Đọc truyện Không Thị Tẩm? Chém! – Chương 37
Ngày thứ hai ta nhìn chằm
chằm cung nhân đẩy xe rượu lần nữa, mình ôm một ít vò, áp tải đi các quán rượu
lớn quay một vòng, một buổi sáng liền thu lợi mười lăm lượng.
Ta ngờ rằng, hoàng đế bệ hạ nghe tin tức này, chắc sẽ không quá cao hứng. Liền
ở bên cạnh tốn năm trăm tiền mua một hộp đồ ăn, để cho Nga Hoàng đưa đến trong
cung.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, hộp điểm tâm coi như một chút tâm ý của thảo
dân đưa bệ hạ, làm ơn cần phải chuyển đạt lòng cảm kích sâu sắc của ta với bệ
hạ.”
Ta nói như thế.
Nga Hoàng lắc lắc hai vai xách theo hộp đồ ăn vào cung thăm bệ hạ, vẻ mặt so
với tối hôm qua chạy như bay cầm ngọc bội tưởng như hai người.
Thời điểm gần tối, nàng ủ rũ cúi đầu trở lại, đứng ở ngoài cửa sổ của ta không
chịu đi vào.
Ta nằm ở trên giường đang ôm cuốn “Kỳ đàm quái chí[69]“ xem thật thú vị, vừa
ngẩng đầu liếc tới nàng, lập tức tâm tình thật tốt, tràn ngập mong đợi ngoắc
ngoắc tay: “Nga Hoàng mau vào, bệ hạ nói gì rồi?”
Hắn lại không có phẫn nộ? Có đập cái nghiên mực mới giá trị ngàn vàng trên bàn
không? Hoàng đế bệ hạ hai lượng bạc cũng không bỏ được không biết có thể đau
lòng hay không?
Nga Hoàng cẩn thận ngẩng đầu nhìn ta: “Bệ hạ nói, bệ hạ nói cô nương là một tên
phá của, miệng ăn núi lở…”
Ta thất vọng nằm xuống, xoay người vào trong tiếp tục xem sách.
Hoàng đế bệ hạ mắng chửi người cũng quá không có ý mới rồi!
Nga Hoàng hướng về sau rụt một cái, “Nhưng bệ hạ đích thân đến…” Ngẩng đầu
nhìn sắc mặt của ta một cái, “Nô tỳ cáo lui!” Trong chớp mắt không thấy bóng
dáng.
Ta ngồi ở trên giường suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đi giầy
chạy vào phòng bếp, đem tất cả những thịt, cá buổi trưa mua về dấu đi hết, lại
đem rau cỏ củ cải bày ở trên chỗ chế biến thức ăn, lúc này mới đi ra nhà trước.
Giờ phút này hoàng đế bệ hạ đang ngồi ở dưới tàng cây mát mẻ trong viện, trò
chuyện cùng Đồng bá, Điền Bỉnh Thanh đứng hầu ở bên.
Đồng bá thấy ta tới rồi, đứng lên nói: “Ta đi xuống bếp xem một chút, tối nay
có món gì ngon chiêu đãi bệ hạ!”
Ta nịnh nọt tiến lên, “Đồng bá, ta đem tất cả thức ăn ngon đặt ở trên bàn nấu
ăn, người bảo bọn Nga Hoàng tay chân mau chút, chắc bệ hạ cũng đói bụng.”
Mắt thấy Đồng bá đi xa, sờ sờ bình trà trên bàn: “Nga Hoàng này, đón bệ hạ đi
vào cũng không chuẩn bị chút trà nóng, bệ hạ ngài ngồi trước, ta xuống dưới bếp
xem một chút.”
Phượng Triêu Văn cao lớn chân dài, khí vũ hiên ngang, bình thản ngồi trên ghế
đá, khoan thai nói: “Ngươi đây là đi xuống bếp dặn dò một phen, đừng cho các
nàng không biết, đem thịt cá ngươi mua bưng lên bàn sao?”
