Khúc Ca Của Bóng Đêm

Chương 8: Luân - Hoàng tử của tộc sói


Đọc truyện Khúc Ca Của Bóng Đêm – Chương 8: Luân – Hoàng tử của tộc sói

– —

“Con biết mình đã gây ra chuyện gì không hả?”

Luân im lặng, anh không nghĩ Diệp Vy lại có quan hệ với chúa tể của tộc ma cà rồng, chỉ nghĩ cô bị một tên ma cà rồng trong lâu đài bắt giam, chẳng ngờ lại là người phụ nữ của kẻ có địa vị cao nhất trong tộc. Đêm hôm qua khắp núi Tiêu Dao vang vọng tiếng sói tru, tiếp sau đó là mùi máu lẫn vào gió bay tới động sói như trêu đùa.

Sói Chúa giận dữ đập bàn, giọng khiển trách: “Luân, con thấy hậu quả mình tạo ra chưa?”

Chỉ trong một đêm mà thủ hạ của ông đã mất hơn phân nửa, xác chết còn bị người ta khoét thành hình thù khó coi. Kẻ có khả năng tạo nên cảnh tượng tàn khốc thế kia chỉ có một người trên đời. Mặc dù Sói Chúa rất muốn dùng lý do cả đàn sói của ông đã bị người kia giết sạch không chừa một tên để tuyên chiến, nhưng vì biết mình không nắm nhiều phần thắng trong tay cho nên chẳng dám xuất binh.

Luân khó xử: “Con không biết cô ấy là người của hắn.”

Một tên thuộc hạ nảy ra một ý nghĩ trong đầu, bèn trình báo: “Chủ vương, mấy trăm năm trước tộc chúng ta cũng có một tên đoạt lấy người phụ nữ của hắn ta, sau đó cô ta còn giúp chúng ta kết giao với tộc ma cả rồng lai để đứng lên lật đổ gia tộc của hắn. Lần này hoàng tử tuy gây ra tội lớn, nhưng cũng không tính là vô dụng. Chúng ta có thể để hoàng tử tiếp cận con người kia, mê hoặc lòng tin của cô ta rồi lợi dụng cô ta giúp chúng ta giết chết tên bá chủ kia.”

“Đúng đó chủ vương, trước đây hắn chưa từng vì đứa con gái kia mà làm bất cứ chuyện gì. Thế mà nay lại vì người này mà có hành động cảnh cáo chúng ta, thuộc hạ dám khẳng định hắn ta đã động lòng với người này.”

“Hoàng tử không phải một con sói bình thường, Ngài ấy có thể thôi miên người khác để khiến họ phải răm rắp tuân theo mệnh lệnh của Ngài. Nếu cô ta không chịu giúp chúng ta thì hãy để hoàng tử dùng thuật thôi miên, buộc cô ta phải giết chết chúa tể ma cà rồng.”

Luân nhíu chặt mày, bắt anh thôi miên Diệp Vy?

Sói Chúa suy xét một lúc lại cất giọng: “Hắn là chúa tể, càng không phải kẻ chúng ta nên dây vào, cũng rất khó để đối phó. Ấy vậy mà năm đó lại bị một con người làm cho mất đi thần thái của một vị chúa tể tương lai, phải ngủ vùi tận mấy chục năm trời. Khi đó có ba mẹ hắn cứu hắn, còn bây giờ, nếu như lịch sử thực sự được tái hiện, không biết còn ai có thể làm cho hắn sống lại đây?”

“Chủ vương nói chí phải, chúng ta không nên bỏ qua cơ hội tốt đẹp này.”

Mối thù giữa hai tộc không phải có thể nói hết trong một ngày, hiện nay bọn họ lại biết được bên cạnh chúa tể ma cà rồng xuất hiện một đứa con gái loài người là Diệp Vy thì không ngu dại gì mà buông bỏ một cơ hội quý gía như vậy. Tuy nhiên, phải nghĩ đến tính cảnh giác cực cao của Richard. Đã từng bị con người phản bội thì không dễ gì lại đặt niềm tin vào một con người khác, chỉ sợ hắn đang dùng Diệp Vy làm mồi nhử, dụ cho tộc người sói của bọn họ chính thức khai chiến. Sau đó sẽ có lý do thỏa đáng để ra tay diệt gọn cả một bộ tộc mà chẳng ai có thể can ngăn.

Sói Chúa nhướn mày, quay sang nói với người đang ngồi trong góc phòng: “Ngươi thấy thế nào?”

Kẻ đó không ấm không lạnh bật cười, giọng ngập tràn thù hận: “Còn phải thực hiện một phép thử để xem địa vị của đứa con gái đó trong lòng chúa tể ra sao đã. Nếu hắn thực sự động lòng với con người, vậy thì chúa tể ma cà rồng rốt cuộc cũng xuất hiện một yếu điểm. Việc này các ngươi cứ giao cho ta giải quyết, khi xong việc thì đến phiên các ngươi tung một đòn chí mạng.”

Kẻ đó chậm rãi đứng dậy, gương mặt sắc lạnh như muốn lập tức đi giết người. Lúc hắn đi ngang qua Luân, anh hồ nghi liếc sang hắn một cái. Tên này không phải kẻ có lòng thương, cái cách hắn hành động thực sự đã từng khiến cả tộc sói của Luân phải e dè đứng yên tại chỗ. Nếu như hắn muốn giết Diệp Vy, cũng không phải không có khả năng.

Luân bước theo kẻ đó, cất giọng đanh thép: “Ngươi định làm gì?”

Kẻ đó khựng lại, ý cười càng đậm hơn: “Ngươi cũng quan tâm đến sự sống chết của một đứa con gái loài người à?”

Hai tay Luân đột nhiên siết chặt thành hình nắm đấm: “Jay, tộc người sói bọn ta chịu chứa chấp ngươi đã là một ân huệ. Ngươi đừng ỷ mình có quyền thế. Ở chỗ bọn chúng thì ngươi là người vạn năng, nhưng ở chỗ bọn ta, ngươi chỉ là một kẻ tầm thường. Nếu ngươi thực sự gây hại cho cô ấy, ta không ngại giết ngươi đâu.”

“Luân, không được vô lễ.”

Sói Chúa không vừa lòng lên giọng nhắc nhở Luân. Ông biết Luân căm ghét ma cà rồng, mà Jay lại chính là một tên ma cà rồng đã ở lại chỗ của tộc sói rất nhiều năm trời. Bao nhiêu năm ông ở đây thì là bấy nhiêu năm ông giúp đỡ tộc người sói trụ vững ở núi Tiêu Dao. Bởi vì có một chuyện ai ai cũng biết rõ, chúa tể ma cà rồng không thể giết chết Jay.

