Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 130: Nghiệt Kính Đài 4
Đối với Trác Bất Quần mà nói, ai mắng hắn cái gì cũng được, hắn chẳng quan tâm, dù sao cũng không phải chưa từng bị người chỉ vào mũi mắng chửi.
Nhưng mắng Ngô Bất Hoa thì không được.
Ở ngay trước mặt hắn, nói hắn và Ngô Bất Hoa không có quan hệ gì lại càng không.
Làm huyễn thuật sư, cuộc sống của hắn cũng không dễ chịu như hồi còn bé.
Trước khi gặp Ngô Bất Hoa, huyết mạch huyễn thuật sư của hắn thấp đến nỗi không đáng kể, dù đem ra làm ảo thuật cũng mất mặt.
Ngô Bất Hoa đã cứu hắn, chị ấy nói mình thiếu một em trai, cũng chính Ngô Bất Hoa cho hắn sức mạnh, để hắn từ một đống bùn nhão lần nữa trở thành người.
Nhưng bây giờ, có một người đàn ông vạch trần ảo tưởng giả dối này ngay trước mặt hắn, dù biết mục đích của đối phương là ép hắn xuất hiện, hắn cũng không thể coi như không thấy.
“Tạ Bán Loan…”
Hắn biết người này.
Trước khi chị gia nhập Nghịch Âm Minh, người này được đặt ngang hàng với chị, người trong giới đạo pháp gọi hai người họ là “nam Ngô bắc Tạ”, bọn họ là thiên tài nổi bật nhất thế hệ này của giới đạo pháp.
Thậm chí hắn còn biết chị đã từng có ý định kéo người này vào Nghịch Âm Minh.
Nghĩ tới đây, Trác Bất Quần nở nụ cười điên cuồng.
Chị chỉ có thể là của một mình hắn, người khác đừng hòng mơ tưởng dính dáng một xu quan hệ nào!
Tạ Bán Loan ở trong huyễn cảnh, bị Trác Bất Quần “chăm sóc đặc biệt”.
Liệt hỏa, gió lốc, hồng thủy, phàm là thứ có thể khiến người cảm thấy khủng hoảng, Tạ Bán Loan lần lượt nếm trải một lần, trong những huyễn cảnh này, cảm giác đau là thật.
Nếu ai tin, nó có thể tạo thành tổn thương thân thể cho người đó.
Tạ Bán Loan không ngờ lời mình nói chẳng những có hiệu quả mà hiệu quả còn quá tốt.
Đối phương hạ tử thủ luôn!
Nhưng vậy cũng tốt.
Tinh lực huyễn thuật sư có hạn, tập chung bên này nhiều, bên khác sẽ yếu đi.
Tạ Bán Loan chỉ cần cố gắng chống đỡ là có thể chờ được đồng nghiệp bắt tên huyễn thuật sư đang ẩn núp ra, đến lúc đó mọi nguy hiểm đều được giải trừ.
Đã vào một nhóm thì không thể mù quáng làm việc cá nhân nữa.
Đây là điều mà Tạ Bán Loan học được.
Đối với loại người như Tạ Bán Loan, huyễn thuật sư tồn tại là để nơi nơi khắc hắn, bởi vì bản thân hắn không học pháp thuật chính thống nào, hầu như đều là đông một búa tây một búa, không có hệ thống gì.
So ra, Trương Dịch chuyên về đạo pháp Mao Sơn hoặc Tào Phàm chuyên về quỷ thuật dễ dàng vượt qua huyễn trận hơn.
Còn hắn, làm tank kéo boss thì được.
“Sao? Tôi nói không đúng à? Mặc dù cậu đi đâu cũng gọi Ngô Bất Hoa là chị, nhưng hai người chẳng giống nhau chút nào.
