Đọc truyện Không Xong! Ngủ Quên Rồi!! – Chương 64
Cecil gọi Tổ Vũ lại, xác thật là có chính sự muốn nói.
Kỳ thật tại mấy ngày Tổ Vũ cùng y cáu kỉnh, Cecil đã mơ hồ có thể cảm giác được cái gọi là linh khí.
Không phải mấy thứ mà Tổ Vũ đưa vào trong thân thể y, mà là loại linh khí vô chủ, ngày thường phiêu tán rải rác trong thiên địa.
Có đôi khi, Cecil thậm chí còn cảm thấy những vật nhỏ nhìn không thấy sờ không được đó đang trộm hướng vào trong thân thể y mà chui.
Y không quá xác định đây có phải là ảo giác của y hay không, cho nên mới muốn dò hỏi Tổ Vũ một chút.
Tổ Vũ nghe Cecil nói, trầm tư một chút rồi hỏi y: “Lúc ấy có đặc biệt cảm giác được cái gì không?”
“Cảm giác thân thể có chút nóng lên, tựa hồ còn có điểm tê dại.”
“Nếu vậy hẳn là không phải ảo giác.” Tổ Vũ cười nói: “Không nghĩ tới ngộ tính của ngươi cao như vậy, nhanh như vậy liền có cảm giác.”
Hắn cũng mới dùng linh khí chải vuốt kinh mạch cho Cecil có mấy ngày, thế nhưng y cũng đã có thể cảm giác được linh khí tồn tại, này liền không hề thua kém bất cứ con yêu quái nào hắn dạy dỗ trước kia.
Bất quá Tiểu Griffin cũng không kém, tuy rằng tuổi nhỏ, không có biện pháp biểu đạt, nhưng rõ ràng nó đã tiến vào trạng thái có thể tu luyện.
“Trước đó tại thời điểm ta tẩy tủy phạt kinh cho ngươi, hướng đi của linh khí trong kinh mạch ngươi có nhớ kỹ không? Thử tự mình vận chuyển một chút liền biết có phải thật cảm nhận được linh khí hay không.”
Cecil nhớ lại một chút, tuy rằng mỗi lần đều là cảm nhận được trong lúc ngủ mơ, nhưng xác thật là có chút ấn tượng. “Ta thử xem.”
Sau đó Tổ Vũ liền nhìn đến Cecil bắt đầu cởi áo ngủ.
Tuy rằng hắn hiện tại đã có thể thực bình tĩnh đối mặt một màn này, nhưng đó là tại thời điểm Cecil đưa lưng về phía hắn, hiện tại đột nhiên chính diện đột kích, hắn vẫn là bị kinh ngạc một chút.
Thuận tiện còn thấy được chút đồ vật không nên thấy.
Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, nhưng cũng đủ để Tổ Vũ thấy rõ thứ công cụ gây án nào đó có quan hệ trực tiếp với thân hình của chủ nhân nó.
Phải nói đó là loại trình độ có thể khiến mỗi một nam nhân đều sẽ hâm mộ ghen tị hận.
Sau khi Cecil biến thành đại Griffin, liền dựa theo thói quen ghé vào trên giường, nhắm mắt trầm tâm tĩnh khí, hồi tưởng lại ngày xưa Tổ Vũ là làm như thế nào.
Lúc ban đầu cũng không thuận lợi, y có thể nhớ lại những luồng linh khí đó đi qua những địa phương nào trong thân thể, nhưng bản thân Cecil cũng không có nhiều hiểu biết về kinh mạch, y học ngày nay cũng không đề cập đến thứ như kinh mạch, Liên Bang có số lượng chủng tộc đông đảo, cấu tạo thân thể của mọi người cũng không phải hoàn toàn giống nhau, thứ mà người Hoa Hạ nghiên cứu ra, cũng không thích hợp với những ngoại tinh nhân này.
Nếu không, phương thức tu luyện đã từng được truyền bá rộng rãi trong giới yêu quái trước kia cũng sẽ không thất truyền.