“Làm sao ngài biết?” Ta vừa nói ra khỏi miệng liền bụm miệng, hận không được
cắn rơi đầu lưỡi.
Phượng Triêu Văn lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, nhằm về ta lộ ra nụ cười sát khí
bốn phía, “Ngươi ở trong cung mấy ngày nay, trẫm cũng không từng bạc đãi ngươi
a, phần ăn không phải là tùy ngươi chọn?
Ta cảm thấy chân mình mềm đi, tự dưng nhớ tới mũi tên ở Cẩm Tú các kia.
“Bệ hạ, sao có thể a, ta chỉ là muốn đi xuống bếp dặn dò một phen, bảo các
nàng chớ tiết kiệm, ngài khó được tới một chuyến! Khó được!”
Hắn ngoắc ngoắc tay, “Ngươi tới đây ngồi, loại chuyện như pha trà rót nước, để
Điền Bỉnh Thanh làm là tốt.”
Điền Bỉnh Thanh mới vừa ở chỗ này giả bộ làm thần giữ cửa lập tức tiến lên lanh
lẹ lấy bình trà từ trong tay ta, xoay người đi mất.
Ta nhắm mắt ngồi ở đối diện hoàng đế bệ hạ, hắn nghiêng mắt nhìn ta một cái:
“Gần chút nữa.”
Sau khi ta lại chuyển gần một chút, bị cánh tay dài của hắn vươn tới, cả người
liền tựa vào trong ngực hắn.
Ta len lén ngẩng đầu ở trong ngực hắn, chống lại đôi mắt phượng của hắn, bị hắn
nắm mũi hỏi: “Tại sao không trở về cung?”
Ngó quanh, Đồng bá để một mình ta ở lại nơi này đối địch, ngay cả một viện thủ
cũng không có, ta gạt bàn tay trên mặt ta: “Kia cũng không phải là nhà ta.”
Hắn chợt hướng ta rực rỡ cười một tiếng: “Cũng đúng, ngươi đây là nhắc nhở trẫm
hạ chỉ tứ hôn, từ Đan Phượng môn dùng phượng liễn nghênh ngươi vào trong cung.
Thì ra là tiểu Dật là về nhà chờ tứ hôn a.”
Ta nhìn chằm chằm hắn, thật sự là hoàn toàn khuất phục với năng lực tự hiểu
không thể tưởng tượng nổi của hắn!
Hắn đã ôm cả eo ta, suy tư: “Bà mai muốn dùng ai? Là Thái Phó hay là Tiêu Dao
hầu đây? Là thần tử Đại Tề hay là cựu thần Đại Trần? Nếu không sẽ dùng cả hai
đi?”
Ta…
“Cũng không tốt à?”
“Không có gì không tốt!” Hoàng đế bệ hạ vung tay lên, “Trẫm cuối cùng cũng có
thể tự làm chủ hôn sự của mình.”
Ta đem đầu chôn thật sâu vào trong ngực hắn, ngửi hơi thở ấm áp này, vẫn không
nhịn được ngăn trở: “Nhà ta ra không nổi đồ cưới!”
Hắn đem đầu ta đẩy ra, trán áp trán, ta có thể thấy rõ vẻ nghiêm túc trong
tròng mắt phượng đó: “Đồ cưới ta ra!”
“Ngươi cũng không phải là cha ta!”
Ta cắn đầu lưỡi, vì tự chủ của mình càng ngày càng yếu mà phẫn hận không dứt.
Hoàng đế bệ hạ mặt không vui nhìn chằm chằm ta, hung hăng cắn môi ta một cái,
tựa hồ vẫn không thể hả giận, lại mở cổ áo ra, cắn một cái ở trên cổ ta.
… Bệ hạ, ngài là chó sao?
