Đọc truyện Khu Vườn Bí Mật – Chương 21: Nhật ký bí mật của Joo Won
Con người thường chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe, họ nghĩ chỉ cần như thế là đủ nên chẳng ai phát hiện ra tôi đang hoán đổi cơ thể với Gil Ra Im. Rõ ràng chúng tôi hoàn toàn khác nhau, nhưng Ah Young và những người ở trường võ thuật vẫn coi tôi là Ra Im không hơn không kém. Cùng lắm họ chỉ nghĩ cô hành động hơi khác ngày thường, hoặc là cô càng lúc càng thay đổi thôi. Ngay đến người mẹ sinh ra tôi và cả Oska cũng không hề nhận ra trong thân thể tôi lại là Ra Im.
Mặt khác, nhờ hóa thành Ra Im mà tôi có thể nhìn thấy nhiều bộ mặt khác nhau của những người xung quanh. Điều khiến tôi buồn phiền nhất là con người khác của mẹ mà tôi đã chứng kiến. Và cũng nhờ vậy, tôi mới biết được mình là người đàn ông như thế nào trong mắt người khác. Đặc biệt qua những gì nghe được từ Ji Hyeon, tôi đúng là thằng đàn ông tệ hại đến mức cô ấy phải chào thua rồi bỏ tôi đi.
Sự thật thứ nhất
Đã ròng rã hai ngày từ lúc chúng tôi rời đảo Jeju và quyết định đổi nhà cho nhau, nhưng tôi vẫn không thể thích ứng với căn phòng lộn xộn của Ra Im, vì thế tôi quyết định thay đổi căn nhà theo ý thích của mình. Đầu tiên là phải dọn dẹp lại đống dụng cụ thể thao chiếm hết cả nửa căn phòng và đặt vào một chiếc ghế mát xa toàn thân. Tiếp theo là bỏ chiếc bàn gấp ọp ẹp để ăn cơm, thay vào đó là bộ bàn ghế dùng bữa cho hai người. Dẹp luôn cái bao cát treo lủng lẳng trên trần nhà rồi treo một chiếc đèn chùm lên đó. Mua thêm quần áo để làm đầy cái tủ trống huơ trống hoác của Ra Im. Bỏ hết tất cả những mỹ phẩm không rõ hạn dùng của cô và thay bằng những loại mỹ phẩm đắt nhất của trung tâm thương mại. Dọn dẹp chỉnh đốn cỡ chừng đó thì chắc tôi có thể tạm chấp nhận căn phòng nhỏ như lỗ mũi này. Nhưng giờ thì đến Ah Young cảm thấy không thoải mái, suốt ngày giãy nảy với sự thay đổi của căn phòng. Tôi chẳng thèm để ý, cứ nằm trên chiếc ghế mát xa mà tận hưởng.
Nằm một lúc trên ghế thì điện thoại reo. Là Ra Im. Cô nói bên nhà tôi có chuyện khẩn cấp. Vừa nghe đến đó, cái tên Choi Woo Young xuất hiện ngay trong đầu tôi.
Quả đúng như dự đoán. Tôi vừa vào biệt thự liền đi thẳng qua nhà anh Woo Young thấy ngay anh Dong Gyu và Ra Im trong cơ thể tôi đang ngồi ở ghế xô pha. Vì Ra Im cố đóng giả thành tôi mà mọi việc càng trở nên rối tung hơn. Đến cả vẻ bề ngoài của anh Dong Gyu cũng không bình thường. Quầng thâm nổi rõ dưới mắt, gương mặt thì càng lúc càng hốc hác, lộ hẳn vẻ mệt mỏi. Giọng anh Dong Gyu chùng xuống:
– Tôi không thể làm gì được nữa. Woo Young lại biến mất rồi.
– Chắc anh ta lại trốn trên đảo nào ở Philippines chứ gì. Lần nào muốn trốn mà chả thế.
– Tôi cũng sợ vậy nên vừa tới Seoul đã tịch thu luôn hộ chiếu của cậu ta rồi.
– Vậy thì chắc là đến Deoksan. Ở đó có một khu nghỉ mát mà.
– Cậu ta không có ở đó. Tôi đã tìm cả rồi. Nhưng tại sao cô lại biết rõ vậy?
Anh Dong Gyu bỗng nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm. Dường như tôi đã không để ý mà nói hớ quá nhiều. Tôi dùng tay che miệng, cười hô hô. Rồi nhẹ nhàng trả lời:
– Tôi là fan hâm mộ trung thành của anh ấy mà.
Có lẽ đã hài lòng với câu trả lời nên anh Dong Gyu gật gù rồi nói với Ra Im:
– Tóm lại thì, giám đốc Kim, tôi không thể tiếp tục được nữa. Về thất bại của chương trình khuyến mãi lần này, anh cứ kiện lên tòa án đi. Tôi cũng sẽ kiện việc cậu ta không thực hiện đúng hợp đồng, trắng tay tôi cũng chịu.
– Làm gì có chuyện như thế! Tôi sẽ tìm anh ấy. Anh đừng kiện, bởi vì tôi cũng sẽ không làm vậy.
Ra Im lợi dụng việc đang là tôi để lạm dụng quyền lực nên tôi không thể không xen vào.
– Ai nói là không? Tôi sẽ kiện.
Ra Im đưa tay đẩy mặt tôi ra xa và nói:
– Oska mà tôi biết là người luôn nỗ lực hơn bất cứ ai. Tôi sẽ chịu trách nhiệm và đưa anh ấy về.
Anh Dong Gyu nhìn Ra Im bằng ánh mắt không thể tin được và hỏi:
– À, được thôi. Nhưng… giám đốc Kim, trước khi đến đây cậu có uống rượu hả?
Sau khi anh Dong Gyu về, Ra Im bắt đầu hăm dọa tôi.
– Có thật là anh không biết anh ấy ở đâu không?
– Làm sao tôi biết được. Đến quản lý còn không biết nữa là. Cô đừng nghĩ đến việc đứng ra lo vô ích.
