Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 132: Nghiệt Kính Đài 6
“Thôn trưởng đang làm gì vậy?” Ngô Bất Lạc ra vẻ kinh ngạc, “Chuyện này liên quan gì đến Nghịch Âm Minh? Tại sao thôn trưởng lại nói ra lời ấy?”
“Tôi…Chúng tôi thật sự không dám dính líu gì đến Nghịch Âm Minh.
Nhưng mà, nhưng mà chúng tôi cũng không dễ dàng.” Thôn trưởng khóc lóc thảm thiết, đem khuôn mặt già nua làm ra vẻ mặt vô cùng đáng thương đó đúng là khó cho ông ta.
“Cái gì không dễ dàng?” Ngô Bất Lạc ung dung mà hỏi, “Mọi người đều là yêu tinh, thời buổi con người hoành hành bá đạo này có ai mà dễ dàng? Nhưng chưa thấy yêu tộc nào cấu kết với Nghịch Âm Minh cả.”
“Chuyện này…Chuyện này…” Thôn trưởng không biết nên nói thế nào.
“Thôn trưởng nên thành thật nói rõ mọi chuyện mới phải.
Loài người có một câu thế này, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Nếu ông cứ che che lấp lấp không chịu nói rõ tình hình thực tế, đến lúc đó biểu cữu lão gia nhà chúng tôi cũng không bảo vệ được ông.
Thôn trưởng lớn tuổi không sợ chết, nhưng nơi này còn rất nhiều thôn dân, thôn trưởng muốn bọn họ chôn cùng sao?” Giọng Ngô Bất Lạc lạnh xuống trong nháy mắt, thôn trưởng bị dọa nằm bò trên đất.
“Xin…Xin đạo hữu nghe tôi từ từ nói.”
Thôn trưởng lau mồ hôi lạnh, nhận ra mình không nói không được, đành phải kể hết từng chuyện ra.
Thôn này vốn là hang ổ của một vị đại yêu.
Yêu quái này có khả năng phi thường nhưng không muốn dính vào thị phi nên đã tự lập một động phủ ở nơi bí mật này.
Nhưng rất nhiều chuyện mình không trêu vào nhưng nó vẫn đến.
Yêu tinh kia có năng lực lớn, thanh danh vang dội, cộng thêm kẻ thù đông đảo, rất nhanh đã bị phục kích khi đi du lịch bên ngoài.
Mặc dù nó đánh bại những kẻ địch đó, nhưng về tới đây cũng đã thoi thóp.
Trùng hợp đúng lúc Phi Lư bị Địa Phủ truy bắt chạy trốn đến nơi này, sau khi phát hiện ra đại yêu và chỗ này thì hết sức kích động, chẳng những thừa cơ cướp lấy nội đan của đại yêu cho bản thân sử dụng mà còn biến nơi này thành một trong những cứ điểm bí mật của mình.
“Đại yêu mặc đù đã mất nội đan nhưng thân thể vẫn còn.
Oán linh của nó có năng lực phi phàm, mặc dù bị trấn áp dưới lòng đất nhưng yêu khí vẫn không ngừng tràn ra.
Thôn dân trong thôn chúng tôi thật ra đều không có bản lĩnh gì, chỉ vì sống ở đây lâu, được yêu khí bồi bổ nên từ từ biến thành hình người.
Phi…Phi Lư rất mạnh, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại đây trông coi.” Thôn trưởng nói, nước mắt lại rơi, “Thực ra dân làng chúng tôi cũng rất khổ, một khi tu vi cao, có nội đan thì sẽ bị móc đi.
Những thôn dân ngài thấy bây giờ hầu hết đều không có nội đan, chỉ có thể ở đây sống những ngày cuối cùng.
Vì chủng tộc đặc biệt nên nội đan của tôi không dùng được, nên mới có thể ở đây làm thôn trưởng.”
