Đọc truyện Khúc Ca Của Bóng Đêm – Chương 7: Ngoại lệ
– —
Lúc Diệp Vy dần dần có ý thức thì phát hiện cô đang nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc ở phòng của mình. Hàng mi khẽ nhíu chặt, con ngươi nâu sẫm di chuyển một vòng. Từng đợt gió chui qua tấm rèm cửa để bay vào bên trong giang phòng thoáng đãng, đùa giỡn cùng không trung. Diệp Vy nhăn mặt khi cố gắng ngồi dậy, trên cổ truyền đến một trận đau âm ỉ. Nhìn xung quanh cho đến khi đã thực sự tỉnh táo trở lại, trong đầu cô bỗng đinh lên một tiếng.
Cô chưa chết?
Diệp Vy mơ màng đưa tay lên sờ vào vết thương đã được chữa trị trên cổ mà không khỏi thảng thốt. Mới hôm qua cô còn bị khí thế áp bức của anh khiến cho bản thân tin rằng anh thực sự muốn lấy đi cái mạng nhỏ bé của cô, vậy mà hôm nay cô còn có thể tỉnh lại ở trong căn phòng này. Ánh mắt Diệp Vy dâng lên một tầng sóng không rõ, Richard có thể giết chết cô, nhưng anh lại không làm thế.
Cô ngồi ở giường, trầm mặc chìm vào suy nghĩ của chính mình. Trước cô không biết anh là chúa tể của ma cà rồng nên không hề kiên nể gọi anh là chúa tể hay một tiếng “Ngài” như những thuộc hạ của anh, kể từ khi biết sự thật anh và chúa tể là một người thì cô cũng quên mất thân phận cao quý của anh, theo thói quen xưng hô tùy tiện với anh như cũ. Anh là chúa tể của gia tộc, được người quỳ rạp kính trọng. Bắc Thần không nói sai, ngay từ lần đầu gặp anh, Diệp Vy đã là người vô phép vô tắc.
Phải làm thế nào mới xứng với một chúa tể?
Diệp Vy đau đầu suy ngẫm.
Richard từng động lòng với một cô gái loài người. Nhưng người đó không những phản bội anh, thậm chí còn muốn thông đồng với những kẻ khác để lấy mạng của anh. Richard ghét nhất bị người ta phản bội, càng không cho phép kẻ nào có cơ hội phản bội mình. Richard không chút nương tay mà giết cô ta, còn đối Diệp Vy thì lại chừa lại cho cô một con đường sống. Từ lúc ý thức được mình không hề đến gặp Diêm Vương một chuyến thì Diệp Vy đã thầm cho phép mình ảo tưởng vị trí của cô trong trái tim anh. Anh không nỡ xuống tay, lòng anh có cô. Diệp Vy nhớ lại, tuy anh không tuyên bố thu hồi mệnh lệnh quái gỡ gì mà không ai được phép chạm vào người phụ nữ của chúa tể nhưng lại âm thầm chấp nhận để cho cô thoải mái vui đùa cùng Tây Độc cũng như là Thiên.
Khóe môi bất giác cong lên, vẽ ra một nụ cười hạnh phúc, cô vội vàng lao xuống giường. Cô phải nói rõ cho anh biết, cô và hoàng tử sói không có gian tình. Mang theo ý nghĩ đó trong đầu, tốc độ bước chân của Diệp Vy ngày một nhanh hơn. Diệp Vy nhớ rõ đường đến căn phòng của Richard, vì vậy sau một hồi tìm kiếm thì cuối cùng cô cũng an nhàn đứng trước cửa phòng anh.
Nụ cười trên môi vẫn còn đọng lại, Diệp Vy vừa định bước vào thì đã bị hai tên lính gác ngăn cản. Cô nhíu mày nhìn họ đầy suy xét, rõ ràng những lần trước họ đã để cho cô đi vào rất bình thường. Thuộc hạ của Richard đương nhiên đều đã trông thấy cô nhiều lần, nếu không có mệnh lệnh của anh, họ sẽ không dám hành động như vậy.
Diệp Vy do dự siết chặt hai bàn tay, nhỏ giọng nói: “Tôi tìm… chúa tể.”
Ở đây Richard là chúa tể. Họ kính trọng anh thì cô cũng phải kính trọng anh. Cô chỉ đơn thuần là một con người bình thường, được đi lại trong chỗ của ma cà rồng thì phải biết nghe theo quy tắc của họ để lấy lại danh dự cho con người. Không thể để thuộc hạ của anh nghĩ rằng vì cô được anh ưu ái nên đã trở nên hư hỏng. Cô phải học tập thần thái của họ để xứng đáng hơn với anh.
Một tên thuộc hạ khó xử nhìn cô, buông giọng nói: “Ngài ấy đến Thánh địa rồi.”
Đó là dặn dò của Richard!
Hiện tại, việc anh không muốn nhất, chính là nhìn thấy gương mặt của cô.
Richard vẫn ở bên trong phòng nhưng anh không lên tiếng. Vốn anh định vào quan tài chợp mắt một lúc để khiến bản thân quên đi chuyện bực bội trong lòng, chẳng ngờ vừa đặt lưng nằm xuống thì lại cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Diệp Vy cách sau một cánh cửa. Anh im lặng lắng nghe tiếng đập loạn xa của trái tim, bất giác trên mặt hiện ra một tia cảm xúc vô cùng phức tạp. Nghe giọng nói của cô vang lên, suýt chút nữa anh đã không tự chủ mà bước nhanh ra ngoài. Vẫn may, anh luôn có khả năng tự khắc chế. Ý định kia vừa nhen nhúm đã bị dập tắt trong chốc lát.
Mắt Diệp Vy vẫn dán chặt vào cánh cửa im lìm, giọng như nài nỉ: “Vậy tôi có thể vào trong đợi Ngài ấy về được không?”
“Không được.”
Cô buồn bã không nói, biết điều mà rời đi.
Lúc nãy vì quá hấp tấp mà Diệp Vy đã quen mất trên cổ có vết cắn do Richard gây ra, lượng máu trong người cô cũng bị anh hút gần nửa, thể trạng cơ thể vốn không được khỏe mạnh. Bây giờ tâm trạng bị tuột dốc không phanh, cô mới nhớ ra mình còn đang bị thương nặng, đầu óc bỗng chốc cũng trở nên choáng váng.
