Đọc truyện Không Thể Quên Em – Chương 90: Ngoại truyện 9
Giữa đường đi, chuyến tàu phải cập bến ở một hòn đảo nhỏ.
Sớm đang ở trên thuyền, nhìn từ phía xa, Lâm Uyển liền bị quang cảnh của
sông băng làm cho chấn kinh.Cho nên khi biết tàu sẽ cập bến trong chốc
lát, cô ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị mặc thêm áo để đi ra ngoài.
Bên ngoài trời rất lạnh, tuy cô đã đi găng tay rất dày, nhưng vẫn không dám động vào lan can, chỉ cần thứ gì làm bằng kim loại thì sờ vào đều thấy
lạnh.
Chính vì điều này mà một người ít nói như Tằng Tuấn cũng
phải vài lần nhắc nhở cô, nhất định không thể quên đeo găng tay mà ra
ngoài.
Hình như những người da trắng không biết lạnh là gì thì
phải, so với bọn họ, Lâm Uyển thật giống như một cái bánh nhân đậu tròn
vo.Quần áo trên người cô tuy không nặng, nhưng cái áo lông cô đang mặc
thì lại xõa tung ra, cho nên nhìn cô như đang bị ngập trong quần áo vậy.
Cô đi bên cạnh Tằng Tuấn, anh ăn mặc cũng giống cô, nhưng may mắn là anh
có dáng người khá cao, hơn nữa Lâm Uyển cũng không biết có phải là mình
được đãi ngộ tốt hay không, mà nhìn quần áo của anh không hề xù to giống như của cô.
Lúc đi ra ngoài, cô ngay lập tức nhìn thấy được cảnh sắc bên ngoài đang gần kề ngay trước mắt.
Đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn một khung cảnh như thế này.
Bất đồng với Tằng Tuấn chính là, cảm xúc của Lâm Uyển đều được hiện rõ trên gương mặt, hơn nữa tính tình cô lại hoạt bát hơn anh, mặc dù đã đi theo một người trầm tĩnh là anh lâu như vậy, nhưng gặp được cảnh sắc tuyệt
đẹp này, cô vẫn nhịn không được mà kinh ngạc hưng phấn hồi lâu.Tay cầm
máy ảnh cũng chớp nháy không ngừng.
Song dần dần Lâm Uyển lại càng ngạc nhiên hơn, bởi vì còn có rất nhiều cảnh đẹp đang chờ cô ở phía trước.
Chờ tàu tiếp tục đi sâu vào, cô lại có cơ hội được nhìn thấy rất nhiều
khung cảnh khác nhau.Nhất là khi đến Vịnh Thiên Đường, nơi đây thật sự
được coi là đại bản doanh của chim cánh cụt, đứng đầy không biết bao
nhiêu con trên đỉnh núi.
Lâm Uyển phấn khích bế con ra, giơ tay chỉ cho Tằng Khải nhìn.
Bé Tằng Khải bị bọc kín như cái bánh chưng, tay chân cũng bị giấu bên
trong áo, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt.Cho dù vậy, trên mặt bé vẫn phải đeo thêm một cái kính đi trời tuyết, giúp bé có thể chống đỡ được với khí
lạnh.Trái lại Lâm Uyển cảm thấy đeo cái vật kia không thoải mái chút
nào, chỉ đem mặt giấu trong khăn quàng cổ.
Bé Tằng Khải vẫn không thể lý giải được chim cánh cụt là cái gì, nhưng khi nhìn thấy thì vẫn tỏ ra rất cao hứng.
Chờ đến khi bọn họ xem đủ rồi trở về phòng, vừa mới đặt bé Tằng Khải xuống
giường, không hiểu vì sao mà bé lại xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên.
Hiện tại bé đã đi khá vững, nhưng lúc này dáng đi lại có vẻ kỳ quái, hai
mông cứ liên tục lắc lư qua lại, vừa đi vừa kêu lên ô ô.
Lâm Uyển khó hiểu nhìn con vài lần, sau đó mới nhận ra, nhóc con này có phải là đang học cách đi của chim cánh cụt không vậy?
Lúc cô còn đang kinh ngạc, nhóc lại bỗng nhiên nhảy lên một cái, làm một động tác lao xuống nước ngay tại giường.
Tằng Tuấn phản ứng rất nhanh, vội đi tới ôm lấy con, bằng không chắc chắn là nhóc sẽ rơi xuống giường mất.
Lâm Uyển kinh sợ bế con đặt lên trên đùi, vỗ hai cái lên mông nhỏ mập mạp
của con rồi dọa: “Không được nhảy như vậy, sẽ bị té xuống đó, biết
chưa?”
Bé Tằng Khải chớp đôi mắt to, cư nhiên lại vẫn không sợ,
còn nghĩ rằng mẹ đang đùa với mình, may là bé cũng quên đi chuyện này
rất nhanh.
Lúc tối muộn, nhóc đã hoàn toàn quên mất chuyện học cách đi của chim cánh cụt.
Sau đó bọn họ lại được ngắm nhìn thêm rất nhiều địa danh mỗi khi tàu dừng
bến, nhưng xem xong, Lâm Uyển hầu như không nhớ được hết tên của các địa danh đó.
Lúc ở trên thuyền, không biết có phải do hoàn cảnh càng lạ lẫm càng dễ kích thích người ta làm chuyện xấu hổ hay không, mà mỗi
đêm Tằng Tuấn đều không hề phiền hà cùng cô làm chút việc vận động.
