Đọc truyện Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh) – Chương 277: Tiểu Mập Mạp Ra Tay
Nơi giữa rừng già, một trạm gác không lớn đồn trú hơn mười người được dựng lên một cách tạm bợ.
Lão Lĩnh lần theo đường đi trên địa đồ chỉ dẫn cuối cùng cũng đã đên được nơi đây.
-Ngươi là người phương nào, làm sao có thể tìm ra nơi đây.
Phát hiện có kẻ đang tiến lại gần, những tên canh gác lớn giọng dọa nạc, mũi giáo lăm lăm trong tay sẵn sàng bất kì lúc nào lấy mạng kẻ lai lịch bất minh.
-Các vị huynh đệ ta là người do Liên Mưu huynh đề cử với Thanh Ưng đại nhân.
Mời thông báo lại với đại nhân, lúc đó ắt sẽ biết rõ thực hư.
-Hừ đây chỉ là một cứ điểm nho nhỏ, Liệp Ưng Bang chúng ta tổng bộ tại Viên Văn Thành cách đây hơn trăm dặm.
Không lẽ chỉ vì ngươi tùy tiện lấy ra một cái Liên Mưu gì đấy liền có thể để chúng ta tin tưởng mạo hiểm rời đi.
Kẻ cầm đầu xì mũi khinh thường, bang chúng Liệp Ưng Bang dễ cũng có hơn mấy trăm người chính hắn cũng khó lòng có thể toàn bộ nhận biết.
Nguy cơ kẻ này chỉ tùy tiện lấy ra một cái tên hắn chưa hề nghe qua âm mưu bất chính, tới khi bắt tội hắn mới chính là kẻ đứng mũi chịu sào.
Nhận thấy tình thế không ổn Lao Lĩnh cũng không thể cứng đối cứng, thiếu niên từ trong ngực áo lấy ra tín vật mà tên Liên Mưu đã bí mật trao cho hắn.
Lời Liên Mưu quả thật không sai, tín vật vừa ra tên cầm đầu bỗng nhiên biến sắc, song mục nhìn chân chân vào thứ thiếu niên cầm giữ.
Hồi lâu như đã xác nhận thứ kia không phải là giả hắn sắc mặt có chút hòa hoãn gật đầu với đồng bạn hạ vũ khí.
-Thì ra là người một nhà, lão Bao ta đã thất lễ rồi.
-Mời tiểu huynh đệ vào trong, chúng ta sẽ ngay tức khắc lên đường.
Thanh Ưng đại nhân đã chờ đợi rất lâu a.
Hắn vốn là kẻ không thích dây dưa, mấy ngày trước khi tới đây cốt chính là nhận lấy tối mật nhiệm vụ.
Đưa một tên cầm trong tay tín vật quay về tổng bộ, nhưng điều làm hắn đau đầu chính là thứ để xác nhận kẻ kia danh tín chỉ đơn thuần là tín vật của đại nhân.
Ngay cả họ của kẻ cần tìm cũng không hề hay biết.
Tưởng rằng việc này sẽ phí không ít thời gian nhưng chỉ sau vài ngày kẻ kia lại tự mình tìm đến giúp hắn không biết bao nhiêu công sức.
Hai người theo lối mòn rời đi, sau ba ngày ra tới đường chính quả nhiên đã có chuẩn bị từ trước, xe ngựa từ một khách điếm được dẫn ra.
Bọn chúng ngày đêm không dừng vó, nội tâm sốt ruột muốn nhanh chóng đến nơi.Tiếc thay hai kẻ đáng thương, bọn chúng tinh thần toàn bộ đã truy nhập vào trên địa lộ mà không hay biết rằng tử thần đã lơ lững trên đầu.
Không trung xa xôi, bóng người nam nhân chân đạp pháp kiếm.
Hắn nhìn không ra nóng giận một đường theo phương hướng của hai kẻ kia mà truy sát.
