho anh đây sẽ biết.”
Tô Diệu Ngôn giơ tay tát hắn ta!
Phan Tiểu Bảo vội ngăn lại, tên đối diện hét lớn: “Nhìn là biết một con đàn bà đanh đá! Nhìn đi! Lại muốn động thủ nữa đó!”
“Em làm cái gì vậy? Không muốn về nhà sao?” Phan Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.
Tô Diệu Ngôn khẽ mỉm cười, đôi mắt cáo tràn ngập sự thu hút, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: “Đánh tiếp, anh đến đồn công an làm chứng cho em là được.
Loại người như thế này, em thấy một lần sẽ đánh một lần.”
Mấy tên kia không ngờ một cô gái nhỏ như cô lại có thể khí thế như vậy, càng thêm khao khát muốn chinh phục.
Một tên cao lớn nhất dùng một tay hất Phan Tiểu Bảo ra, muốn bắt lấy cô.
Tô Diệu Ngôn nhấc chân lên định đá một cái, kết quả chân vừa mới nhấc lên một chút thì một lực lớn đột nhiên khoá chặt cánh tay cô, kéo cô lại… Cô không có khả năng phản kháng, cũng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ngã vào một vòng tay rộng lớn và ấm áp.—Đọc FULL tại —
Trong nháy mắt, mùi hương mát lạnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xông thẳng vào khoang mũi, khuấy đảo lục phủ ngũ tạng —— Nhịp tim đập mất kiểm soát.
“To gan thật.” Người đàn ông cụp mắt xuống, đôi đồng tử màu hổ phách lóe sáng: “Còn biết đánh nhau.”
~.