Bạn đang đọc Khúc Ước Nguyện – Chương 30: “em Thích Anh”
Editor: YuuTô Diệu Ngôn đi dạo ở bên ngoài cả một buổi trưa.
Về đến nhà, mùi thơm của đồ ăn lập tức ùa vào khoang mũi.
Chỉ cần Tô Dục Văn không có ca phẫu thuật, bà sẽ không bao giờ bỏ lỡ sinh nhật của các con mình, cũng nhất định sẽ tự tay nấu cho chúng một bàn toàn những món ăn yêu thích của chúng, đặc biệt là món thịt Đông Pha.
Huống chi, hôm nay còn là sinh nhật 18 tuổi của con gái.
“Về rồi sao?” Tô Dục Văn ở trong phòng bếp thò đầu ra, cười nói: “Mau đi rửa tay đi, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ.”
Tô Diệu Ngôn thay giày rồi chạy vào phòng.
Không lâu sau, trên bàn ăn có sáu đĩa thức ăn cùng một bát canh cộng thêm một cái bánh sinh nhật.
Trên cái bánh kem có ba con gấu, gấu nhỏ, gấu lớn và gấu nhỡ, nhìn qua liền biết nó được làm theo hình mẫu gia đình họ.
“18 tuổi, đã trưởng thành rồi.” Tô Dục Văn thở dài: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Đôi mắt Tô Diệu Ngôn đỏ hoe, cười nói: “Cảm ơn mẹ vì 18 năm trước đã vất vả sinh con ra, sau đó nuôi nấng con đến như bây giờ.”
Tô Dục Văn xoa đầu con gái, tràn ngập yêu thương không cần phải nói thành lời.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều nữa!” Lệ Hạo nói: “Chị, chị mau thắp nến ước nguyện đi! Để em đi tắt đèn.”
Một thế giới nhỏ, một ngôi nhà nhỏ.
Trời chưa hoàn toàn tối hẳn, gió khẽ thổi bay những củ cải xanh trên bệ cửa sổ, tấm rèm màu trắng cũng tung bay cùng với những chiếc lá xanh tươi tốt.
Trên bàn ăn đột nhiên xuất hiện một ánh lửa lập lòe, chỉ một chấm đỏ thôi cũng đủ khiến khuôn mặt của mọi người bừng sáng và ấm áp, ngay cả nụ cười trên môi cũng trở ấm áp và vui tươi.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật…”
Tô Dục Văn và Lệ Hạo vỗ tay đồng thanh hát, Lệ Hạo còn cố tình thêm chút rap vào, bài hát vui vẻ nhanh chóng bị cậu biến thành một tổ hợp chẳng ra đâu vào đâu.
Tô Diệu Ngôn nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.
Từ sau khi Lệ Thịnh rời đi, điều ước của Tô Diệu Ngôn trong ngày sinh nhật của mình mỗi năm đều giống nhau: Hy vọng mẹ và em trai sẽ luôn khỏe mạnh, cả nhà bình an, hạnh phúc.
Bây giờ, cô đã 18 tuổi, chân chính trở thành người trưởng thành.
Điều ước của cô không thay đổi, nhưng lại nhiều hơn một người, một người mà cô không thể nói ra.
Cô thầm nhủ hai điều ước này trong lòng, khi mở mắt ra, ánh sáng lấp lánh lóe lên nhanh chóng trong mắt như được ánh lửa chiếu rọi.
“Mau ăn thôi!”
Lệ Hạo nóng lòng gắp miếng thịt Đông Pha.
Tô Diệu Ngôn nhanh mắt hất đôi đũa của cậu ra, gắp miếng thịt mỡ nhất bỏ vào trong bát của mình.
“Này?” Lệ Hạo bĩu môi: “Lúc chị về em thấy chị cứ buồn buồn tủi tủi còn tưởng chị bị làm sao.
Bây giờ thì em biết rồi, chị chỉ là nhớ thương món thịt Đông Pha mẹ làm, một ngày không ăn không chịu nổi đúng không?”
Tô Diệu Ngôn gắp miệng thịt Đông Pha bỏ vào trong miệng, trả lời: “Ai cần em để ý!”
“Mẹ, chị con càng sống càng không biết điều!” Lệ Hạo hét lớn: “Già đầu mà không đứng đắn, chỉ biết bắt nạt em trai!”