“Sao em chạy ra đây?”
Cô ngẩng đầu thì trong thấy Thiên, giọng nói của anh có chút gấp gáp lại có chút lo sợ. Thứ nhất, gấp gáp là vì anh vừa từ kho máu của lâu đài trở về và đã tìm được loại máu phù hợp để truyền vào cơ thể Diệp Vy thì lại không thấy cô ở trong phòng nên mới vội vã chạy đi tìm. Thứ hai, lo sợ là vì nếu để Richard biết được anh không làm tốt chức trách chăm lo cho sức khỏe của cô thì chuyện anh phải Quỷ Khốc Môn chỉ là lẽ đương nhiên.
Vội đỡ lấy Diệp Vy, Thiên liếc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô mà lòng không khỏi khen cô anh dũng. Tối qua, anh đang cùng Tây Độc tán dốc thì bị gọi đi. Trông thấy gương mặt quỷ dị của chúa tể, Thiên cũng đoán được là chuyện có liên quan đến Diệp Vy nhưng không ngờ khi vừa gặp cô đã trông thấy cảnh tượng khó tin. Cô yên lặng nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền hệt người đang ngủ. Trên cổ là vết cắn chí mạng, gương mặt xanh xao, hơi thở mỏng tênh tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào. Lúc kiểm tra vết thương cho Diệp Vy, Thiên cảm nhận được đằng sau anh luôn có một ánh mắt như muốn giết người nhìn chòng chọc vào anh. Chúa tể của anh luôn ra tay độc ác, nhưng với cô gái này lại hết sức quan tâm và có chừng mực.
Đặt Diệp Vy xuống giường, Thiên nhanh chóng treo bịch máu lên giá đỡ rồi ghim kim vào tay cô. Thấy Diệp Vy nửa mê nửa tỉnh, anh thiểu não thở dài rồi đứng một bên nhìn vào cặp mắt mơ màng của cô, giọng trầm trầm: “Vừa rồi em chạy đi đâu vậy?”
Thiên biết câu trả lời nhưng vẫn cố tình hỏi. Anh không rõ, chỉ là cảm thấy cô gái này biết trên người đang không được khỏe thế mà khi vừa tỉnh dậy lại lập tức chạy đi tìm cái kẻ đã gây ra vết thương kia, không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì.
Diệp Vy mấp máy môi nói nhỏ: “Em đi tìm chúa tể.”
Thiên đoán ra được Richard không muốn gặp Diệp Vy cho nên vừa nãy gương mặt của cô mới ảm đạm đến thế. Tối qua đã rõ ràng. Richard đợi đến khi Thiên thông báo Diệp Vy đã không sao mới lạnh lùng bỏ đi mà không thèm đến nhìn cô lấy một cái. Đến sáng thì mặt cứ hầm hầm như muốn giết chết hết thế giới khiến không một ai dám đến gần, sau đó nhốt mình trong phòng cả mấy giờ liền như đang tự kỉ.
Anh hiểu rõ tính cách của Richard, cơn giận này căn bản là nuốt không trôi vậy mà lại tỏ vẻ như không hề xảy ra chuyện gì, mặc kệ cô gái bé nhỏ này đã đến tận cửa tìm cũng chẳng chịu ra gặp. Richard kiên trì đến được giờ này đã là một kì tích, xem ra tối nay chắc chắn mùi máu tanh sẽ bao phủ cả ngọn núi Tiêu Dao.
Diệp Vy nhìn cái dây được gắn vào tay mình, cố tình hỏi Thiên: “Cái này….?!”
Thiên đáp cứng nhắc: “Một con mồi có cùng loại máu với em.”
Cô nhịn không được muốn nôn, cảm thấy có chút ghê ghê.
Thiên đắn đo, muốn hỏi cô cái gì đó nhưng lại không cách nào tìm lời thích hợp để mở miệng. Anh muốn hỏi cô tại sao lại biết đến Luân, hơn nữa còn dằn co rồi để cho Bắc Thần trông thấy. Thiên đi theo Richard bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu hiểu biết về cái tên Bắc Thần. Nếu như khi đó không có sự xuất hiện của chúa tể ở đại sảnh thì ngày hôm sau xác của Diệp Vy sẽ nằm ở đó. Nếu bắt buộc phải lựa chọn một ma cả rồng tàn ác và có ý thù hận con người sâu nặng, người đó là Bắc Thần.
Bắc Thần chính là người cuối cùng được phép gọi tên của chúa tể.
Bắc Thần là người đã vào sinh ra tử cùng Richard trên mọi trận chiến, anh sẵn sàng lao mình ra che chắn cho Richard không chút do dự, sẵn sàng thay Richard đón nhận những vết thương dù cho nó có lấy mạng của anh. Ghét con người nhất, là Bắc Thần. Có ý muốn bảo vệ Richard mạnh nhất, cũng là Bắc Thần. Thiên nghe được chuyện Bắc Thần ra tay cứu Diệp Vy khỏi Luân thì cũng không mấy kinh ngạc. Anh biết, đối với Bắc Thần, chỉ cần đó là con mồi của Tây Độc, của anh, hay của Richard thì Bắc Thần nhất định không cho phép kẻ khác có cơ hội được giết chết con mồi đó.
Diệp Vy thấy biểu cảm trên mặt anh, nghĩ anh có chuyện muốn nói nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh cất giọng nên cô cũng im lặng. Sau hồi lâu, cuối cùng cô nói: “Anh cũng nghĩ rằng em muốn lập mưu để hại chúa tể đúng không?”
Thiên nhìn cô, giọng cũng nghiêm túc hẳn: “Sao em lại gặp được Luân?”
Diệp Vy chống tay ngồi dậy: “Luân? Ý anh là hoàng tử của tộc người sói? Em nghe thấy tiếng động lạ nên mới đi ra ngoài, sau đó mới biết anh ta cố tình dụ em ra khỏi lâu đài. Có lẽ anh ta bị chiếc vòng của em mê hoặc nên mới nói muốn mang em về động sói của anh ta. Em không hề quen anh ta, cũng không có ý định theo anh ta đi đâu cả.”