Jay thật ra là anh trai của Quốc Vương, trận chiến đó ông cũng góp một ít công tạo phản. Vì, người phụ nữ mà ông yêu, phớt lờ tình yêu của ông sau đó thì sà vào vòng tay của em trai ông, bình an hạ sinh ra một đứa con trai vô cùng hoàn hảo để kế vị ngôi vị chúa tể tương lai. Richard biết Jay có tình cảm với mẹ anh, cũng biết trận chiến kia có sự nhún tay của ông nhưng lại không cách nào làm gì được ông. Bởi tâm nguyện cuối cùng mà ba bảo Bắc Thần truyền đạt lại cho anh chính là, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không được giết bác của mình.

Kể từ khi nghe tin cả hai người kia đều vì cứu mạng Richard mà chết thì Jay cũng không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì, ông vì có chút giao tình với tộc người sói nên đã quyết định đến ở chỗ của bọn họ xem như một cách để tiêu khiển, giúp mình quên đi nỗi đau mất mác của trước đây. Jay biết Richard sẽ không bao giờ giết ông, mà ông cũng không bao giờ giết anh vì anh có nét đẹp giống hệt mẹ của anh – người khiến ông say đắm. Cho nên cách tốt nhất chính là trốn tránh không chạm mặt.

Jay ở động sói lâu ngày nên đâm ra buồn chán, lần này lại là dịp để ông trở lại tòa lâu đài kia gặp lại đứa cháu duy nhất của mình. Nhân cơ hội này cũng là để ngầm nhắc nhở Richard, nếu đã lựa chọn làm một vị chúa tể thì đừng nên để mình xuất hiện điểm yếu. Ông biết thừa sức mạnh của Richard, tộc người sói yếu ớt này không là gì so với anh, khả năng hại anh là không. Vậy thì ông chỉ có thể ra tay với đứa con gái loài người tầm thường kia, vừa để giải khuây, lại vừa để xem biểu hiện của anh.

Khi Jay bay đến lâu đài thì trông thấy một cảnh vô cùng thú vị.

Trong khoảng sân rộng lớn chứa đầy cỏ xanh không hề có chút ánh nắng mặt trời, bóng râm bao rợp xung quanh tạo nên cảm giác mát mẻ, yên bình và dễ chịu hệt chốn thần tiên. Trên sân là cảnh tượng không nên xảy ra trong lâu đài của ma cà rồng. Tây Độc đang đùa giỡn với một đứa con gái, quanh bọn họ còn có một vài đứa nhóc nhỏ tuổi với gương mặt thích thú kì lạ.

Diệp Vy lấy cành cây khô chọt chọt vào người Tây Độc, cười tươi: “Anh còn không chịu nhận thua.”

Chuyện là, bọn họ đang cùng nhau chơi trốn tìm. Một con người chơi trò này với đám ma cà rồng thì bị thua thảm hại là chuyện thường tình, chứ đừng nói đến việc có thể chiến thắng. Diệp Vy có được chút may, lẽ ra cô không tìm ra được Tây Độc bởi anh trốn quá kỹ và còn có khả năng di chuyển nhanh. Trong lúc Diệp Vy vừa đi ngang chỗ Tây Độc đang trốn thì anh đột nhiên bị hắt hơi một cái khiến Diệp Vy lập tức bắt được anh.

Đám nhóc ma cà rồng cũng tham gia vào trò chơi. Con nít mà. Rất thích được cùng người khác chơi đùa. Tuy ấn tượng ban đầu của Diệp Vy và bọn nhóc không được tốt, còn có máu đổ, nhưng dần dần khi tiếp xúc với bọn chúng thì Diệp Vy mới thừa nhận một điều. Mấy đứa nhóc rất nghe lời, Diệp Vy ra luật là không được ỷ lại vào sức mạnh của ma cà rồng để chơi ăn gian thì bọn nhóc điều nghe theo. Dù là con người hay ma cà rồng thì trẻ con vẫn rất ham chơi.

Tây Độc đưa tay sờ sờ mũi: “Vòng này không tính, chúng ta chơi lại vòng khác đi.”

“Tây Vương không được ăn gian.”

Một đứa bé lém lỉnh đứng ra lên án.

Diệp Vy bật cười, tiếp tục chọt cây vào người Tây Độc chọc tức anh.

Tây Độc gầm gừ trong cổ họng, vươn hai tay ra làm điệu bộ muốn nhào tới bóp chết Diệp Vy. Dù sao anh cũng là Tây Vương đứng trên cả hàng người dài, chơi trò chơi mà thua một cách mất mặt thế này thật không công bằng chút nào. Nếu Diệp Vy không phải người của Richard thì anh không để cô vui mừng ra mặt vậy đâu, còn chưa giết cô là may rồi.

Jay đáp xuống mặt đất, khoanh hai tay trước ngực, đi tới chỗ Tây Độc.

“Phép tắc của chỗ này không còn hiệu lực nữa chăng?”

Tây Độc xoay người lại nhìn thấy Jay thì không khỏi kinh ngạc, anh lập tức bước ra trước chắn cho Diệp Vy. Đối với Bắc Thần thì Richard còn có biện pháp trừng trị khi anh động vào Diệp Vy, nhưng với người này thì không thể làm gì. Cho nên việc bảo vệ Diệp Vy là vô cùng cần thiết.

Jay giương mắt nhìn Tây Độc, giọng cảnh cáo: “Xem ra đúng là không còn phép tắc, gặp ta cũng không cúi đầu?”

Tây Độc không cam tâm khẽ cúi người một cái, lãnh đạm nói: “Vương Quân, không biết Ngài đến đây là có chuyện gì?”

“Richard đâu?”

“Ngài ấy đã đến chỗ Đại Công Tước.”

“Vậy ta vào trong đợi nó về.”

Nói đoạn, Jay liền bay đi.

Tây Độc nhẹ nhõm thở ra, lần này không biết Jay quay lại tòa lâu đài là để làm gì nhưng chắc là loại chuyện không tốt lành. Anh rất muốn giết chết Jay nhưng còn ái ngại chúa tể nên không dám. Dù sức mạnh của anh không bằng ông ta, nhưng anh không tin cả anh, Thiên và Bắc Thần cùng hợp lực cũng không giết được ông. Jay và Richard từ trước cho tới nay đều là nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ông đột ngột tới tìm Richard xem ra đã nghe ngóng được tin tức về Diệp Vy.

Cũng may là lúc nãy anh đã che Diệp Vy lại, ông ta không thấy mặt cô.

Đợi đến khi Jay đi khỏi thì Diệp Vy mới ló đầu ra hỏi Tây Độc: “Đó là ai vậy?”

“Một người không tốt lành gì.”

“Ông ta tìm Richard gì đó, là ai thế?”

“Một người cũng không tốt lành gì.”

Tây Độc cắn răng nói dối Diệp Vy, thật may vì cô không biết hôm nay chúa tể nhà anh đã đi ra ngoài. Vì sao ư? Vì anh đã canh thời gian rất chuẩn, đợi khi cô tỉnh dậy và ăn sáng xong thì anh lập tức cuốn lấy cô không rời, chẳng để cô có cơ hội đi tìm chúa tể.