Tô Dục Văn cười, nếp nhăn trên khóe mắt hoàn toàn chìm vào trong tóc mái, ra vẻ oán trách: “Làm sao vậy? Hôm nay là sinh nhật chị con, đều nghe lời nó.”
Hai chị em đồng thời lè lưỡi với nhau.
Khi cả nhà dùng bữa luôn là khoảng thời gian hạnh phúc và đầm ấm nhất.
Tô Diệu Ngôn vừa cười vừa ăn, chúc mừng cho tuổi 18 của cô.
***
Chủ nhật.
Tô Diệu Ngôn hẹn Mạnh Nguyễn đi xem phim.
Mạnh Nguyễn đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Cô ấy đã đặt một phòng riêng dành cho bạn thân trong rạp chiếu phim tư nhân.
“Thế nào? Kiểu phương Tây đó!” Mạnh Nguyễn ngồi xuống chiếc giường có hình Hello Kitty: “Tớ xem đánh giá thì ở chỗ này là ổn nhất, còn cung cấp cả đồ ăn vặt nữa.
Nhưng đồ ăn vặt ở đây đều giống nhau, nên tớ đã mua thêm một ít.”
Rèm cửa ren màu hồng, trên tường treo đầy gấu bông nhỏ, trên tủ còn có hộp nhạc hình ngựa gỗ xoay tròn, tràn đầy hơi thở thiếu nữ.
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, đi tới ôm lấy Mạnh Nguyễn: “Vẫn là cậu yêu tớ nhất ~~~”
“Chuyện này còn cần phải nói sao?” Mạnh Nguyễn nhướng mày: “Bổn cung vì ngươi mà bảo vệ núi non vạn dặm, trong lòng ta đương nhiên thương ngươi nhất.”
Tô Diệu Ngôn phổng mũi, hai tay ôm chặt lấy cô ấy, ngực phập phồng, trìu mến nói: “Cuộc đời này có ngươi, ta chẳng đòi hỏi gì hơn nữa!”
Cả hai cười đùa với nhau trên giường.
Một lúc sau, nhân viên đi tới chiếu bộ phim “Roman Holiday.”
Mạnh Nguyễn cầm lấy gói bỏng ngô ăn một cách vui vẻ, còn không quên liên tục cảm thán trước nhan sắc của Audrey Hepburn.
Tô Diệu Ngôn cũng đáp lại, nhưng không phải lúc nào cô cũng bình luận.
Thật ra, ngay từ lúc gặp mặt Mạnh Nguyễn đã cảm thấy trên người Tô Diệu Ngôn như bị đè nén bởi một áp lực lớn, nhưng cô vẫn luôn mỉm cười, biểu tình cũng rất hoạt bát, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra chút khác thường nào.
“Có phải cậu có tâm sự gì không?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Có gì thì cứ nói với tớ.”
Tô Diệu Ngôn gãi gãi nốt ruồi lệ, nói: “Có lẽ là lớn tuổi rồi, đã biết thế nào gọi là u sầu.”
“…”
18 tuổi là lớn tuổi sao?
Mạnh Nguyễn bỏ đồ ăn vặt sang một bên định phản bác lại thì Tô Diệu Ngôn đã nói trước: “Đúng rồi, tớ có mang theo món quà nhỏ mà chị Diệp đã chuẩn bị, lúc về cậu nhớ phải mang theo đó.
Về… Về thì đưa cho anh cậu.”
“Cậu không gặp anh ấy sao?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Không phải lần trước cậu bảo muốn đích thân đưa à?”
Tô Diệu Ngôn khẽ cười: “Không hẹn được thời gian.
Nếu mà trì hoãn thêm, có đưa hay không cũng không còn ý nghĩa nữa.
Cho nên lại phải phiền tới Nhuyễn ái phi rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Mạnh Nguyễn thở dài, có chút uể oải mà nằm xuống giường: “Mẹ tớ nói Cáo Già chuẩn bị đi châu Âu để tiếp quản chi nhánh bên đó.”
Tô Diệu Ngôn cúi đầu nhìn túi đồ ăn vặt trên đùi đến xuất thần.
Anh sắp đi châu Âu, đi cùng với Sầm San.
“Tớ nói cho cậu nghe.” Mạnh Nguyễn lấy cái túi đồ ăn vặt ra, gối lên đùi Tô Diệu Ngôn: “Tính cách của Cáo Già có chút khiếm khuyết, EQ quá thấp.