Cũng không phải không có người nghĩ tới việc đem những công pháp mà các lão tổ tông để lại nhặt về một lần nữa, ngay cả Cecil cũng biết, bên trong hồ sơ cơ mật của chính phủ Liên Bang, liền có một phần “Công pháp” được lưu truyền từ xa xưa tới nay, rất nhiều năm trước vô số chuyên gia từng nghĩ muốn phá giải chỗ huyền bí của công pháp, làm loại năng lực thần kỳ mà mỗi một người hiểu biết lịch sử đều sẽ biết tới này được phục hưng, từ đó lại một lần nữa thay đổi vận mệnh từ từ suy kiệt của con dân Liên Bang.
Về nguyên nhân này, cũng là vì ngoại tinh nhân có cấu tạo thân thể khác với các chủng tộc tại địa cầu, chẳng sợ có chú thích kỹ càng tỉ mỉ, bọn họ cũng chưa có biện pháp đem mỗi một vị trí trên thân thể chính mình đối chiếu chính xác trên bản vẽ huyệt vị cùng kinh mạch của địa cầu đối, càng miễn bàn đến sự tồn tại của một đại sát khí như thể văn nói.
Chính bản thân người Hoa Hạ đều không chắc có thể xem hiểu thể văn ngôn, đừng nói chi là những ngoại tinh nhân ngay cả tiếng Hán bình thường cũng không nói được.
Mà những người trước đó sở dĩ có thể tu luyện, đó là bởi vì có yêu quái giúp bọn hắn sửa chữa công pháp, đồng thời tay cầm tay dạy dỗ bọn họ, lúc sau mọi người tiến vào thời kỳ đại hỗn huyết, cấu sự tạo thân thể cũng trở nên khác với những con lai ban đầu, lúc ấy công pháp đã qua sửa chữa kia tự nhiên cũng không thể dùng.
Sau lại, bọn họ tìm được phương hướng nghiên cứu khác, tuy vậy vẫn không giải quyết được gì.
Cecil sẽ biết tiếng Hán, tự nhiên cũng là vì gia tộc Melved cũng đã từng có ý niệm tương đồng, muốn dựa vào phá giải công pháp tìm được tư liệu liên quan từ đó tìm ra biện pháp chữa trị gien hoại tử, tham dự vào dự án nghiên cứu khi ấy.
Bất quá từ việc ngay cả bí mật mà Hải Nhã lưu lại trong đầu thơ kia bọn họ cũng chưa thể phát hiện, liền biết là không thành công.
—— cũng hoặc là kỳ thật là có phát hiện, chỉ là bọn hắn không có tu vi, không có biện pháp đọc được ngọc giản cũng chưa biết được nội dung bên trong.
Nói lại, ngộ tính của Cecil trong phương diện tu luyện đại khái đúng như Tổ Vũ suy nghĩ, cao không thể tưởng tượng.
Tổ Vũ vẫn luôn ở bên cạnh chú ý tình huống của y, lúc mới đầu xác thật không hề có chút động tĩnh, Cecil đang nằm bò trên giường giống như là ngủ rồi, nếu không phải tầm suất hô hấp vẫn còn đó, thì y liền giống như một bức tượng sáp, nhìn sinh động như thật, kỳ thật lại không hề có chút sinh cơ.
Nhưng ước chừng đợi gần hai mươi phút, Tổ Vũ cảm giác được linh khí trong không trung có một ít biến hóa.
Đó là một loại biến hóa rất nhỏ rất nhỏ, giống như là một trận gió đêm thư hoãn đột nhiên thổi vào từ bên ngoài khung cửa sổ, kéo không khí trong nhà cùng lưu thông, cũng kéo theo luồng linh khí nhàn nhạt.
Mà những linh khí này, theo gió bay múa, rơi xuống trên người đại Griffin đang nằm, chui vào thân thể khổng lồ kia, một bộ phận bị chủ nhân thân thể tiếp thu, một bộ phận ở trong thân thể hắn dạo qua một vòng sau lại chạy ra tới.
Này đó khiến Tổ Vũ hoàn toàn xác định, Cecil là thật sự đã có thể “Dẫn linh nhập thể”, chính thức bước lên con đường tu luyện con đường.
Tuy rằng chỉ là một bước rất nhỏ, nhưng một bước này cũng đã đem y cùng người thường phân cách ra.
Đại Griffin có thể biến thân, chính thức trở thành một con yêu quái ngoài hành tinh.
