Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 278: Thống Khoái Đoạt Mạng


Đọc truyện Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh) – Chương 278: Thống Khoái Đoạt Mạng


Nhục thể thoát khỏi khống chế, trung niên trong phút chốc được tự do.

Nhưng hắn không hề nhân cơ hội này bỏ chạy, lại gần Trần Duyên quỳ xuống đất dập mạnh đầu.
-Tiểu nhân xin bái kiến tiên nhân, cầu tiên nhân hãy tha cho tiểu nhân một con đường sống.
-Ngươi quả nhiên là người mau lẹ, không ngờ lại biết ta là ngươi tu đạo.

Không lẽ trước kia ngươi đã thấy qua ta.
Đối với phàm nhân tu sĩ một thân tràn đầy thần thông, có thể lơ lững trên không trung trong mắt bọn họ chính là tiên nhân hạ phàm.
-Không, đây là lần đầu tiểu nhân được diện kiến người.

Chỉ là trước đây tại tổng đàn đã từng đón tiếp một vị tiên nhân nên…
-Là hắn đã ra lệnh các ngươi để mắt tới An Nhiên Thôn.

Trung niên bỗng nhiên giật nãy mình, chỉ một chút khác biệt không thể tự chủ đã khiến Trần Duyên thập phần khẳng định hắn tiên đoán không sai.
-Mục đích của hắn là gì? Nếu ngươi không muốn khai ra, đã vậy đừng trách ta cậy thông tin từ miệng ngươi a.
Hắn tím tái sắc mặt, trước lời đe dọa của Trần Duyên hắn biết bản thân khả năng khó có thể bình yên rời đi cũng đành buông bỏ đầu hàng.
-Vị…vị đại nhân kia muốn chúng tiểu nhân dò xét bí mật đã chôn giấu tại An Nhiên Thôn hơn trăm năm về trước.
-Là bí mật gì?
Một kẻ tu đạo lại để mắt tới phàm nhân không có khả năng phản kháng, thậm chí hắn không tự mình hành sự mà phải lén lút phía sau.

Điều này càng khiến Trần Duyên cảm thấy hứng thú.
-Cái này tiểu nhân cũng không được biết, tiểu nhân chỉ được ra lệnh đem về càng nhiều người của An Nhiên Thôn.
-Vậy thì ta chỉ còn cách tự mình đi thăm hỏi vị đồng đạo kia a.
Trần Duyên phẩy tay, tiểu tiễn nhỏ bé dần hình thành ngay tức khắc đâm thẳng vào thiên linh cái (hình như là giữa trán thì phải).

Trung niên đau đớn dữ dội, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay hắn chưa hề được cảm thụ qua nổi thống khổ cùng cực như thế này.
-Ta lần này sẽ tha cho ngươi một mạng.
Thiếu niên đạp pháp kiếm nhắm thẳng Viên Văn Thành nơi đặt tổng đàn của Liệp Ưng Bang, bỏ lại phía sau tên trung niên lúc này gương mặt đã trở nên ngốc trệ không khác gì tiểu hài nhi mới trào đời.
Viên Văn Thành cũng chỉ là một tiểu thành nho nhỏ do phàm nhân cai quản, Trần Duyên không tốn một chút hơi sức tìm tới tổng bộ của Liệp Ưng Bang.

Nhưng hắn lần này đi tới cũng đã phí công, trước mắt chính là dãy băng tang kéo dài một con phố.

Chỉ trong một đêm Liệp Ưng Bang hơn 300 nhân mạng đều đã bị sát hại.
Đây cũng chính là sự kiện lớn nhất trong hàng trăm năm qua làm cho bách tách thập phần hoảng sợ.


Trong đại điện, trung niên mày sắc như lưỡi đao, song mục căng thẳng tay nắm chặt đại đao cắm xuống mặt đất.
-Không ngờ tên Thanh Ưng này là một tu sĩ lại đi cũng những phàm nhân này kết bè kết phái.
Thanh Ưng uy nghiêm vẫn còn đó, chỉ là lúc này hắn cũng chỉ còn lại cái xác không hồn.

Tất cả nguyên khí trong cơ thể cũng vì đó mà tiêu tán.
-Tu vi yếu kém, nhục thể hư nhược hắn hẳn chỉ là tán tu.

Nhưng tại sao lại chăm chăm hướng đến An Nhiên Thôn mà mưu tính, còn tên tiên nhân kia đâu, tại sao Thanh Ưng lại chết.
Quá nhiều thứ khó hiểu quanh quẫn trong đầu, mọi thứ tới quá nhanh nhưng rồi bỗng nhiên tất cả đầu mối đều bị cắt đứt từ trên người Thanh Ưng.
-Không ngờ chỉ là một tiểu thôn nho nhỏ có thể khiến một tên tu sĩ không rõ thân thế tử nạn.
Chiều hôm đó, đứng trước Mao Thiên Kì trao lại Lao Lĩnh trường cung.

Hắn nội tâm cũng rối ren không kém nhìn về phía Trần Duyên đạo.
-Hắn đã chết?

-Đệ thật có lỗi, bọn chúng có hai tên, một trong số đó lại là cao thủ của Liệp Ưng Bang không thể nào không xuống tay.
-Không, ta không trách đệ, chỉ là dù sao ta cũng từng truyền dạy hắn cung thuật không ngờ tiểu tử này lại đi tới bước đường cùng.
Mao Thiên Kì tâm trạng cũng dần khá lên, hắn dù sao cũng là đại đầu thống lĩnh mấy trăm người làm sao có thể vì bản thân mà khiến sĩ khí lụn bại.
-Đệ chắc cũng đã tốn không ít công sức, người chết chuyện cũng cho qua.

Từ này không cần phải vì hắn mà lại khiến nội tâm bất an, điều đệ làm không sai.

Nếu không có đệ thì khi Lao Lĩnh đầu quân cho Phi Ưng Bang đó mới chính thực là đại họa.
Hắn quả thật chỉ có một chút nuối tiếc nhân tài, Lao Lĩnh từ nhỏ thiên phú xác thực vô cùng vượt trội, tương lai có khả năng vượt qua hắn bảo vên người dân trong thôn mấy chục năm yên ổn.

Nay lại xảy ra không nhỏ cớ sự, nếu như không phải Trần Duyên kì tài hơn người hắn quả thật không nở ra tay trừng phạt Lao Lĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.