– Anh không thấy lo lắng à?
– Ừ, không. Bây giờ đến thân thể của mình tôi còn chưa lấy lại được, vậy mà còn phải tìm lôi xác người khác về sao?
– Đi tìm có lẽ tốt hơn đấy. Thực ra thì Oska đã lấy xe của anh đi mất rồi.
– Hả?
Nghe xong tôi rút điện thoại ra và bấm số gọi ngay không chần chừ. Gọi đi đâu à? Đương nhiên là gọi cho đồn cảnh sát rồi.
– 112 phải không? Tôi bị lấy trộm xe.
Sự thật thứ hai
Một sở cảnh sát ở Haenam liên lạc với tôi. Cả nhà đều nói Choi Woo Young luôn làm người khác điên đầu, quả thật không sai chút nào. Rốt cuộc anh ta định đi từ đảo Jeju, Haenam đến hết lãnh thổ Đại Hàn Dân Quốc rồi vòng quanh trái đất luôn hay sao ấy. Cứ đi thử xem, ở đâu thì cũng nằm trong lòng bàn tay tôi thôi. Địa điểm kế tiếp của anh ta sẽ là đảo Dokdo chứ gì? Tôi và Ra Im đi cùng nhau, hết đón máy bay rồi lái ô tô ra tận Haenam.
Chúng tôi vừa bước vào sở cảnh sát thì thấy Woo Young dường như đang ngồi đợi. Anh ta đứng bật dậy phóng ngay về phía chúng tôi, nhào thẳng tới nắm lấy cổ Ra Im. Việc đổi thân thể thì ra cũng có lợi trong những lúc thế này.
Tôi giả vờ yếu đuối, vừa la “trời ơi” vừa thụt lùi về sau. Oska nắm lấy cổ Ra Im vừa lắc vừa hét lớn:
– Tên nhãi này, không có cách nào tìm được tôi nên mới nhờ cảnh sát can thiệp chứ gì? Chú làm thế này mà còn dám nấu cơm cho tôi ăn à?
Nấu cơm cho ăn? Dùng tay của tôi nấu cơm cho hắn ta à?
Rõ là cô ta muốn chọc cho tôi tức đến chết. Mấy viên cảnh sát tóm hai cánh tay Oska lại và kéo anh ta ra khỏi Ra Im. Đúng lúc đó cửa ra vào thình lình mở bung, tiếng giày cao gót gõ trên nền nhà và một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện. Là Yoon Seul. Sự yên lặng bao phủ văn phòng cảnh sát trong giây lát. Tôi băn khoăn không biết người phụ nữ này có phải đang đeo bám mình hay không, nhưng ánh mắt của cô ta lại hướng về phía Oska.
Viên cảnh sát bắt đầu mở lời để phá vỡ bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
– Nghe qua câu chuyện thì có vẻ như hai người là anh em họ. Cùng là người trong nhà với nhau thì đừng nên làm lớn chuyện, hai anh nên rút đơn và hòa giải đi.
Oska đáp trả còn nhanh hơn cá đớp mồi:
– Phải kiện chứ!
Tôi cũng đáp trả lại nhanh như cướp miếng mồi khỏi miệng Oska:
– Không. Tống anh ta vào nhà giam đi.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi với biểu hiện cực kỳ kinh ngạc. Tất nhiên mọi người đều không thể nhìn thấy tôi thật mà chỉ nhìn thấy vỏ bọc là Gil Ra Im thôi. Tôi gác tréo chân và đẩy vai lên, tạo thành một dáng ngồi gợi cảm nhất!
Tôi đứng đối diện với Oska qua hàng song sắt. Oska kinh ngạc đến mức chỉ biết trố mắt ra nhìn tôi trân trân rồi thở dài một tiếng, nói bằng giọng suy sụp.
– Anh bảo Joo Won đến cơ mà?
– Anh ta bảo anh hãy nói với tôi. Tôi đã nghe anh Kim Joo Won nói rồi. Chuyện hai người cá cược với nhau ở đảo Jeju. Nếu anh chịu từ bỏ tôi thì anh Kim Joo Won sẽ rút đơn kiện.
– Joo Won… đã nói với Gil Ra Im như vậy sao?
– Tất nhiên tôi biết trong chuyện cá cược, những thứ đã đem ra cược thì tuyệt đối không thể rút lại, đó là thỏa thuận từ rất lâu giữa hai người.
– Bởi vậy mà chú ấy vẫn làm thế này? Kim Joo Won không phải kẻ tham lam cũng chẳng phải thằng hay chơi những trò hèn hạ. Nếu thằng đó đã làm đến mức này thì có vẻ như cô gái tên Gil Ra Im đã trở thành một người quan trọng với Joo Won.
– Có lẽ là thế thật nhỉ?
– Nhưng như vậy thì sao chứ?
Đột nhiên Oska ngưng nói và nhìn về phía sau lưng tôi. Vì muốn biết anh ta nhìn đi đâu nên tôi cũng quay lại nhìn theo. Đằng sau tôi chỉ có Gil Ra Im trong bộ dạng của tôi và Yoon Seul. Anh ta ngừng một lúc rồi lại nói tiếp:
– Anh cũng không thể từ bỏ em, Gil Ra Im. Em hãy nói lại với Joo Won như vậy. Anh sẽ không để mất em đâu. Cho dù nó không rút đơn kiện cũng không thành vấn đề.
Lúc ấy cánh cửa đồn cảnh sát đóng rầm một cái, tôi giật mình quay lại nhìn thì không thấy Yoon Seul đâu nữa. Gì đây? Lại là tình huống kiểu gì nữa đây?
– Anh xin lỗi. Em ngạc nhiên lắm đúng không? Anh thành thật xin lỗi.