-Tiểu Mập Mạp có thật là bọn chúng đã đi hướng này không? Nếu ta nhớ không lầm phía trước nơi có nhân loại sinh sống cũng phải hơn trăm dặm a.
Tiểu Mập Mạp lâu nay không được ra tay thân trùng cũng cảm thấy bực bội, sau khi nghe thấy giọng điệu lộ rõ vẻ không quá tin tưởng liền sắc mặt trở nên nghiêm trang cùng Trần Duyên thần hồn trao đổi.
-Chẳng lẽ lão đại còn không tin bản trùng thực lực a, tên Lao Lĩnh kia từ lâu đã bị đệ để lại ấn kí trên người, đừng nói hắn chỉ là phàm nhân yếu ớt, dù cách xa trăm dặm bổn đại gia vẫn có thể dễ dàng lần ra.
Trần Duyên quả thật không nghĩ tới, khi hắn vừa xuất hành truy tìm Lao Lĩnh ít thì cũng nữa ngày, lâu thì hai ba ngày thì có thể truy ra chổ hắn.
Lúc hắn muốn tung ra đại lượng Phệ Huyết Trùng truy tìm thì Tiểu Mập Mạp thường ngày lười biếng lại xuất hiện tự đề cử bản thân.
-Ngươi lúc nào ra tay làm sao ta không biết?
-Hì hì đó là do bổn đệ pháp lực thông thiên, bản trùng đã ra tay sao có thể để người khác phát hiện chứ.
Trần Duyên càng rối mù, tiểu trùng nội tâm càng hưng phấn.
Không bỏ lở thời cơ, Tinh Thần Trùng mười phần bày ra một vẻ cao nhân đạo mạo, khinh thường liếc nhìn hắn.
Trong lúc Trần Duyên bận rộn trước mắt người trong thôn đóng giả thiện lành thiếu niên, Tiểu Mập Mạp đương nhiên không có gì để hắn ra tay buồn chán đứng ngồi không yên.
Thời điểm mà Lao Lĩnh cùng Liên Mưu bí mật nhỏ to bọn chúng đã không ngờ rằng đã có kẻ thứ 3 biết được ngọn nguồn.
Trước mắt trông thấy thời điểm lên mặt đã tới Tiểu Mập Mạp làm sao có thể dễ dàng cho qua.
Thay vì một cái búng tay một lần áp giải hai kẻ xấu số thì tiểu trùng lại bí mật nhả ra một sợi tơ vô hình mà chỉ bản thân mới có thể cảm nhận được.
Tới khi mọi chuyện xong xuôi lại như kẻ qua đường xem trò vui, tận mắt trông thấy Lao Lĩnh sát nhân bỏ chạy.
-Tới rồi a, xe ngựa phía trước chính là bọn chúng.
Không đợi Trần Duyên tiếp tục tra hỏi, Tiểu Mập Mạp đã sớm trước hắn nhận ra mục tiêu lớn tiếng báo động.
-Chúng ta kiên nhẫn chờ đợi thỏ trốn về hang hay là tại đây diệt sát bọn chúng.
-Không cần, từ trong miệng hai tên kia moi ra tin tức, ta không tin miệng chúng có thể cứng hơn thủ đoạn của Phệ Huyết Trùng.
Tiểu Mập Mạp gật đầu đồng tình, từ trong tiểu khẩu phóng ra trong suốt sợi tơ.
Thứ tơ mỏng manh tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ liền đứt mất không còn kia lại có thể khóa chặt tứ chi của hai đầu tuấn mã khiến chúng té mạnh xuống đất.
Lao Lĩnh cùng tên bang chúng cũng bị chấn động không nhẹ, cảm thấy điều bất lành liền nhanh như cắt phóng người ra bên ngoài, Lao Lĩnh tên đã vào dây, kéo căng nhắm về hướng bóng người đang chắp tay cản đường kia.