Jay vừa vào bên trong không được bao lâu thì Richard cùng Bắc Thần cũng trở về tòa lâu đài. Diệp Vy thấy anh đáp xuống đất, còn chưa kịp chạy đến đã bị Tây Độc phỏng tay trên. Cô không biết Tây Độc đã nói những gì với anh nhưng nhìn sắc mặt anh đang chuyển từ bình thường sang không vui lại cảm thấy lo lắng trong tâm.

Richard quay sang Bắc Thần, thấp giọng hạ lệnh: “Đưa em ấy đến chỗ cậu Dave.”

Bắc Thần lập tức nhận lệnh, tiến tới chỗ của Diệp Vy với gương mặt vô cảm rồi đánh một phát thật mạnh vào sau ót của cô. Thấy Diệp Vy bị Bắc Thần đánh cho ngất xỉu, Tây Độc nhíu mày: “Chúa tể có bảo cậu đánh cô ấy xỉu à?”


Bắc Thần ngạc nhiên nhìn qua Richard thì trông thấy cặp mắt của anh đã trở nên tối đen đáng sợ. Mỗi khi chúa tể ra lệnh cho anh mang ai đi đâu đó thì anh đều không chút do dự đánh họ ngất xỉu, cho nên anh cũng làm theo thói quen của mình mà ra tay đánh vào gáy Diệp Vy.

Bắc Thần một tay đỡ cô, một tay sờ đầu mình: “Tôi nghĩ để cô ấy ngủ một giấc sẽ tốt hơn.”

Nói xong, anh nhanh chóng bế Diệp Vy bay đi để tránh lại bị khiển trách.

Richard xoay người bước vào lâu đài với tâm trạng phức tạp, Tây Độc nói cho anh là ông ta vẫn chưa nhìn thấy mặt của Diệp Vy. Nhưng với cái mũi nhạy mùi của ông ta, có lẽ vừa nãy đã ngửi được mùi con người. Là kẻ khác thì anh không để ý, nhưng người này là Jay. Trong lòng Richard chợt dấy lên một cỗ lo lắng bất thường, loại cảm giác này trước nay chưa từng xuất hiện trong anh.

Jay chiễm chệ ngồi một bên, ánh mắt tàn ác quan sát vị trí ngồi của chúa tể không rõ đang nghĩ cái gì trong đầu. Richard bước vào, mắt ông lập tức đặt lên người anh. Lâu như vậy không gặp mà ông vẫn nhớ rõ như in gương mặt xinh đẹp của Richard, càng nhìn càng không thể quên, càng nhìn càng cảm thấy tà mị.

Richard bay đến ghế ngồi của mình, nói nhanh: “Tìm tôi có việc gì?”

Jay cười giảo hoạt: “Không phải nên gọi ta một tiếng bác sao?”

Richard hừ nhẹ, không đáp.

Jay thấy biểu hiện của anh cũng không quá để tâm, chỉ khẽ hỏi: “Cháu lại muốn giẫm vào vết xe đổ trước đây?”

Richard chau mày.

Ông đảo mắt nhìn quanh, giọng ám chỉ: “Cháu giấu người đó ở đâu rồi?”

Richard vẫn không hề lên tiếng.

Jay bật cười đầy ẩn ý, sau đó khẽ thở dài ũ ê: “Xem ra là không có ở đây. Trong tòa lâu đài của cháu, nếu thực sự có bóng dáng của con người thì ta đã đánh hơi ra khi vừa đặt chân đến. Chỉ tiếc là có ngửi được mùi hương thoáng qua, cho thấy cô ta từng xuất hiện cạnh cháu.”

Không ngửi được mùi của con người?

Giấu đi sự ngạc nhiên nhất thời, anh chậm rãi quét mắt lên người Jay: “Ông đến chỉ để nói mấy lời này?”

Jay đứng dậy, khoan khoái duỗi thẳng chân: “Ta chỉ muốn đến xem xem người lần này có gì khác so với người lần trước thôi, cháu không cần quá để ý. Nhưng mà Richard, cháu thân là chúa tể của cả tộc ma cà rồng, hết lần này tới lần khác lại đem lòng yêu thương một con người vô dụng. Vị trí chúa tể phu nhân, không phải ai cũng có thể ngồi vào đâu, cháu không biết sao?”

“Chuyện của tôi không đến phiên ông quản.”

“Ha ha ha, không uổng công, không uổng công.”

“…”

Jay xoay người, mắt nhìn thẳng vào Richard: “Cháu đang lo lắng?”

Richard híp mắt đầy nguy hiểm.

Jay phẫy tay, giọng thích thú: “Giấu kỹ như vậy, rõ ràng cháu thật lòng quan tâm người này.”

Richard chậm rãi đứng khỏi ghế, quay người, đáy mắt ngập vị máu: “Phiền ông nhớ rõ, tòa lâu đài của tôi trước nay không hề hoan nghênh ông.”

Jay tặc lưỡi, quả nhiên đứa cháu này giống y hệt mẹ của nó.

Ông bỏ công đến đây, tuy không gặp được con người kia nhưng cũng thu lại một chút tin hay. Richard đối với đứa con gái lần này không chỉ đơn thuần là thích, ý quan tâm hiện rõ trên khuôn mặt lãnh khốc. Nếu chịu chú tâm quan sát sẽ nhận ra mỗi khi ông cố tình nhắc đến người anh cố gắng giấu tung tích, tận sâu trong đáy mắt sẽ ánh lên một tầng cẩn trọng. Trước khi Jay rời đi vẫn không quên bỏ lại một câu cho Richard, tựa như một lời cảnh báo.

“Chúa tể để lộ yếu điểm, Richard, cháu biết sẽ có chuyện gì không?”

Jay về lại động sói.

Trông thấy ông đi nhanh như vậy đã quay về thì Sói Chúa không tránh khỏi bị kinh ngạc một phen. Người này lúc nào làm việc cùng nhanh gọn, khó trách lại có thể khiến ông giữ ông ta lại bên cạnh mình.

Jay ngồi vào vị trí, nhàn hạ thưởng thức ly máu vừa được dâng lên: “Tên hoàng tử của các ngươi có đất dể dụng võ rồi.”

Sói Chúa gật đầu, nụ cười trên miệng càng kéo cao hơn.

Luân thầm thở phào một hơi, hóa ra ông ta chỉ đến thăm dò.

Tôi không biết cảm xúc của mình là gì…

Chỉ có thể nói…

Chính em…

Người mà tôi đã bắt gặp…

Giữa chốn hoang vu của Tiêu Dao…

Khiến tôi đã không còn là chính tôi…

Nhưng em…

Lại là người của chúa tể ma cà rồng…

Em bảo tôi phải làm sao đây?

