Đọc truyện Không Thị Tẩm? Chém! – Chương 38
Kinh tế trong nhà khẩn
trương, Đồng bá lại dâng thành phản quốc, ta chỉ sợ một ngày kia Phượng Triêu
Văn tâm huyết dâng cao, tiện tay ban thánh chỉ tứ hôn, phá vỡ mộng đẹp làm dân
chúng của ta, chỉ đành phải gia tăng bước chân kiếm tiền, mỗi ngày vì kiếm sống
bôn ba mọi nơi trong đế kinh, nào biết bôn ba liền xảy ra chuyện.
Một ngày kia đưa xong rượu rồi, ta cất túi tiền xong, thúc giục bốn thiếp thân
cung nữ kia trở về phủ, mình ở trên đường tùy ý đi dạo đến buổi chiều, vẫn là
không thu hoạch được gì, bất đắc dĩ trở về phủ, cũng đang trên đường trở về phủ
bị một thanh niên da ngăm đen bộ mặt râu ria rậm rạp ngăn ở trong ngõ hẻm.
Cái ngõ hẻm này thật vắng, ta vốn là chính là đi tắt, người phú quý ít ai đi
trong ngõ hẻm vắng này, nam tử trẻ tuổi cao hơn một cái đầu so với ta, từng
bước một đi tới bộ dạng rất là trấn định, ta vừa khom lưng làm bộ phủi đất trên
giày vừa len lén lấy ra chủy thủ giấu bên trong, chờ thiếu niên kia đưa ra hai
cánh tay nhào tới, nhanh như cắt vung tay…
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, hắn ôm chặt bụng ngồi xổm xuống,
lớn tiếng kêu thảm thiết: “Tiểu Dật tiểu Dật, làm sao ngươi có thể xuống tay
nặng như vậy với ta?”
Thanh âm này hết sức quen thuộc, vậy mà người trước mắt lại quá mức xa lạ, ta
nhất thời thật không dám thừa nhận, nhéo lỗ tai của hắn kéo hắn lên, thấy hắn
không có chút tự giác phản kháng nào, lúc này mới xác định thân phận của người
đến.
“Tiểu Hoàng ngươi mang bộ dạng như quỷ này làm cái gì?”
Theo kinh nghiệm ta nhéo lỗ tai phế đế nhiều năm biết được, hắn sẽ lớn tiếng
kêu thảm thiết, vừa che chở lỗ tai xin khoan dung.
Thế mà hôm nay hai cái tay hắn ôm ở trên bụng, máu theo khe hở chảy ra bên
ngoài, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, nhất thời không rảnh cố kỵ tới
lỗ tai.
Ta suy nghĩ mấy ngày trước Phượng Triêu Văn muốn Điền Bỉnh Thanh tới truyền
khẩu dụ, dư nghiệt Đại Trần xuất hiện ở đế kinh, muốn gần đây trong phủ cẩn
thận cửa nẻo.
… Thật ra thì ta và Đồng bá chính là dư nghiệt Đại Trần…
Tiểu Hoàng nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt tố cáo: “Tiểu Dật
ngươi thật là càng ngày càng bạo lực rồi!”
Ta khi chọc chọc vết thương của hắn, lại đưa tới hắn luôn miệng kêu thảm thiết,
hoàn toàn đồng ý cách nói này của hắn.
“Ừ, ta bạo lực hơn lúc trước. Vậy ngươi làm ra dạng muốn cướp bóc, ta lại không
phải người ngu, chẳng lẽ chờ trúng chiêu a?”
Ta thực muốn chọc một trăm tám mươi đao, không liên quan với ba năm khổ cực
kia, chẳng qua là mẹ nợ con trả, một cái mạng của cha ta đặt trên người mẹ hắn.
Nhưng là nếu như mẹ hắn không phải là mẹ ruột… Chuyện này còn chờ khảo
chứng…
Đồng bá thấy ta từ cửa hông dìu một nam tử trẻ tuổi vào, mà trên bụng nam tử
cắm thuỷ thủ tuỳ thân của ta, cả kinh thất sắc: “Tiểu lang hành hung?”
Ta vốn chưa bao giờ là dân chúng tốt tuân theo pháp luật, lão đánh giá ta quá
cao!