“Ông là yêu tinh gì? Phi Lư vậy mà lại buông tha ông?” Ngô Bất Lạc không khỏi tò mò.
“Tại…Tại hạ là, là một con gián.”
“Cách xa tôi ra.” Ngô Bất Lạc lập tức lui về sau hai bước.
Khi nhìn thấy sắc mặt thôn trưởng trở nên bi thảm hơn mới ý thức được những gì mình làm có hơi quá, đành phải tiếp tục hỏi, “Vậy thời gian qua Phi Lư có đến lần nào không?”
“Có, hắn bắt theo một người.”
“Người kia bây giờ ở đâu?”
“Ngay ở chỗ chôn xương đại yêu.” Thôn trưởng thành thật nói, “Ngài phải nói chuyện với âm quan Địa Phủ một câu đấy, chuyện này thực sự không liên quan đến chúng tôi.
Chúng tôi đều là người bị hại, cũng rất muốn rời đi mà.”
“Vậy sao ông không đến Địa Phủ tìm trợ giúp?”
“Cái đó…Nghe nói muốn mời được âm quan Địa Phủ cần rất nhiều tiền, chúng tôi không có.” Thôn trưởng rụt đầu, “Hơn nữa chúng tôi cũng không xác định Địa Phủ có ăn chúng tôi hay không.”
…Hèn chi Phi Lư không thèm để một người ra hồn đóng giữ ở đây.
Các thôn dân đều ngu ngốc thế này, cho dù mở cửa ra, có khi bọn họ cũng chẳng biết chạy ra ngoài.
“Được rồi được rồi, ông chờ một chút để tôi gọi mọi người, tới chỗ đại yêu kia ngay trong đêm cứu người trước.” Ngô Bất Lạc khoát tay, “Ông chuẩn bị đi.”
“Giờ đã muộn thế này, hay là ngày mai hãy…”
“Đêm dài lắm mộng, cứu sớm càng tốt.” Ngô Bất Lạc nhìn thôn trưởng, “Ông biết không, người được Phi Lư đưa đến đây tám phần là âm quan Địa Phủ.
Nếu không sớm cứu người ra, chờ người Địa Phủ tìm tới, bọn họ không dễ nói chuyện như tôi đâu.”
“A, vâng, vâng, tiểu nhân ở đây chờ.” Thôn trưởng sợ đến mức ba hồn bay mất bảy phách.
Ông ta hoàn toàn không muốn đối đầu với âm quan Địa Phủ, nghe nói bọn họ một ngụm một yêu tinh, rất đáng sợ!
Ban đêm bị quấy nhiễu giấc ngủ thực sự rất khiến người ta khó chịu, nhưng khi cả đám nghe Ngô Bất Lạc nói đã tìm được vị trí của Phí Qua, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.
“Ông trưởng thôn này không lừa người đấy chứ.” Lộ Đông có chút mơ màng, luôn cảm thấy tin tức tới quá nhanh, rất là không chân thực.
“Nếu diễn xuất của trưởng thôn còn lợi hại hơn tôi, vậy thì chúng ta sớm muộn đều phải chịu thiệt thòi này.” Ngô Bất Lạc chân thành nói, “May mắn thay, tôi đã sống nhiều năm như vậy, trước mắt vẫn chưa thấy ai diễn xuất tốt hơn tôi.”
…Đây là chuyện rất đáng để kiêu ngạo à?
“Sơ Nhất, cậu là con trai ảnh đế, có muốn nói gì không?” Lộ Đông đẩy Mộc Sơ Nhất đang mặc quần áo bên cạnh hỏi.
“Bất Lạc rất biết gạt người.” Mộc Sơ Nhất trả lời.
“…Tiểu tử cậu rất biết nhìn trái phải mà nói hắn, cậu không ngốc.”
“Tôi vốn không ngốc.”
Sau một hồi tranh cãi, mọi thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong.
Ngay sau đó mọi người thu dọn đồ đạc đi theo thôn trưởng đến chỗ chôn xương đại yêu mà ông ta nói.