Ta nhớ đến Điền Bỉnh Thanh nói năm đó Đại Tề tiên đế bên trái bên phải nhét nữ
nhân vào Đông cung, thật ra khi đó tiên đế tuổi tác đang thịnh, thái tử điện hạ
lại không có người nối dõi cũng không phải là chuyện gì tốt, huống chi trung
gian còn kẹp một mẹ kế lòng dạ khó lường.
Hoàng đế bệ hạ đang cao hứng mạnh mẽ vậy, ta thực không phải là có ý tứ chọc hắn
không vui.
Chờ món ăn bưng lên, mặt hoàng đế bệ hạ lại tối sầm lại.
Mọi người đều biết, đại Tề ở xứ lạnh, bệ hạ thích ăn thịt, nhưng nhìn chung
thức ăn nhà ta hôm nay, củ cải xào, rau cỏ, bí đao, còn có một bát canh củ
cải… Đều tại ta đem thịt cá giấu kỹ quá, bọn họ khẳng định không tìm được…
Mang thức ăn lên chính là Nga Hoàng, run lẩy bẩy bưng món ăn lên liền lui
xuống. Điền Bỉnh Thanh và Đồng bá căn bản chưa tới…
Ta ở trong ngực hoàng đế bệ hạ thừa nhận ánh mắt khiển trách của hắn, lại ăn
rất nhiều rau cỏ củ cải hắn đút tới, hắn vừa đút ta vừa thương yêu nói: “Tiểu
Dật vẫn còn quá gầy chút, ăn nhiều một chút thêm ít thịt, nếu không làm nương
tử không xinh đẹp…”
Ta thật cũng là loại không thịt không vui a a a a…
Lúc đưa hắn đi, Đồng bá tươi cười, ta đón gió yên lặng rơi lệ, bọn Nga Hoàng
nhất định không ló đầu.
Ta đã biết năm nay tất cả mọi người không nói trung can nghĩa đảm nữa, đầu
thành phản quốc làm cỏ đầu tường mới là xã hội đề xướng ca ngợi.
Chờ Phượng Triêu Văn đi xa, ta níu lấy vạt áo Đồng bá cơ hồ khóc lên, cắn răng
nghiến lợi: “Đồng bá sao người có thể cười đến vui vẻ như vậy? Bệ hạ hắn uy
hiếp ta ký giấy nợ tới hai vạn a, ta đi đâu tìm bạc?”
Hắn cười híp mắt gật đầu, “Ta biết, mực còn là ta mài.”
“Khi Điền Bỉnh Thanh đi thư phòng cầm giấy và bút mực ngài làm sao lại không
ngăn đây? Lần này những rượu kia của cha bán hết cũng không cứu được.”
Đồng bá vuốt đầu ta, lời nói thấm thía: “Bệ hạ nói, rượu của lão gia đổi tiền
mua đồ ăn được, lấy ra trả nợ, thì không được.”
Lời này lúc ấy ta cũng nghe đến.
Ta hận không thể nạo tường chạy, níu lấy tay áo Đồng bá: “Vậy làm sao bây giờ
làm sao bây giờ?”
Đồng bá lại vuốt đầu ta: “Ngoan, bệ hạ nói, chỉ cần cậu vào cung, món nợ này
liền xóa bỏ!”
Ta nhảy dựng lên, giận dữ kêu la: “Vào cung? Món nợ này chính là lần trước vào
cung làm bạn vua mà ra, hắn nói đây là tiền ta tiêu hằng ngày trong cung…”
“Làm hoàng đế keo kiệt thành như hắn, thật là mới nghe lần đầu!”
Đồng bá xoay người lại cười không ngừng: “Tiểu lang nhà ta cũng không kém a,
một hớp thịt cũng không bỏ được. Không phải là Đồng bá không nhắc nhở cậu a,
hôm nay thật có chút nóng, thịt để lâu sẽ thối… Cậu cũng biết hôm nay trong
phủ không thể so với trước rồi, bạc không tiện tay…”