“Em đã nói những lời này cho Khoa chưa?”
Mặc dù Diệp Vy đã biết Richard là chúa tể, nhưng khi chưa có sự đồng ý của Richard thì anh sẽ không nói ra tên của Richard cho Diệp Vy. Ngay từ đầu cô đã gọi chúa tể của anh bằng cái tên Khoa thì cứ để cô tiếp tục gọi nó vậy. Bởi vì, một con người tầm thường thì không có quyền gọi thẳng tên của chúa tể ma cà rồng.
Diệp Vy ũ rũ lắc đầu.
Thiên đưa tay lên trán, than thầm: “Anh quên cậu ấy vốn cố chấp, cho dù em có nói thì cậu ấy cũng không hề đặt vào tai. Bỏ đi, dù sao em cũng bị hành cho ra nông nổi này rồi. Em có cần suy nghĩ lại không, ở bên cạnh chúa tể thì sớm hay muộn gì em cũng không giữ được cái mạng cỏn con của mình.”
Cô ngước mặt nhìn Thiên, hỏi anh: “Nhưng tại sao anh ấy không giết em?”
Thiên khựng lại, im lặng không hé môi.
Đây là lần đầu tiên Richard hút máu một người mà không hề giết họ.
“Haizz, thứ thức ăn ngon nhất của anh lại bị truyền vào cơ thể của em.”
Anh xoay người chậm rãi rời khỏi phòng Diệp Vy, trước khi đi không quên bỏ lại một câu nói có tính sát thương nhỏ dành tặng Diệp Vy. Cô nhìn cánh cửa vừa khép, trong cổ lại cảm thấy muốn buồn nôn. Hờ hững đưa mắt nhìn những giọt máu cuối cùng đang được truyền vào người mình, Diệp Vy tự dưng rợn người, nổi hết da gà.
Trong tích tắc, đôi mắt Diệp Vy lại nhìn đến chiếc vòng đá ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay phải của mình. Cô dùng tay còn lại sờ vào chiếc vòng, ánh nhìn trở nên nghiêm túc. Ngay cả người sói cũng không bị mê hoặc thì còn có tác dụng gì, xem ra mấy người bọn họ chẳng qua chỉ muốn trấn an cô, để cô bớt sợ hãi mà thôi.
Nó… không phải quá vô dụng à?
Mân mê chiếc vòng một lúc, cô chợt dừng lại mọi động thái.
Những viên đá không phát sáng.
…
Đến tối, Diệp Vy vì đói bụng mà mò xuống bếp.
Khi thấy chiếc vòng đá không còn phát ra những tia sáng lấp lóe nữa thì Diệp Vy không ngừng để ý đến nó, cứ chốc lát lại liếc mắt nhìn xem nó có trở lại trạng thái bình thường hay chưa. Cô nhớ rõ hôm Richard đeo vòng cho cô thì nó vẫn còn phát sáng, nhưng hôm nay lại chẳng có gì, nhìn cứ như mấy viên đá đã mất đi sức sống vốn có. Trên đường xuống nhà bếp, Diệp Vy đã nhìn chiếc vòng đến tám, chín lần nhưng đều đổi lấy thất vọng tràn trề không rõ nguyên do.
“Nghe nói em bị chúa tể hút máu?”
Tây Độc đang đứng ở bếp làm gì đó, vừa trông thấy Diệp Vy ló dạng thì lập tức nhích sang nhường đường cho cô rồi buông ra một câu… nghe có vẻ vui mừng khi biết cô bị hút máu. Diệp Vy không thèm so đo, lườm anh một cái rồi quay sang tìm thứ gì đó có thể ăn được. Nào ngờ, vừa quay qua lại nhìn thấy cái người tên Bắc Thần đang ung dung ngồi ở nhà bếp thưởng thức thứ gì đó hình như rất ngon được đặt trong ly thủy tinh. Căng mắt nhìn kỹ thì phát hiện thứ ngon ngon đó có màu rất đẹp mắt, lại có độ sóng sánh rất cao, dường như đang kích thích hết mọi giác quan của ma cà rồng.
Máu tươi.
Diệp Vy do dự không dám bước tiếp, vào lúc cô định xoay đi thì Bắc Thần cũng đồng thời liếc nhìn về phía cô bằng cặp mắt bén nhọn. Anh chậm rãi nhấp từng ngụm ngon lành, ánh nhìn sặc mùi chết chóc dừng lại trên gương mặt Diệp Vy. Cô không tự giác thụt lùi về sau, đụng trúng người của Tây Độc. Đôi mắt sâu không thấy đáy của Bắc Thần có thần thái rất giống Richard nhưng không tàn ác bằng. Dù vậy thì bị cặp mắt đó nhắm trúng vẫn không rét mà run, cả cơ thể bỗng nhiên đông cứng.
Thấy sắc mặt Diệp Vy ngày một tái đi, Tây Độc bất đắc dĩ thở dài: “Bắc Thần, cậu đừng dọa cô ấy nữa.”
Bắc Thần hừ nhạt, tiếp tục nếm vị máu như không nghe thấy gì.
Tây Độc mặc kệ thái độ kia của Bắc Thần, quay sang Diệp Vy: “Chúa tể hút máu em thật à?”
Cô nhịn không được, cau có gắt: “Anh không còn câu nào để hỏi sao?”
Chuyện cô bị hút máu, vui lắm ư?
Tây Độc cười hề hề như điên dại, thích thú quan sát miếng dán trên cổ cô rồi tỏ vẻ đăm chiêu. Chúa tể của anh xưa nay đều thích hút máu người khác, ra tay một cách vô nhân tính, mãi cho đến khi trên người tên kia không còn một giọt máu mới chịu quăng xác hắn qua một bên. Thế mà đối với Diệp Vy lại chỉ đơn giản cắn một phát nhẹ lên cổ cô, do dự nếm vị máu trong cơ thể cô một lúc rồi cưỡng chế dừng lại.
Ma cà rồng một khi đã hút máu người thì tuyệt đối không thể buông tha.
Diệp Vy ở trong lòng Richard quả nhiên địa vị không hề nhỏ.
Tây Độc vươn tay xoa cằm, nói với cô: “Rất kích thích đúng không?”
“…”
Cái tên biến thái này…
Cô kiên quyết ngậm chặt môi.