“Đúng rồi, thôn trưởng, đại yêu này thuộc chủng tộc nào?” Ngô Bất Lạc chợt nghĩ tới liền hỏi.
“Hình như là nhện gì đó?” Thôn trưởng sửng sốt một chút, “Cụ thể tôi không nhớ rõ.”
Đám người Ngô Bất Lạc trăm miệng một lời, “Mỹ nhân nhện!”
“Đúng rồi, chính nó.” Thôn trưởng vỗ tay cái độp.
Ngô Bất Lạc cảm thấy dường như có một bàn tay trong bóng tối thúc đẩy bọn họ tiến về phía trước.
Thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp đến thế.
Bọn họ cũng không ngu ngốc tin tưởng đây thực sự chỉ là trùng hợp mà thôi.
Có rất nhiều yêu quái trên thế giới này, nhưng cố tình con này lại là mỹ nhân nhện.
Phi Lư nhất định biết nơi này chôn giấu một con mỹ nhân nhện, cũng biết đặc tính của nó.
Cho nên ông ta cố ý bắt Phí Qua tới đây, bởi vì ông ta không chắc chắn đối tượng mà con mỹ nhân nhện nhỏ kia phục khắc gương mặt là Phí Qua, vì vậy dứt khoát đặt Phí Qua ở chỗ chôn xương của mỹ nhân nhện khác.
Mỹ nhân nhện dù chết rồi, linh hồn của nó vẫn sẽ quanh quẩn bên thể xác không tiêu tan.
Nếu mặt của mỹ nhân nhện ở Địa Phủ thực sự đến từ Phí Qua, thì mỹ nhân nhện ở đây nhất định có thể cảm nhận được mối liên hệ với đồng tộc.
Trong tất cả yêu tộc, mỹ nhân nhện được coi là loại đặc biệt coi trọng tộc nhân.
Ngẫm lại xem.
Thế giới này còn sót lại bao nhiêu mỹ nhân nhện? Có lẽ chỉ có con bên trong Địa Phủ còn sống.
Nếu yêu hồn mỹ nhân nhện nơi này phát hiện người có quan hệ với đồng tộc đến thì sẽ làm gì?
Giết hay bảo vệ?
Bất kể thế nào, dân trong thôn hoặc thôn trưởng đều không phải thứ Phi Lư quan tâm, nói cách khác, bọn họ chỉ dùng để che mắt mà thôi.
Bức tường chân chính giam giữ Phí Qua ở chỗ yêu hồn mỹ nhân nhện.
Con mỹ nhân nhện vị thành niên không có bao nhiêu bản lĩnh trong nhà tang lễ đã khiến đám bọn họ người ngã ngựa đổ, nếu đổi thành yêu hồn đại yêu trưởng thành hiện tại…!
Quả thực không dám nghĩ đến.
Vẻ mặt Ngô Bất Lạc hơi khó coi.
Tất nhiên, biểu cảm của bọn Sở Nhạc cũng không đẹp hơn là bao.
Dễ thấy tất cả mọi người đều cùng nghĩ tới một thứ.
“Chính, chính là ở trước mặt.” Thôn trưởng không dám tiếp tục đi tiếp, “Các cậu đi vào đi, tôi…tôi ở đây canh giữ giúp các cậu.”
Phía trước là một hang núi rất lớn.
Xung quanh hang động trụi lủi, ngay cả rêu cũng không có, kiến hay côn trùng lại càng không, quả thực không một ngọn cỏ.
Yêu khí nồng đậm liên tục toát ra từ trong hang.
Ngô Bất Lạc cảm thấy mùi hương của trái cây hoa yêu trên người mình đều trở nên ảm đạm.
“Ông về thôn trước đi, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nếu có thôn dân hỏi tới thì nói chúng tôi đã tìm được nơi tu luyện, không được tới quấy rầy chúng tôi, biết chưa?” Ngô Bất Lạc nhìn thôn trưởng nói.