Oska nói mà mắt anh ta đỏ hoe như bị tụ máu. Tôi như đông cứng, chẳng nói được lời nào. Anh ta lại thở dài rồi nói:
– Anh đã làm em tổn thương rồi phải không? Nếu thật vậy thì tốt quá. Khóc đến sưng mắt, ăn không thấy ngon, ngủ cũng không được, nếu em xấu xí hơn nữa thì tốt biết mấy.
– Nói như vậy là anh đang lợi dụng tôi?
– Không chừng… còn phải vài lần nữa. Ra Im, xin hãy giúp anh nhé.
– Tại sao lại là tôi?
– Trước đây anh sẽ chỉ ôm hận bỏ đi, nhưng sự xuất hiện của em đã khiến cuộc chiến này nổ ra. Anh muốn kéo dài cuộc chiến lâu nhất có thể, để cô ấy không thể đi đâu cả.
Đến khi ấy tôi mới biết con người anh ta cũng có lúc thật lòng.
– Nếu Ra Im giúp anh thì anh cũng sẽ giúp em. Vì anh biết thừa lòng dạ của nó.
– Như thế nào? Lòng dạ của anh ta ấy?
– Joo Won không nói với em truyện Nàng tiên cá à?
– Ô!
– Cậu ta là kẻ luôn khiến người khác sợ khiếp vía. Nó xem câu chuyện cổ tích bi thương đó là câu chuyện thứ hai của nhân loại thời kì đầu. Nếu thằng đó dám bắt nạt em thì anh sẽ giúp em trả thù.
Tôi lại biết thêm một điều nữa. Anh Woo Young cũng có thể vượt qua tôi một cái đầu! Đúng là một con người đáng sợ!!
Sự thật thứ ba
Ra Im lại lợi dụng việc đang là tôi để lạm dụng quyền lực. Cô không nhận một đồng tiền hòa giải nào của Oska mà cứ thế thả anh ta ra. Tôi đương nhiên phải nổi giận. Chúng tôi ra khỏi sở cảnh sát mà mặt mày ai nấy đều hầm hầm, nhìn nhau không nói tiếng nào. Oska đưa chìa khóa xe về phía Ra Im rồi nói:
– Phía bờ biển có một sân golf, chú hãy chở anh tới đó.
Tôi giật lấy chìa khóa trong tay Ra Im, nói bằng giọng lạnh nhạt:
– Anh tự đi đi.
– Gì cơ?
Oska bàng hoàng nhìn tôi. Tôi chẳng thèm quan tâm, cứ thế lái xe đưa Ra Im đến sân golf, trên đường đi, Ra Im cứ cằn nhằn than phiền suốt. Vừa đến nơi cô đã làm loạn lên vì lo cho Oska.
– Anh lên trước đi. Tôi sẽ đi đón anh ấy. Tôi cũng đã hứa với quản lý Choi rồi.
– Cô đúng là người phụ nữ kỳ lạ! Tại sao cô phải giữ lời hứa đó! Hay là cô thích Choi Woo Young? Với thân phận đàn ông?
– Bây giờ có muốn thích bằng tấm thân phụ nữ cũng không được.
– Đừng hòng làm mọi chuyện rối tung theo hướng đó!
– Thích thì sao? Giờ anh đang ghen à?
– Ghen? Ôi trời điên mất thôi. Sao cô có thể nhét tôi vào cái từ ấu trĩ như thế được nhỉ. Nói thật đi, cô muốn tôi ghen lên đúng không? Sao phụ nữ cứ hay hành xử như vậy? Hẳn là cô sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm nếu được một người như tôi phát ghen chứ gì. Giống như có cả thế giới trong tay.
– A a, thật là… Đầu óc anh Kim Joo Won hình như không có dây thần kinh nào bình thường thì phải.
– Được thôi, cứ làm như vậy đi. Tôi sẽ ghen, đổi lại cô đừng bận tâm đến Choi Woo Young nữa. Không phải người nhà cũng không phải người yêu cũ, mắc gì cô phải quan tâm nhiệt tình đến anh ta như vậy?
– Vì tôi là người hâm mộ anh ấy.
– Thế thôi sao?
– Thế thôi? Những lúc quay phim xong rồi về nhà với cơ thể đầy vết thương và cao dán; lúc nghe những câu “Cô chỉ là người thế thân, học vấn không ra gì, là kẻ sinh ra trong nghèo khó” và phải đáp lại bằng câu “Tôi xin lỗi”; khi nghe tin người đồng nghiệp hôm qua vẫn còn cười rạng rỡ trước mặt sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa; và cả khi cha tôi qua đời. Những lúc như vậy, giọng hát của Oska chính là liều thuốc giảm đau đối với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thật may mắn khi hoán đổi thân thể, vì tôi có thể giúp gì đó cho Oska.
– Dù thế nào đi nữa, cô đã sai lầm khi suy nghĩ như thế. Tôi sẽ khiến cô hối hận ngay, cứ đợi đấy.
Vừa đúng lúc đó thì chiếc xe cảnh sát chở Oska dừng ngay trước mặt chúng tôi. Oska bước xuống xe, vừa nhìn thấy chúng tôi anh ta đã lao đến thật nhanh.
– Tình cảnh thế này mà dám bỏ mặc tôi rồi biến mất trước hả? Chú có phải người nhà của tôi không đấy?
Tôi lấy tay che miệng và dùng điệu bộ nữ tính nhất để nói.
– Đó không phải là lỗi của anh Kim Joo Won. Người bỏ mặc anh ở đó là em. Em đấy.
– Ra Im à? Sao thế?
– Còn tại sao nữa? Là vì tôi ghét anh Choi Woo Young vô cùng.
Oska bối rối nhìn tôi.
– À không, anh tưởng anh là cậu thiếu niên thần tượng trẻ trung lắm hay sao? Anh chỉ là thần tượng tuổi trung niên thôi, thần tượng trung niên đấy! Đến tuổi này thì người ta cũng phải chững chạc lên nhiều rồi chứ, vậy mà dám ăn cắp cả xe ô tô của em trai. Đặc biệt là kiểu tóc của anh, đến cả mẹ tôi cũng chẳng thèm làm kiểu đầu ấy. Gì nữa nhỉ, à, nghe nói anh còn chụp ảnh kỳ quái nào đó với Park Chae Rin nữa mà? Thật là đen tối quá!