Bắc Thần rời khỏi chỗ ngồi, bước ngang qua Tây Độc.
“Tây Độc, từ khi nào mà cậu lại thân với con người như vậy?”
Tây Độc quét mắt nhìn Bắc Thần.
Bắc Thần cười nhạt: “Cô ta và ả đê tiện kia có gì khác nhau à?”
Diệp Vy trầm mặc đứng một bên.
Gương mặt Tây Độc bỗng đanh lại, giọng nói có phần không vui: “Lời này của cậu tốt nhất đừng để chúa tể nghe được.”
Bắc Thần cười lớn hơn, không hề kiêng nể điều gì.
Thiên đứng ở chân cầu thang vô tình nghe thấy đoạn đối thoại này, dù không muốn xen vào nhưng cũng không nhịn được mà đi lại chỗ của bọn họ. Anh vỗ vào vai Bắc Thần, ánh mắt luân chuyển sang vị trí Diệp Vy đang đứng rồi cất giọng: “Tốt xấu gì cô ấy cũng là người của chúa tể, cậu đừng quá phận.”
Bắc Thần cười cợt, đẩy tay Thiên khỏi người mình: “Ả đàn bà kia cũng từng là người của Ngài ấy.”
“Diệp Vy không giống ả ta.”
Bắc Thần hừ nhạt: “Ban đầu ả cũng y hệt cô ta, anh nói khác chỗ nào?”
“Bắc Thần, đi lâu quá nên quên hết phép tắc rồi đúng không?”
Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ phía xa, ngay tức khắc mọi người lập tức không dám ho he nửa lời. Tây Độc tự giác lùi sang một bên. Thiên cũng âm thầm đi ra phía ngoài. Chỉ có Bắc Thần là lầm lầm lì lì đứng nguyên một chỗ với nét mặt khó coi.
Bắc Thần không quên phép tắc ở đây, càng không có ý làm trái lệnh. Tại thù hằn của anh đối với đứa con gái kia vẫn còn chất chồng, không muốn lại có thêm một kẻ xuất hiện ở đây ngấm ngầm hại chúa tể của anh. Nhìn vào Diệp Vy, anh lại thấy bóng dáng của cô ta bên trong cho nên mới không kìm được sự tức giận của mình. Cô ta hại chúa tể phải ngủ sâu mấy chục năm trời, anh vì không muốn phỏng tay trên của Richard nên mới ẩn nhẩn chờ đợi. Không ngoài dự đoán của anh, Richard vừa thức giấc là đã lập tức bay đi tìm cô ta để thu cái mạng bẩn thiểu kia.
Bắc Thần cúi đầu, anh biết chúa tể đang tức giận.
“Chúa tể.”
Richard không hề bước thêm bước nào, cũng chẳng dời mắt đến Diệp Vy lấy một lần. Anh chỉ lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng gieo cái nhìn không hài lòng lên người Bắc Thần.
“Cậu biết lỗi?”
“Chúa tể…”
“Nếu không thể chịu đựng thì đi đi, cậu không cần ở lại đây.”
Giây tiếp theo, Bắc Thần lập tức quỳ xuống:
“Chúa tể, tôi thật sự đã biết lỗi.”
Bắc Thần không hề nghĩ tới, Richard lại có thể vì Diệp Vy mà muốn đuổi anh ra khỏi tòa lâu đài này. Anh đi theo Richard lâu như vậy, tính tình của Richard như thế nào đều đã thuộc nằm lòng. Khi thực sự tức giận thì sẽ không nể nang ai, lập tức hạ lệnh tống cổ người trước mặt đi không hề lưu tình.
Lần đầu tiên Richard xuống lệnh đuổi Bắc Thần đi là vì anh đã nghe lời ba mẹ Richard mà giấu nhẹm cái chết của họ trước anh. Sau đó vì được Dave thương tình ra mặt xin giúp mà được quay lại. Nay anh vừa từ phương Bắc trở về thì lại bị đuổi đi, mà nguyên nhân chỉ do một con người. Richard vì một con người mà tức giận với anh. Bắc Thần chợt hiểu, anh không ngờ rằng cô gái này đã chiếm được một chỗ trong trái tim của chúa tể nhà anh.
“Ri…” Thiên ho nhẹ, lập tức sửa miệng “Chúa tể, cậu ta biết lỗi rồi, không cần phạt mạnh như vậy. Dù sao cậu ta cũng vừa dọn dẹp lũ ma cà rồng phản loạn ở phía Bắc xong, cũng coi như đã lấy công chuộc tội.”
Richard không nói gì, lạnh lùng quay lưng đi.
Mắt thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Diệp Vy lập tức nói lớn: “Khoa!”
Bắc Thần nghi hoặc không biết cô vừa gọi ai, đứng dậy định tìm người giải đáp thắc mắc thì liền thấy Richard yên lặng dừng bước. Anh không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhìn Diệp Vy chạy tới bên cạnh Richard, không dám ngăn. Anh chưa biết Richard đã đưa Diệp Vy đến Thánh địa, nếu biết, có lẽ đã kìm lại sự nóng giận với cô. Vì đối với cô gái trước đây, chúa tể của anh chưa từng đưa cô ta đến chỗ đó chứ đừng nói đến chuyện cho phép cô ta tùy tiện gọi mình bằng một cái tên xa lạ.
“Tránh ra.”
Diệp Vy vừa tới nơi thì đã nghe thấy giọng nói lạnh tanh của anh vang lên trong không trung khiến cô muốn tiến thêm một bước cũng chẳng dám. Cô còn đang đấu tranh suy nghĩ thì Richard lại có ý muốn đi. Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Vy liều mình vươn tay ra kéo lấy cánh tay anh, ngăn không cho bước đi. Ngạc nhiên là Richard không hề gạt tay cô ra mặc dù anh có thừa sức để làm điều đó.
Yên lặng một lúc thì âm vực truyền tới từ đáy sâu thâm trầm cất lên: “Buông tay.”
Cô kiên quyết không buông.
“Anh nghe em nói đi…”
“Buông tay.”