Một người khó ưa như vậy, tớ thật sự rất mong chờ một ngày nào đó sẽ có người hành hiệp trượng nghĩa, đánh anh ấy một trận.”
Tô Diệu Ngôn cười hỏi: “Cậu đang quan tâm anh ấy hay là rủa anh ấy vậy?”
“Rủa đó!”
“Hai người đúng là anh em mà.”
Sau khi xem phim xong, hai người đến trung tâm thương mại gần đó để mua bánh ngọt.
Chơi đến mệt mỏi, Mạnh Nguyễn gọi điện cho Phó Doanh Xuyên, nhờ anh cử tài xế tới đón hai cô, không ngờ, Phó “thần thánh” lại đích thân tới đón.
“Anh thật sự có thời gian sao?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc: “Không phải gần đây anh rất bận… Diệu Diệu, cậu lên xe đi.”
Tô Diệu Ngôn siết chặt túi giấy, trái tim lại đập thình thịch mạnh mẽ trong lồng ngực.
Cô hít một hơi thật sâu, cúi người chui vào trong xe: “Làm phiền anh Phó rồi.”
Những ngón tay trên vô lăng của Phó Doanh Xuyên khẽ nhúc nhích, nhưng anh không đáp lại.
Xe từ từ chuyển động.
Đã lâu rồi Mạnh Nguyễn không gặp Phó Doanh Xuyên, cô ấy nói rất nhiều chuyện, Phó Doanh Xuyên chỉ lắng nghe, nếu có đáp lại thì cũng chỉ rất lạnh nhạt.
Tô Diệu Ngôn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một câu ngắn gọn.
Những bóng cây đang lùi lại phía sau nhanh chóng tạo thành một điệu nhảy, nhấp nhô, như thể chúng sẽ không đứt đoạn hay kết thúc cho đến khi chiếc xe dừng lại.
“Vậy hôm nay anh có về nhà ăn tối không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: “Không.”
“…”
Vậy mất công tới đón cô ấy làm gì?
Xe ngừng lại ở tiểu khu nơi Mạnh Nguyễn sống trước, Mạnh Nguyễn vẫy tay tạm biệt Tô Diệu Ngôn.
Chỉ còn lại Phó Doanh Xuyên và Tô Diệu Ngôn ở trong xe, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Lúc này Tô Diệu Ngôn mới nhận ra vừa rồi có tiếng ríu rít của Mạnh Nguyễn thật tốt, hoặc là có tiếng violin vang lên từ radio còn tốt hơn bây giờ.
Bây giờ quả thực xấu hổ đến khó thở.
“Lão Thượng nói hôm qua nhìn thấy em ở trước tòa nhà.” Phó Doanh Xuyên đột nhiên mở miệng.
Trái tim Tô Diệu Ngôn khẽ run lên, cảnh tượng người đàn ông cùng người phụ nữ thân mật hiện lên trong đầu cô, cô kinh ngạc khi nhận ra, từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy lại khắc sâu trong tâm trí cô.
Ví dụ, lúc Sầm San đang chỉnh lại cà vạt cho anh, Phó Doanh Xuyên có rũ mắt xuống nhìn cô ấy.
Trái tim đau nhói.—Đọc FULL tại —
“Vâng.” Tô Diệu Ngôn thừa nhận: “Ngày hôm qua em tới rồi mới nhận được điện thoại, cần phải rời đi lập tức.
Đáng ra em nên gọi lại cho anh luôn, để anh đỡ phải đi một chuyến.”
“Xin lỗi anh, anh Phó.”
“…”
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên khẽ động, anh giơ tay lên cởi cà vạt, lực dẫm lên ga cũng mạnh hơn một chút.
Không nói gì suốt quãng đường còn lại.
Xe dừng lại ở nhà dành cho người thân nhân viên bệnh viện.
Tô Diệu Ngôn cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, cô lại nói lời cảm ơn với Phó Doanh Xuyên một lần nữa, nhân tiện đưa món quà nhỏ mà Diệp Nhiễm đã chuẩn bị cho anh.
Mà Phó Doanh Xuyên không đáp lại, thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói một tiếng “Ừ”.
Có vẻ hành động cho leo cây ngày hôm qua đã thực sự khiến anh bực bội.
Cũng đúng, anh có nhiều việc cần phải giải quyết như vậy, thời gian rất quý giá.