Nếu tôi là cậu, có dáng vẻ bình thường như vậy, trước khi nhận một đại mỹ nữ làm chị kiểu gì cũng phải đi chỉnh dung cái đã, cậu nói xem có đúng không? Chẳng phải cậu là huyễn thuật sư sao, lẽ nào đổi cho mình khuôn mặt khác cũng không được?” Tạ Bán Loan phun lời độc địa, trong đội có mỗi Sở Nhạc có thể chọi lại hắn, những người khác đều nhượng bộ lui binh.
Giờ phút này đối mặt huyễn thuật sư, Tạ Bán Loan càng bật hết hỏa lực, đau chỗ nào đâm vào chỗ đó, thủ đoạn mềm dẻo giết người không thấy máu.
“Haiz, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Ngô Bất Hoa.
Chắc chắn cô ta xem em trai như báu vật, sao nỡ để em trai dãi nắng dầm mưa? Cậu thì khác, đầy đường chỗ nào cũng có, gọi một tiếng em trai cũng không mất miếng thịt nào, cực kỳ thích hợp làm bia chắn.”
Trác Bất Quần đỏ ngầu cả mắt.
Tên này!
Tên này nhất định phải chết!
Tạ Bán Loan phát hiện khu vực chỗ mình rộng thêm ra.
Tốt lắm, xem ra rất hữu dụng.
“Cậu có biết em trai Ngô Bất Hoa là ai không?” Tạ Bán Loan nở nụ cười vô cùng gợn đòn, “Cậu không biết, nhưng tôi biết nha.”
Trước mặt dần dần hiện ra thân ảnh một người.
Người tới trông tạm được, nhưng nét âm trầm tràn đầy giữa hai đầu lông mày đã khiến gương mặt nhìn tạm được này bị hủy không còn gì.
Điều khiến Tạ Bán Loan kinh ngạc hơn là, trên da huyễn thuật sư mọc đầy những hạt tròn nhỏ.
“Trên người cậu…là huyết trùng?” Tạ Bán Loan sửng sốt nhìn đối phương, “Từng thấy người liều mạng, nhưng chưa thấy ai liều mạng đến thế.”
Huyết trùng sẽ không ngừng cung cấp máu tươi cho kí chủ, khiến tốc độ tạo máu của thân thể người đó nhanh vượt xa người thường, đến khi huyết trùng không cầm cự nổi nữa sẽ từ từ biến thành hạt tròn màu đen mọc ở trên da, rất lâu sau mới tróc ra.
Hiệu suất cao như vậy, tỏ rõ huyết dịch trên người huyễn thuật sư đang tiêu hao nhanh chóng, một khi bắt đầu sẽ không thể ngừng lại nữa.
Sức mạnh của huyễn thuật sư toàn bộ bắt nguồn từ huyết mạch, lần trước ở mộ phán quan đừng nói một hơi vây khốn cả đống người bọn họ, có thể vây khốn một người đã không tồi.
Nếu không tiêu hao một lượng máu lớn, sao cậu ta có thể tiến bộ nhanh như vậy trong khoảng thời gian ngắn.
“Anh mới nói biết em trai chị ấy ở đâu?” Trác Bất Quần từng chút tới gần, trên mặt bị sát khí dày đặc thay thế, “Nói cho tôi biết em trai chị ấy ở nơi nào, tôi sẽ không giết anh, cũng có thể buông tha tất cả bạn bè của anh.”
“Ha.” Tạ Bán Loan nghe đối phương nói vậy lại càng không khách khí, “Cậu muốn làm gì, muốn giết cậu ấy, thay thế cậu ấy à? Cậu cảm thấy giết cậu ấy xong là có thể thực sự trở thành em trai Ngô Bất Hoa sao? Ha ha, thật nực cười, cậu mà giết cậu ấy thì ngay giây sau sẽ bị Ngô Bất Hoa giết chết.”
Tạ Bán Loan vừa nói lời có dao, vừa liên tục quan sát người đàn ông trước mắt.
Rất rõ ràng, cuộc sống thời thơ ấu của thanh niên này không được tốt lắm, tính cách hắn vốn mang chút cực đoan méo mó, sự âm u đó liên tục bị khuếch đại bởi đủ loại nhân tố, thậm chí có khả năng bị cố ý sửa đổi, cuối cùng biến thành bộ dạng hiện tại.