– Ặc!! Thằng khốn này. Chuyện đó mà cậu cũng dám kể ra à?
Oska lớn tiếng buộc tội Ra Im. Đúng lúc đó có tiếng động cơ vang lên sau lưng, chúng tôi đồng loạt quay về phía phát ra tiếng động thì một chiếc ô tô trắng cao cấp lướt đến, cửa xe tự động mở ra. Là Yoon Seul.
– Tôi cứ tưởng cô sẽ về Seoul ngay, hóa ra lại đến đây à?
– Cô có biết ở đây có một tên đàn ông nhà giàu trăng hoa không?
Vì lời tôi nói mà Yoon Seul nhăn trán có vẻ bực bội, sau một lúc cô ấy nói:
– Thật hiếm khi tất cả tụ họp đông đủ thế này, hay là mọi người ở lại chơi một ngày nhé, được không? Tôi mời, vì đây là sân golf nhà tôi.
– Xin lỗi nhưng chúng tôi đang bận.
Tôi nắm lấy tay Ra Im và kéo về phía xe ô tô. Ra Im vừa gạt tay tôi ra vừa nói đầy ẩn ý:
– Thế thì cô về trước đi. Tôi chẳng bận gì cả nên tôi sẽ ở lại chơi rồi về sau.
– Được như thế thì tốt quá. Vậy hai người quay về cẩn thận nhé. Hoàng hôn ở đây rất đẹp, giống như ở đảo không người vậy. Trong khi đợi bữa tối chúng ta đi dạo nhé.
Vừa nói Yoon Seul vừa bước xuống xe, khoác tay Ra Im. Hai người phụ nữ này giống như đang lấy thân thể tôi ra làm trò đùa vậy, rõ ràng là đem chuyện giới tính ra đùa giỡn.
– Người đàn ông nắm lấy bàn tay phụ nữ sẽ tuyệt hơn nhiều so với người đàn ông để phụ nữ khoác tay mình, không đúng sao?
Ra Im đã sai nay lại còn sai hơn, cô vừa nắm lấy bàn tay Yoon Seul một cách tình tứ vừa nói:
– Như thế này, chúng ta có thể cùng cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau.
Oska liền đặt tay lên vai Ra Im, kéo cô lại. Tôi cứ nghĩ anh ta định đấm cô nàng một cái nhưng lại chần chừ nao núng. Thay vào đó, Oska giật lấy tay Yoon Seul, kéo cô ta đi hướng khác và bảo muốn nói chuyện riêng một lát. Nhìn hai người ấy đi xa dần, Ra Im mới mở miệng nói bằng giọng tiếc nuối:
– Uổng quá. Đáng lẽ mình phải ngọt ngào tình tứ hơn nữa mới đúng.
– Cô điên rồi sao?
– Tại anh bắt đầu trước đó chứ? So với sự giàu có bảnh bao của anh tôi chẳng là gì cả. Tôi cũng sẽ làm anh hối hận ngay lập tức vì suy nghĩ hoán đổi cơ thể thật may mắn.
Sự thật thứ tư
Bốn người có quan hệ mập mờ chúng tôi cùng ngồi quanh bếp lửa và mở tiệc thịt nướng. Củi kêu lép bép trong đống lửa đang cháy âm ỉ. Hoa với nến được trang trí đầy bàn ăn, ánh nến và chai rượu vang cao cấp in bóng lấp lánh lên ly rượu. Nhiều loại thực đơn ăn uống được đặt ngay mép bàn. Nhờ có bếp lửa và nến mà bầu không khí cũng khá lãng mạn.
Yoon Seul đặt ly rượu xuống và cất lời:
– Em thấy người đàn ông giỏi nấu ăn rất tuyệt đấy.
Ra Im vừa lật miếng thịt đã chín vừa trả lời:
– Vậy à? Tôi thì thấy cô gái ăn món ăn do tôi làm một cách ngon miệng cũng rất xinh đẹp.
Nghe vậy, tôi uống nhanh phần rượu còn lại trong ly và quay sang lườm cô. Yoon Seul liếc nhìn tôi và bật cười như thể có chuyện gì vui lắm. Cô ta nói với Ra Im:
– Vậy thì xem ra hôm nay anh có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này rồi.
– Chỉ hôm nay thôi làm sao được? Khi nào có dịp, tôi muốn mời cô đến nhà tôi. Khi ấy tôi sẽ nấu một bữa ăn cho cô. Nhất định là phải đến lúc tối đen như mực nhé, để đêm có thể ngủ lại.
Câu nói của Ra Im làm tôi khựng lại, rượu đang rót vào ly đổ hết cả ra ngoài.
– Vậy phải làm phiền anh rồi. Buổi tối em thường nhìn không rõ nên rất khó tìm đường về nhà.
Oska lật thịt một cách cáu kỉnh nên khói bốc lên mù mịt. Anh ta bực bội ném cái gắp thịt và nói:
– Thật sự không thể chịu nổi nữa. Tôi đi trước đây, mọi người cứ ở lại tự nướng mà ăn nhé.
Oska uống một hơi hết chỗ rượu còn lại trong ly rồi thất thểu bỏ đi. Có vẻ như anh ta đã uống khá nhiều. Yoon Seul nhìn theo Oska với ánh mắt khó hiểu rồi cũng đứng dậy.
– Tôi cũng phải đi thôi. Tôi khá mệt rồi. Rượu vang còn nhiều nên nếu cô muốn dùng thì cứ mang theo. À, cô Ra Im, phòng tắm hơi nữ nằm ở phía ngược lại. Nếu cô muốn tắm hơi thì cứ đến nhé. Phòng tắm hơi ở đây tốt lắm đấy. Cũng có người đến đây chỉ để tắm hơi thôi.