Sói Chúa không nhanh không chậm bóc một quả nho bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép với gương mặt đăm chiêu. Cơ hội ngàn năm có một này phải vận dụng cho thật thông minh. Thật ra Sói Chúa cũng không hề tin tưởng ma cà rồng là bao, ông giữ Jay lại vì cảm thấy còn cần thiết, bằng không cũng đã hạ thủ với ông ta từ lâu rồi. Đợi sau khi diệt được chúa tể của gia tộc bọn chúng thì chức vị này ông để lại cho Luân, lúc đó Luân muốn chém muốn giết Jay thì tùy anh.

“Luân, chuyện này đợi con hoàn thành tốt đẹp thì vị trí chủ vương này ta sẽ chính thức trao lại cho con. Nên nhớ, việc con làm là vì an toàn của toàn bộ tộc người sói, tuyệt đối không được mang tình riêng vào. Con bé đó, nếu con có ý muốn giữ lại thì sau chuyện này con cứ tự ý quyết định.”

“…”

“Nếu con không thể bắt con bé đó thì để Jay ra tay giúp con.”

“Con làm được.”

Luân bước ra ngoài, anh không muốn Diệp Vy rơi vào tay một kẻ như Jay.

Kế hoạch này của Sói Chúa, Luân không muốn can dự. Nhưng ý trời lại không giúp anh, ai bảo anh khi sinh ra đã là hoàng tử của tộc người sói. Chuyện của bộ tộc, anh không cách nào khoanh tay đứng ngoài nhìn. Huống hồ sau này anh còn phải kế vị ba, cai quản toàn bộ động sói. Chuyện đã được định, chỉ có thể bình tĩnh tuân mệnh.

Luân có khả năng thôi miên người khác.

Điều này chỉ có độc nhất tộc người sói biết.

Ngày hôm đó, nếu như Diệp Vy còn cương quyết không chịu theo anh đi và nếu không có tên Bắc Vương xuất hiện thì Luân đã thôi miên cô, để cô ngoan ngoãn theo anh đến động sói, cách xa chỗ ở của ma cà rồng càng xa càng tốt. Thành thật mà nói thì Luân muốn ở bên cạnh cô gái nào cũng đều rất dễ dàng. Cô ấy ưng thuận thì là chuyện tốt. Cô ấy phản đối thì anh chỉ cần dùng thuật thôi miên là xong. Nhưng trước Diệp Vy, Luân lại không muốn sử dụng chiêu thức đê hèn kia để chiếm đoạt cô. Anh muốn cô, là muốn cô toàn tâm toàn ý tự nguyện ở bên cạnh anh.

Đứng ở chỗ cao nhất của vách núi, Luân yên lặng ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống đỉnh Tiêu Dao. Khung cảnh này, anh thật muốn ngắm cùng với Diệp Vy. Trong đầu anh đã vạch ra một kế hoạch có tính thành công cao, đợi khi mọi chuyện đã đâu vào đó, anh sẽ giúp cô thoát khỏi trói buộc của tên chúa tể độc ác kia.


“Tôi luôn muốn biết tên em…”

Lầm bầm trong miệng, Luân chợt bật cười.

Ngay cả tên của cô còn không rõ, vậy mà lại có thể thích người ta.

Gió thổi qua vị trí Luân đang đứng, làm rối tung mái tóc anh. Ánh mắt Luân bị vệt sáng ngoài kia phản chiếu, khiến cho tình ý trong anh hiện rõ mồn một. Tà áo bị gió lay chuyển khẽ động đậy. Vành cây xa tít dường như thấy được tia u buồn thoáng qua trong cặp mắt ôn hòa của Luân, nhẹ nhàng đung đưa, hệt đang viết ra một bản nhạc vấn vương. Giống như ám chỉ rằng đoạn tình cảm của anh dành cho cô là một đoạn nhạc nhuốm màu của tang thương. Hai người ở hai thế giới khác nhau, cách nhau một tầng ý nghĩ, mãi chẳng thể nằm chung một đường thẳng. Người sói phải lòng một con người. Cả trăm năm mới có thể xảy ra một lần. Luân không ngờ chính anh lại bước chân vào hố sâu ấy, trầm mình cảm nhận hai chữ “tình yêu”.

* * *

“Thời gian qua hắn ở chỗ bọn chúng, nay lại đột ngột xuất hiện, cái tên đó ỷ rằng Richard không dám hạ sát hắn cho nên mới ngông cuồng đến như vậy. Hừ, Richard không thể giết hắn nhưng ta thì có thể. Tên đó rõ ràng là đang khiêu khích tính nhẫn nại của Richard. Nếu không phải nể mặt của Richard, ta đã bay đến đó kết liễu cái mạng quèn của hắn rồi. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám ức hiếp nó, thế mà lão già này lại ức hiếp thằng bé hết lần này tới lần khác. Không được, ta không thể nhịn nổi cơn giận này. Bắc Thần, cháu mà dám cản đường ta thì đừng trách.”

Dave giận dữ quát lớn rồi đứng phắt dậy, đứa cháu mà ông yêu thương nhất đã chịu đựng nỗi thống khổ kia đủ lắm rồi, bây giờ còn không tận diệt thì biết đến bao giờ nữa. Hành động của Jay đã động đến tấm lòng thương cháu của Dave, khiến ông chỉ muốn giúp Richard đòi lại công bằng.

Ông là ai chứ hả?

Ông là cậu của anh.

Ông là cậu của chúa tể.

Lẽ nào không thể ra mặt dạy dỗ lão già mang danh là bác kia à?

Nhắc đến thì phải nói, Dave đã yêu thương Richard hệt như anh là do chính ông đau đớn mà sinh ra. Cái người này từ lâu đã mắc bệnh “cuồng cháu trai”. Nhìn vào chuyện ông gây nên chỉ vì để thu hút sự chú ý của Richard mà xem. Có thể thấy được Dave hoàn toàn làm được những việc mà người khác không dám làm. Mà tất cả đều là vì Richard, cháu cưng của ông.

Bắc Thần không màn sống chết, đứng ra chắn đường đi của ông.

“Đại Công Tước, xin Ngài bớt giận.”

Dave tung một chiêu, lập tức khiến Bắc Thần gập người ôm bụng.

Ngoại trừ Richard thì mấy đứa ông gọi là cháu ngoài miệng như Bắc Thần hay Tây Độc và Thiên ấy à, ông đều có thể đánh chúng. Nhưng có kẻ khác ngoài ông dám làm thế với chúng thì ông sẽ lập tức xé xác hắn ngay. Người của mình chỉ có mình mới được quyền ức hiếp. Đừng hòng một ai bắt nạt được đám nhóc nhà ông.

Bắc Thần nhịn đau, ngẩng mặt lên nhìn Dave: “Ngài không biết, thật ra có người còn dám uy hiếp chúa tể.”