Tạ Bán Loan từng gặp rất nhiều người như vậy.
Có vài kẻ tu luyện pháp thuật âm tà cần nguyên liệu là người có tính cách hắc ám này, bọn chúng sẽ chọn mục tiêu trước, sau đó không ngừng đùa bỡn cuộc đời người đó, cuối cùng đạt được thành phẩm.
Giống như những gì Lý Phi Tống đã làm với Trương Triết, vì muốn nhận được một linh hồn tràn ngập oán hận nên làm cho hắn cửa nát nhà tan.
Cách làm này từ cổ chí kim chưa từng đứt đoạn.
Con người không thể đoán trước nhưng rất dễ tìm hiểu*.
*raw là mạc thấu, mạc là lần mò tìm kiếm, thấu trong thấu triệt.
Từ này có nghĩa là thăm dò và tìm hiểu kỹ lưỡng.
Ví dụ: “Sau bao năm quen biết, mình đã hình dung được tính cách của nhau rồi.”
Đôi khi Tạ Bán Loan nghĩ mình là thằng khốn tội ác tày trời, nếu không thi đỗ âm quan, có lẽ hắn cũng sẽ trở nên giống huyễn thuật sư trước mắt.
Thật may, Tạ Bán Loan nắm được cơ hội, kịp thời dừng chân trước vách núi.
Nhưng hắn sẽ không vì vậy mà có lòng đi giải cứu những người đang trên bờ vực, bởi vì những người đó không có bao nhiêu giá trị, biết đâu chừng hắn còn đá thêm một cước, tiễn bọn họ đến Tây Thiên!
Tựa như hiện tại.
“Tôi nói đúng rồi.” Trên gương mặt bình tĩnh của Tạ Bán Loan mang theo trào phúng, “Người như cậu có thể sống bao lâu? Cậu chẳng qua may mắn hơn chút được người khác nhặt về, nhưng sau khi chết cậu vẫn sẽ bị ném xuống cống ngầm.
Cùng lắm một tháng, hay nửa tháng, Ngô Bất Hoa có thể tìm được người thay thế, trở thành em trai mới của cô ta.”
Trác Bất Quần điên cuồng nhìn Tạ Bán Loan.
Lúc này Tạ Bán Loan đã thay thế em trai thật của Ngô Bất Hoa trở thành kẻ hắn muốn giết nhất.
Giết anh ta, giết anh ta!
Trác Bất Quần nhào về phía Tạ Bán Loan.
Thân thủ hắn không phải rất linh hoạt, nhưng khi phẫn nộ đạt tới đỉnh điểm, theo bản năng sẽ dùng nắm đấm để tấn công kẻ địch.
.
Truyện Nữ Phụ
Ánh mắt Tạ Bán Loan sáng lên, anh linh vẫn luôn ẩn núp trong ngực há to miệng hướng tới Trác Bất Quần, ý đồ nuốt chửng người này.
Nhưng anh linh giống như đụng phải miếng bọt biển, nhanh chóng rơi xuống đất.
Mà thân thể Trác Bất Quần hóa thành một làn khói, dâng lên từ một chỗ khác.
“Tôi sẽ giết anh.” Trác Bất Quần trầm giọng nở nụ cười, “Hồn phách của anh cũng sẽ bị tôi rút ra.
Tôi muốn xem xem, âm quan Địa Phủ có phải bất tử thật hay không!”
Giờ phút này, trong văn phòng.
“Nó tới rồi, ngay bên ngoài.” Ngô Bất Hoa thuần thục pha cho mình một ấm trà, “Bất Quần hiện tại rất khó đối phó, các cậu muốn bắt nó thì phải nhanh một chút.”
“Vì sao cô không tự mình ra tay?” Sở Nhạc ngăn cản Ngô Bất Lạc, “Nếu cô ra tay, hắn hẳn sẽ không phản kháng.”