“Vậy em về đây.” Tô Diệu Ngôn nói: “Anh Phó, anh lái xe chú ý an toàn.”
Phó Doanh Xuyên nhìn cô mở chốt xe và đẩy cửa xe qua gương chiếu hậu, động tác uyển chuyển đến mức dường như cô thật sự không muốn ở trong xe quá lâu.
Hơn nữa, cô hết lần này đến lần khác gọi anh là “Anh Phó”, từ lúc nào cô không còn sợ anh nữa vậy? Trước đây phải tốn rất nhiều công sức mới có thể gạt được một tiếng “Ngài” đi.
Không khí mát lành tràn ngập xung quanh, Tô Diệu Ngôn như được sống lại.
Cô muốn chạy đi thật nhanh, trốn đi thật xa, nhưng cô vẫn thấy vương vấn trước khoảnh khắc phải rời đi.
“Em nghe Nhuyễn Nhuyễn nói anh sắp đi công tác ở châu Âu.” Cô khẽ cười, nụ cười hoàn mỹ hoàn toàn che đi sự không nỡ và cô đơn trong đôi mắt: “Trong khoảng thời gian quen biết này em đã gây ra rất nhiều rắc rối cho anh.
Thực sự, thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”—Đọc FULL tại —
Lần này, cuối cùng Phó Doanh Xuyên cũng quay đầu lại.
Cô gái chống tay lên cửa xe, khuôn mặt trắng nõn thò vào bên trong, vài sợi tóc dài xõa một cách tùy ý xuống trên tay, dừng lại trong không trung.
Một cơn gió thổi tới, những sợi tóc bay tới khuôn mặt, cô vươn tay lên khẽ gạt nó đi.
“Nếu em có điều gì muốn nói, bây giờ có thể nói.” Phó Doanh Xuyên nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
Tô Diệu Ngôn lại một lần nữa cảm thấy đôi mắt màu hổ phách này thực sự có uy lực, nó khiến trái tim người đối diện không khỏi run rẩy và sợ hãi.
Nhưng cô không còn yếu đuối nữa, không còn dễ dàng khuất phục trước nó nữa.
“Anh Phó, anh sắp phải ra nước ngoài rồi, phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.” Cô nở một nụ cười, đôi mắt cáo nhỏ nhếch lên: “Khi anh trở về, em sẽ mời anh đi ăn.
Không chừng đến lúc đó em đã kiếm được rất nhiều tiền.”
—— Anh phải bảo trọng đó.
***
5 ngày sau, phòng chờ VIP tại sân bay quốc tế thành phố B.—Đọc FULL tại —
Mạnh Nguyễn chán nản ngồi lướt Weibo.
Ở phía đối diện, Sầm San và Phó Lam đang trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn nhắc đến chuyện đi tới tuần lễ thời trang Milan để mua đồ.
Chỉ tiếc là Phó Lam chưa bao giờ chú trọng đến những điều này, gia phong của nhà bọn họ chính là khiêm tốn, khiêm tốn, và khiêm tốn.
Mạnh Nguyễn nghe thấy tiếng cười kia thì thấy phiền phức vô cùng, cô ấy đi ra ngoài mua để mua kem.
Phó Doanh Xuyên thấy vậy liền đi theo.
“Lại ăn?” Anh đứng bên cạnh, đút tay vào túi quần: “Coi chừng ăn nhiều quá cũng biến thành rác rưởi đó.”
Mạnh Nguyễn lườm anh một cái, tiếp tục liếm kem, nhỏ giọng chửi thầm: “Nếu không phải vì bực mình, liệu em có phải lấy cái này để giải tỏa phiền muộn không? Hừ.”
“Em bực cái gì?” Vẻ mặt của người đàn ông thờ ơ, căn bản không quan tâm đến.
“Em nói này.” Mạnh Nguyễn luôn không thể che giấu được những lời muốn nói: “Trong tương lai anh và Sầm San thực sự sẽ không ở bên nhau đúng không?”
Ánh mắt của người đàn ông khẽ động: “Không được sao?”
Đôi mắt nai nhỏ của Mạnh Nguyễn tròn xoe, muốn tăng âm lượng nhưng lại phải hạ xuống, bĩu môi: “Không được sao? Được hay không em không thể định đoạt được.