Thế là Oska và Yoon Seul đều rời bàn ăn, chỉ còn lại tôi với Ra Im ngồi lẻ loi. Bầu không khí ngại ngùng không thoải mái cứ len lỏi giữa chúng tôi. Ra Im chẳng nói tiếng nào, bật bút bần của chai rượu làm một tiếng “póc” vang lên, rồi cô ấy cầm nguyên chai mà uống.
– Con gái mà chẳng nết na gì hết! Không có ly cốc hay sao mà uống như thế?
– Rót ra ly hay tu trên chai thì cũng say giống nhau thôi. Anh đi ngủ đi chứ còn ở đây cằn nhằn làm gì.
– Tôi hỏi cô điều này được không? Câu hỏi hơi riêng tư một chút. Tôi vốn dĩ không phải là người quan tâm đến chuyện người khác có gì hay không có gì. Tôi chỉ tò mò tại sao những người khác đều có mà chỉ mình cô không có.
– Tôi không có nhiều thứ lắm. Là gì trong số đó? Tiền? Nhà cửa?
– Gia đình.
Ra Im thừ người ra trước câu nói của tôi, rồi cô ấy bắt đầu nói bằng giọng chùng xuống:
– Nghe nói sau khi sinh tôi không bao lâu thì mẹ tôi qua đời. Cha tôi cũng nói ánh mắt và nụ cười của tôi rất giống mẹ. Cha là lính cứu hỏa, khi tôi mười bảy tuổi thì qua đời vì gặp tai nạn lúc cứu hộ ở hiện trường chữa cháy. Cha tôi đã cứu được rất nhiều người, ông là một người vừa tuyệt vời vừa dũng cảm.
– Thế ai đã nuôi cô lớn lên?
– Một mình tự lớn lên thôi. Như một người hàng xóm nghèo nàn cô độc ấy.
– Còn phí sinh hoạt?
– Chính phủ trợ cấp.
– Thì ra tôi đóng từng ấy thuế, tất cả đều đi về chỗ cô?
– Anh tiếc à?
– Nếu sớm biết đang nuôi cô thì tôi đã đóng thêm nhiều rồi.
– Những lúc thế này, anh cũng không đến nỗi xấu xa lắm.
– Thấy chưa, đã bảo mà.
Sau cuộc trò chuyện, chúng tôi ngồi thoải mái với nhau đến lúc củi lửa cháy thành tro, bỗng tiếng chuông điện thoại của Ra Im vang lên. Cô vừa nghe xong thì tái mặt chuyển điện thoại cho tôi.
– Hình như là mẹ anh. Mẹ anh bảo tôi đưa điện thoại cho anh.
– Cái gì.
Tôi vội vàng nhận điện thoại của Ra Im và nói “A lô”.
– Sao lại để người lớn chờ điện thoại lâu như thế! Không cần phải nhiều lời, ngày mai cô đến gặp tôi ngay.
– Vâng, cháu biết rồi.
Tôi cúp máy và trả lại điện thoại cho Ra Im thì cô lo lắng hỏi.
– Bà ấy nói gì?
– Cô không cần biết.
Sự thật thứ năm
Ngày hôm sau, tôi đến quán cà phê đối diện tòa nhà thương mại để gặp mẹ.
Mẹ ngồi ngay cửa sổ đầy nắng ở tầng hai, chỗ ngồi yêu thích của bà. Tôi giống như Hong Gil Dong[1], đường hoàng đến ngồi trước mặt mẹ mình nhưng lại không thể gọi mẹ, thấy anh mình cũng không thể gọi anh. Mẹ tôi nhìn kỹ tôi từ đầu đến chân rồi nói bằng giọng khó chịu:
[1] Hong Gil Dong là nhân vật trong truyền thuyết, một chàng trai dùng thuật cải trang đi cướp của nhà giàu giúp người nghèo.
– Chắc không phải là hai đứa cùng đi Ý đấy chứ?
Tôi liếc xuống bộ đồ đang mặc theo ánh mắt của mẹ.
– À, cái này ấy ạ? Chẳng phải cái này đã có mặt ở Hàn Quốc hồi năm ngoái rồi sao ạ?
– Rồi thì bây giờ nó là áo cặp đấy à? Cô nghĩ cô có tư cách mặc nó sao? Tôi đã nói rõ rằng hy vọng chúng ta đừng gặp lại nhau nữa mà.
– Ô hay, là bác gọi cho cháu trước đấy chứ.
– Cô cảm thấy hành động của tôi rất nực cười sao? Được thôi. Xe cũng nhận rồi, áo cũng lấy rồi, bây giờ tôi sẽ cho cô thứ cô muốn nhất. Chà.
Mẹ tôi ném một phong bì trắng lên bàn.
– Dù ngu ngốc đến mức nào cũng hiểu nó có hàm ý gì. Dùng cách này để giải quyết triệt để luôn đi. Ký tên vào đây. Nếu không thì…
– Bác định dội nước lên mặt cháu à?
– Cô nghĩ tôi không dám làm chắc?
– Ok, để cháu xem trước đã.
Nói rồi tôi mở phong bì ra xem. Thật ra thì tôi cũng không định làm đến mức này trước mặt mẹ, nhưng cứ nghĩ đến việc nếu không hoán đổi thân thể và chính Ra Im sẽ bị đối xử như thế này, tôi lại cảm thấy nổi giận.
– Ô hô… Thế này có vẻ quá ít so với cháu nghĩ đấy? À! Hay là bác định gửi mỗi tháng một lần?
– Cái gì?
Mẹ tôi liền đưa tay giữ lấy ót, nét mặt thì nhăn nhúm lại. Tôi nhanh tay kéo ly nước trước mặt mẹ về phía mình. Đúng như tôi dự đoán, bà vươn tay ra để chụp lấy ly nước. Tôi bất ngờ nắm lấy tay mẹ và hỏi:
– Nhưng ngoại trừ tôi ra, trước đây bà đã từng làm vậy với ai khác chưa?