Ánh mắt Nga Hoàng nhìn chằm chằm như nước long lanh hoảng sợ lùi lại sau: “Kéo
người bị hại về trong nhà, chuẩn bị hủy thi diệt tích?” Nàng “A” một tiếng hét
thảm, “Về sau nô tỳ sẽ không bao giờ ra vườn sau hái trộm trái cây ăn!”
—— ta rốt cuộc biết nguyên nhân trái của cây lê ở vườn sau càng ngày càng ít.
“Ta chuẩn bị đem người này chôn ở dưới cây lê vườn sau làm phân bón!”
Nga Hoàng run run so với Tiểu Hoàng còn lợi hại hơn.
Bốn gã thiếp thân cung nhân kia trung thành với cương vị làm việc, thực hiện
đầy đủ hành vi nghề nghiệp thường ngày, tiến lên nhấc Tiểu Hoàng, nghiêm túc
hướng ta bảo đảm: “Cô nương, chuyện này giao cho thuộc hạ làm, sẽ xử lý hắn
sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không lưu!”
Chẳng lẽ phi tần hậu cung thường sai khiến các nàng làm chuyện như vậy? Nghiệp
vụ nhìn rất là thuần thục a!
Ta vẩy cánh tay nhức mỏi, nghỉ ngơi một hơi, ngăn lại các nàng: “Đưa hắn vào
phòng của ta.”
Lần này Nga Hoàng còn run rẩy mạnh hơn, nàng run run nhắc nhở ta: “Cô nương…
Nếu để cho bệ hạ biết trong khuê phòng ngài che dấu đàn ông… Nô tỳ sẽ chết
không nơi chôn thân!”
Bốn cung nữ kia cũng hổ nghiêm mặt, hiềm nghi ta cho hoàng đế bệ hạ đội mũ
xanh.
Tiểu Hoàng không chớp mắt nhìn ta chằm chằm, Đồng bá lời mói thấm thía: “Tiểu
lang a, coi như cậu giết thằng nhãi này đi bón cây, cũng an toàn hơn nhiều so
với giấu hắn trong phòng?”
Ta bại trận trong ánh mắt hoài nghi của cả đám, rốt cục hiểu được tự biện một
câu: “Ta chỉ là trị thương cho hắn mà thôi.”
Tiểu Hoàng cứ như vậy ở lại trong phủ, ở tại trong phòng Đồng bá, vết thương
cũng là Đồng bá giúp đỡ xử lý. Xét thấy bọn họ đều chưa từng có cơ hội đối mặt
với phế đế Đại Trần, mà năm đó khi Phượng Triêu Văn gặp hắn thì hắn là cục thịt
tròn cực trắng mập, ngũ quan khó phân biệt, ta lại không sợ bị người nào vạch
trần.
Chờ khi vết thương hắn hơi khá hơn chút, ta liền lén giục hắn trốn.
Hắn lộ ra vẻ mặt tội nghiệp cầu xin ta: “Tiểu Dật, ta cảm thấy ở bên cạnh ngươi
ăn được ngon ngủ được ngon, tách ra với ngươi hơn nửa năm, ta đều chưa từng ngủ
ngon…”
Ta tiến lên chính xác đâm trúng vết thương của hắn, nhìn hắn hít vào một hơi vẻ
mặt nhịn đau, cười đến đặc biệt rực rỡ: “Bệ hạ, lần này ngươi tới vì cái gì?
Chẳng lẽ còn chưa từ bỏ tham vọng với khối binh phù kia?”
Râu ria trên mặt hắn dài rậm, không thấy được sắc mặt có đỏ hay không, chẳng
qua là ánh mắt lóe lên một cái, rốt cục cúi đầu: “Lúc trước ngươi len lén mang
rượu từ trong nhà vào trong cung cho ta uống, ngày đó ta ở quán rượu uống được
loại rượu này, cũng biết nhất định là rượu nhà ngươi, lại hỏi chưởng quỹ quán
rượu.. Đợi ngươi mấy ngày rồi, nhìn thấy ngươi liền không nhịn được theo
tới…”
Ta dùng sức chọc vết thương hắn, nghĩ đến nhóm đảng phái bảo vệ hoàng gia sắp
giết tới cửa, chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Giờ khắc này ta vô cùng khẩn cấp muốn vào ở trong cung.