“Biết, biết.” Thôn trưởng gật như gà mổ thóc, “Các cậu đi vào đi, tôi, tôi về đây.”
Nói xong, thôn trưởng như bị lửa đốt mông, nhanh chóng chuồn mất.
Chỉ khi thấy bóng lưng nhanh chóng đào tẩu của ông ta, Ngô Bất Lạc mới cảm thấy đây thực sự là một yêu quái pháp lực cao thâm, mà không phải một trưởng thôn ngu muội vô tri.
“Mộ huyệt yêu quái kiểu này khá phiền.” Sở Nhạc liếc nhìn mọi người, “Các cậu hầu như đều là thân thể con người, đi vào sẽ rất khó chịu.
Vì vậy tốt nhất là tôi và Mộc Sơ Nhất dẫn đầu, Tào Phàm bọc hậu, những người còn lại nếu có bùa chú gì tốt nhất nên dán đầy người, cố gắng nhanh hết sức đi vào đến nơi sâu nhất sẽ tốt hơn nhiều.
Nếu không yêu khí nhập thể, các cậu chỉ còn cách vào bệnh viện nằm mười ngày nửa tháng.”
“Được, nghe anh.”
“Bất Lạc, cậu theo ngay sau tôi và Mộc Sơ Nhất.” Sở Nhạc không yên lòng dặn dò.
“Tôi biết rồi.”
Sống hay chết đều phải đi vào một lần.
Cảnh sắc trong hang động tốt hơn bọn họ tưởng rất nhiều, hoàn toàn không phải cảnh nhìn đâu cũng thấy xác chết mà trái lại rất sạch sẽ, sạch sẽ hơi quá mức.
Có lẽ lúc trước Phi Lư đến đây cảm thấy nơi này bất tiện nên đã tìm người đến quét dọn.
Đường núi sạch sẽ như vậy giúp đám người Ngô Bất Lạc rất thoải mái, ít nhất không khiến bản thân bị bẩn.
Hang động này sâu hơn tưởng tượng.
Bọn họ đi gần mười lăm phút mới đến cuối.
Trước mắt họ thắp hai ngọn đèn.
Hai ngọn đèn có hình người nửa ngồi, hai tay nâng lên, bấc đèn nằm giữa lòng bàn tay, giống như mạch máu đang đập.
Ánh đèn tỏa ra màu đỏ rực cổ quái, yêu khí xung quanh chậm rãi vờn quanh ánh lửa kia như thể một chiếc chụp đèn di động trong suốt.
“Đúng là thú vui quái gở.” Sở Nhạc liếc mắt, “Thời đại nào rồi mà còn làm thứ này dọa người.”
Nói xong, Sở Nhạc ngoắc ngoắc ngón tay, trực tiếp quấn hai bấc đèn lại với nhau.
Chẳng mấy chốc, hai thân đèn từ từ kết lại dưới ánh mắt của mọi người, sau đó hóa thành một đống tro bụi, chỉ là nét mặt đã trở nên vô cùng kinh khủng.
“Đây là đèn giữ cửa có từ rất lâu về trước.” Sở Nhạc ngáp một cái, “Tôi từng ngủ trong mộ của mấy thuật sĩ có thứ này.
Dùng hoạt thi* làm thân đèn, hạ chú khôi lỗi, một khi có người xa lạ tiến đến, bọn chúng sẽ từ từ sống lại.
Dao chém không nát, lửa đốt không cháy, cách duy nhất là quấn bấc đèn của chúng vào nhau để chúng tự sinh tự diệt.
Có điều khi chúng sống lại, bấc đèn sẽ bị giấu vào trong bụng.”
*hoạt thi: aka zombie
“…Sở Nhạc, anh đã ngủ trong mộ bao nhiêu người rồi?” Ngô Bất Lạc không đi xem hai cái đèn đã bị phá hủy kia mà tò mò nhìn Sở Nhạc, “Có cảm giác anh coi mộ người ta như nhà trọ, tìm được cái nào ngủ cái đó.”