– Cô nghĩ chưa có sao?
Tôi cầm ly nước mà mẹ định hắt, uống ừng ực rồi đứng dậy cầm lấy phòng bì, mẹ nhìn tôi chằm chằm bằng gương mặt không giấu nổi sự kinh ngạc. Tôi quay lưng lại, bước ra khỏi quán cà phê.
Tôi nghĩ thật may mắn khi tôi với Ra Im đã đổi cơ thể cho nhau. Tôi biết lý do mẹ không vừa lòng với Ra Im, tôi cũng có thể hiểu cho bà. Vì cô là người ở một thế giới hoàn toàn khác với tôi. Dù sống dưới một bầu trời nhưng cô không phải là người sống trong cùng một bầu không khí với tôi.
Quả nhiên là tôi vẫn chưa hề chuẩn bị tinh thần để chấp nhận được thế giới mà Ra Im thuộc về. Cho dù tôi đang sống bằng chính cơ thể cô, tôi vẫn không thể chấp nhận được cuộc sống của cô. Tuy nhiên, những điều mẹ tôi đã làm thật quá đáng.
Việc hiểu cho tấm lòng của mẹ và thông cảm với hành động của mẹ là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Tôi chần chừ mãi mới đến tìm Ji Hyeon.
Ji Hyeon ra đón tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Trước đây tôi đã từng đưa Ra Im đến bệnh viện của Ji Hyeon để chữa trị vết thương trên tay cô. Tính luôn lần đó thì có lẽ đây là lần thứ hai gặp mặt, chắc Ji Hyeon cũng đã nhận ra tôi, à không, nhận ra Gil Ra Im.
– Là cô đúng không? Người đã cùng đến với Joo Won? Cô làm thế nào đến được đây?
– Thì ngồi taxi đến.
– Quả là một người thú vị nhỉ?
– Tôi có thể nhờ chị tư vấn được không?
– Đằng nào cũng lấy sổ đóng viện phí rồi. Mời cô ngồi.
Trong lúc tôi ngồi xuống, cô ấy dịu lại hỏi bằng giọng bình thản gần như vô cảm:
– Có chuyện gì sao? Tôi có thể đoán được phần nào.
– Tôi có gặp một cậu công tử nhà giàu vài lần… Mẹ anh ta tìm tới và đưa cho tôi một phong bì tiền. Chị hiểu mà đúng không? “Ngậm tiền rồi thì buông ra.” Đó là những gì chị đoán được phần nào, phải không?
– Cô đã gặp mẹ của Joo Won rồi à? Quý bà ấy tính tình vẫn như xưa nhỉ?
– Nếu tôi còn tiếp tục qua lại với người đàn ông đó thì mọi chuyện sẽ thế nào?
– Cô sẽ cảm thấy giống như chỉ có một mình trên trái đất này. Đừng gặp lại người đàn ông đó nữa. Anh ta không thể bảo vệ cô Ra Im được đâu.
Vì chẳng có lý do gì để anh ta che chở cho một cô gái bình thường cả.
Cây cam của Ra Im
Vừa đến Seoul, Joo Won đã đưa Ra Im đến trước cửa trung tâm thương mại rồi nói có việc và hấp tấp đi đâu đó. Ra Im ngước lên nhìn tòa nhà, tim cô đập mạnh. Sau khi hoán đổi cơ thể thì đây chính là ngày đi làm đầu tiên của Ra Im. Không biết cô có diễn tốt vai Joo Won này không. Giám đốc của trung tâm thương mại, vai diễn hoàn toàn lạ lẫm này thực sự khiến cô cảm thấy áp lực. Cô cũng hoài nghi việc bản thân có thể lừa được các nhân viên. Joo Won bảo cô một tuần chỉ cần đi làm hai ba ngày, lúc vào tòa nhà thì phải làm mặt lạnh lùng nghiêm khắc và đem tất cả giấy tờ tài liệu trên bàn về cho anh ta. Ừ được thôi, tôi sẽ làm mặt ngầu cho anh xem, cô hít thở thật sâu rồi bước vào khu thương mại.
Vừa đặt chân vào đại sảnh, các nhân viên đồng loạt cúi đầu chào cô. Cảm giác thật kỳ lạ. Cô lúc nào cũng là người cúi đầu chào người khác, từ các tiền bối ở trường võ đến đạo diễn, các nhân viên hoặc diễn viên tại trường quay. Cô còn phải treo câu “Thành thật xin lỗi” và “Xin cảm ơn” lên cửa miệng mà sống.
Bỗng nhiên cô nhớ đến lời Joo Won từng nói, “Tôi chỉ đơn giản hy vọng là cô đừng lúc nào cũng treo câu ‘xin lỗi’ mà van xin người khác suốt như thế,” rồi mỉm cười.
Cô đi qua hết các gian hàng ở tầng một và bắt đầu chuyển hướng về phía thang máy. Tất cả các nhân viên đều ngó nghiêng lẫn nhau và nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Chỉ cần sự quan tâm quá mức của các nhân viên cũng đủ làm cô hết sức căng thẳng rồi, thái độ của họ hiện giờ càng khiến cô khúm núm hơn. Do trên áo có dính vết bẩn chăng? Tưởng thế nên cô vừa đi vừa chỉnh đốn lại trang phục. Lúc đó, một nhân viên làm việc tại quầy hàng mỹ phẩm ngay trước cửa thang máy đến hỏi cô, “Giám đốc đi thang máy ạ?” Vậy chẳng lẽ ý họ là phải đi bộ lên tầng chín hay sao? Ra Im vừa cười một cách bối rối vừa nhẹ gật đầu và bước vào thang máy lên văn phòng.