Hoàng đế bệ hạ, ta sai lầm rồi! Không nên tự tiện rời cung!
Đối với đảng phái thủ cựu cuồng nhiệt này, ta luôn luôn kính mà không gần, vô
luận bọn họ là vì danh dự hay là vì phú quý, chịu giơ đầu duy trì tín ngưỡng cách
mạng cao thượng thì ta đã bày tỏ kính nể từ đáy lòng, nhưng ta chỉ muốn sống
trong góc của mình, dương dương tự đắc.
Ta gõ đầu Tiểu Hoàng quở trách: “Ngươi, làm lãnh tụ của một đám phần tử, cùng
ta cầu đi đằng cầu, đường về đằng đường không tốt sao?”
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng ta, ánh mắt rõ ràng trong suốt, hơn nửa năm không
thấy, vừa đen lại cao, râu ria nửa bộ mặt, thật xa lạ, nhưng phần ủy khuất kia
lại một chút cũng không xa lạ: “Ta chỉ vô thức liền đi theo ngươi, nào biết
ngươi cho ta một đao?!”
Ta không có chút thẹn thùng sờ cằm hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ta đâm ngươi rất
nặng?”
Hắn lắc đầu một cái, “Đâm nhẹ, đâm nhẹ.”
Ta hùng hồn từ trong giày lấy chủy thủ ra, “Nói như vậy thêm mấy đao nữa mới
đúng?”
Hắn có chút sợ hãi, thoạt nhìn đàng hoàng không ít. Nhưng trong ánh mắt phản
đối rõ rành rành.
Ta lấy chủy thủ khi nhẹ nhàng miết tới miết lui trên mặt hắn, cười ngọt ngào:
“Bệ hạ, ta từ trước rất là tò mò, trong cung có một tin đồn cũ mèm, nói bệ hạ
không phải là ruột thịt của Thái hậu nương nương, là cung nữ bên người nàng
sinh? Không biết chuyện này là thật hay giả?”
Trên mặt hắn chợt lóe ra vẻ chán nản: “Ngươi nói không sai, ta cũng không phải
là Thái hậu sinh, chẳng qua là cung nữ thay quần áo cho nàng sinh. Ta vừa sinh
ra liền bị nàng ôm, lại tìm cái cớ giết chết mẹ ta. Lúc nhỏ nàng chưa bao giờ
từng ôm ta, ta vẫn rất kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy nàng đều run rẩy… Sau lại
là một cung nữ trong cung của nàng bị phạt trượng, trước khi chết kêu to lên
tiếng. Trong lúc vô tình ta đụng vào, thế mới biết chuyện này.”
Ta thu chủy thủ, “Ngươi đi đi, về sau đừng đến kinh thành. Nơi đây cũng không
thích hợp với ngươi!”
Một núi không thể chứa hai hổ, dù là phế đế, Phượng Triêu Văn cũng sẽ không
nguyện ý thấy hắn.
Hắn chợp chớp mắt, trên mặt nổi lên một tia mừng rỡ: “Tiểu Dật, ngươi không
giận ta? Nếu như ta không phải giả bộ ngu si, Thái hậu yên tâm độc quyền, nàng
há có thể cho phép ta lớn lên?”
Ta vỗ vỗ vai hắn, vô cùng tiếc nuối: “Vốn còn nghĩ nếu như ngươi là con trai
thái hậu, vừa đúng bắt ngươi tới đền một món nợ cũ, nào biết ngươi và nàng cũng
có mối thù giết mẹ, ngươi và ta đồng bệnh tương liên, tiện nghi ngươi!”
Khoái ý ân cừu[70] chính tay đâm kẻ địch quả nhiên là độc quyền của hiệp
khách giang hồ.
Hắn lộ ra hàm răng sáng trắng, nở nụ cười, khoa trương vươn tay định ôm ta,
khiến ta giật mình, chỉ vào hắn nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Giữa ta và ngươi còn có những nghi thức xã giao này?!” Hắn cố chấp vươn cánh
tay, chính là tư thế khi còn bé ưỡn mặt cầu xin ôm, bị ta nghiêm mặt cự tuyệt.
Lại nghĩ tới ba năm khổ cực của mình, hai mắt sáng lên hướng trên người hắn
ngắm trộm: “dù sao thì ta cũng nuôi ngươi ba năm, cũng nên trả một chút phí
nuôi dưỡng cho ta, để mua một cửa hàng chứ?”