Sắc mặt của Dave liền biến sắc, âm giọng đã u ám hơn trước: “Kẻ nào?”

“Dĩ nhiên là không phải bọn cháu.”

Dave nghĩ nghĩ, sau đó hạ thấp giọng: “Richard giết rồi?”

Bắc Thần cười gượng một tiếng: “Vẫn chưa.”

Ông bất động, kẻ dám uy hiếp Richard lại còn sống?

Chuyện lạ!

Đúng là chuyện lạ!

Diệp Vy đưa tay đỡ trán, lòm còm ngồi dậy. Cô cảm thấy sau cổ nhức nhói, cái tên Bắc Thần gì đó đúng là ra tay không thương tiếc. Lần trước cô bị Richard đánh cho ngất đi cũng không đau thế này. Vừa ngồi dậy lại cảm thấy không đúng. Cô đưa mắt nghi ngờ nhìn về phía Bắc Thần và cái người đang cùng anh trò chuyện.

Diệp Vy leo xuống giường, mắt dáo dác tìm kiếm bóng dáng Richard.

“Bắc Thần…”

“Gọi tôi là Bắc Vương.”

Nghe Diệp Vy không kiêng dè gọi thẳng tên mình thì Bắc Thần liền cao giọng sửa lại lời của cô, anh không hiền hòa thích đùa như Tây Độc nên cô đừng hòng được phép gọi thẳng tên của anh như mấy người bọn họ.

Cô đành sửa lại: “Bắc Vương, tôi muốn tìm Khoa.”

Trong nhất thời vì muốn gặp anh nên cô đã vô tình gọi tên anh, quên mất phải thể hiện mình là người kính nể chúa tể để lấy ấn tượng tốt với cấp dưới của anh.

Nghe cái tên lạ, Dave lên tiếng: “Ai?”

Bắc Thần nhỏ giọng giải thích: “Cô ta muốn tìm chúa tể.”

Dave “À” lên một tiếng rồi vui vẻ mỉm cười, gỡ bỏ bộ mặt hung dữ vừa muốn giúp Richard đòi lại công bằng khi nãy ngay lập tức. Ông tiến đến trước mặt Diệp Vy, mắt không tự chủ nhìn qua chiếc vòng đá trong cổ tay phải của cô. Dave đánh giá Diệp Vy từ trên xuống dưới, từ trái qua phải hệt như đang xem một món hàng có giá trị cao khiến cô cảm thấy cả người nổi hết da gà.

Diệp Vy không dám nhìn ông, chỉ lén đẩy mắt sang ông một cái dè chừng rồi lại cúi gằm mặt xuống đất đầy lo sợ. Cô không quen người này, cũng không biết ông có quan hệ gì với Richard nên không biết phải nói gì. Cô chỉ muốn gặp anh để hỏi xem lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra mà nét mặt của anh lại trở nên xấu đến vậy.

“Gọi một tiếng “Cậu” xem.”

Diệp Vy ngơ ngác ngẩng đầu.

Không để cô kịp gọi, Bắc Thần vội chen vào: “Đại Công Tước, ngay cả Ngài cũng…”

“Bắc Thần, cháu đừng quá cực đoan.”

Diệp Vy còn đang mơ màng không hiểu chuyện gì, lại nghe thấy ông nói: “Cháu đã uy hiếp cháu trai của ta?”

Diệp Vy lắc đầu, cô nào dám.

Dave cười rộ lên đầy ý vị: “Vậy là có thật rồi!”

Nghe Bắc Thần nói kẻ uy hiếp Richard vẫn còn chưa chết thì ông cũng đã hướng sự chú ý lên người cô. Trên cổ cô có một miếng băng cá nhân dùng để che vết thương lại. Đã là người Richard mang về, còn kẻ nào dám làm cô bị thương. Ngoài anh. Kỳ tích mà có tồn tại thì sẽ rơi lên người cô gái này. Dave không biết cô làm sao mà lại uy hiếp được cháu của ông nhưng xem ra là rất can đảm mới dám hành động như vậy. Quan trọng hơn nữa, cô vẫn còn sống. Còn sống chính là kỳ tích đó nha!

Dave thong thả đặt mắt lên người Diệp Vy, hối thúc: “Mau gọi “Cậu” xem nào.”

“Cậu?!”

“Ha ha, hai đứa mau mau sinh cho cậu một đứa nhóc đi nhé!”

“…”

Bắc Thần trợn mắt.

Diệp Vy cười khan một tiếng, cuối cùng đành hỏi: “Chỗ này là…?”

“Dinh thự của ta.”

Dinh thự?


Diệp Vy trầm trồ, hết lâu đài rồi tới dinh thự, số của cô có phải được may mắn nên mới gặp quý tộc hay không? Ở tòa lâu đài của anh, tuy mọi người điều ăn mặc giống với con người nhưng Diệp Vy vẫn nhìn ra được cung cách vương giả trên người của họ. Mặc dù đôi khi cô có trông thấy một vài người vận trên người những bộ trang phục cao quý, thoạt nhìn hệt người trong hoàng tộc nước Anh, nhưng cô chưa từng nhìn thấy Richard ăn mặc như vậy trước mặt cô. Phần lớn anh chỉ mặc vest, vừa trang nhã lại sang trọng không khác gì một doanh nhân thành đạt.

Diệp Vy dán chặt mắt lên bộ trang phục Dave đang khoác lên người. Đường nét tinh xảo, chân viền có hoạ tiết vương thế. Phía sau có một chiếc áo choàng được mắc vào bộ đồ, sợi dây bạc lấp lánh lại càng tôn thêm khí chất oai vệ cho người mặc. Người này có thân thế không nhỏ, ông còn gọi Richard là cháu, bảo cô kêu một tiếng “Cậu” với ông. Qua những gì Diệp Vy tổng hợp được, cộng với mớ hiểu biết của cô về ma cà rồng trên mấy trang mạng và lịch sử tích góp thì Richard chính là một ma cà rồng thuần chủng xuất thân từ dòng dõi quý tộc.

Diệp Vy vô thức tự cấu mình, không phải cô đã hóa thân thành một nhân vật trong truyện tranh về vampire đấy chứ?

Có một thế giới tồn tại song song với thế giới của con người, đó là thế giới chứa những sinh vật huyền ảo như ma cà rồng hay người sói. Thế giới của họ cũng như con người, có sự sống và cả cái chết. Thế giới của ẩn khuất sau luồng ánh sáng ngoài kia như một cách ngụy trang hoàn hảo, che mắt những người trên thế giới.

Liệu có phải cô chết rồi không?

Cô chết lúc xe bị va chạm hoặc rơi xuống vách núi, chết khi một mình lang thang đi trên con đường hoang vu của Tiêu Dao, chết khi chạy vào rừng giữa lúc trăng mới nhú, chết khi gặp được quỷ hút máu người… Người ta thường bảo, những người đã chết không hề biết rằng mình đã chết đâu. Phải thật lâu sau họ mới nhận ra.