Giọng nói của anh chứa đầy nhẫn nhịn, ngoại trừ Diệp Vy đang liều chết không buông tay anh thì cả ba người Bắc Thần, Tây Độc và Thiên đều nhận thấy sự nguy hiểm bên trong thanh âm kia. Richard chưa từng có được sự kiên nhẫn này. Thiên bồn chồn trong người, Diệp Vy vẫn còn đang bị thương, nếu lần này bị Richard hất văng một cái… e là với sức lực của cô rất có khả năng sẽ bị thương nặng hơn. Cô là con người, mà đã là con người thì làm sao chịu đựng được khi bị ma cà rồng hất văng. Richard còn là chúa tể, sức mạnh đương nhiên không phải bình thường.
Với chức trách của một vị bác sĩ yêu nghề, Thiên liều mạng cất giọng: “Chúa tể…”
“TÔI NÓI BUÔNG TAY, CÓ NGHE KHÔNG?”
Richard gầm lên, cả người chứa đầy bá khí. Richard thực sự đã kìm chế đến cùng cực của giới hạn chịu đựng bên trong con người anh, nếu còn chậm thêm một giây, anh không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu. Anh không muốn tổn hại đến cô, cho nên từ nãy đến giờ luôn thầm nhủ “em ấy là Vy của mình”, như một cách tự dặn dò, nhắc nhở bản thân không được làm hại cô.
Bị giọng nói u ám của anh dọa, Diệp Vy thất thần thả lỏng cánh tay. Anh lúc nào cũng hung dữ với cô, lúc nào cũng mặt mày hầm hầm, lúc nào cũng buông lời dọa nạt. Trước mặt trở nên mờ ảo, Diệp Vy không biết nước mắt lại vô thức trào ra từ tuyến lệ. Mà có lẽ mấy giọt nước mằn mặn kia cũng e dè trước khí thế bức bách của của, chỉ lặng lẽ xuất hiện trong hốc mắt chứ không dám rơi xuống trên gò má cô.
Richard chẳng hề quay đầu, một mạch bước thẳng.
Diệp Vy muốn cản anh, nghĩ ra điều gì thì lập tức nói điều đó:
“Anh không thèm nghe thì thôi, em cũng không muốn gặp anh nữa.”
Cô vừa nói xong, bầu không khí liền trở nên ngột ngạt.
Richard dừng chân, hai hàng lông mày rậm chậm rãi nhíu lại.
Diệp Vy đưa tay quẹt cái thứ chất lỏng mặn chát trên mắt, nói tiếp: “Anh không muốn nhìn thấy em thì em đi, ra khỏi tòa lâu đài này thì em cũng có thể tự tìm đường về chỗ của em. Còn nếu không tìm được, cùng lắm thì bị kẻ khác hút máu cho đến chết, dù sao anh cũng muốn giết em, bị ai giết cũng giống nhau thôi.”
Thiên đưa tay xoa trán, cô gái này rõ ràng đã chán sống, còn dám nói mấy lời khiêu khích chúa tể của anh. Tây Độc có ý tốt muốn ra khuyên Diệp Vy tốt hơn hết là ngậm mồm lại nhưng bị Thiên ở bên cạnh kéo tay, nhắc anh rằng chuyện này không nên chen vào nếu còn muốn giữ mạng. Cô rõ ràng đã bị cái tính độc tàn của Richard dồn ép, không thì cũng không đến mức ăn nói ngông cuồng.
“Là anh, tất cả là tại anh. Tự anh xuất hiện trước mặt em, tự anh mang em về đây, tự anh nghi ngờ em. Rõ ràng là anh tự mình tìm đến, sau đó còn cho rằng em sẽ phản bội anh, thậm chí là tìm cách giết chết anh. Anh có vô lý không chứ! Nếu không phải kẻ thù của người ta thì lo gì bị bày mưu tính kế? Nếu anh biết trước em có khả năng hại anh thì chi bằng bây giờ anh giết em cho rồi, để khỏi lo lắng ngày đêm.”
Lời nói của Diệp Vy thành công công kích Richard. Anh từ từ xoay người lại đối mặt với cô, đôi mắt màu tím toát ra tia nhìn quỷ dị, đánh thẳng một đòn tử vào tâm lí người trước mặt.
“Uy hiếp tôi?”
Cô mím chặt môi.
Anh lập tức bày ra nụ cười tà mị, thanh âm chứa đầy sát khí: “Có gan thì đi đi, đi cho khuất mắt tôi.”
Diệp Vy không nói hai lời, tức khắc quay phắt đi, bước thẳng ra cánh cửa của tòa lâu đài không chút e dè hay sợ hãi. Nói ra mấy câu mang tính sát thương như vậy, cô cũng có lường trước được kết quả. Nếu cô thành công đả kích được anh thì một là anh lập tức lấy mạng cô, hai là anh ngang tàn tác thành cho ý nguyện của cô.
Richard cũng không thèm nói thêm gì, bừng bừng lửa giận xoay người đi thẳng lên lầu. Quả nhiên lá gan không hề nhỏ, còn dám dùng lời nói khích anh, khiến anh điên tiết lên đã định giết quách cô đi cho xong chuyện nhưng vẫn may trong đầu anh còn sót lại chút lý trí nhân từ.
Nhân từ?
Anh có nhân từ với ai sao?
Richard giận dữ trợn mắt, phất mạnh tay khiến cho những đồ vật xung quanh anh đồng loạt đổ vỡ, tạo nên vô số âm thanh ghê rợn dọa ba người còn đứng ngây ra dưới bếp một phen hú vía. Nhưng mà ai cũng phải thừa nhận, hai người này vừa rồi cãi nhau hệt những đứa trẻ… Không, phải nói là, hai người bọn họ giống hệt một đôi vợ chồng mới cưới cãi nhau vì một vài chuyện thường ngày.
* * *
Diệp Vy bực dọc đi ra tới cánh cổng sắt thì có chút do dự, cô hoang mang đưa mắt nhìn quanh cảnh vừa tối tăm lại vừa đìu hiu phía trước mà thấy lòng mình lạnh đi vài phần. Cô sợ bóng tối. Diệp Vy giậm mạnh chân xuống đất mấy lần, cùng lắm là mất mặt một lần còn hơn chạy ra ngoài rừng vào giờ này để bị mấy tên khác xé xác.
Lúc Diệp Vy từ bên ngoài bước vào, Tây Độc tròn mắt nhìn cô: “Không phải em nói sẽ đi hả?”