“Trong người tôi bị hạ chú.” Ngô Bất Hoa thản nhiên trả lời, “Phi Lư rất coi trọng Trác Bất Quần, vì Phi Lư là hậu duệ Vu tộc, vu thuật hắn có thể vận dụng bắt nguồn từ huyết mạch của hắn.
Cho nên, huyễn thuật sư giống vậy là đối tượng thí nghiệm tốt nhất.
Tôi chỉ có thể mượn tay các cậu đưa nó tới Địa Phủ, giam giữ hay giết nó cũng được, chỉ cần không đặt nó ở Nghịch Âm Minh.”
“Tại sao chị lại để hắn làm em trai chị?” Ngô Bất Lạc không hiểu, “Nếu chị nói cho Nghịch Âm Minh tin tức liên quan đến em, chị có thể lăn lộn tốt hơn hiện tại nhiều.”
“Dĩ nhiên là vì chị thích em.” Ngô Bất Hoa nhìn chằm chằm Ngô Bất Lạc, “Người trong lòng càng mang ác niệm thì càng thích em.
Chị đánh cắp thiên phú của em, phản bội giới đạo pháp, lợi dụng Trác Bất Quần, chị là ác quỷ mà Địa Phủ cũng không thu.
Tựa như những tội phạm giết người, những tên biến thái em đã từng gặp, chị giống bọn chúng, thứ chị không có được sẽ không cho phép người khác lấy được.
Em ở bên ngoài, chị có thể nhìn thấy em, mỗi cử chỉ hành động của em chị muốn biết lúc nào thì biết lúc đó.
Nhưng nếu thân phận của em bị lộ, chị sẽ không còn cách nào nắm bắt tin tức về em nữa.”
Nói xong, Ngô Bất Hoa đứng dậy.
“Nếu các cậu bắt được Trác Bất Quần, không muốn giết nó thì hãy xóa sạch trí nhớ, phế bỏ huyết mạch, thay đổi bộ dáng của nó, để nó làm người bình thường đi.” Thân ảnh Ngô Bất Hoa dần dần biến mất, khí tức ba động trên người cô khó mà nắm bắt được, “Lúc tôi cứu nó không biết rằng nó là huyễn thuật sư.”
Ít nhất người này cũng kêu cô là chị nhiều năm.
Coi như đây là chút lương tâm cuối cùng của cô đi.
“Sở Nhạc, anh nói xem rốt cuộc chị ấy đang nghĩ cái gì?” Ngô Bất Lạc mờ mịt nhìn hai bàn tay, “Tôi nghĩ mãi không rõ.”
“Tình cảm con người vốn là một thứ rất kỳ diệu.” Sở Nhạc cúi đầu nhìn Ngô Bất Lạc, “Cậu không cần để ý nhiều vậy, chờ Nghịch Âm Minh bị tiêu diệt, cậu lại nghĩ những điều này tiếp cũng không muộn.
Bây giờ chúng ta cần bắt huyễn thuật sư bên ngoài kia trước.”
“Tôi hiểu.” Ngô Bất Lạc vỗ vỗ mặt mình, “Xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trước kia trên người chị có loại khí tức khiến tôi an tâm, nhưng giờ đã biến mất không còn chút nào.”
Nếu không có giọng nói quen thuộc và dáng vẻ đó, Ngô Bất Lạc gần như sẽ nghĩ rằng Ngô Bất Hoa vừa rồi chỉ là một thế thân.
“Đừng nghĩ mấy thứ này nữa.” Sở Nhạc khẽ trấn an, “Cậu là Nghiệt Kính Đài, là âm quan Địa Phủ, cậu chỉ cần nghĩ đến mình cậu là được rồi.”
Ngô Bất Lạc đẩy cửa văn phòng ra, thấy đám Mộc Sơ Nhất đều đang vòng quanh tại chỗ, ánh mắt mờ mịt, rõ ràng đã rơi vào ảo cảnh nào đó.