Đến tầng chín, cô ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng giám đốc. Thư ký Kim đang ngồi ở ghế bất ngờ đứng dậy cúi đầu chào cô. Ra Im chỉ biết cười gượng gạo và khẽ gật đầu rồi bước vào văn phòng. Thư ký Kim tay cầm cà phê và tờ báo, chạy ngay theo sau cô. Anh ta cẩn thận đặt hai thứ đó lên bàn rồi nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng, hỏi:
– Gần đây có vấn đề gì không ạ? Giám đốc có không khỏe chỗ nào không? Đặc biệt là phần đầu ấy…
Ra Im cầm tách cà phê lên, đang định uống thì suýt chút nữa phun hết ra. Không lẽ anh ta đã nhận ra sự khác biệt của cô với Joo Won rồi sao. Không thể đoán được ý đồ trong câu hỏi nên cô nghiêng đầu và hỏi lại bằng giọng bình thản nhất có thể:
– Không có gì. Sao thế?
– À không ạ, vì tôi nghe nói giám đốc lên văn phòng bằng thang máy cho nên…
Chuyện này thật kỳ quặc. Chỉ là đi thang máy thôi mà. Cô cứ nghĩ đến việc các nhân viên ở tầng một xì xào sau lưng. Cô cũng muốn hỏi thử xem liệu khu thương mại này có thứ máy móc khác dành riêng cho giám đốc di chuyển hay không. Nhưng, tất nhiên không thể hỏi vậy được. Cô vừa uống cà phê vừa nghĩ, khi nào gặp phải hỏi Joo Won xem sao. Thư ký Kim nhìn vẻ mặt của cô, bước lùi về sau. Cô đặt tách cà phê xuống và ngẩng đầu lên hỏi:
– Tôi là một giám đốc như thế nào?
Thư ký Kim có vẻ rất ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này.
– Gì ạ?
Cô nhìn biểu hiện hoàn toàn đơ ra của thư ký Kim, khỏi nói cũng đủ biết câu trả lời.
– Thường nổi giận với nhân viên, vô cùng nghiêm khắc và rất nhỏ mọn đúng không? Rất bất lịch sự nữa?
– Tôi hoàn toàn trong sạch, thưa giám đốc. Tôi thật sự không hề hé môi nói nửa lời nào đâu ạ.
– Nếu anh có nói thì tôi còn định tăng lương cho nữa.
– Sao cơ?
Sau khi thư ký Kim ra khỏi phòng, cô đang xem xét tủ sách của Joo Won thì chuông điện thoại reo lên. Là Joo Won. Anh ta nhắn nếu đã xong việc thì xuống lầu bốn gặp anh ta.
Lấu bốn chính là khu bán hàng hiệu, nơi trước đây cô bị Joo Won làm cho xấu hổ ê mặt. Bỗng cô đột nhiên nhớ ra, sau đó Joo Won đã mua hết tất cả quần áo mà anh ta ném vào cô. Tại sao anh ta lại làm thế? Hay là vì anh ta thấy xấu hổ với các nhân viên.
May mắn thay Joo Won đứng chờ ở một quầy hàng khác chứ không phải gian hàng lúc trước. Ra Im không bước vào đó mà đứng từ xa nhìn anh ta. Thật ra cô vẫn chưa thể thích ứng với việc cơ thể mình đứng trước mặt mình nhưng lại không hề liên quan gì và không thể hành động theo ý chỉ của bản thân.
Tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên từ điện thoại. Là Jong Su. Anh ấy hỏi cô đã xem kịch bản hết chưa, bảo rằng nếu đã nộp hồ sơ đăng ký rồi thì mau đến quay đoạn phim giới thiệu đi.
Ra Im chạy như tên bắn vào cửa hàng mà Joo Won đang đứng. Anh ta đang chọn lấy đầy những quần áo và túi sách. Khi cô tiến tới, anh ta còn làm bộ không thấy và cứ tiếp tục lựa.
– Anh đã nhận được kịch bản từ đạo diễn rồi đúng không? Kịch bản Dark Blood đó giờ đang ở đâu?
– Nhảy xuống từ cửa xe đang chạy với tốc độ cao, ngay lúc chiếc xe tải lao tới từ phía đối diện. Cô đang nói đến cái kịch bản khiến người ta tái xanh mặt mũi kinh thiên động địa đó à?
Joo Won liếc nhìn cô một cái rồi nói bằng giọng xấc xược. Cô nhận mớ quần áo mà anh ta đưa rồi bước nhanh theo sau. Bất cứ ai nhìn vào chắc cũng đều nghĩ cô là một thằng thần kinh có vấn đề nên mới lẽo đẽo theo đuôi phụ nữ như thế.
– Có cảnh như vậy nữa à? Chắc sẽ thú vị lắm đây. Đó là cảnh tôi muốn đóng từ lâu lắm rồi.
– Thỉnh thoảng nhìn cô tôi lại nghĩ, không biết đầu óc cô có bị hỏng hóc ở đâu không mà lại đi lao đầu vào việc tay chân như thế? Sao cô có thể làm được những chuyện đó chứ! Cô hiện giờ đang là giám đốc trung tâm thương mại mà!
– À phải. Nhưng giờ anh cũng là nữ diễn viên đóng thế còn gì.
– Cái gì?
– Kịch bản đó tôi đã đợi một năm rưỡi rồi đấy. Đây không phải cơ hội dễ dàng có được đâu. Rất có thể cả đời này tôi cũng không gặp lại cơ hội nào thế này nữa.
– Thế thì sao? Định bắt tôi đi thử vai đấy à?
– Ừ!
– Cô điên thật. Này cô kia, cô không biết tôi là người dùng đầu óc để sống cũng như cô dùng tay chân à? Tôi làm sao mà đi thử vai được!
– Là cơ thể của tôi mà! Học là được chứ gì. Tôi sẽ dạy anh! Nếu quen thì sẽ nhanh thôi.
– Ôi, nói cái gì nghe có lý một tí đi. Cơ hội sẽ tới nữa thôi. Đời người còn dài lắm.
– Được thôi! Giờ tôi cũng sẽ điều hành công ty của anh theo ý thích của tôi! Anh đừng có hối hận đó!