Trên mặt Sở Nhạc xuất hiện vẻ vô tội hiếm thấy.
“Con người các cậu cần ăn cơm, cương thi chúng tôi đương nhiên cũng cần ăn thi khí.
Tôi không muốn đi cắn người sống uống máu, như vậy rất dễ dẫn đạo sĩ đến, cho nên tôi chọn cách khác nhanh hơn.” Sở Nhạc thẳng thắn nói, “Tuy mộ thất của những thuật sĩ này thi khí nặng, nhưng không có vật bồi táng nào có giá trị, pháp khí của bọn họ lâu không được tu sửa nên đã sớm trở nên vô dụng.”
“…Đó có thể coi là đồ cổ mà, đồ phá của.” Ngô Bất Lạc tức giận đến mức chết đi sống lại, “Hồi trước chúng ta nghèo như vậy, nếu anh sẵn sàng đi đào vật bồi táng trong mộ địa, chúng ta đâu cần phải khắp nơi kiếm tiền?”
Lần này Sở Nhạc không nói lời nào.
“Tôi biết ngay anh cố ý mà.” Ngô Bất Lạc càng tức giận hơn.
Sở Nhạc đi một mình ở phía trước.
Nếu là cố ý thì sao?
Trong hoàn cảnh đó, nếu Sở Nhạc lập tức xuất ra một số tiền lớn, nói không chừng Ngô Bất Lạc sẽ cầm tiền chạy thẳng, sao có thể vì Sở Nhạc biết kiếm tiền mà mang hắn theo bên cạnh?
Thế giới loài người có câu nói rất đúng, “Đàn ông có tiền liền học xấu.”
Chỉ cần Ngô Bất Lạc không có tiền trong tay và không có năng lực tự vệ, thì hắn sẽ phải dắt theo Sở Nhạc cả đời.
Đẩy cửa ra, tình huống bên trong liếc qua thấy ngay.
Đó là xác một con nhện khổng lồ.
Nếu nói mỹ nhân nhện ở nhà tang lễ là một ngọn núi nhỏ xấu thì con nhện này có thể gọi là núi cao.
Ngô Bất Lạc gắng sức nhấc cái đầu lên cũng chỉ có thể trông thấy phần bụng nhện.
Nó phải ăn bao nhiêu thứ mới phát triển đến kích thước lớn thế này?
“Bất Lạc, cậu nói xem nếu chúng ta đem cái xác này về có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Mộc Sơ Nhất không khỏi tính toán, “Da của mỹ nhân nhện trưởng thành, tôi nhớ được bán với giá khoảng tám mươi vạn một miếng nhỏ.
Nơi này phải có bao nhiêu cái tám mươi vạn chứ!”
Không nói nhiều, chỗ này mang về ít cũng một trăm triệu.
Mộc Sơ Nhất vừa dứt lời, tất cả mọi người gồm cả Sở Nhạc đều hướng ánh mắt về phía mỹ nhân nhện.
Giờ phút này, mỹ nhân nhện trong mắt bọn họ đã biến thành núi báu.
“Thế…chúng ta khiêng được không? Không gian cũng không lớn lắm.” Tạ Bán Loan chăm chú suy tư, “Không thì chúng ta chuyển nhiều lần, hoặc có thể trực tiếp bảo người của siêu thị Địa Phủ đến chuyển, trả bọn họ chút thù lao, chúng ta chỉ cần thu phần tiền còn lại là được.”
Có số tiền này, hắn có thể mua được Viên Khuyết đan rồi.
“Tôi cũng đủ tiền dưỡng lão sau này cho hai baba.” Mộc Sơ Nhất nuốt nước miếng.