“…”
“Còn chưa được năm phút đã quay lại.”
Diệp Vy cúi gằm mặt, chân cũng di chuyển nhanh hơn. Đằng sau đột nhiên im lìm khó đoán, kế tiếp là những thanh âm nho nhỏ mang đầy ý tứ muốn cười nhưng kịp thời nén lại. Cô bực dọc nhìn qua chỗ của mấy kẻ đang còn tự dằn vặt nội tâm của mình, khẽ khàng phun ra một câu để tự chữa ngượng: “Ngày mai em đi.”
Tiếp theo, không ai bảo ai, tiếng cười cùng lúc vang lên lớn hơn.
Tây Độc bật cười sảng khoái như vừa nghe xong một câu chuyện hài.
Thiên phì cười chậm rãi tỏ thái độ bái phục.
Bắc Thần chẳng mấy quan tâm, nhưng khóe môi lại hiện ra ý cười.
Một con người, an nhàn tự tại sống trong tòa lâu đài của ma cà rồng, vô tư hình thành quan hệ yêu đương với chúa tể của gia tộc, ngày ngày nói cười vui vẻ với những thành viên trong lâu đài hệt thân quen từ trước, mọi hành động bộc lộ ra bên ngoài đều xuất phát từ sự thật lòng, không lẫn tạp niệm hay giả dối. Có thể quên đi bọn họ là ma cà rồng mà đối xử với họ giống như con người bình thường, có thể chọc giận chúa tể của họ mà mạng vẫn còn nguyên vẹn, bị hút máu nhưng vẫn giữ được cơ hội sống sót. Người làm được những chuyện khó tin đó, xem ra, chỉ có một mình Diệp Vy.
Diệp Vy vừa lên lầu đã bị cảnh tượng hoang tàn trước mặt làm cho hoa mắt chóng mặt. Chung quanh toàn là đồ vật bị người ta cố tình ném đi, làm cho hư hỏng nặng nề. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô thấy chuyện kinh dị này xảy ra, lần trước anh cũng đã làm vậy với mấy khung kính thủy tinh đó thôi. Trông thấy mấy tên thuộc hạ không ngừng dọn dẹp chiến trường giúp chúa tể, cô thở dài nhận thua.
Là cô sai trước, cô không nên mò ra khỏi cánh cổng sắt kia.
Diệp Vy đi tới phòng của anh, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị giọng nói dữ dằn của anh chặn đứng. Thanh âm không hề kìm nén, có bao nhiêu tức giận cũng bộc lộ hết, hoàn toàn khác hẳn với lúc nói chuyện với cô.
“Cút.”
Giây tiếp theo, Diệp Vy thấy ông quản gia mặt mũi không vui từ trong phòng anh đi ra, trên tay ông còn cầm theo một khay đựng thức ăn có ly thủy tinh trong suốt chứa đầy máu tươi còn nóng hổi.
Cô rùng mình, không dám nhìn.
Ông quản gia thấy Diệp Vy thì liền cảm thấy có chút hi vọng, cầm ly thủy tinh đặt vào tay cô rồi không nói không rằng bỏ cô đứng đó với một ly máu đầy trong tay mà đi thẳng. Cô từng gặp ông quản gia này rồi, mỗi lần trông thấy cô thì ông luôn nghiêm nghị quan sát nhất cử nhất động của cô, nhưng vẫn im lặng không nói chuyện.
Liếc qua ly máu trong tay, mũi Diệp Vy liền bị mùi tanh nồng của nó càn quấy khiến dạ dày bỗng cuộn trào lên, cảm giác khó chịu tăng vọt. Cái này không biết… không biết rốt cuộc là máu của người… hay chỉ là máu của động vật nữa. Diệp Vy lại rùng mình một cái, cầu mong trên tay cô chỉ đơn thuần là máu của động vật. Cô đưa tay gõ cửa thông báo cho anh là cô sẽ vào, sau đó còn chưa kịp vặn tay xoay thì đã nghe thấy chất giọng âm u đầy đáng sợ vang lên.
“Còn không đi?”
Diệp Vy nuốt nước bọt, chuẩn bị xong tâm lý thì đẩy cửa vào.
Bên trong, Richard vừa chuẩn bị quăng giá đồng đựng nến ra ngoài, xoay người mới phát hiện người sắp bước vào là Diệp Vy chứ không phải lão già quản gia của anh thì vội vàng thu tay lại, thuận thế bỏ cái giá đồng nằm chiễm chệ trên đất. Thiếu chút nữa là đầu của Diệp Vy đã bị cái giá đồng kia làm bị thương, may mà anh kịp thời dừng lại động tác. Vì bị cơn giận làm cho mụ mị đầu óc, anh không cảm nhận được mùi hương của cô mới không biết cô đang ở ngoài. Mà ngay cả chính bản thân Diệp Vy cũng không ý thức được cô vừa gặp nguy hiểm. Cô chỉ kịp thấy anh tự nhiên lại quăng cái giá kia xuống đất, còn cho rằng anh dùng nó để giải tỏa thịnh nộ của mình.
Cầm chặt ly thức ăn của anh trong tay, cô lén đẩy mắt nhìn anh.
Richard hậm hực liếc qua cô, sau đó bỏ đi vào quan tài nằm.
Diệp Vy đặt ly máu lên chiếc bàn trong phòng anh, tiến tới gần quan tài định bắt chuyện với anh thì anh lại dùng phép đóng chặt nắp quan tài lại, tỏ rõ ý không muốn nói chuyện với cô. Diệp Vy cố sức muốn mở nắp, còn anh thì không hề có ý muốn cô toại nguyện. Tình cảnh hiện tại thoạt nhìn có chút quái dị, có chút rợn người nhưng cũng khá… đáng yêu.
“Em không quen Luân.”
Cô nói xong cũng là lúc nắp quan tài được người bên trong mở ra bằng tốc độ kinh người, cô chỉ kịp hét lên một tiếng sau đó đã bị anh kéo vào trong quan tài. Richard đặt cô nằm dưới thân, hai tay anh chống hai bên tạo thành một vòng giam cố định khóa chặt cô lại. Diệp Vy vẫn còn hoảng hốt, trơ mắt nhìn anh. Cô không nghĩ cỗ quan tài này rộng như vậy, chứa được hai người mà vẫn còn không gian khá thoáng.