Bình thường nếu bị ức hiếp như thế, cô đã sửng cồ lên với anh ta, nhưng có lẽ do hoán đổi thân thể nên đầu óc và trạng thái tinh thần cô cũng khác đi. Anh ta chẳng thèm đoái hoài gì đến lời cô nói và tiếp tục làm việc của mình. Nói là làm việc nhưng anh ta chỉ toàn lựa áo váy đắt tiền rồi ướm thử. Hình như anh ta hoàn toàn nghiêm túc có ý định dạo qua hết tất cả các gian hàng ở đây.
– Anh đang làm gì vậy? Đạo diễn Im bảo là đang chờ đấy.
– Anh ta không đợi đâu. Tôi đã gọi điện bảo mai mới tới rồi.
– Ai cho phép? Tôi đã nói tôi còn phải chuẩn bị để thử vai cho bộ phim nữa mà, không có thời gian ở đây điệu đà đâu. Còn nữa, làm gì có thứ con gái nào mua một lúc cả đống quần áo thế này?
– Tôi có chết cũng không thể ăn mặc theo phong cách của cô được, đừng có cản tôi.
Số quần áo Joo Won mua lên đến 9.700.000 won. Đến lúc đó anh ta mới ngừng mua sắm và có lẽ sẽ chẳng thèm đến trường võ. Anh ta còn bảo cô hãy về văn phòng ngồi khoảng hai mươi phút nữa rồi ra về, sau đó đi mất. Ra Im nhìn theo bóng lưng của Joo Won, hai tay xách đầy những túi hàng ra khỏi khu thương mại, và nghĩ cơ thể mình đang trải qua một cuộc sống mà cô chưa bao giờ biết đến.
Trên đường đưa Joo Won ra khỏi khu thương mại và quay về văn phòng, cô nghe có tiếng phụ nữ giận dữ vang lên. Có vẻ như nhân viên bán hàng và khách hàng đang cãi nhau. Ra Im đi về phía có giọng nói. Thì ra là khu bán quần áo nam giới.
– Ông vừa sờ chỗ này của tôi còn gì!
Nữ nhân viên phẫn nộ đến mức tay cầm thước dây cũng run lên bần bật. Đối phương là một nam khách hàng, ai nhìn vào cũng nghĩ là một quý ông gọn gàng tươm tất.
– Tôi ư? Cô nói tôi sao? Này, nói cho cô biết nhé, ngược lại chính cô mới là người sờ mó lung tung khiến tôi phân tâm đấy chứ.
– Ai mà đụng vào ông! Tôi chỉ lấy số đo của ông mà thôi.
– Cô giả vờ lấy số đo rồi bám dính lấy người tôi không phải sao?
Cuối cùng cơn giận của cô nhân viên cũng bùng nổ.
– Này cái đồ biến thái kia! Chính ông yêu cầu đo mà! Tại ông mà tôi đã phải đo vòng ngực của ông mấy lần rồi. Như vậy chưa đủ sao mà còn giở trò dê cụ! Lúc nãy ông đã sờ vào mông tôi còn gì!
Quý ông kia vẫn bình tĩnh đáp trả:
– Gì cơ? Đồ biến thái? Tôi là khách hàng VVIP ở đây mười năm rồi đấy. Cô muốn bị đuổi việc sao?
– Ông đang uy hiếp tôi đấy à? Đây đâu phải là lần một lần hai. Tháng trước tới đây ông cũng thế còn gì! Đúng, lần trước tôi thấp cổ bé họng nên đành phải nhịn nhục. Nhưng mà tôi không có cách nào đối diện với đứa con gái hai tuổi của mình được, đồ khốn nạn!
Nước mắt bắt đầu chảy từng giọt từ khóe mắt của cô nhân viên ấy.
– Cái gì? Tôi không còn gì để nói với cô nữa. Lập tức gọi giám đốc đến đây ngay.
Nghe cô nhân viên nhắc đến đứa con gái hai tuổi. Ra Im nổi cơn thịnh nộ đến tím tái cả mặt mày nhưng cô vẫn kìm nắm đấm lại. Lý trí cô đang phân vân giữa quyết định nên nhịn hay không và thực ra cô cũng muốn giải quyết ổn thỏa việc này.
– Tôi tới rồi đây! Tôi là giám đốc trung tâm.
Ra Im tiến tới, cô nhân viên ngạc nhiên đến nỗi lấy tay che miệng và nước mắt thì rơi nhiều hơn. Nữ nhân viên ở bên cạnh đang ôm vai người phụ nữ đó nói với Ra Im:
– Làm sao đây… Thưa giám đốc, chị ấy thực sự không làm gì sai cả. Chỉ tại người này…
Lúc đó thư ký Kim vội vàng chạy đến xen vào.
– Giám đốc. Để tôi xử lý việc này cho.
Ra Im giơ tay ngắt lời thư ký Kim và nhìn trừng trừng quý ông kia bằng cái nhìn đầy giận dữ.
– Giám đốc đã tới đây rồi, nếu ông có gì muốn nói thì xin hãy nói đi.
Quý ông đó nhìn Ra Im từ đầu đến chân rồi ra vẻ giáo huấn bằng giọng coi thường:
– Ờ, vì giám đốc còn trẻ tuổi quá nên mới có chuyện nhân viên mới không được đào tạo đến nơi đến chốn chứ gì. Thực ra chúng ta đều là người làm ăn, chắc cũng quen biết nhau cả rồi.
Nói đoạn ông ta vừa cười vừa đưa danh thiếp cho cô. Ra Im cười khinh bỉ và nói:
– Thứ lỗi nhưng ông hãy ngậm miệng và nghiến chặt răng vào vì sẽ bị vẹo hàm đấy.
Nắm đấm của Ra Im vung thẳng vào mặt ông ta. Chỉ trong chốc lát, chuyện đã bị đồn đại khắp trung tâm thương mại. Giám đốc Kim Joo Won cứu nữ nhân viên khỏi tên biến thái!