Hiện tại, đây chỉ là trí tưởng tượng của linh hồn?

Thấy cô như người mất hồn đứng ngây dại nhìn vào khoảng không trước mặt, Dave nghi ngờ quay sang Bắc Thần muốn hỏi có vấn đề gì xảy ra với cô thì bắt gặp Richard từ ngoài đi tới. Anh mang theo cả luồng áp thấp lạnh lẽo từ đầu tới chân, nhưng ánh mắt ngược lại dịu dàng chưa từng thấy. Tia hận ý thoắt ẩn hiện hòa mình cùng dòng chảy ấm áp vừa lóe lên. Cách anh yêu chiều nhìn cô. Chỉ mình không nhận thấy.

Diệp Vy còn đang thần hồn nát thần tính, con ngươi màu nâu sẫm vô tình nhìn tới chiếc vòng yên lặng ôm lấy tay cô, nhẹ nhàng phát ra những tia sáng ấm áp. Cô mở to mắt, giơ tay lên để nhìn cho thật rõ. Cảm thấy có ai đó vừa tiến đến gần mình thì Diệp Vy ngơ ngác nghiêng đầu, đập vào mắt cô là hình ảnh của Richard. Mùi hổ phách lượn quanh cánh mũi cũng không làm Diệp Vy trở nên tỉnh táo hơn, cô cảm thấy giấc mộng này kéo dài được đến đây đã là một kỳ tích. Diệp Vy không muốn đắm chìm quá lâu, vì thế cô bất lực nhắm mắt, vô thức phun ra một câu nói khẽ.

“Xem ra mình thật sự đã chết rồi.”

Không đúng…

Vậy còn lúc cô quay về nhà thì sao?

Đó cũng là một chi tiết trong trí tưởng tượng cao siêu của cô ư?

Richard đanh giọng: “Em vừa nói gì?”

Diệp Vy lúc lắc đầu, giấc mơ này đã kéo dài quá rồi.

“Không chân thật, không chân thật chút nào!”

Bắc Thần thấy bộ dạng điên khùng của cô, nhịn không được nói nhỏ: “Chúa tể, có cần gọi Thiên đến xem cho cô ta không?”

Đánh có một cái vào sau gáy, làm thế nào mà ảnh hưởng đến trung tâm thần kinh?

Richard quét mắt cảnh cáo.

Dave hiểu tâm lý của con người, Diệp Vy là loại sốc tâm lý trễ hạn, xem ra mọi chuyện cô đã trải qua vẫn chưa đủ để khiến cô tin vào sự thật này. Muốn một con người trở nên tỉnh táo thì chỉ có một cách, làm họ bị đau. Nhưng giờ có mặt Richard ở đây, nếu ông mà làm cô nhóc này bị thương…

“Vy, qua đây.”

Richard thâm trầm gọi tên Diệp Vy, ánh mắt dịu hẳn.

Diệp Vy nghe giọng nói của anh thì chậm rãi bước lại gần, môi mấp máy: “Ma cà rồng là có thật sao?”

Anh xoa nhẹ lên má cô, gật đầu.

Trong mắt Richard lóe lên một tia sáng kì lạ, anh hồ nghi suy nghĩ.

Diệp Vy vẫn không tin: “Nếu như có một ngày em đột nhiên phát hiện mọi thứ chỉ là mơ thì phải làm sao đây? Em rõ ràng là đang trên đường đến nhà An, vậy mà sau đó lại tự dưng chạy lạc vào núi Tiêu Dao. Những chuyện đã từng xảy ra cũng quá khó tin. Em không nghĩ ma cà rồng có thể sống trong thời đại này.”

“Không phải mơ.”

Cô mờ mịt nhìn Richard.

Anh không nói nữa, lấy từ trong người ra một con dao găm bằng bạc được thiết kế rất tinh xảo rồi đặt vào tay Diệp Vy. Vào cái hôm cô tỏ ý muốn có một con dao bằng bạc, lòng Richard đã lạnh xuống phân nửa. Có một đêm thanh vắng, anh một mình đi vào khu chế tạo vũ khí, như bị ai xúi giục lại ngồi xuống bên chiếc lò lửa. Con dao này là do anh tự tay đúc ra, những đường nét trên đó cũng do anh khắc lên.

Richard thay Diệp Vy rút dao, bàn tay lạnh lẽo bao bọc lấy tay cô: “Tôi giúp em xác nhận.”

“…”

“Vết thương của ma cà rồng có thể tự lành, nhưng những vết thương do vũ khí bằng bạc gây ra thì cũng tương tự khi con người tự dùng dao cắt vào da thịt mình vậy.”

Khắc tiếp theo, Richard kéo tay Diệp Vy khiến con dao trong tay cô sượt qua cánh tay anh tạo thành một đường chém hoàn mĩ. Bắc Thần thấy Richard ngoan cố tự làm mình bị thương thì máu nóng bắt đầu dồn lên tận não, còn chưa kịp xông ra đã bị Dave túm cổ lôi ra ngoài. Ông biết cháu ông luôn hiểu rõ cái gì nên làm và không nên làm, bản thân là chúa tể của cả một gia tộc lớn, anh đương nhiên ý thức được mức độ nặng nhẹ của vết thương mình tự gây ra trên người mình. Bất quá, vẫn là Dave tính toán thiếu một bước, trong trường hợp này, người bị thương đã bị đổi.

Diệp Vy hoảng hồn buông con dao ra. Máu từ vết thương ứa ra, chảy dài trên cánh tay săn chắc. Mùi tanh nồng của máu không xuất hiện. Thay vào đó lại là hương thơm nồng đậm của hổ phách. Cô hết nhìn anh lại cúi đầu nhìn lên miệng vết thương, sau cùng nhịn không được mắng anh: “Anh ngốc à, sao tự nhiên lại làm vậy?”

Với Richard thì đây là vẻ mặt anh mong muốn được nhìn thấy nhất.

Nhưng… cô dám mắng anh?

Richard nhíu chặt mày, quanh người toát ra luồng bá khí u ám.

Mà Diệp Vy đã thực sự khẳng định, đây không phải mơ, cô không hề nằm mơ hay là hồn lìa khỏi xác bay vào trí tưởng tượng gì gì đó. Mọi thứ đột ngột hóa chân thật, thật đến không thể nào thật hơn. Diệp Vy sợ là cô đang nằm mộng, sợ sau khi tỉnh dậy sẽ không còn ở chỗ của anh, sợ sẽ quên mất đi sự tồn tại của anh. Khi Bắc Thần đánh cô ngất lịm, lúc đó trong đầu Diệp Vy không sao quên được gương mặt đoạn tuyệt của Richard. Anh có bí mật không muốn cho cô biết.