Anh trừng mắt, giọng mang theo tia không vui: “Tên của hắn cũng biết?”
“Là Thiên nói cho em biết.”
Richard đã giận đến tím mặt.
Diệp Vy vội giơ tay lên cho anh xem vòng đá, nhanh miệng giải thích: “Thiên nói vòng đá này còn có tác dụng mê hoặc người sói, tuy giúp em không bị họ làm hại nhưng lại làm cho họ thích em. Có lẽ hắn ta dụ em ra ngoài là vì đã trúng phép của vòng đá này…”
“Hắn dụ em ra ngoài?”
Cô không dám nói thêm gì nữa.
Anh nghiến chặt răng: “Thích hắn rồi?”
“Không có.”
Richard kiên nhẫn hỏi cô: “Tại sao chạm vào hắn?”
Nhớ đến bộ lông mềm mại của Luân, Diệp Vy cụp mắt: “Một con vật đáng yêu xuất hiện trước mặt anh, anh có thử sờ không?”
Khuôn mặt Richard trở nên u ám, giọng sâu không thấy đáy: “Đáng yêu?”
“Ý của em…”
“Im miệng.”
Richard nhanh tay tháo chiếc vòng đá trên cánh tay phải của Diệp Vy ra rồi quăng sang một góc trong quan tài, anh chẳng thèm nhìn chiếc vòng, bắt Diệp Vy phải đối diện với mình rồi ra lệnh: “Không cần đeo nó nữa.”
“Em thấy cái vòng đó rất lạ.”
Anh không rời mắt khỏi cô.
Hay thật!
Mỗi lần nói chuyện quan trọng cô đều có thể dễ dàng chuyển đề tài với anh.
Anh đã quá nhẹ tay với cô rồi, đúng không?
Diệp Vy đưa tay tìm chiếc vòng rồi cầm lên đưa anh xem: “Anh không để ý sao?”
Richard hồ nghi nhíu mày, sau đó chậm rãi đeo lại vòng đá vào tay Diệp Vy thì mới nhận ra cô đang nói chiếc vòng lạ ở điểm nào. Chiếc vòng khi chưa được đeo vào tay cô thì không hề lóe sáng, lúc anh đeo vào lại cho cô thì đột nhiên mấy viên đá kia lại phát ra tia sáng lạ lẫm. Diệp Vy tò mò sờ vào mấy viên đá, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Khi anh không ở cạnh em thì nó không hề sáng.”
Richard hướng mắt vào chiếc vòng.
Co do dự: “Anh…”
Còn chưa kịp phát ngôn thì môi Diệp Vy đã bị Richard ngậm lấy, anh dẫn dắt cô vào nụ hôn đầy tham lam của mình. Lưỡi của anh điêu luyện chơi đùa trong khoang miệng của cô, khiến cả người cô đột nhiên nóng lên, vừa muốn đẩy anh ra để hít thở nhưng lại vừa muốn anh hôn cô sâu hơn. Richard hôn cho đến khi Diệp Vy mụ mẫm đầu óc mới chịu dừng lại, anh dịu dàng vẽ một đường lên đôi môi đỏ mộng của cô rồi nói: “Vy, tôi cảnh cáo em, lần sau còn dám uy hiếp tôi thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn với em. Hôm nay có bọn Tây Độc, tôi giúp em giữ thể diện, cho nên em đừng nghĩ rằng em có quyền vô pháp vô thiên trước mặt của tôi.”
Diệp Vy ấm ức nói nhỏ, giọng lí nhí cố đủ để một mình mình nghe được.
“Cùng lắm thì bị anh hút máu một lúc, cũng không chết được.”
Richard bày ra gương mặt lãnh khốc:
“Tôi nghe không rõ lắm, em lặp lại một lần xem?”
Diệp Vy biết nặng biết nhẹ vội khép miệng lại.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, đặt đầu cô lên cánh tay rắn chắc của anh tìm đến một vị trí thoải mái sau đó dùng tay còn lại vuốt ve từng sợi tóc mảnh mai một cách tùy ý. Diệp Vy nép vào ngực anh, ngửi được mùi hổ phách trên người thì bắt đầu an tâm khép mi. Cô lắng nghe tiếng tim anh phát ra những thanh âm đẹp đẽ, càng nghe thì càng dụ hoặc, cho nên cũng từ từ thiếp đi. Richard cúi đầu xuống một chút, khẽ khàng chạm môi vào mái tóc có hương thơm bạc hà của Diệp Vy. Cái cách anh hôn lên tóc cô nhẹ nhàng mà đầy cưng chiều, cẩn thận lại ngập nhu tình.
Diệp Vy ngủ say, Richard khẽ sửa lại chỗ nằm cho cô rồi ngồi dậy bước ra khỏi cỗ quan tài. Vì người nằm trong lòng anh là Diệp Vy nên anh mới không làm cô phải hoảng sợ thêm nữa, giờ cô đã chìm vào giấc ngủ thì anh mới bắt đầu trở về trạng thái ban đầu. Mới ban nãy ánh mắt Richard còn nhu hòa nhìn Diệp Vy thì giờ lại chuyển thành hung hãn tựa mãnh thú nhìn vào khoảng không trước mặt.
Người phụ nữ của anh mà cũng dám có ý đồ?
Khi có Diệp Vy, Richard luôn giữ cho nến còn cháy. Trước khi ra khỏi phòng, anh ngắm nhìn gương mặt yên bình của cô một lần nữa rồi mới duỗi chân di chuyển. Đêm nay nếu như anh không giết sạch bầy sói hoang để cảnh cáo tộc người sói thì anh không phải Richard. Nếu phải dùng máu của ai đó để khiến anh hạ hỏa thì chỉ có thể là cái tên hoàng tử không biết nặng nhẹ kia. Tạm thời anh giữ lại cái mạng của hắn, nhưng mạng của đám sói hoang ngoài Tiêu Dao thì không thể.