Nhưng nếu anh và chị ấy ở bên nhau, vậy không phải chị ấy sẽ thành chị dâu của em sao? Trời ạ, em không muốn gọi một người như vậy là chị dâu đâu.”
Phó Doanh Xuyên nhìn bộ dạng khoa trương của cô ấy, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Anh lấy trong túi ra một cái black card, đưa nó cho cô ấy: “Nghỉ đông muốn tới London thì cứ tới.”
“…”
Chị dâu như mây bay, anh trai thiên sứ mới là đáng yêu nhất!—Đọc FULL tại —
Mạnh Nguyễn cầm lấy black card, cười như một chú chuột hamster nhỏ, lẩm bẩm: “Anh nhiều tiền như vậy mà xài không hết, đưa cho em là đúng rồi! Thật tuyệt! Cuối tuần em sẽ đi chơi với Diệu Diệu, mua tặng cô ấy một cái váy coi như là quà sinh nhật.”
Phó Doanh Xuyên ngẩn người: “Sinh nhật?”
“Vâng.” Cô cất thẻ vào trong túi: “Nhưng mà sinh nhật vào thứ 7 tuần trước, đã qua lâu rồi.
Nhưng tặng quà muộn một chút còn hơn không có.”
Thứ 7, sinh nhật.
Phó Doanh Xuyên nhíu mày.
“Các hành khách thân mến, chuyến bay WN7096 đến London sắp khởi hành.
Xin mời các hành khách khoang hạng nhất vui lòng chuẩn bị tới quầy đăng ký theo sự hướng dẫn của các tiếp viên hàng không.”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Như vậy, sự ly biệt đã gần ngay trước mắt.
Mạnh Nguyễn nhìn Cáo Già nhà cô ấy, tiến lại gần rồi ôm anh.
Khi còn nhỏ, mỗi khi gặp rắc rối, cô ấy đều thích trốn sau lưng anh trai hoặc trong vòng tay của anh.
Từ sau khi anh đi du học đến bây giờ, cô ấy gần như đã quên mất còn có một người anh trai đang chống lưng cho mình.
“Công việc có thể không hoàn thành.” Cô ấy nhẹ giọng nói: “Dạ dày của anh có no hay không cũng kệ, nhưng đừng lúc nào cũng tra tấn nhân viên dưới trướng của mình.”
Phó Doanh Xuyên khẽ cười, vỗ nhẹ vào lưng em gái.
Mạnh Nguyễn nhìn thấy Thiệu Nam đi về phía này, vừa định đứng thẳng lại, Cáo Già đột nhiên nói gì đó vào tai cô ấy…
10 phút sau.—Đọc FULL tại —
Mạnh Nguyễn và Phó Lam nhìn theo Phó Doanh Xuyên và Sầm San đi lên máy bay qua cửa VIP.
Điện thoại đổ chuông, Mạnh Nguyễn đi đến một góc để nghe.
“Tớ đã làm rất nhiều bánh đậu đỏ, cậu có muốn ăn không?”
Mạnh Nguyễn chu môi, nhìn Cáo Già biến mất ở cửa khẩu, hoàn toàn rời đi.
“Cậu để dành cho tớ một ít, ngày mai tớ sẽ tới lấy.”
“Sao… Sao vậy? Nghe giọng điệu của cậu có vẻ không tốt lắm.”
Mạnh Nguyễn khịt mũi: “Cáo Già đi rồi, không còn ai để bắt nạt nữa.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.—Đọc FULL tại —
Diệp Nhiễm nhìn Tô Diệu Ngôn ngơ ngác cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa, thở dài.
“Không phải Tiểu Mạnh đã nói với em hôm nay anh trai con bé sẽ bay sao? Có làm gì cũng phải… Em vẫn chưa từ bỏ mà.”
Ai nói vậy?
Cô làm như vậy là muốn làm cho bản thân hoàn toàn từ bỏ.
Giờ thì anh đã thực sự rời đi, khoảng cách giữa cô và anh là 12304,76 km.
Thật sự quá xa.
Diệp Nhiễm đi tới đó ngồi xuống, nói: “Đã lấy hết can đảm để thổ lộ rồi, tại sao cuối cùng lại không nói ra?”
Tô Diệu Ngôn co gối, ôm lấy chính mình.
Một lúc lâu sau, cô mới trả lời: “Em có thể tỏ tình với anh ấy, nhưng em không thể tỏ tình với người đã có bạn gái.”