“Cậu ở đây chờ, tôi đi bắt huyễn thuật sư kia.” Sở Nhạc nói rất đơn giản.
Huyễn thuật sư muốn thi triển huyễn thuật thì nhất định sẽ bị hạn chế khoảng cách và phạm vi.
Toàn bộ Bộ Quốc An rất lớn, chỉ cần tìm được người, mọi thứ đều không thành vấn đề.
Ngô Bất Lạc đứng tại chỗ, nhìn đám đồng nghiệp vòng tới vòng lui trên hành lang, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý.
Tâm trạng hắn giờ đang rất tệ.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo, không thoải mái xả một trận nhất định hắn sẽ phát điên mất.
Trác Bất Quần núp trong một cabin nhỏ ở Bộ Quốc An.
Bên cạnh hắn đặt mấy trận bàn, đủ để che giấu khí tức của hắn.
Bây giờ hắn đang đấu trí đấu dũng với Tạ Bán Loan trong huyễn cảnh, à, không đúng, phải nói là đơn phương tra tấn.
Tạ Bán Loan nói rất nhiều lời hắn không thích nghe, cho nên hắn phải từ từ tra tấn anh ta, khiến anh ta phải hối hận về những gì đã nói.
“Em trai của chị ấy là ai?” Trác Bất Quần âm u nhìn Tạ Bán Loan, “Nói ra, tôi thả anh đi.”
“Vậy thì không cần.” Tạ Bán Loan nhếch miệng, “Chút thủ đoạn ấy của cậu tôi không thèm để vào mắt.
Có muốn tôi dạy cậu cách tra tấn người không? Tôi rất am hiểu cái này.”
Giờ phút này Tạ Bán Loan bị các loại xích sắt trói lại.
Bàn tay duy nhất của hắn đã bị cắt đứt bốn ngón, chỉ còn ngón tay cái may mắn sống sót.
Vết thương trên người càng khỏi phải nói, chính hắn cũng không rõ mình còn chỗ nào không đau.
Trước kia Tạ Bán Loan nghe người ta nói những người dựa vào huyết mạch rất đáng sợ, hắn cảm thấy chỉ là nói dóc, giờ nghĩ lại, người ta nói rất có đạo lý, có điều phải xem thực lực có mạnh hay không.
Bất kể Tạ Bán Loan công kích thế nào, đối phương đều là giả.
Nhưng với Trác Bất Quần, Tạ Bán Loan lại là thật.
Như vậy, ưu nhược điểm liền rõ ràng.
Lúc đầu huyễn thuật khắc chế hắn, hiện tại càng khắc.
Chẳng hiểu sao bọn Mộc Sơ Nhất lại chậm chạp thế, lẽ nào vẫn chưa tìm được bản thể Trác Bất Quần ở đâu?
Có một chớp mắt, Tạ Bán Loan ác ý suy đoán, có khi nào Sở Nhạc khốn kiếp cố ý kéo dài để mình triệt để bị knock-out mà độc chiếm Ngô Bất Lạc hay không.
“Câm miệng!” Trác Bất Quần không hề lưu tình đâm mù một bên mắt Tạ Bán Loan, “Nói cho tôi em trai chị ấy là ai? Tạ Bán Loan, thanh danh của anh tôi đã nghe qua, từ khi nào mà anh lấy giúp người làm niềm vui rồi hả? Vì một người không liên quan đến mình mà không tiếc mạng sống, đáng giá ư?”
Tạ Bán Loan chậm rãi ngẩng đầu, “Không phải người không liên quan, tôi không nói ra không phải là vì giúp người làm vui, mà là tôi cảm thấy mình sẽ không chết.”
“…Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Trác Bất Quần tức giận đến tàn nhẫn.
Hắn thực sự chán ghét đám âm quan Địa Phủ này, tên nào cũng coi bọn hắn như sâu mọt.
Ai nói âm quan sẽ không phải chết.
Cho dù không chết thật, cũng có thể khiến bọn chúng sống không bằng chết!