Trước đó vài ngày ta ngó nhìn mọi nơi, thất vọng. Bây giờ vừa nghề nghiệp muốn
mặt mũi lại có thể kiếm tiền thì ta không có tiền vốn, nghề nghiệp không biết
xấu hổ kiếm tiền lại chẳng hề thích hợp ta, thật là tiến thối lưỡng nan.
Hắn lục lọi trong ngực, rốt cục lấy ra ngân phiếu, ta đoạt đi, thấy phía trên
có chữ năm trăm lượng, vô cùng vui sướng, tiến lên dùng sức vỗ vai hắn, hận
không thể cho hắn một cái ôm: “Thật là huynh đệ tốt, có nghĩa trong tiền bạc!”
Ta cùng với hắn ở trong phòng Đồng bá đang huynh thân đệ cung hài hòa, nghe
được tiếng đập cửa vang lên, thanh âm già nua của Đồng bá vang lên: “Ai đó?”
“Đồng bá mở cửa ra, gia tới!”
Trán ta cứng đờ, hận không thể tìm một chỗ giấu Tiểu Hoàng đi trước. Thanh âm
này rõ ràng là Điền Bỉnh Thanh.
Tiểu Hoàng không giải thích được nhìn chằm chằm ta: “Chẳng lẽ nhiếp chính
vương…”
Ta nhìn chằm chằm hắn, “Bảo ngươi sớm đi không chịu, tới là hoàng đế bệ hạ Đại
Tề!”
Hắn như có điều suy nghĩ nhìn ta, ta đem ngân phiếu cất kỹ, dặn dò hắn: “Ngươi
núp ở bên trong chớ ra… Ngàn vạn chớ ra tới a…” Lại nghĩ, Phượng Triêu Văn
trời sinh tính đa nghi, nếu để hắn biết trong phủ che dấu đàn ông, ngộ nhỡ phái
người đi thăm dò…” Ngươi vẫn nên ra ngoài, cùng ta cùng đi nghênh đón hắn
đi!”
Cửa mở rộng, ta cùng với Tiểu Hoàng đi ra, đang thấy hoàng đế bệ hạ mặc một bộ
gấm vóc màu xanh đi như rồng bay vào, Điền Bỉnh Thanh cẩn thận đứng hầu ở bên,
thật quy củ.
Phượng Triêu Văn thấy ta, tâm tình cực tốt, ngoắc ngoắc tay:”Tiểu Dật tới đây,
cho ngươi đồ tốt.”
Hoàng đế bệ hạ nào có vật phàm? Ta nghĩ đến quẫn cảnh nghèo rớt mồng tơi của
mình, vui mừng đi qua, bị hắn nhét tờ giấy vào trong tay, nhìn tờ giấy khác xa
mẫu ngân phiếu quen thuộc, ta nhất thời mất hết hăng hái: “Một trang giấy mà
thôi, lại không bao nhiêu tiền!”
Hắn hướng ta cười cười, khích lệ ta mở ra: “Xem xem trong đó viết những gì?”
Ta mở ra nhìn, hơn nữa nhìn không chỉ một lần, trên tờ giấy này là chiếu thư dự
thảo, nói ta tính tình ôn thục đoan nghi, là điển phạm của nữ nhân trong thiên
hạ, đức xứng chính cung, nói đơn giản chính là chiếu thư phong hậu.
Phượng Triêu Văn hướng ta nháy mắt mấy cái, làm vẻ mặt “Ngươi cũng biết, nơi
này viết so với ngươi thật sự không hợp, chẳng qua là lấy ra hù dọa những trọng
thần trong triều”, chậm rãi đi phía trước, lại ra hiệu ta đuổi theo: “Cuộc sống
cụ thể ngươi và trẫm thương lượng một chút, trẫm vốn là cũng không gấp gáp,
nhưng nghe nói ngươi dẫn một nam tử về nhà…” Khóe mắt hướng Tiểu Hoàng đứng
thẳng nơi xa nhìn một cái.
Nếu như là dân chúng, giờ phút này nhìn thấy Phượng Triêu Văn, dù không biết
thân phận của hắn, theo lý cũng nên tiến lên làm lễ ra mắt, nhưng Tiểu Hoàng
quanh năm được người quỳ lạy, mặt này đặc biệt không có tự giác.