Khóe môi treo lên tươi cười vui vẻ, Tổ Vũ không quấy rầy Cecil đã thành công nhập định nữa, biến thành nguyên hình của chính mình, tay chân nhẹ nhàng ghé vào trên lưng đại Griffin, nhắm mắt lại cũng bắt đầu vận chuyển linh khí trong cơ thể bắt đầu tu luyện.
Lúc này đây hắn không cần giống như dĩ vãng bởi vì muốn chiếu cố người bên cạnh mà cố ý khống chế linh khí hấp thu, buông bỏ khống chế khiến linh khí quanh thân Tổ Vũ nhanh chóng hình thành một cái lốc xoáy nhỏ, mà trung tâm lốc xoáy chính là hắn cùng Cecil.
Năng lượng dao động tạo ra khiến cho hệ thống phòng ngự của trang viên Sandora chú ý, hệ thống phòng ngự bên trong phòng ngủ lặng yên không một tiếng động mở ra, tia hồng ngoại ở trong phòng ngủ càn quét qua lại, xác định trừ bỏ năng lượng dao động dị thường, chủ nhân đang nằm trên giường cũng không có bất luận uy hiếp nào, mới lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh, nhưng thiết bị quang não cá nhân của Cecil lại tự động mở ra, cũng vẫn luôn l duy trì trạng thái mở, lẳng lặng ký lục tình huống trong phòng.
Từng luồng từng luồng linh khí thật lớn mà mắt thường không nhìn thấy được bị chim thuỷ tổ nho nhỏ hấp thu, cực nhỏ một bộ phận thì lại thoát ly khỏi thân thể chim thuỷ tổ, lưu chuyển tới trên người đại Griffin dưới thân hắn.
Này đó linh khí bị xói mòn đối Tổ Vũ mà nói nhỏ bé không đáng kể, lại so với linh khí mà Cecil chính mình hấp dẫn tới nhiều hơn không chỉ một chút, chỗ tốt mà y nhận được cũng là dựng sào thấy bóng, tin rằng khi “Lần đầu tiên” của y kết thúc, kết quả nhất định sẽ phi thường khả quan.
Độ dài thời gian của lần đầu tu luyện mang ý nghĩa trọng đại, căn cứ các yêu quái quan sát phát hiện, phát hiện ra lần đầu tiên nhập định thời gian càng dài thuyết minh người tu luyện có thiên phú càng tốt, cơ sở cũng càng thêm bền chắc, về sau thời điểm lại tu luyện là có thể làm ít công to.
Tổ Vũ không nhớ rõ chính mình lần đầu tiên tu luyện là bộ dáng gì, nhưng các yêu quái bằng hữu mà hắn nhận thức, xác thật là lần đầu tu luyện thời gian càng dài, về sau thành tựu càng cao, cho nên hắn cũng thực chờ mong người nhanh như vậy là có thể đủ cảm nhận được linh khí như Cecil, rốt cuộc sẽ nhập định bao lâu.
Vốn dĩ hắn cho rằng nhiều nhất cũng liền bảy tám tiếng đồng hồ, này đã là thời gian nhất lâu trong các yêu quái mà hắn biết.
Nhưng khi ánh mặt trời ngày hôm sau từ ngoài cửa sổ chiếu tiến vào, đánh thức Tổ Vũ, thời điểm hắn mở mắt ra, Cecil vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế tối hôm qua.
Y vẫn như cũ đắm chìm trong tu luyện.
Kích động cánh từ trên lưng Cecil phi xuống dưới, Tổ Vũ hóa thành hình người nhìn nhìn thời gian trên quang não, buổi sáng 7 giờ, đã tới thời gian rời giường của Cecil.
Nhưng hắn quay đầu lại nhìn nhìn trên giường đại Griffin, từ linh khí dao động quanh thân y tới xem, cũng không phải một chốc là có thể kết thúc.
Thậm chí rất có thể, công tác ngày hôm nay của Cecil đều phải ngâm nước nóng.
Tổ Vũ nhún vai, quyết định đi trước cùng quản gia nói một câu, miễn cho đám nhân viên trong công ty của Cecil tìm không thấy lão bản liền gọi điện đánh thức y.
Nga đúng rồi, còn có quang não!