“Các sư huynh của tôi có thể có thêm một số pháp khí không tồi để tham gia cuộc thi âm quan lần tới.” Trương Dịch chật vật đấu tranh với lý trí của bản thân.
“…A Di Đà Phật.” A La vội vàng niệm kinh làm dịu tham niệm của mình.
Lộ Đông và Tào Phàm đã thẳng thắn đem pháp khí ra, mài đao xoèn xoẹt nhìn cái xác, xem xét ra tay từ nơi nào thì nhanh hơn.
“Khụ khụ, đừng vội.” Ngô Bất Lạc lau đi nước bọt không tồn tại trên khóe miệng, “Tìm được Phí Qua trước rồi nói.
Nơi này còn có yêu hồn đấy, chúng ta vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, chúng ta phải cẩn thận.”
“Nhưng…”
Cũng may lý trí của bọn họ chiến thắng lòng tham.
Đám Ngô Bất Lạc quyết định tìm Phí Qua trước.
Ở đây ngoại trừ thi thể mỹ nhân nhện còn có một chỗ tản ra yêu khí nồng đậm.
Nhóm Ngô Bất Lạc đi theo đến vị trí yêu khí.
“Không nghĩ tới nơi này lại có người đến? Mà còn rất nhiều người.” Một giọng nói vang lên trong hang động.
Giọng nói vừa dứt, nơi này lập tức được chiếu sáng như ban ngày.
Nhóm Ngô Bất Lạc nhìn đến nơi thanh âm phát ra, trông thấy một người trong suốt đang ngồi trên ghế đá mỉm cười nhìn bọn họ.
Bên cạnh người này là một bệ đá, trên bệ đá là Phí Qua đang ngủ say, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Mặc dù trước đó đã xem qua ảnh chụp, nhưng lúc trông thấy người thật, trái tim Ngô Bất Lạc vẫn đập dữ dội.
Đây chính là dáng vẻ kiếp trước của mình!
Mình lớn lên trông như vậy ư?
Ngô Bất Lạc lập tức cảm thấy mình kiếp trước đẹp trai hơn mình bây giờ nhiều.
“Bất Lạc, dáng dấp của hắn thật giống cậu.” Mộc Sơ Nhất bỗng nhiên nói.
“Tôi cũng cảm thấy giống.” Ngô Bất Lạc nói không suy nghĩ, dư quang khóe mắt phát hiện người Mộc Sơ Nhất nói đến không phải Phí Qua mà là yêu hồn trong suốt kia.
“Đúng là rất giống.” A La chăm chú quan sát rồi khẳng định.
“Giống chỗ nào chứ? Hoàn toàn không giống, mắt các cậu mù hết rồi à?” Tạ Bán Loan cũng nhìn một lúc, ôm thái độ hoài nghi mắt quan sát của A La và Mộc Sơ Nhất.
Trương Dịch yên lặng đứng cạnh Mộc Sơ Nhất cho thấy thái độ của mình.
Quả thực rất giống không sai.
Tào Phàm và Lộ Đông không nói gì, hai bọn họ cảm thấy có điểm giống lại có điểm không giống.
“Giống thật không có gì sai.” Sở Nhạc hướng về phía Ngô Bất Lạc nói, “Bất Lạc, theo cậu thì sao?”
Ngô Bất Lạc chậm rãi tới gần yêu hồn.
Quả thực rất giống.
Dù là hình dáng ngũ quan hay mặt mày đều như một khuôn in ra.
Không, phải nói dáng dấp yêu hồn này thực ra cũng trông rất giống Ngô Bất Hoa.
Vì nguyên nhân thể chất, người khác nhau nhìn thấy Ngô Bất Lạc khác nhau.
Nhưng người tốt như A La, Mộc Sơ Nhất và Trương Dịch có thể trông thấy dáng vẻ thực sự của Ngô Bất Lạc.
Rất giống diện mạo của yêu hồn trước mặt.
“Không phải rất bình thường ư?” Yêu hồn nhìn bọn họ không có ý định công kích.