Cứ như vậy đã qua nửa tháng, Lâm Uyển dọc đường đều chơi rất vui vẻ, song
không hiểu sao bỗng dưng cô lại thấy hơi say tàu, đầu óc choáng váng,
muốn nôn.Hơn nữa khẩu vị của cô cũng kém đi, không có cảm giác thèm
ăn.Nhưng cô không muốn khiến cho Tằng Tuấn lo lắng, nên vẫn cố gắng duy
trì, dù sao cũng sắp về nhà rồi.
Sau vài ngày không thoải mái, cô lại ăn uống chơi đùa vui vẻ như bình thường.
Lúc về nhà, Tằng Tuấn bỗng nhớ đến một chuyện, hỏi cô: “Gần đây kinh nguyệt của em không tới?”
Lâm Uyển lập tức ngây ngốc, nhanh chóng nghĩ ngợi một chút, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, đúng là kinh nguyệt của cô đã chậm mất vài ngày.
Song cô vẫn không thể tin được, nghĩ chắc là do đi đường xa quá, nên kinh nguyệt mới không đều?
Vì để an toàn, cô vẫn mang que thử chạy vào nhà vệ sinh để kiểm tra cho chắc.
Lúc kiểm tra, cô còn nghĩ chắc không phải đâu, nhưng khi nhìn thấy hai vạch hiện lên, cô mới trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cô quả thật không thể tin nổi vào mắt mình, liệu có sai lầm gì không?
Tằng Tuấn vì sợ cô uống thuốc tránh thai thường xuyên sẽ không tốt cho cơ
thể, cho nên hầu như anh đều dùng bao, lần nào cũng dùng.
Đây là vấn đề gì vậy hả?
Chờ lúc Lâm Uyển buồn rầu đi ra, Tằng Tuấn không đợi cô mở miệng mà đã đoán trước được kết quả.Có điều phản ứng của anh tốt hơn cô nhiều, không hề
bị đả kích như cô.
Cô khó hiểu hỏi: “Sao có thể chứ, không phải lần nào cũng dùng bao sao?”
Tằng Tuấn tiện tay cầm lấy hộp bao cao su, sau đó thản nhiên đọc dòng chữ
ghi trên đó: “Khả năng tránh thai là 97%, chắc chúng ta nằm trong 3% còn lại rồi.”
Lâm Uyển nhớ đến lúc bọn họ đi du lịch, số lần phóng túng quá nhiều, cho nên mới…
Nhưng bé Tằng Khải vẫn còn nhỏ mà, bọn họ thật sự không vội có đứa thứ hai.
Lâm Uyển vuốt bụng nói: “Cứ sinh một đứa lại một đứa như vậy, chắc em biến thành heo mất thôi…”
Tằng Tuấn ôm cô dỗ dành, ngón tay chỉ nhẹ lên mũi cô, nói: “Vậy em thấy con heo con Tằng Khải có đáng yêu không?”
Lâm Uyển nghĩ nghĩ, nhớ đến dáng vẻ dễ thương của con, liền nhanh chóng gật đầu.
Tằng Tuấn lại ôm cô rồi nói: “Vậy thì cứ sinh đi, tạo thành một đội bóng đá luôn.”
Lâm Uyển hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Đội bóng rổ em cũng không muốn, chỉ hai đứa là được rồi.”
Lần này mang thai, Lâm Uyển đã không còn lo lắng như lần đầu nữa, sau khi
làm kiểm tra xác nhận đã mang thai, cô mới gọi điện thoại thông báo cho
mẹ biết.
Mẹ cô đã sớm giục cô mau sinh đứa nữa để làm bạn với
Tằng Khải, lúc này nghe thấy tin này, bà liền tươi cười hớn hở, nói:
“Lần này sinh con gái là tốt nhất, có trai có gái, hay là mẹ tìm người
tính cho con nhé…Nghe nói đến tháng nào đó là có thể xem được…’
Lâm Uyển dở khóc dở cười đặt điện thoại xuống, không phải lúc trước mẹ cô
đã ăn chay niệm phật cầu cháu trai đó sao, bây giờ lại muốn có cháu gái…
Lần mang thai này của Lâm Uyển có chút khác so với lần trước.Lần đầu mang
thai cô rất thích ăn chua, mặc kệ có ăn được hay không thì vẫn cho vào
miệng.Nhưng lần này cô lại thích ăn cay, ví dụ như cá trần, ngày nào cô
cũng muốn ăn.Ăn nhiều đến mức khiến Tằng Tuấn có phần lo lắng.
Mẹ cô nghe vậy thì rất cao hứng, nói ăn cay thì sẽ sinh con gái, cứ ăn thật nhiều vào.
Lâm Uyển cố gắng thích nghi với mọi hoàn cảnh, không muốn suy nghĩ nhiều,
việc gì đến sẽ đến thôi.Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ lại một chút tới
chuyện hồi trước, lần đầu tiên biết mình mang thai, cô còn căng thẳng
với Tằng Tuấn, thiếu chút nữa thì đi phá thai.Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu của con, cô cảm thấy hết thảy mọi việc đều vô cùng kỳ
diệu.
Lâm Uyển cố gắng mạnh mẽ giống như khi mang thai Tằng Khải, một ngày ăn đủ ba bữa cơm, tập một số bài thể dục thích hợp.Tằng Tuấn
cũng rất ít khi ra ngoài xã giao, chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô.
Hai người giống như đang ở ẩn, kiên nhẫn chờ tiểu bảo bối thứ hai ra đời.