Nếu không phải đã nghe được một chuyện không nên nghe thì cô cũng không rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê thế này. Cô vun tay loạn xạ khi thấy máu trên người anh không ngừng chảy ra, tiếp đó liền vội vàng dùng tay bịt miệng vết thương lại.

Richard khẽ cười, nhẹ nhàng gỡ tay Diệp Vy: “Không sao.”

“Nhưng…”

Anh khom người nhặt con dao bạc, ghim vào vỏ rồi đặt vào lòng bàn tay cô.

Khi đó Diệp Vy chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh lại tin là thật. Richard là ma cà rồng, cô ở bên cạnh anh mà trên người lại giữ thứ vũ khí có thể giết được anh hình như không phù hợp. Sự tín nhiệm này của anh thật quá chủ quan. Diệp Vy nhìn con dao, định trả lại cho anh thì anh đột nhiên xoay người bước lại giường.

“Vy, sao lại cho rằng mình đang nằm mơ?”

Bấu chặt con dao, Diệp Vy khẽ: “Em sợ một ngày nào đó em muốn tìm anh, lại không thể nhớ rõ anh là ai.”

Anh trầm mặc hồi lâu, âm giọng chợt hóa âm u: “Có ai nói gì với em rồi?”

Diệp Vy im lặng cúi đầu.

Không có ai nói gì với cô cả, là do tự cô nghe được mẩu chuyện nhỏ kia.

Đó là thời điểm sau khi Diệp Vy bị anh hút máu, cô nằm bất động trên giường mà ngay cả sức để nhúc nhích cũng chẳng có. Nghe có tiếng động bên cạnh, cô muốn mở mắt ra xem, nhưng mi mắt lại trở nên nặng trĩu không hề nghe sự sai khiến của cô. Sau đó cô nghe thấy giọng nói của Tây Độc, anh hỏi ai đó rằng nếu như có một ngày chúa tể xóa đi kí ức của Diệp Vy thì sẽ thế nào. Cô rất muốn ngồi dậy để hỏi rõ, nhưng lại dần dần lâm vào trạng thái mê man.

Lúc đó, cô mới biết, hóa ra anh có khả năng xóa trí nhớ của con người.

“Vy.”

Diệp Vy vội vã lùi về sau: “Anh không được xóa kí ức của em.”

Richard nhìn cô, nhịn không được đành tiến tới ôm cô vào lòng.

Cô không tránh né, yên lặng để anh ôm.

“Anh hứa đi.”

Richard khép mi, giọng nhẹ bẫng: “Tôi hứa.”

Diệp Vy không biết, lời hứa của ma cà rồng vốn không đáng tin.

Có những lời hứa đã được Richard thực hiện cho cô, nhưng sau này lại có những lời hứa bị anh phủ nhận trước cô. Richard ôm chặt Diệp Vy, đôi mắt mang sắc tím dần biến thành tia cực đoan tàn bạo. Jay không phải kẻ dễ đối phó, ông ta nhất định sẽ giết Diệp Vy khi có được cơ hội tốt. Nếu cô vì vậy mà bị thương nặng, anh không biết khi đó bản thân sẽ có những cảm giác gì. Nghĩ đến việc Jay sẽ giết cô, lòng anh đột nhiên cảm thấy phẫn nộ. Lời hứa anh đã giữ suốt mấy trăm năm, e là sẽ có lúc bị chính anh phá bỏ.

“Đại Công Tước, có chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”


“Vừa nhận được tin tình báo, ngoài bìa rừng xuất hiện con người.”

Dave khựng lại, nheo mắt: “Hửm?”

“Nghe nói là đang tìm người bị lạc, là nữ.”

“Giết.”

Diệp Vy đang yên lặng trong lòng Richard, khi nghe thấy cuộc đối thoại kia thì đột ngột thấy bất an. Không biết tại sao nhưng cô cảm giác người đang lang thang ngoài bìa rừng kia chính là An. Chuyện cô mất tích khi đến núi Tiêu Dao có lẽ đã khiến An lo lắng rất nhiều. Không ngờ cô lại quên bẫng mình đã quyết định phải đến ngôi làng An đang sống, báo bình an.

Diệp Vy ngước mặt lên nhìn anh, nói nhỏ: “Có thể là bạn em, nhà cô ấy ở gần núi Tiêu Dao.”

Richard lạnh nhạt ngắm cô: “Vậy thì sao?”

“Thì… đó là bạn em. Hay anh để em ra đó gặp…”

“Vy, tôi không giết em, không có nghĩa cũng sẽ tha cho bạn em.”

“Nhưng…”

“Chỗ này là địa phận của người khác, em xin tôi cũng vô ích.”

Dave cười nhạt, đứa cháu này của ông quả là biết cách lèo lái. Thật ra, chỉ cần Richard lên tiếng thì mạng sống của bất kì ai cũng đều có thể được Dave giữ lại cho anh chơi đùa. Hiểu ý định của anh, ông quyết tâm phối hợp cùng diễn kịch.

Quay sang tên thuộc hạ, ông hạ lệnh xuống: “Còn không đi.”

Tên thuộc hạ lén nhìn biểu hiện trên mặt chúa tể, nói với Dave: “Nhưng chúa tể…”

“Ngươi là thuộc hạ của ai hả?”

“Thuộc hạ là người của Đại Công Tước.”

“Còn đứng đó?”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Tên thuộc hạ cúi đầu, lập tức đi truyền lệnh cho đám bộ hạ bên dưới.

Diệp Vy thấy hắn ta định rời khỏi dinh thự thì nhanh miệng nói lớn: “Khoan đã.”

“Này, cô…”

Bắc Thần muốn cảnh cáo thái độ bất kính của Diệp Vy, bị Richard liếc mắt đến thì vội vàng im lặng. Hừ, anh về lâu đài chưa được bao lâu thì đã bị chúa tể răn đe hết lần đến lần khác chỉ vì một con người nhỏ bé. Bắc Thần không ngừng lo lắng, cô ta cứ nhận sự cưng chiều của chúa tể thì sẽ sinh ra bản tính vô pháp vô thiên mất.

“Rất có khả năng là bạn em thật mà, anh cho em đi theo bọn họ ra ngoài kia ngó thử một cái đi, nếu đúng là cô ấy thì em sẽ bảo cô ấy về nhà, nếu như không phải cô ấy thì… thì em cũng sẽ kêu người đó về nhà.”

Richard nhếch môi: “Vy, không phải ai tôi cũng đối xử giống như em được.”

Diệp Vy nhăn trán: “Nhưng người đó không hề bước vào Cấm địa của Tiêu Dao, anh không thể giết người vô cớ như vậy. Cứ cho là trước đây anh luôn giết người mà không cần quản bất cứ lý do nào đi, nhưng… nhưng… bây giờ anh cũng đâu đói, tha cho người ta được thì anh cứ tha, người ta cũng đâu biết đến sự tồn tại của các anh.”