Tổ Vũ đang muốn ra cửa lại một lần nữa quay lại, ở trên cái móng vuốt đeo quang não của Cecil bày một cái kết giới cách âm loại nhỏ —— hắn không có đủ quyền hạn, không có biện pháp mở tĩnh âm —— lại ở bên người Cecil tạo một cái kết giới phòng ngự kiêm cách âm lớn hơn một chút, tuy rằng cảm thấy hẳn là không ai sẽ đến quấy rầy Cecil, nhưng phòng ngừa vạn nhất vẫn tốt hơn.
Sau khi làm tốt này đó, Tổ Vũ mới biến thành tiểu ấu tể ra cửa.
Mới đi đến cửa thang lầu, hắn liền cùng quản gia đang ôm Tiểu Griffin đi lên đụng mặt.
Thời điểm quản gia nhìn đến hắn, phi thường rõ ràng nhẹ nhàng thở ra: “Leo thiếu gia tỉnh rồi a, buổi sáng Ruin thiếu gia tỉnh lại nhìn không tới ngươi, vẫn luôn khóc đâu.”
Cũng không phải là khóc sao, lúc này Tiểu Griffin lại biến thành đứa bé béo mập, một đôi mắt đỏ rực, nước mắt đều còn treo ở trên mặt, miệng nhỏ dẩu lên đều có thể treo chai dầu.
Bất quá thời điểm hắn nhìn đến Tổ Vũ cũng đã ngừng tiếng khóc, ở trong lòng ngực quản gia duỗi hai cánh tay trắng nõn béo mập hướng về phía Tổ Vũ, trong miệng kêu ê ê a a, vừa nghe chính là muốn hắn ôm.
Nhưng hình thể hiện tại của Tổ Vũ, đương nhiên là ôm không được hắn.
Cuối cùng vẫn là quản gia đem Tổ Vũ cùng nhau ôm lên, mới làm Tiểu Griffin đình chỉ giãy giụa.
Tổ Vũ đau lòng dùng thịt lót dưới móng vuốt sờ sờ đôi mắt đỏ lên của hắn: 【 Sao sáng sớm tinh mơ đã khóc nhè rồi?】
Tiểu Griffin ê ê a a nói, Tổ Vũ rõ ràng nghe được hắn tới tới lui lui nói: 【 Không thấy ca ca, muốn ca ca! 】
Quản gia nghe không hiểu đối thoại của bọn họ, lại không ngại hắn lý giải biểu tình của bọn họ: “Ruin thiếu gia thật là một khắc đều không rời đi Leo thiếu gia đâu, sáng sớm dậy nhìn không tới ngươi, liền vội các nơi nơi tìm ngươi, ta khuyên như thế nào đều không nghe.”
Thật là khiến lão nhân gia hắn ghen ghét muốn chết, nếu là Ruin thiếu gia ngày nào đó cũng như vậy dính hắn, hắn chính là sống ít đi mấy năm cũng vui.
Cảm khái xong rồi, quản gia có chút kỳ quái hỏi Tổ Vũ: “Như thế nào không nhìn thấy tiên sinh? Y còn chưa có tỉnh sao?”
Nhìn trái phải thấy nơi này không có người khác, Tổ Vũ liền trực tiếp mở miệng: “Tối hôm qua y thành công nhập định —— chính là học được công pháp ta truyền lại bắt đầu tu luyện —— lúc này còn không có từ trong nhập định thoát ly, ta phỏng chừng chờ y kết thúc cũng không bao lâu, trong lúc này không thể có người quấy rầy y, Al giúp y cùng công ty nói một tiếng, hôm nay y có lẽ sẽ không đi làm.”
Quản gia quan tâm nhất chính là thân thể của Cecil, phía trước liền ngóng trông y sớm một chút học được cách tu luyện, sớm một chút chữa khỏi cơ thể của chính mình, hiện giờ nghe Tổ Vũ nói như vậy, tự nhiên kinh hỉ không thôi.
“Bắt đầu tu luyện?! Đây chính là chuyện rất tốt! Ta đây liền thông tri trợ lý của tiên sinh!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Griffin: Một giấc ngủ dậy, cảm giác chính mình bị vứt bỏ QAQ
……….