…
Đêm khuya thanh vắng, ngọn núi Tiêu Dao chìm vào khoảng lặng tịch mịch đầy bí ẩn. Ánh trăng đạm bạc né mình vào cụm mây, ái ngại lan tỏa ánh sáng ma mị của mình đến khắp Tiêu Dao. Đây là thời điểm thích hợp để ma cà rồng săn mồi. Bọn họ trông thấy trên bầu trời vừa có một dáng người quen mắt bay vụt qua rồi mất dạng, thầm nghĩ đêm nay sẽ là một đêm nồng nặc mùi máu tươi bay lượn trong núi Tiêu Dao. Chúa tể của họ rất ít khi đi săn, nhưng hễ Ngài đi, thì tiếp đó khắp nơi sẽ tràn ngập màu đỏ.
Tiếng sói tru trên đỉnh Tiêu Dao mang theo nỗi thù hận bất lực, giống như đang phát ra tín hiệu cầu cứu, cũng giống như đang để lại huyết thư tuyệt mệnh cuối cùng. Richard không biết đã giết bao nhiêu tên, chỉ biết khắp người anh toàn là máu. Mùi tanh của máu thoang thoảng trong gió, lan tỏa đến cánh rừng. Xác sói chết đầy rẫy, thậm chí lấp cả đường đi. Anh bay đến chỗ của con sói hung hăng còn sót lại. Rắc một tiếng. Khiến nó chết trong nháy mắt.
Richard quẹt một đường ven miệng, máu của chó sói đúng là kinh tởm. Anh hừ nhạt, sau đó bay lên cao để ngắm nhìn thành quả của mình. Cảnh đêm ở Tiêu Dao đáng sợ mà huyễn hoặc, phối hợp cùng sắc màu đỏ tươi của máu lại càng lay động lòng người. Đôi mắt màu tím chỉ còn động lại mỗi tia nhìn man rợn hằn tơ máu, sát ý bao quanh cả cơ thể đang lơ lửng của anh.
Trên người chỉ độc nhất một mùi máu tanh, Richard đáp xuống lâu đài trước sự kinh ngạc của Bắc Thần.
“Chúa tể?”
“Bắc Thần, cậu lo lắng cho an toàn của tôi là đúng, nhưng ở sau lưng tôi xem thường người phụ nữ của tôi thì là sai. Tôi biết bản thân đang làm gì nên cậu không cần can thiệp. Nếu Vy phản bội tôi, tôi sẽ tự tay hủy mạng của em ấy.”
Bắc Thần gật đầu, sau đó đem suy nghĩ của mình nói cho Richard: “Nhưng tôi thấy anh vẫn thiên vị.”
Richard hờ hững liếc anh: “Có ý gì?”
“Richard, tôi không nghĩ anh sẽ xuống tay với cô gái đó được.”
“…”
“Vết cắn trên cổ cô ấy, nếu anh thật sự muốn, tối hôm đó cô ấy đã chết rồi.” Bắc Thần thành thật nói: “Richard, nếu cô gái đó gây hại cho anh, tôi sẽ không tha cho cô ấy.”
Richard cười nhạt: “Đó chính là lý do tôi cho gọi cậu trở về.”
Richard biết bản thân anh không thể nào xuống tay giết Diệp Vy được. Tây Độc không có khả năng, Thiên lại càng không có khả năng. Người có thể giết được Diệp Vy, không chút thương tình, không chút nhẹ nhàng, không đắn đo hay do dự, không ngần ngại, chỉ còn Bắc Thần. Vì Bắc Thần tàn nhẫn hơn anh rất nhiều. Nếu có một ngày như vậy, anh cho phép Bắc Thần làm điều đó.
Nghĩ đến một giả thuyết, anh trầm thấp bật cười: “Bắc Thần, cậu có nghĩ sau khi cậu giết chết em ấy rồi thì tôi sẽ lập tức lấy mạng của cậu hay không?”
Bắc Thần bình tĩnh đáp: “Tôi biết, anh nhất định sẽ làm vậy.”
Tính của Richard lẽ nào Bắc Thần không rõ, nếu như chúa tể đã có ý để yên cho anh cướp đi sinh mạng của cô gái đó thì chắc chắn kẻ tiếp theo bị giết chính là anh. Richard không thể giết Diệp Vy nhưng có thể giết chết bất kì kẻ nào làm hại đến cô.
…
Thấy anh vừa từ bên ngoài trở về, cả người nhuốm đầy máu tươi, lão quản gia lập tức hiểu ra anh đã làm những gì ở ngoài kia. Chúa tể luôn dùng máu tươi để lấy lại bình tĩnh, đó là lý do khi trông thấy anh bùng phát thịnh nộ thì ông đã đi giết một kẻ xấu số, cẩn thận rót máu của hắn vào ly thủy tinh rồi mang đến cho anh. Richard thích nhất là thứ máu tươi vừa được chiết ra từ cơ thể con người còn sống, nó giúp thần kinh anh tỉnh táo, cơ thể cũng thoải mái hơn. Mà khi nãy chính là lần đầu tiên anh không thèm đụng vào thứ thức ăn mà anh thích nhất, còn lạnh lùng đuổi ông ra ngoài. Lão quản gia khẽ thở dài, sau đó đi vào kho chứa lấy ra một ly máu nóng hổi thứ hai, đưa đến cho Richard. Giờ thì tâm trạng của anh có phần bình ổn hơn, chắc chắn không khướt từ thức uống.
Nhận lấy ly máu, Richard uống một hơi hết sạch.
Lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, thầm an tâm vì cuối cùng chúa tể cũng trở lại bình thường thì chợt nghe thấy anh lên tiếng.
“Quản gia, vừa rồi ông đưa thứ này cho em ấy là có ý gì?”
“Thưa chúa tể…”
“Ông muốn em ấy nhìn thấy bộ dạng này của ta?”
Vừa dứt lời, thanh âm ly thủy tinh bị bóp nát cũng vang lên. Richard ném thứ mảnh vỡ đã nát nhừ trong tay mình xuống đất, mắt lóe lên sự độc tàn vốn có. Mùi hổ phách quyện cùng vị máu tanh khiến anh càng thêm quyến rũ hơn bao giờ hết.
Lão quản gia biết anh thực sự phẫn nộ, vội nhận lỗi: “Chúa tể, tuyệt đối không có lần sau, Ngài đừng nóng giận.”
Richard hừ một cái rồi phất tay bay thẳng lên lầu.