Trác Bất Quần đã lãng phí rất nhiều thời gian với Tạ Bán Loan, hiện tại không có ý định tiếp tục lãng phí.
Trực tiếp rút hồn phách anh ta, về Nghịch Âm Minh còn nhiều thời gian để ép hỏi tin tức.
Hắn từ từ tới gần Tạ Bán Loan, trên mặt đã nổi lên sát ý rõ ràng.
Tạ Bán Loan nhìn trời, bất đắc dĩ.
Tại sao lại để nhiều người như vậy thấy được bộ dạng này của hắn chứ?
“Anh cười cái gì?” Trác Bất Quần giận tím mặt, “Có gì đáng cười?”
“Tôi cười tôi, không được à?” Tạ Bán Loan buồn bực không thôi, “Cậu có thể đừng chụp không?” (câu này không phải nói với TBQ đâu)
Trác Bất Quần dường như ý thức được điều gì, bỗng nhiên quay đầu.
Huyễn cảnh tựa như bị gió lớn thổi tan, nhanh chóng lộ ra nguyên hình.
“Bắt được rồi!” Mộc Sơ Nhất một hơi dán tầm chục lá bùa lên người Trác Bất Quần, cuối cùng trực tiếp đánh ngất người luôn.
“Lộ Đông, cậu còn chụp cái gì, mau cứu người đi.” Tào Phàm trợn mắt, “Tôi đã nói rồi, đừng cái tốt không học học cái xấu, cậu không thể học tật xấu này của Ngô Bất Lạc.”
Ha ha.
Lộ Đông không nói gì.
Mới nãy bọn họ tỉnh táo không phải thế này.
Hầu hết bọn họ đều bị Ngô Bất Lạc đổi thành trang phục hầu gái và tai thỏ, còn bị chụp hình lại, mặc dù bọn họ không ngại nhưng rất mắc ói có được không?
Tạ Bán Loan may mắn hơn, thoát được một kiếp, nhưng trói buộc play này cũng rất thú vị, hắn chụp một tấm để chứng minh mọi người đang đồng cam cộng khổ!
A La yên lặng đặt Tạ Bán Loan xuống, cho hắn ăn một viên sinh cơ đan, miễn cưỡng chữa trị hết ngoại thương, còn lại phải chờ đến bệnh viện nằm vài ngày từ từ điều dưỡng.
“Chúng ta phải bắt người này đem về, đến lúc đó hơn nửa công đức là của cậu, vì cậu đã giữ chân hắn không ít thời gian.” A La nhỏ giọng an ủi, “Hắn trốn quá kĩ, Sở Nhạc lật từng tấc mới tìm được chỗ đó.”
Đó là một cabin nhỏ trong phòng chứa đồ, gần như bị đóng kín từ trong ra ngoài, thực sự không dễ tìm.
Chưa kể trong Bộ Quốc An có rất nhiều tài liệu cơ mật, tất cả đều phải tránh đi, dù A La đã làm việc ở đây rất nhiều năm cũng khó có thể biết được nơi này có bao nhiêu không gian bí mật.
Tạ Bán Loan ngẩng đầu lên, trông thấy Sở Nhạc vừa ở một bên nói chuyện với Ngô Bất Lạc, vừa nở nụ cười khiêu khích với hắn.
Ngô Bất Lạc như không phát hiện chút gì, nhiệt tình khoe ảnh mới chụp trên điện thoại mình với Sở Nhạc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bên trong không phải thứ gì tốt!
…Mới vừa rồi bị Trác Bất Quần tra tấn cũng không cảm thấy gì Tạ Bán Loan hiện tại cảm thấy sắp hộc máu.
Người này giẫm lên hắn thượng vị!
Trời xanh bất công!
– – — — — — — —
Ngô Bất Hoa đổ xuống giường.
Nếu Ngô Bất Lạc ở đây sẽ phát hiện bài trí nơi này y hệt nhà bọn họ hồi trước, không khác một xíu nào.