Richard chẳng mấy để ý, ung dung đi đến ghế rồi ngồi xuống, thoải mái đưa tay chống cằm nhìn Diệp Vy bằng cặp mắt chờ đợi. Cô hít một hơi lạnh vào bụng, không hề di chuyển. Dùng tay trái nắm lấy ngón trỏ tay phải nghịch nghịch, cô quyết định dùng chiêu bài cuối cùng. Làm nũng.

“Chúa tể, coi như em cầu xin Ngài, được không?”

Anh điển hình là kiểu người thích ăn mềm, cô tin chắc chắn thành công.

Khóe môi Richard chậm rãi cong lên, giữ nguyên tư thế ngồi, nói với cô: “Em đoán đúng tên của tôi, tôi tha cho người kia một mạng.”

“…”

Lại là trò này?

Diệp Vy nghi ngờ đẩy mắt về phía anh, ma cà rồng đều thích chơi trò đoán mò như thế sao? Nhưng mà phải thừa nhận rằng anh sẽ giữ lời, nhớ lại thời điểm đó, cô đã đoán đúng tên của anh nên mới an toàn tới tận bây giờ, sau đó chỉ do không đoán được anh là ma cà rồng thì bị bắt về chỗ ở của anh tới tận ngày hôm nay. Ơ… nhưng… không phải cô đã nói trúng tên anh từ dạo trước rồi cơ à?!

Bắt được biểu tình khó hiểu của Diệp Vy, Richard thật lòng giải đáp: “Đó vốn không phải tên thật của tôi.”

Biết ngay là vậy mà!

Trên đời này làm gì có một người khi gặp một người xa lạ thì có thể lập tức đoán đúng tên của người ta được, những cái tên tồn tại ở thế giới này là cả hàng triệu triệu tỷ. Diệp Vy thất vọng dời mắt xuống nền gạch lạnh lẽo, cô đã đoán sai tên anh mà anh còn có thể tha mạng cho cô…

Tại sao anh lại buông tha cho cô?

Hừm, người này đúng là sâu không lường được!

Diệp Vy ôm chút hi vọng mỏng manh, đưa mắt đến chỗ Dave và Bắc Thần cầu cứu nhưng đổi lại là hai gương mặt hoàn toàn vô tâm, hệt như họ đang đứng xem kịch, hơn nữa còn muốn coi đến phần cuối của bộ kịch đã khiến họ tâm đắc.

Cô sờ mũi, chột dạ nói: “Làm sao mà em đoán được chứ?”

Richard hài lòng, gật gù: “Nghĩa là em không muốn cứu người nữa.”

Anh đứng lên, ngó sang tên thuộc hạ nãy giờ còn đang đứng chờ lệnh cuối cùng được ban ra, phất tay ý bảo hắn hãy lui ra ngoài. Chỉ có ma cà rồng mới hiểu ngụ ý của Richard là gì, còn Diệp Vy thì lại cho rằng anh đang hạ lệnh cho kẻ đó đi giết người-có-khả-năng-là-An nên vội nói huỵch toẹt ra cái điều cô đang nghĩ đến.

“Em có thể hỏi Richard là ai không?”

Tích tắc sau đó, Bắc Thần thực sự muốn xông tới bẻ cổ Diệp Vy.

Quy tắc cấm kỵ của tộc ma cà rồng là không một ai được phép gọi thẳng tên của chúa tể trừ phi được Ngài ấy cho phép. Tên của chúa tể cũng như một loại độc dược, kẻ muốn nếm thử ắt sẽ toi mạng, kẻ không muốn nếm thì tốt nhất nên quên đi cái tên kia. Những kẻ hạ cấp không có quyền và cũng không xứng đáng được phép mở miệng gọi ra tên của vị chúa tể quyền năng, nếu dám hé miệng, ắt sẽ thê thảm. Diệp Vy chỉ là con người tầm thường, chẳng hề có địa vị hay danh phận trong tòa lâu đài của Richard. Cô dám gọi tên của anh thì chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.

Richard không hề tức giận, ngược lại cảm thấy tên của anh khi được cô gọi ra thì rất dễ nghe, khiến anh càng muốn nghe cô gọi thêm một lần lại một lần. Kể từ khi sinh ra cho đến giờ, tên của Richard không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi qua, những người được nói tên của anh trên dưới cũng chỉ có vài người thân thiết nhất. Cái tên Richard này đối với anh chẳng qua chỉ là một cái tên để xác định thân phận, nhưng anh lại không thích tên mình bị người khác gọi qua loa một cái, mà kẻ đoản mệnh nào dám gọi qua thì nhất định sẽ chết không toàn thây dưới sự hung ác của anh.

“Em cảm thấy người đó có thể là ai?”

Diệp Vy đưa tay lên cằm, đắn đo suy nghĩ: “Tây Độc nói đó là một người không tốt lành gì.”

Anh hứng thú lặp lại lời cô: “Một người không tốt lành gì?”

“…”

“Em thích cái tên đó không?”

Cô lắc đầu.

Trên mặt Richard lộ rõ ý cười, nhưng là ý cười của sự nguy hiểm.

“Vậy, em nghĩ cái tên đó có hợp với tôi không?”

Diệp Vy định tiếp tục lắc đầu, chợt, cô dừng lại. Trong đầu đánh ầm lên một tiếng như sấm sét, Diệp Vy nhìn thẳng vào mắt Richard như để xác nhận lại câu nói vừa rồi của anh. Richard… là tên thật của anh. Anh tự cho cô nghe tên thật của anh. Đôi mắt trong veo của cô mở to hết cỡ, không che được sự ngạc nhiên của mình.

Giọng nói trầm đục của anh lại vang lên: “Em biết không, em lại vừa phạm phải trọng tội.”

“…”

“Đối với ma cà rồng mà nói, gọi tên của chúa tể ra miệng chính là tội chết.”

Diệp Vy run người, nói đúng hơn là từ khi cô gặp được anh thì cả cuộc đời này của cô đã được định sẵn là phạm phải tội tày đình rồi. Anh cao ngạo mà băng lãnh, khí chất ngút ngàn mà hoang dã, đầy vương quyền nhưng cũng rất thâm sâu. Cô mù tịt về mọi quy tắt của tộc ma cà rồng, chỉ biết dùng cách của con người, trong quá trình đối đãi anh vô tình phạm phải tội lớn là điều rất dễ hiểu.

Richard nhàn hạ bước đến trước cô: “Vy, bắt đầu từ hôm nay, không được phép gọi tôi bằng cái tên quê mùa kia nữa.”

Nói cái tên anh đã từng chấp nhận là quê mùa cơ đấy!

Diệp Vy hơi sợ khi thấy gương mặt nghiêm nghị của anh, đành hỏi nhỏ: “Vậy phải gọi anh là gì?”

“Đó là việc của em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.