Ta ngoắc ngoắc tay: “An Nhị, tới đây làm lễ ra mắt!”
Tiểu Hoàng ngoan ngoãn tiến lên hành lễ với Phượng Triêu Văn, ta chỉ vào hắn
cười nói: “Ngươi cũng biết, Đồng bá lớn tuổi, tổng cần người chiếu cố, ta mới
lên phố mua gã sai vặt về chiếu cố lão.”
Đồng bá ở trước mặt Phượng Triêu Văn thở dài thở ngắn: “Cũng không biết là
người nào chiếu cố người nào…”
Mồ hôi lạnh trên trán ta đều muốn rơi xuống, gần đây Đồng bá càng xem ta càng
không vừa mắt, luôn nghĩ tới biện pháp muốn đẩy ta ra cửa… Người cha có nữ
nhi trong nhà có phải đều là bộ dáng này hay không?
Ánh mắt Phượng Triêu Văn quét một lần trên mặt ta và Tiểu Hoàng, âm trầm nói:
“Ta thế nào nghe nói, là ngươi ngộ thương vị tiểu ca này, sau đó kéo về nhà,
chuẩn bị hủy thi diệt tích, nhờ mọi người khuyên mới để lại hắn một mạng?”
… Đây là nghe ai nói?
Ta ở trong sân tìm bóng dáng Nga Hoàng… Nha đầu này thật là càng ngày càng
không giữ lại được rồi!
Nga Hoàng đem thân thể núp ở sau lưng bốn gã cung nữ như tháp sắt, nhỏ giọng tố
cáo: “Mới vừa rồi nô tỳ còn thấy cô nương cùng với tiểu ca này ở trong phòng
Đồng bá nói chuyện, nếu không phải bệ hạ tới…”
Gián điệp là đáng ghét nhất!
Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ, quay đầu phân phó Điền Bỉnh Thanh: “Tối nay
đưa tiểu tử này vào cung tịnh thân, chờ thương lành lại đưa ra ngoài cho Đồng
bá sai sử.”
“Không… Không muốn a… Bệ hạ…”
Ta níu lấy tay áo Phượng Triêu Văn, trong lòng hô hào: ngươi đoạt giang sơn
người ta còn muốn cho người đoạn tử tuyệt tôn, đây cũng quá độc đi?
Hoàng đế bệ hạ cười híp mắt lôi kéo tay ta, âm thầm vừa sờ vừa bóp, trên mặt ấm
áp một mảnh: “Nói một chút, vì sao không chịu đưa An Nhị vào cung tịnh thân?”
Ta ngẩng cổ, đỏ mặt —— bị hắn trước mặt mọi người, hơn nữa ngay trước mặt Tiểu
Hoàng kéo tay hết vuốt lại nắm, ta cho dù da có dầy, giờ phút này cũng cảm thấy
xấu hổ —— nho nhỏ kháng nghị: “An Nhị là độc đinh, tương lai hắn phải thành
thân sinh con…”
“Hắn thành thân sinh con có liên quan gì tới ngươi?”
Hoàng đế bệ hạ dù bận vẫn ung dung nhìn ta, thưởng thức ta đỏ mặt bối rối.
“Tương lai hắn thành thân sinh con, cũng là con dân Đại Tề, đóng chút thuế cho
quốc gia, vì quốc khố trống không ra một phần lực nha, ta đây không phải là vì
bệ hạ sao?”
Tiểu Hoàng nơi xa từ lúc hành lễ xong liền đứng ở nơi đó, hoàng đế bệ hạ lại
hướng hắn liếc mấy lần, ở bên tai ta dặn dò thật thấp: “Ta cảm thấ lai lịch
tiểu tử này khả nghi, ngươi cầu cạnh nữa, ta sẽ nghĩ đến các ngươi là người
quen cũ.” Thuận đường nhẹ nhàng thở ra một hơi ở tai ta.
Nửa người ta đều muốn bị hắn ôm vào trong ngực, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh
trên lưng thấu xương, qua khuỷu tay của hắn, nhìn thấy Tiểu Hoàng cách đó không
xa đang cắn chặc môi, gân xanh trên trán tựa hồ cũng muốn nổi lên…
Chẳng lẽ hắn đang tức giận?