Ngô gia đã bị thiêu rụi, nhưng nơi này lại như là một Ngô gia khác.
Chiếc váy đỏ của Ngô Bất Hoa dần dần hóa thành vũng máu tươi trên ga giường trắng tinh.
Đồng thời, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, thân nhiệt hạ xuống nhanh chóng.
“Vừa rồi cô lại sử dụng sức mạnh? Cô đúng là không sợ chết.” Một giọng nói vang lên trong phòng.
“Tôi bây giờ thế này còn gì phải sợ chết?” Ngô Bất Hoa cười lạnh nói, “Điểm khác biệt giữa tôi và người chết là tôi có thể hít thở, hơi thở này khi nào biến mất thì tôi không biết.”
“…Cô cần gì phải vậy.”
“Thù của Ngô gia tôi không thể không báo!” Ngô Bất Hoa nắm chặt ga giường muốn ngồi dậy, nhưng thân thể không có sức, “Cuộc sống êm đẹp của tôi đã bị Nghịch Âm Minh hủy hoại, Ngô gia chỉ còn lại tôi, tôi…”
“Thần cốt tên Phật sống kia không hữu dụng lắm, hiện tại vẫn còn thiếu một khối.
Phía Địa Phủ đã đề phòng rất nghiêm.” Giọng nói kia vang lên lần nữa, “Thần cốt trên người cô không giữ được nữa.”
“Tôi biết, tôi lấy ra rồi.” Ngô Bất Hoa đưa tay chỉ chỉ ngăn tủ, “Anh lấy đi đi, thần cốt ở chỗ đó, tự tay giao cho Phi Lư.
Tốt nhất là ông ta dám sử dụng nó.”
“Ông ta tự đại như vậy sao mà không dám dùng chứ?”
Ngăn tủ bị mở ra, bên trong để một hộp trang sức nho nhỏ.
Vô cùng nhỏ.
Một bàn tay là có thể nắm chặt nó.
Phi Lư rất khó giết.
Cho dù minh chủ rút đi thần cốt của ông ta, ông ta vẫn có thể sử dụng lực lượng huyết mạch, sau đó sẽ từng chút một bò dậy rút lấy thần cốt người khác lần nữa bù lại cho mình.
Giờ mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu căn thần cốt trên người Ngô Bất Hoa.
Dẫu là sâu kiến hay người bình thường cũng biết dùng chút thủ đoạn nhỏ để hoàn thành báo thù cho mình.
Có người nói với cô, thần cốt của tiên thiên khí linh không thể bị dung hợp.
Nói cách khác, ngay cả khi bị dung hợp rồi cũng sẽ dần dần tái tạo, trở về dáng vẻ ban đầu.
Tính chất đặc biệt này, Ngô Bất Hoa đã tự mình thể nghiệm suốt mười mấy năm.
Tuy nhiên, căn thần cốt đó ở trong thân thể cô lâu bao nhiêu thì tạo thành tổn thương cho cô bấy nhiêu, cũng đem lại cho cô sức mạnh to lớn nhường ấy, nhưng nó vẫn y nguyên như lúc đầu, không ngừng kêu gào muốn trở về thân thể chủ nhân.
Cô vô cùng mong chờ chuyện sẽ xảy ra sau khi căn thần cốt này được mang đi.
Ha ha.
Đợi thêm chút nữa thôi.
Nửa năm, một năm, hay hai ba năm.
Cả gốc lẫn lãi, coi như lợi tức khi cô mượn thần cốt của Ngô Bất Lạc.
Tác giả có lời muốn nói:
Đám Mộc Sơ Nhất: Sở Nhạc, bọn tôi hỏi anh, vì sao trong không gian của Ngô Bất Lạc có nhiều trang phục kỳ lạ vậy hả?
Sở Nhạc:…Chuyện này à, các cậu biết 11/11 không, có một cửa hàng bán đồ tình thú khuyến mại đặc biệt, cho nên…
Ngô Bất Lạc: Tôi rất muốn đem đống hình này đi bán!.