Nếu hắn muốn tấn công thì có thể đánh lén vào lúc lên tiếng.
Nhưng hắn không làm thế, nên đám Ngô Bất Lạc không sợ.
“Tộc mỹ nhân nhện chúng tôi xưa nay chỉ phục khắc* gương mặt của mỹ nhân nổi danh nhất.” Yêu hồn nhìn Ngô Bất Lạc, “Mặt của tôi đến từ người nhà họ Ngô đường đường chính chính, chắc cậu cũng họ Ngô đi.”
*phục khắc: phục là sao chép, khắc là trạm trổ, cụm này hiểu là sao chép rồi tạo lại giống y hệt
Ngô Bất Lạc nhẹ gật đầu.
“Ngô gia à.” Yêu hồn nghiêng đầu suy nghĩ, “Năm đó tôi ở Nghịch Âm Minh một thời gian, lúc ấy mỹ nhân xuất sắc nhất Nghịch Âm Minh họ Ngô.
Bọn họ mặc dù không có thiên phú, nhưng dã tâm rất lớn, cũng rất thông minh, mồm mép biết gạt người nhất.
Nhờ sắc đẹp và dã tâm đó, bọn họ từ người thường trở thành tu sĩ.
Đời tôi chưa từng gặp ai xảo trá hèn hạ hơn bọn họ.
Là yêu quái, tôi rất thưởng thức tính cách của bọn họ, vì vậy lúc thành niên đã lựa chọn gương mặt của họ.”
Có lẽ chính vì người nhà họ Ngô có được khuôn mặt đẹp khó ai bì kịp, giống như Ngô Bất Lạc và Ngô Bất Hoa hiện tại.
Cho nên bọn họ mới cảm thấy mình hẳn là con trời, không nên trải qua sinh lão bệnh tử như người bình thường, mà phải thoát khỏi sinh tử luân hồi, trở thành người trên người.
Bọn họ lợi dụng sắc đẹp của mình lừa gạt vô số thiên chi kiêu tử để trộm thiên phú, điều này được truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Trong ký ức về mỹ nhân nhện ở nhà tang lễ lúc trước, Ngô Bất Lạc nhớ rằng quả thực có mấy con mỹ nhân nhện từng được Nghịch Âm Minh nuôi dưỡng.
Có lẽ con trước mắt là một trong số đó.
“Âm quan Địa Phủ đi tới chỗ này làm gì?” Yêu hồn chậm rãi nói, “Phi Lư mang đến cho tôi một người, các cậu tới cứu hắn đúng không?”
“Đúng.” Ngô Bất Lạc khẳng định.
“Khó mà làm được.” Yêu hồn chống cằm cẩn thận nhìn đám người, khi ánh mắt lướt qua bọn Sở Nhạc thì kinh ngạc.
“Các cậu đúng là loại người gì cũng có.” Yêu hồn không khỏi cảm thán, “Mỹ nhân nhện chúng tôi đã được xem là số lượng thưa thớt, nhưng trong các cậu lại có chủng loài thưa thớt hơn.”
“Cảm ơn đã khen.”
“Phi Lư nói người này có thể là Nghiệt Kính Đài chuyển thế, bảo tôi xác định xem hắn có từng bị đồng tộc của tôi phục khắc mặt không.” Yêu hồn chỉ chỉ Phí Qua hôn mê bên cạnh, “Phi Lư nghi ngờ hắn là nội gián của Địa Phủ, nên để hắn ở chỗ tôi, có điều trước mắt tôi vẫn chưa thể xác định thân phận của hắn.”
“Vì sao không xác định?”
“Vì không thích đấy.” Yêu hồn cười to, “Tôi đã chết rồi, tại sao phải nghe lời Phi Lư? Mấy trăm năm trước, Phi Lư chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ ở Nghịch Âm Minh mà thôi, tại sao tôi phải nghe hắn?”
Hết chương 132.