“Còn anh ấy thế này, anh ấy thế kia nữa, em có hiểu rõ về cậu ấy không?” Diệp Nhiễm cười nói: “Nhưng mà em với cậu ấy… Khụ khụ! Khụ khụ khụ ——”
Tô Diệp Ngôn lập tức nhảy xuống đất để đi rót nước, nhưng Diệp Nhiễm đã giữ chặt cô lại.
“Cứ để như vậy đi.” Diệp Nhiễm cười yếu ớt: “Diệu Diệu, chỉ cần em đừng quên chuyện mà chị đã nhờ em là được.
Chị không sợ.”
***
Mùa xuân qua đi, mùa hạ lại tới, thời gian trôi đi thật nhanh.
Vào một ngày hè có nắng, Diệp Nhiễm bình yên rời đi.
Theo lời thỉnh cầu của cô ấy lúc còn sống, Tô Diệu Ngôn đã rắc tro cốt của cô ấy ở hồ Kim Thu ở ngoại ô phía Nam thành phố B.
Cô ấy nói đây là nơi mà lần đầu tiên cô ấy với Chu Lục Văn hẹn hò một mình, cũ kỹ, cổ xưa như một đôi nam nữ mới lớn thời dân quốc.
Theo làn gió hè ấm áp, một sinh mệnh được sinh ra rồi rời khỏi quỹ đạo gò bó, cuối cùng trở về với sự bình yên vô tận dưới hồ nước.
Tô Diệu Ngôn không thể buồn lâu được.
Khi cô lên lớp 12, cuộc sống bận rộn tới mức chân còn không chạm đất.
Học tập, diễn xuất, tập thể hình… Mỗi ngày cô đều sắp xếp lịch trình của mình đến kín mít, không chừa lại một chút chỗ trống nào cho sự mơ màng.
Lão Cẩu đã truyền sự tích huy hoàng của cô, bắt đầu từ điểm 4 hoặc 50 trong những bài kiểm tra Toán đầu tiên cho đến mức ổn định trên 135 điểm tới tất cả lỗ tai của học sinh trong trường trung học Thực Nghiệm.
Tô Diệu Ngôn ngoại trừ việc phải ứng phó với thư tình cùng với sự theo đuổi của các nam sinh còn phải xây dựng tấm gương tốt về thành tích Toán học đối với các đàn em nữ trong trường.
Mạnh Nguyễn luôn hỏi tại sao cô phải mệt mỏi như vậy làm gì? Phải chiến đấu như vậy làm gì?—Đọc FULL tại —
Cô cười nói: “Nếu không đấu tranh, chẳng phải sẽ không xứng đáng với những quyển đề thi mà thỉnh thoảng Nhuyễn ái phi mang tới cho tớ chứ? Những quyển đề thi đó không rẻ chút nào, tớ không thể lãng phí số tiền đó được.”
Mỗi lần nghe cô nói vậy, Mạnh Nguyễn cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Theo thời gian, ba chữ “Phó Doanh Xuyên” dần phai nhạt trong cuộc đời Tô Diệu Ngôn.
Mặc dù thỉnh thoảng Mạnh Nguyễn có nhắc tới, nhưng cô cũng chỉ lắng nghe một cách tự nhiên, chỉ cần biết anh vẫn sống tốt ở bên kia là được…
Lại một mùa hè nữa tới.
Lệ Hạo ngồi ngay ngắn trên sofa, trong miệng liên tục lẩm bẩm thiên linh linh, địa linh linh.
Tô Dục Văn đang ở bệnh viện, sau khi phẫu thuật xong trong lòng cũng không được thoải mái.
Bà nghe nói 4 ngày trước Mạnh Nguyễn đã nhận được giấy báo nhập học từ đại học B, nhưng con gái lại không thấy có động tĩnh gì.
Cuối cùng, tiếng gõ cửa cũng vang lên.
Tô Diệu Ngôn chạy vụt từ trong phòng ra, Lệ Hạo cũng bật dậy khỏi ghế sofa.
“Tới đây!”
Cậu ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi về phía cửa, kết quả lại bị ngã.
“Này, Diệu Diệu, Tiểu Hạo, bà có hầm một ít thịt kho tàu, các cháu có muốn…”
“Ai ui mẹ ơi!” Lệ Hạo ôm đùi: “Là bà sao, bà Lý.”
Bà Lý sửng sốt: “Làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì sao?”—Đọc FULL tại —
Tô Diệu Ngôn giải thích: “Cháu đang đợi giấy báo nhập học.
Tiểu Hạo, mau xin lỗi bà Lý đi.
Hét lớn như thế dọa bà ấy rồi.”
“Không sao đâu.” Bà Lý xua tay: “Lúc trước bà xem tin tức thời sự, không phải họ nói rằng thư thông báo đã được gửi đi hết rồi sao? Sao lại… À! Có phải được gửi tới phòng cộng đồng của tiểu khu chúng ta rồi không?”
Tô Diệu Ngôn và Lệ Hạo xỏ giày vào lao ra khỏi cửa.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của bà Lý, bác bảo vệ Trương và chú thu gom vỏ lon, Tô Diệu Ngôn nhận được giấy báo nhập học của học viện Điện Ảnh.
Thách tích chuyên môn và văn hóa đều đứng vị trí đầu tiên.
***
Tối hôm đó.
Hiếm khi Tô Dục Văn tan làm đúng giờ.
Bà đã nấu một bàn tiệc lớn để mừng con gái thuận lợi trúng tuyển vào trường đại học yêu thích.
Mạnh Nguyễn biết được tin cũng điên cuồng gào thét trong điện thoại, còn vui sướng hơn cả khi cô ấy nhận được giấy thông báo, còn mạnh miệng nói rằng phải thuê phòng riêng để ca hát ba ngày ba đêm.
Tất cả mọi người đều chúc mừng Tô Diệu Ngôn.
Trên bàn ăn, Tô Dục Văn cho phép cô uống một chút rượu vang đỏ, nói: “Chúc mừng con, con đã tiến thêm một bước tới gần ước mơ của mình, phải tiếp tục cố gắng đó!”
“Chị, chị không cần đi tu nữa rồi, phải biểu hiện thật tốt đó.”
Tô Diệu Ngôn cùng chạm cốc với người thân.
***
Đêm khuya vắng lặng.
Ánh trăng rực rỡ như làn khói bồng bềnh, phủ lên xung quanh một bức màn mộng mơ.
Trong tiểu khu không có quá nhiều đèn, chỉ có một chút ánh sáng hắt ra từ cửa sổ cách đó không xa.
Tô Diệu Ngôn ngồi ở bàn học, trên đùi là Đô Đô.—Đọc FULL tại —
Dưới ánh đèn bàn học, trên mặt bàn có một hộp quà bằng nhung hình chữ nhật, trong đó chính là [Sao trời], mà bên cạnh chính là cuốn nhật ký đã được phong ấn suốt một năm qua.
Cô lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký.
Ngày 9 tháng 3, thời tiết thật đẹp.
Hôm nay là sinh nhật thứ 18 của tôi, tôi đã có được [Sao trời] như tôi muốn, hy vọng rằng anh ấy sẽ thích nó.
Tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu tôi nói điều đó với anh ấy, phản ứng của anh ấy sẽ như thế nào nhỉ? Tức giận? Sốc? Chán ghét? Hoặc là, khuôn mặt vô cảm thường thấy.
Tôi đã suy nghĩ rất rất nhiều, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng một lời cũng không thể nói ra được.
Như vậy cũng tốt.
Ít nhất, nếu tôi và anh ấy có cơ hội gặp lại nhau, chúng tôi còn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau.
Anh ấy không nói lời nào cũng không sao, dù sao khi anh ấy không nói gì vẫn tốt hơn.
Từ nay về sau, điều ước của tôi chính là, hy vọng anh ấy khỏe mạnh, bình an cả một đời.
Tô Diệu Ngôn vuốt ve nét bút đã khô mực, hốc mắt bất giác ẩm ướt, nhưng nó chỉ dừng lại ở trong mắt, không chịu rơi xuống.
Ngày hôm đó, cô muốn nói với anh rằng ——
“Từ ngày hôm nay, em đã tròn 18 tuổi, không còn là một đứa trẻ nữa.
Em sẽ chăm chỉ học tập, môn Toán sẽ ngày càng giỏi hơn, em sẽ càng ngày càng ưu tú hơn.
Em hy vọng anh có thể cho em một cơ hội, có thể chờ đợi em.”—Đọc FULL tại —
“Em không muốn làm em gái anh.”
“Em thích anh.”.